Chương 10
"Nghe nói hôm nay Công phòng bên phía Hạo Khí định giở trò gì đó, lúc chỉ huy ngươi để ý một chút!"
Bên cạnh hồ Ánh Tuyết, thánh địa treo máy trong bản đồ phái Thương Vân, bang chủ Thương cha đang hồi báo tin tức mà nội gián được phái đến trận doanh của quân địch thám thính gửi về.
Đây rõ ràng là một chuyện rất quan trọng, nhưng ở trong mắt Cố Sính lại chẳng phải chuyện đại sự gì, y hời hợt mở miệng nói:
"Yên tâm, ta chưa từng làm hỏng việc."
Tuy nói Cố Sính không thèm để tâm đến công phòng chiến hay trận doanh gì gì đó, nhưng vào Ác Nhân Cốc thì phải có dáng vẻ của Ác Nhân Cốc, cho nên mỗi lần chỉ huy công phòng chiến chỉ được phép thắng mà không được phép thất bại, dù sao thì công phòng chiến thì cũng có thể giải quyết bằng tiền.
Xin lỗi, có tiền chính là muốn làm gì thì làm, thứ Cố Sính không thiếu nhất chính là tiền.
Bang chủ Thương cha thấy Cố Sính tự tin như vậy trong lòng cũng ổn định hơn rất nhiều, hiện tại cách thời điểm bắt đầu công phòng còn mười phút, bọn họ đã an bài vị trí để cho bang chúng chuẩn bị xong đồ dùng cho công phòng chiến.
Cố Sính chỉ huy, trăm phần trăm ổn!
Vốn tưởng là một trận công phòng chiến tự tin mười phần, không ngờ tới vị đại lão chỉ huy này lại nhận được tin nhắn của thuẫn nương.
"Quân gia! Tiểu Hoàng Kỷ online rồi! Ở Thành Đô!"
Cố Sính canh chừng Diệp Vô Nhiên hai tuần lễ mới canh được vị tiểu tổ tông này online, y liếc nhìn bang chủ Thương cha một cái, PK giữa công phòng và Diệp Vô Nhiên chưa đến một giây đã quyết định thắng thua.
Công phòng có quan trọng bằng tình duyên sao?
"Ngươi đi đâu vậy?" Bang chủ Thương cha có chút mộng, hắn nhìn Cố Sính đột nhiên triệu hồi Phách Hồng Trần rồi lên ngựa rời đi, cảm giác giống như sắp bị cho leo cây.
Cố Sính đầu cũng không quay lại dùng tốc độ nhanh nhất rời đi.
"Tìm tình duyên của ta."
"Nhưng công phòng lập tức bắt đầu, ngươi không ở ai chỉ huy?" Thương cha cảm giác đầu có chút đau nhức, chỉ huy đã quyết định như vậy thì phải nói sao về vụ leo cây này?
Cho người khác leo cây mà Cố Sính thậm chí còn không có chút cảm giác áy náy, trong trò chơi nhiều người chỉ huy công phòng như vậy cũng không phải không có y là không được, Cái lão nhị không phải rất rảnh rỗi sao?
"Gọi Cái lão nhị!"
Dù Thương cha có vươn tay Nhĩ Khang ra cũng không thể giữ Cố Sính lại, hắn suy nghĩ vừa rồi là ai còn tràn đầy tự tin nói với hắn chưa từng làm hỏng việc, tự đánh mặt mình có đau không?
"Nói chưa từng làm hỏng việc đâu?"
Việc chưa làm xong đã rớt đài rồi kìa.
Thương cha chỉ có thể bất đắc dĩ lấy ra truyền âm phù đi tìm Cái lão nhị, thượng đế phù hộ, hy vọng Cái lão nhị đang online.
Lục Sâm cho rằng hắn là một Miêu ca xui xẻo nhất Kiếm Tam, tại sao lại xui xẻo đến nỗi này chứ?
Ẩn thân nhìn Quân Tiêu cùng sư đệ hắn chơi trò trốn tìm nhàm chán, nhờ phúc của tên ăn mày thối này, ở trong trò chơi hắn không dám hiện thân, mỗi ngày ẩn thân sống qua ngày, chỉ sợ tên ăn mày thối này tóm được hắn.
