Chương 9
Thanh âm trầm thấp từ tính truyền vào trong tai Diệp Vô Nhiên, ánh mắt theo thanh âm mà tìm kiếm chỉ thấy một Quân gia Thiên Sách đang đứng tại cửa lớn Thành Đô chăm chú nhìn vào Diệp Vô Nhiên.
Vị Quân gia này Diệp Vô Nhiên không hề xa lạ.
"Ngọa tào, ngươi không phải là tên thần kinh hôm trước sao?"
Diệp Vô Nhiên đi về phía Cố Sính, trong lòng cảm thấy tên Quân gia này không chỉ bị thần kinh mà đầu óc còn rất ngu xuẩn, trả pháo hoa cho hắn không phải là tới tìm hắn giao dịch sao?
TMD phóng nhiều pháo hoa như vậy, hắn cho rằng hắn là pháo hoa sao?
"Làm tình duyên của ta đi, ta có thể cho ngươi mọi thứ!"
Diệp Vô Nhiên vừa mới đi đến trước mặt Cố Sính, có lẽ là do âm thanh thiêu đốt của pháo hoa quá lớn nên hắn mới nghe nhầm đi, nam nhân này đang cùng hắn cầu tình duyên? Không có khả năng! Không có khả năng!
Trong khi Diệp Vô Nhiên cho là mình nghe nhầm, mắt liền nhìn thấy vị Quân gia này dùng ánh mắt đầy kỳ quái nhìn mình.
Ba~!
"Cút!"
Âm thanh bạt tai cùng giọng nói đầy tức giận cùng lúc vang lên, Diệp Vô Nhiên vô cùng bối rối, lần đầu tiên hắn bị nam nhân cầu tình duyên, phản ứng hình như có chút kịch liệt, nhưng mà hắn cực kỳ chán ghét, cực kỳ chán ghét nam nhân trước mặt dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn.
Ánh mắt của Cố Sính tựa như một vòng xoáy cực lớn, xoáy chặt vào người Diệp Vô Nhiên phảng phất giống như muốn đem hắn chiếm lấy, khiến cho nội tâm Diệp Vô Nhiên bối rối, thậm chí là hoảng sợ, cho nên hắn làm ra hành động quá khích.
Hiển nhiên Cố Sính cũng không nghĩ tới Diệp Vô Nhiên đáp lại y là một bạt tai vang dội như vậy, y nghiêng đầu, có chút tức giận, lại cảm thấy có chút vui vẻ, sự tình không giống trong dự liệu mới có ý nghĩa không phải sao?
"Lão tử không làm gay đâu!"
Cho dù ngoại hiệu của trò chơi là Cơ Tam, vậy cũng không có nghĩa là Diệp Vô Nhiên phải thuận nước nâng thuyền mà làm gay trong trò chơi này, hắn là thẳng nam sắt thép. Không chấp nhận! Không chấp nhận! Không chấp nhận!
Cố Sính vốn dĩ không hề tức giận nghiêng đầu đứng bên cạnh, nghe câu nói kia của Diệp Vô Nhiên liền tức giận không nhịn được.
Người đứng vây xem bọn họ ở ngoài cửa không kẻ nào dám phát ra âm thanh, toàn bộ bản đồ Thành Đô trong trò chơi chỉ còn lại một đống pháo hoa đang thiêu đốt.
Diệp Vô Nhiên cũng bị ánh mắt tức giận của Cố Sính hù dọa, không biết cổ họng vì bị hù dọa mà phải nuốt xuống bao nhiêu nước miếng, hắn còn tưởng mình sẽ bị đánh, thật không ngờ nam nhân trước mặt thò tay ra phía sau túm lấy cổ áo hắn, kéo người rời đi.
"TMD, ngươi thả ta ra!" Diệp Vô Nhiên bị người kéo đi như vậy, mặc kệ cái gì kinh sợ hay không kinh sợ, hỏa khí ngùn ngụt bốc lên, hắn há miệng chính là một đống ngôn ngữ thô tục.
"Tên gay chết thiệt, buông ta ra!"
Mặc kệ hắn có tức giận mắng chửi thế nào nam nhân kia vẫn cứ thờ ơ, kéo hắn đi.
