Chương 9-2

Dịch giả: Spring_Bird
Lần đầu tiên gọi điện thoại là ngay buổi tối hôm đó, Cảnh Trừng như gặp đại địch, canh đúng mười giờ rưỡi gọi cho anh.
Sau mấy tiếng chuông, điện thoại được kết nối.
- Alo! Xin hỏi là ai?
Trong tai nghe truyền đến âm thanh chín chắn trầm ấm quen thuộc.


Cảnh Trừng ngưng mất hai giây mới từ từ hoàn hồn:
- Ừm, à.. em là Cảnh Trừng...
- À, thì ra là em.
Quảng Lăng Chỉ Tức dường như đang cười, giọng nói có vẻ vui mừng.
- Em thật biết chọn thời điểm đấy, anh vừa mới tắm xong.
Vừa mới tắm xong...
Sao lại nghe mập mờ như vậy chứ...


Đừng suy nghĩ lung tung, đừng suy nghĩ lung tung.
- Em cũng vừa tắm xong...
Cảnh Trừng rõ ràng rất căng thẳng, cố gắng giữ cho giọng mình không run:
- Này... em nên xưng hô với anh như thế nào đây?
So với Cảnh Trừng, Quảng Lăng Chỉ Tức có vẻ thong dong hơn nhiều.
- Sư phụ đi? Hay là học trưởng? Đều được cả.
- Vâng..


Quảng Lăng Chỉ Tức nhắc nhở:
- Anh họ Đàm.
Cảnh Trừng lập tức nắm bắt được:
- Đàm học trưởng!
Quảng Lăng Chỉ Tức cười khẽ.
- Ừm.


Hai người chơi chung đã lâu, bây giờ vào YY đã không còn thấy lúng túng gì, nhưng mà gọi điện thoại thì lại giống như lần đầu tiếp xúc người lạ, nói gì cũng thấy thật là gượng gạo.


Tuy thế, Cảnh Trừng cũng không cảm thấy vô vị. Dù chỉ nghe Quảng Lăng Chỉ Tức đọc bảng cửu chương cũng được, cô bằng lòng cứ thế đốt sạch tiền điện thoại.
Giọng Quảng Lăng Chỉ Tức qua điện thoại so với trên YY có hơi khác một chút, dường như hay hơn, trẻ trung hơn, lại có thêm một chút... dịu dàng?


available on google playdownload on app store


Bên cạnh Cảnh Trừng không thiếu nam sinh có âm thanh êm tai. Có lẽ vì đã nghe quen giọng đọc phát thanh theo một khuôn khổ, nên cô lại cảm thấy tiếng nói thuần hậu ấm áp càng có thể lay động lòng người.


Không nhớ được bọn họ đã nói những gì, thời gian cứ vậy trôi qua hơn nửa tiếng, cuộc trò chuyện đầu tiên cũng nên kết thúc.
Quảng Lăng Chỉ Tức nói:
- Anh ngủ trước đây, còn phải làm ca sớm, ngày mai tán gẫu tiếp.
- Vâng...
Trước khi cúp máy, Cảnh Trừng vẫn nhịn không được hỏi thăm:


- Sư phụ, bây giờ anh đang làm công việc gì? Sao lại bận như vậy?
Quảng Lăng Chỉ Tức ngược lại rất thoải mái nói cho cô biết.
- Anh làm bộ phận kế hoạch ở Tấn Phong.
-...
Cảnh Trừng kinh ngạc
Chả trách...


Tấn Phong là công ty game cỡ lớn vô cùng nổi tiếng, trước giờ đã phát hành rất nhiều game online và game mobile thịnh hành, "Tiêu Dao Đại Lục" đang hot hiện nay cũng là một sản phẩm của Tấn Phong...
Cảnh Trừng bây giờ đã hiểu rõ tại sao Quảng Lăng Chỉ Tức quay lại chơi game mà phải kín đáo như vậy.


Làm một game thủ, anh có thể tỏa sáng lóa mắt không cần kiêng dè. Nhưng làm một nhân viên nội bộ tuân thủ chức vụ nghiêm ngặt, nhân vật trong game quá ưu tú thì có thể sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến công ty...
- Người trong bang hội có biết việc này không ạ?
- Không.
- Vậy Liên Hoa hẳn phải biết nhỉ?