"Cái sư huynh, ngươi phạm quy! Ngươi phải chờ ta trốn xong mới được mở mắt!" Dưới tàng cây Tam sinh, tiểu miêu bị Quân Tiêu ôm vào trong ngực, bị thua như vậy rất là không phục.
Quân Tiêu không phải là người ưa thích tiểu hài tử, ngược lại hắn ghét nhất là trẻ con, nhưng tiểu miêu trong ngực này tùy lúc sẽ lộ ra tai mèo, giương nanh múa vuốt muốn cắn hắn quả thực làm cho hắn thích không chịu được.
Minh Giáo này có độc a, làm sao có thể khiến hắn yêu thích như vậy được chứ.
"Cái lão nhị, có rảnh đến chỉ huy công phòng không?"
Quân Tiêu còn đang trêu chọc tiểu miêu, truyền âm phù đột nhiên truyền đến tin tức của Thương cha.
Quân Tiêu khẽ nhíu mày, không phải hôm nay đến Cố Sính chỉ huy sao?
"Không rảnh, đang trêu chọc mèo!"
"Trêu chọc mèo ngày nào mà không thể trêu chọc mèo... huynh đệ giang hồ cần cứu gấp, nếu không công phòng đêm nay sẽ thua a!"
Quân Tiêu nghĩ, công phòng thua thì liên quan cái rắm gì tới hắn...
"Vậy thì thua!"
"Cái sư huynh có việc phải làm sao? Không có việc gì, Cái sư huynh ngươi đi làm việc đi!" Tiểu miêu thấu hiểu lòng người nói với Quân Tiêu.
Quân Tiêu đem tiểu miêu trong ngực đặt xuống dưới đất, ngồi xuống nhìn thẳng vào hắn, vốn dĩ muốn đến Minh Giáo canh chừng tiểu miêu miêu kia, không ngờ phát hiện phía sau tiểu miêu miêu kia luôn có một tiểu miêu nhỏ hơn đi theo. Tiểu miêu này rất nghe lời nhưng tiểu miêu miêu kia hắn sống chết cũng không tóm được, quả thật làm cho có chút phiền não.
"Vậy khi nào sư huynh ngươi xuất hiện phải nói cho Cái sư huynh biết nha."
"Được a, nhất định sẽ nói cho Cái sư huynh biết, Cái sư huynh ngươi đi làm việc đi!" Tiểu miêu hiểu chuyện đáp, mặc dù hắn không biết tại sao Cái sư huynh nhất định phải canh chừng Miêu sư huynh của hắn.
Quân Tiêu hài lòng gật đầu một cái, từ trong tay nải lấy ra một cái kẹo hồ lô kín đáo đưa cho tiểu miêu, lúc này mới mặt không tình nguyện rời khỏi bản đồ, cầm ra truyền âm phù.
"Chuẩn bị tốt tinh thần nghe mắng chửi sao?"
Bang chủ Thương cha vốn đang sầu não phải đi đâu tìm chỉ huy mới vừa nghe được câu nói này, đại khái đấy là lần đầu tiên muốn nghe người khác mắng chửi, mặc dù lúc công phòng Quân Tiêu mắng chửi vừa bẩn vừa vàng, nhưng phần thắng không hề thua kém so với Cố Sính.
Lục Sâm ẩn thân đi vòng quanh tiểu miêu chừng mười phút xác định Quân Tiêu đã rời đi mới yên tâm hiện thân trước mặt tiểu miêu.
"Sư huynh!" Tiểu miêu nhìn thấy Lục Sâm, mạnh mẽ nhào vào trong ngực Lục Sâm, hắn rất là nhớ Miêu sư huynh của hắn a.
Lục Sâm cũng không có tâm tư dỗ dành hắn, ngược lại đem khuôn mặt của tiểu miêu từ trong lồng ngực kéo ra ngoài, cái con tiểu miêu ăn cây táo rào cây sung, nếu không phải lúc trước nhìn thấy hắn một mình chạy loạn ở Minh Giáo lại không có sư phụ mang theo, hắn sẽ không lo lắng bậy bạ mà mang theo bên người.