Diệp Vô Nhiên bởi vậy mà trợn trắng mắt, mặc cho hắn giãy dụa thế nào cũng không thoát khỏi tình cảnh này, hướng những người chơi đang đứng vây xem chung quanh mà hô to cứu mạng.
"Cứu mạng a! Cướp gà rồi!"
Đã nói yêu thích Nhị thiếu gia Tàng Kiếm Sơn Trang đâu?
Hiện giờ Nhị thiếu gia gặp nạn nguyên một đám cứ như vậy nhìn mà không giúp sao?
Diệp Vô Nhiên rất là ủy khuất!
Thực ra Cố Sính rất yêu thích Diệp Vô Nhiên, bất quá bây giờ y cảm thấy thực là phiền, tiểu kỷ Nhị thiếu gia sau lưng chíp chíp ồn ào không ngừng, khiến hắn đau cả đầu.
"Câm miệng!"
Quát xong một tiếng liền đem ngươi kéo vào trong rừng cây.
Sau khi quát câm miệng Cố Sính cũng không nói thêm câu nào, dù sao y phóng pháo hoa cầu tình duyên đã khiến cho người ta bị dọa sợ.
Cố Sính cứ như vậy dưới con mắt nhìn chằm chằm của mọi người không chút khách khí cướp gà, đương nhiên những người chơi đi ngang qua cũng chỉ kinh ngạc đưa mắt nhìn vị đại lão này bắt gà rời đi.
Thẳng đến khi Diệp Vô Nhiên bị Cố Sính kéo vào trong rừng cây nhỏ bên cạnh Thành Đô mới bắt đầu rối rít châu đầu ghé tai nhau bàn luận.
"Khốn khiếp! Ngươi buông ta ra!"
"Ngươi bị điếc sao?"
"Ngươi cái tên cẩu so Thiên Sách!"
Một đường luôn miệng mắng chửi thô tục khiến giọng nói của Diệp Vô Nhiên cũng nhỏ dần đi, mắt thấy trên đường người chơi càng ngày càng ít, nội tâm Diệp Vô Nhiên càng kinh sợ.
Hắn có nghe nói trong thực tế có kẻ lừa gạt bắt cóc người, chưa hề thấy qua bắt cóc người trong trò chơi, bắt được cũng chỉ là một đống số liệu mà thôi, có cái gì nha?
Hiển nhiên là Diệp Vô Nhiên vẫn không sâu sắc cảm nhận được tình cảm của Cố Sính đối với hắn.
"Bye bye, lão tử offline đây!" Dù sao hôm nay Diệp Vô Nhiên cũng đã làm xong hàng ngày, nghĩ lại thì hắn cũng không đánh thắng được tên Thiên Sách này, phương pháp chạy thoát duy nhất là offline.
Vì vậy Diệp Vô Nhiên thoát khỏi trò chơi, lấy mũ giáp xuống, tắt nguồn điện một loạt động tác vô cùng liền mạch dứt khoát.
Y phục trong tay đột nhiên biến thành không khí, Cố Sính hơi nhíu mày xoay người lại nhìn, sau lưng đã sớm không còn bóng dáng Diệp Vô Nhiên, nhìn một cái ở bảng quan hệ xã giao, trạng thái của Diệp Vô Nhiên tất nhiên là offline.
"...." Cố Sính muốn giết người.
"Thời buổi gì thế này? Trong trò chơi mà cũng gặp phải biến thái!" Diệp Vô Nhiên mệt mỏi nằm trên giường nhớ lại tất cả những gì vừa trải qua trong trò chơi, đáy lòng vẫn còn hoảng sợ, tính toán mấy ngày này tốt nhất là không online tránh sóng gió.
Diệp Vô Nhiên bị Cố Sính cầu tình duyên hù dọa, chính là hai tuần lễ không có lên trò chơi, ở trong thực tế hắn lên lớp bình thường, buồn chán thì chơi chút trò chơi nhỏ, thỉnh thoảng còn bị các học tỷ trêu chọc, cuộc sống gia đình cũng tạm coi như ổn. Nhưng hắn không biết những thân hữu trong trò chơi của hắn kẻ nào cũng nổ tung.