- Ừ, hiện tại chỉ có em và cậu ta biết thôi.
Bộ phận kế hoạch có ý nghĩa thế nào với trò chơi?
Không khoa trương khi nói rằng, người làm kế hoạch sẽ trực tiếp quyết định người chơi sẽ có cơ duyên thế nào ở trong thế giới game, là người xây dựng và là nhân vật linh hồn của cả trò chơi.


Cảnh Trừng không nhịn được cảm thán, thì ra cô lại quen biết một nhân vật ghê gớm như vậy, tối nay phải từ từ tiêu hóa tin tức chấn động này mới được...
Cúp máy, Cảnh Trừng vỗ vỗ khuôn mặt nóng bừng, vội đi rửa mặt để hạ bớt nhiệt độ.
Bạn cùng phòng cười tinh quái, kéo cô lại hỏi:


- Cậu vừa nói chuyện điện thoại với ai thế? Cười đến xuân tâm nhộn nhạo hết cả, có vấn đề nha.
Cảnh Trừng le lưỡi, cũng không giấu diếm:
- Nhạn tổng.
- Nhạn tổng? Chính là Nhạn tổng trong game mà cậu hay nhắc đến ấy sao?
- Ừm.
Cảnh Trừng gật đầu, mặt mày hớn hở nói.


- Lần trước món hàng chuyển phát nhanh kia cũng chính là anh ấy gửi cho tớ. Anh ấy còn là cựu sinh viên trường mình đấy, bất ngờ đúng không?
Bạn cùng phòng đột nhiên nhíu mày, lùi lại trừng mắt nhìn cô.
- Không phải là muốn quấy rối đàn em đấy chứ?


Nhìn biểu cảm "Người trẻ tuổi, tư tưởng của cô thật nguy hiểm" của bạn cùng phòng, Cảnh Trừng buồn cười, đấm nhẹ cô bạn một cái:
- Chớ nói lung tung.
- Tớ nói thật với cậu đó, Trừng Trừng!
Bạn cùng phòng bắt lấy cổ tay cô, vẻ mặt nghiêm túc như đang giáo dục thiếu nữ nghiện lên mạng.


- Internet có rất nhiều tên lừa đảo, tốt nhất là cậu phải cẩn thận một chút, coi chừng gã ta là một tên cao to đen hôi đấy!
- Không sao đâu, dù sao tớ với anh ấy cũng sẽ không gặp mặt mà.
Cảnh Trừng không muốn dây dưa thêm về vấn đề này, xua bạn cùng phòng rồi trở lại giường mình.


Nằm trên gối, Cảnh Trừng không khỏi nghĩ đến điều mình vừa nhanh miệng nói ra.
...
Nàng ở cùng thành phố với Nhạn tổng, lại cùng trường, gần nhau như vậy... thật sự sẽ không gặp mặt ư?
Cảnh Trừng không có cách nào khẳng định là không, cũng không dám khẳng định là có.


Vừa nhắc đến tên của anh, trong đầu lại liên tưởng đến những chuyện tốt đẹp. Đường đường chính chính gặp anh là một loại hy vọng xa vời, nhưng ảo tưởng vào một điều không chắc chắn như thế lại là một chuyện đau khổ mà ngọt ngào.


Cảnh Trừng lắc lắc cái đầu tự nhắc nhở mình. Bọn họ hiện nay vẫn trong trạng thái mập mờ không rõ ràng, coi như có gì đó đi chăng nữa cũng là chuyện ở trong game. Game và đời thực nhất định phải phân rõ, nhất định phải phân rõ...


Có thể duy trì trạng thái như bây giờ đã khiến cô rất thỏa mãn, không thể mơ mộng, không thể mơ mộng. Cảnh Trừng vội vàng nhắc đi nhắc lại trong bụng.
-----oo0oo-----
Truyện được dịch và biên bởi cộng đồng dịch giả diễn đàn Bạch Ngọc Sách.






Truyện liên quan