Giờ thì hay rồi, nhờ có tiểu miêu này mà mấy lần suýt nữa Lục Sâm bị Quân Tiêu tóm được.
"Đừng gọi ta là sư huynh! Trong mắt ngươi chỉ có tên ăn mày thối đó thôi!"
Đừng nhìn tiểu miêu mềm mềm, thực ra rất vô lương tâm, tiểu nhân ôm bụng bắt đầu cười.
"Ha ha ha ha, sư huynh ghen a."
"Ngươi câm miệng lại! Ta mà ghen sao?"
Đại miêu tiểu miêu dưới tàng cây trêu đùa ầm ĩ.
______________________________________
"Muốn sao? Làm tình duyên của ta, ta sẽ cho ngươi!"
Cam vũ giá trị không rẻ cùng với kim hồ, tiêu xa, Cố Sính rất hài lòng với ánh mắt tỏa sáng nhìn Cam vũ của Diệp Vô Nhiên, xem ra tiểu kỷ này động tâm rồi.
Diệp Vô Nhiên sao có thể không động tâm, cho dù hắn có là cá mặn tay tàn, nhưng hắn vẫn luôn nghe được từ miệng người khác những thứ này đều là thượng phẩm, dù hắn có không ăn không uống mấy tháng cũng không thể mua nổi.
Tất nhiên, Diệp Vô Nhiên chắc chắn sẽ không bỏ tiền ra mua những thứ này, hắn nghèo, cũng tiếc tiền.
Động tâm thì động tâm, Diệp Vô Nhiên sẽ không bởi vì những thứ này ma ̀bán đi hạnh phúc trong Kiếm Tam của mình.
"Ta không làm tình duyên của ngươi đâu, ngươi có cho ta Cam vũ ta cũng không làm!"
Nụ cười hiếm thấy trên khuôn mặt liệt vạn năm của Cố Sính bởi vì những lời nói này mà triệt để biến mất, y lạnh lùng nói.
"Sao ngươi lại không đáng yêu rồi!"
Dứt lời, Cố Sính đã không còn kiên nhẫn cùng Diệp Vô Nhiên chơi trò chơi tặng quà, y đi đến bên cạnh Diệp Vô Nhiên khiến cho Diệp Vô Nhiên đề phòng y như đề phòng sói.
Cố Sính đến gần một bước, Diệp Vô Nhiên sẽ lùi về sau hai bước.
"Đừng qua đây, có tin ta đập nát đầu chó của ngươi không?"
Cố Sính cười một tiếng trong lòng, đúng là trong trò chơi này không có ai có thể đánh thắng được y.
"Cầu ngược!"
Diệp Vô Nhiên sửng sốt, tên cẩu so Thiên Sách này cũng quá kiêu ngạo, coi thường hắn tay tàn đúng không?
"Ngươi dám tới ta liền offline!"
"....."
Một câu trúng đích, khiến cho Cố Sính không thể làm gì, đối với hành vi Nhị thiếu gia dùng offline để uy hiếp y qủa thật không có biện pháp, Cố Sính dừng bước không tới gần thêm nữa, Diệp Vô Nhiên giống như con gà nhỏ kêu chíp chíp vì bị kinh sợ, chíp chíp chíp chíp bỏ trốn mất dạng.
"Mẹ ơi!"
"Tại sao ta lại gặp phải tên biến thái này?"
"Chuồn lẹ!"
Nhìn Diệp Vô Nhiên một bên ồn ào một bên quay lưng rời đi, Cố Sính cảm thấy mình thật sự quá mê muội, y lại thấy Diệp Vô Nhiên như vậy đáng yêu qúa mức.
"Bản lĩnh uy hiếp người còn rất lớn."
Phương pháp tốt nhất để thoát khỏi biến thái là logout, tất nhiên lý do này có thể làm cho tên cẩu so Thiên Sách kia cách xa mình ra. Diệp Vô Nhiên nhìn ID của Cố Sính trong tổ đội lại nhìn Cố Sính đang đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm hắn.