"Cố Cố Cố đại thần chúng ta thật thật thật sự không biết Tiểu Hoàng Kỷ ở đâu. Cũng không biết hắn có tiểu hào hay không!" Một Pháo tỷ là thân hữu của Diệp Vô Nhiên đứng trong góc run lẩy bẩy, rất sợ bị Cố đại thần này kéo đi luận bàn.
Từ Dã đừng bên cạnh một chút cũng không dám thở mạnh, đây đã là ngày thứ mười hai a, mỗi lần nàng online thì Cố Sính lập tức gửi tổ đội, nàng không dám không tiếp nhận, nhưng cùng một đại lão nam thần mỗi ngày làm nhiệm vụ hàng ngày, cái không khí kia một chút cũng không thoải mái, khẩu trương đến nổ tung.
Thời điểm Cân Xa, Cố đại thần gọi tới một tổ đội đánh cho đối phương không còn sức đánh trả.
Thời điểm chạy thương, Cố đại thần đem tất cả cướp tiêu trên đường giải quyết sạch sẽ.
Thời điểm đánh phó bản, cảm giác tồn tại của vú em cực kỳ thấp.
Mặc dù như vậy thì trò chơi rõ ràng rất rảnh rỗi, nhưng Cố Sính không thích nói chuyện a, luôn ở trong đội ngũ chờ Diệp Vô Nhiên online, làm hại Từ Dã muốn lên kênh thế giới nói chuyện cũng không dám.
"Cố đại thần nếu không ngươi đứng xa một chút đi, ngươi làm tiểu Phao Phao sợ hãi a!" Từ Dã nhìn Pháo tỷ sắp khóc đến nơi, lấy can đảm nói.
Cố Sính nhìn Từ Dã một cái sau lại chuyển mắt nhìn Pháo tỷ đang run lẩy bẩy.
"Ta làm ngươi sợ sao?"
"....." Pháo tỷ cảm giác thân thể run lẩy bẩy của mình sắp sửa có thể nhảy disco.
"Không có không có không có."
"Ừ." Cố Sính gật đầu một cái rồi đi tới phía sau lưng Từ Dã cách Pháo tỷ xa một chút, y cái gì cũng không làm, cũng không biết Pháo tỷ này sợ hãi cái gì.
Tóm lại là thân hữu của Diệp Vô Nhiên bị đại lão hù doạ cả một ngày.
Không biết các bạn nhỏ có hưởng qua cảm giác vừa vào sân thi đấu liền bỏ qua kỹ năng của đối thủ mà trực tiếp tiến lên tấn công?
Từ Dã nói cho ngươi biết a, tư vị kia, ai da, thoải mái muốn lên trời.
Nhìn cấp bậc sân thi đấu của mình thành công leo lên đoạn mười hai, Từ Dã để lại hai hàng nước mắt chua xót, nàng có ở trong sân thi đấu ma sát mấy mùa giải cũng không leo lên đoạn mười hai, không nghĩ tới đi theo Cố đại thần đánh một buổi trưa mà đã đến đoạn mười hai.
"Đại lão 66666"
"Đại lão thật lợi hại!"
Vừa ra khỏi sân thi đấu, cái miệng nhỏ của Từ Dã điên cuồng khen 66666, dù sao đây cũng là kỹ năng mà mỗi tay mơ đều biết. Nằm hô 6666 phi thường lợi hại.
"Cảm ơn đại lão đã kéo ta lên đoạn mười hai!" 6666 hô xong, Từ Dã nói cảm ơn.
"Nhớ rõ, hắn online thì lập tức thông báo cho ta là được!" Cố Sính không có tâm tư nghe Từ Dã cảm ơn, dù sao mục đích y kéo Từ Dã lên đoạn cũng không đơn thuần, nếu không có lợi y cũng không có thời gian rảnh rỗi mà kéo Từ Dã.
Từ Dã tự nhiên cũng là một người hiểu biết, những ngày này cùng tổ đội với y còn không hiểu sao?
Cố đại thần này a, chính là ở trong tổ đợi chờ Diệp Vô Nhiên online.
"Tốt!"
"Nhưng mà Cố đại thần, ta có thể hỏi một câu không? Tại sao đột nhiên ngươi lại vừa ý Tiểu Hoàng Kỷ nhà ta vậy?"