Cố Sính qủa thật không đến gần hắn, nhưng lại luôn như vậy đứng ở đằng xa nhìn Diệp Vô Nhiên, ánh mắt chằm chằm kia làm cho Diệp Vô Nhiên cả người không thoải mái, thậm chí còn có cảm giác lạnh hết cả người.
"Này! Ngươi đừng nhìn chằm chằm vào ta như thế có được không?"
Diệp Vô Nhiên không thể nhịn được nữa, đứng ở phía xa chỉ vào Cố Sính quát lớn.
"Không thể!" Cố Sính đáp.
"Có cái gì đáng nhìn? Nhìn nữa ta đánh ngươi, ngươi có tin hay không?" Diệp Vô Nhiên bắt đầu bực bội, nếu không phải bởi vì đánh không lại, hắn thật muốn đánh chết tên cẩu so Thiên Sách này.
"Ừm, đẹp mắt a!"
"....."
Diệp Vô Nhiên bắt đầu suy nghĩ, nếu không thì chuyển server đi, bị biến thái quấn lấy quá đau khổ.
Đoạn đối thoại này của bọn họ sớm đã khiến người chơi khó chịu.
"Đại thần, hai người rất biết chơi a, cách không truyền âm tú ân ái sao?"
"A~~, là ân ái gì mà chói mù mắt của ta rồi"
"Thân ái, mắt của ngươi không sao chứ? Thân ái! Mắt của ta cũng không nhìn thấy gì nữa!"
Những người chơi thích đùa giỡn vậy mà lại còn diễn lên, điều này làm cho Diệp Vô Nhiên thật sự đau đầu, người chơi Kiếm Tam không những thích spam, lại vừa nhây vừa thích đùa giỡn.
Cố Sính không quan tâm, giờ phút này trong mắt y chỉ có Diệp Vô Nhiên, chỉ có thể nhìn mà không thể động thật là làm cho y khó chịu.
Bởi vì thật sự sợ hãi Cố Sính tới gần mà Diệp Vô Nhiên làm nhiệm vụ treo máy cá mặn đều hướng tới nơi nhiều người mà chạy tới, chỉ sợ đi tới nơi không người thì biến thái sẽ nhào lên, đáng buồn nhất là khi hắn muốn bắt chuyện với các tiểu tỷ tỷ, những tiểu tỷ tỷ kia người nào cũng sẽ bị dọa sợ chạy mất.
"Ngươi đã đủ chưa hả? Ngươi là chó sao? Thích chạy theo người như vậy sao? Ngươi muốn đánh nhau phải không? Tới a! Hôm nay lão tử liền đánh chết ngươi!"
Rốt cuộc sau gần một tuần dây dưa, Diệp Vô Nhiên xông tới trước mặt Cố Sính, túm cổ áo của y, một bộ dạng lão tử muốn chém chết ngươi.
Kỷ nhìn rất đẹp mắt, kỷ tạc mao càng thêm đẹp mắt, Cố Sính xoa cằm của mình, rất hứng thú thưởng thức dáng vẻ Diệp Vô Nhiên tạc mao trước mặt.
"Ngươi câm sao? Nói chuyện đi."
Diệp Vô Nhiên tóm lấy Cố Sính dùng sức lay động chung quanh, nhưng mà biến thái này cái gì cũng không nói, chỉ dùng cái loại ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, khiến cho Diệp Vô Nhiên lại lần nữa phát điên.
"A...A...A...Ngươi buông tha cho ta đi! Cầu xin ngươi!"
Xem ra trò chơi theo dõi này cũng không thể tiếp tục nữa, Cố Sính đưa tay bắt lấy hai tay của Diệp Vô Nhiên giữ lại trong lòng bàn tay, nâng lên bên môi rồi nhẹ nhàng hôn lên ngón tay của Diệp Vô Nhiên.
"Cũng cầu xin ngươi buông tha cho ta, đừng giày vò ta nữa, ngươi không làm tình duyên của ta khiến trong lòng ta rất khó chịu!"
"......"
Diệp Vô Nhiên nhìn Cố Sính đột nhiên thâm tình, vô cùng sợ hãi
Cứu mạng a! Đây là biến thái gì a...!