"Nhà ta?" Cố Sính không thích cách nói chuyện quen thuộc này của Từ Dã.
"....." tại sao Từ Dã lại cảm thấy hình như nàng đang hỏi một bình dấm chua?
Bình dấm chua Cố đại thần này sợ là có chút lớn, cùng Diệp Vô Nhiên ngay cả quan hệ tình duyên một chút cũng không có mà cũng có thể ăn dấm, thập phần khôi hài.
"Đúng vậy, nếu các ngươi là tình duyên, ta cũng coi như là người nhà mẹ của Tiểu Hoàng Kỷ, không phải sao?" Từ Dã hết sức thành thật, bởi vì sợ bị đánh liền mở miệng nói vài điều mà Cố Sính thích.
Hiển nhiên câu người nhà mẹ của Từ Dã rất được lòng Cố Sính.
Từ Dã và Cố Sính cũng coi như trở thành thân hữu, cho nên nàng đem tất cả những gì về Diệp Vô Nhiên nói hết cho Cố Sính biết, thậm chí ngay cả việc Diệp Vô Nhiên cầu tình duyên với một Cái la sau đó phát hiện ra đối phương là một nam nhân sợ đến chút nữa thì khóc thét toàn bộ đều nói ra.
Cố Sính mỗi ngày đều chờ Diệp Vô Nhiên online, giống như bị ma nhập vậy, đối với một nam nhân mới gặp mặt hai lần mà cố chấp như thế, cái thứ gọi là tình yêu này không phải rất tà môn sao?
Diệp Vô Nhiên không biết khí tức ngốc bạch ngọt của hắn đã vây khốn trái tim của một đại lão, hắn nhìn mũ giáp trò chơi trong tay do dự một lúc lâu không biết có nên online trò chơi hay không, mặc dù hắn là đảng cá mặn, nhưng trò chơi Kiếm Tam này đã sớm trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của hắn.
Mặc dù không tiến vào trò chơi, nhưng thông quá đám bằng hữu trên QQ, vẫn làm cho hắn cảm nhận được không khí Kiếm Tam như trước đây.
"Mặc kệ! Nếu y còn ở trong trò chơi dây dưa thì mình lại offline." Nói xong, Diệp Vô Nhiên một bộ dạng quyết tâm liều chết đeo mũ giáp trò chơi lên đầu.
Sau khi chọn server, Diệp Vô Nhiên tại giao diện chọn nhân vật nhận được tin nhắn riêng của Từ Dã.
[Tiểu Hoàng Kỷ! Ngươi còn nhớ tới chúng ta sao?]
[Ha ha, Từ Dã ngươi đang ở đâu? Cùng nhau làm hằng ngày.]
[Hảo! Ngươi ở đâu ta lập tức đến tìm!]
[Ta offline ở Thành Đô, ngươi tới thẳng Thành Đô tìm ta.]
Sau khi gửi tin nhắn riêng, Diệp Vô Nhiên tiến vào trong trò chơi Kiếm Tam.
Vẫn là khu rừng nhỏ quen thuộc bên cạnh Thành Đô, Diệp Vô Nhiên vừa online vẫn rất sợ bị biến thái quấn lấy, sau khi nhìn xung quanh xác nhận Cố Sính không có ở gần đây mới nện bước hướng chủ thành đi tới.
Còn chưa đi được mười bước đã bị người xuất hiện trước mặt hù dọa.
"TMD, sao ngươi vẫn còn ở đây?"
Tên biến thái lôi kéo Diệp Vô Nhiên ngày đó đang tươi cười nhìn chằm chằm vào Diệp Vô Nhiên, phía sau lưng y là một tiêu xa giá trị không rẻ, nhất đại kim, hồ kim cùng với Trọng kiếm và Khinh kiếm Cam vũ cắm trên mặt đất.
Nhìn Khinh kiếm và Trọng kiếm tỏa ra tinh quang hai mắt Diệp Vô Nhiên đều lóe sáng, đây chính là trang bị mà người chơi Tàng Kiếm nào cũng mơ ước a..
____________________________________
Tác giả: Muốn biết thế nào là cảm giác bị vả mặt mà vẫn không xấu hổ sao?
Cố Sính đến dạy cho ngươi!