Chương 32
Cái gọi là thần tiên đánh nhau, giải thích đơn giản chính là hai nhân vật lợi hại thao tác sắc bén giao chiến với nhau.
Mà cuộc chiến này của Quân Tiêu cùng Cố Sính, không chỉ giao đấu bằng kỹ năng môn phái của mình, đánh đến khi toàn bộ kỹ năng CD, liền ném binh khí xuống đất đổi thành cuộc đọ sức quyền cước.
Người chơi vây xem tận mắt chứng kiến Cố Sinh cùng Quân Tiêu ngươi một chiêu ta một chiêu không ai chịu nhường ai.
Cố Sính đấm cho Quân Tiêu mắt phải tím bầm, Quân Tiêu đánh cho Cố Sính sưng cả hai má.
"Cái này mà gọi là đánh nhau sao? Phải gọi là hủy dung a!" Đám đông vây xem cảm thấy trận đánh nhau oai phong tiêu sái này càng ngày càng không bình thường.
Cái này không phải là đánh nhau a, rõ ràng là muốn giết đối phương mới đúng.
Mắt thấy Cố Sính cùng Quân Tiêu đánh nhau giống như không muốn sống như vậy, tuy chẳng qua chỉ là trò chơi nhưng hậu quả của đánh nhau mà tinh thần lực phải nhận quả là tr.a tấn.
Nhìn đại lão và nam thần đánh nhau, hâm mộ nhưng cũng đau lòng a, mọi người bắt đầu ồn ào khuyên can, nhưng bọn họ căn bản một câu cũng không nghe.
"Bọn họ là muốn giết người sao? OMG!" Một Kiếm Thuần Thái Hư đạo trưởng sợ hãi nói.
Từ Dã chạy đến xem náo nhiệt, phát hiện Cố Sính cùng Quân Tiêu đem đối phương đánh thành đầu heo cũng không chịu bỏ qua, mau ngăn cản a, nếu không tinh thần của hai người trong trò chơi sẽ tan vỡ.
"Đừng đánh nữa! Các người đều lợi hại nhất, không cần phải phân cao thấp a!" Một Hoa tỷ hâm mộ Cố Sính lớn tiếng khuyên nhủ.
"Quân đại lão, đừng đánh nữa, cho dù ngươi thua cũng vĩnh viễn là Cái Bang lợi hại nhất của chúng ta!" Một Cái tỷ hâm mộ Quân Tiêu lớn tiếng "khuyên giải"
Cố Sính đứng vững gót chân căm tức nhìn Quân Tiêu ra quyền cực nhanh, cúi người tránh thoát sau đó thuận thế bắt lấy cánh tay Quân Tiêu, hoàn mỹ đem Quân Tiêu ném qua vai.
Quân Tiêu té ngã lập tức lăn vài vòng sau đó giơ chân đá, sát khí dày đặc đáy mắt bất chấp tất cả mọi thứ.
Hai người đắm chìm trong suy nghĩ làm sao có thể đem đối phương đánh chết, hoàn toàn không nghe thấy người bên ngoài khuyên ngăn.
Đây cũng không phải là thần tiên đánh nhau, thần tiên đánh nhau đến điểm là dừng, đây là ma quỷ đánh nhau mới đúng, không lấy được tính mạng đối phương thề không bỏ qua.
"Này! Mau làm cho đại thần nhà ngươi dừng tay lại a, Quân đại lão một mực không có so đo thứ hạng, hắn dựa vào cái gì còn muốn cùng Quân đại lão ganh đua cao thấp?" Người hâm mộ của Quân Tiêu không khuyên giải được bắt đầu mắng người.
"Ta con mẹ nó cười chết mất, nói rất hay a, cứ như là đại thần nhà ta tận lực khiêu khích ấy, rõ ràng là đại lão nhà các ngươi để ý đến thứ tự, tìm đại thần gây phiền toái." Người hâm mộ Cố Sính không chịu nhượng bộ chút nào.
"Đây quả là tương ái tương sát a, Cố Quân đảng cầu ngừng hành hạ!" Một tiểu Tú la không nhận được khóc hô.
"Ngươi nhìn thế nào ra đây là couple? Đầu óc ngươi có bệnh à?" Pháo tỷ hâm mộ Quân Tiêu khinh bỉ nói.
Từ Dã cảm thấy mình đang ở trong hiện trường theo đuổi ngôi sao cỡ lớn,
Quân Tiêu độc duy, Cố Sính độc duy, hơn nữa còn có cả một em gái ship Cố Tiêu couple?
Một khi đã mắng người, sự tình ngày càng lớn, đám nữ nhân trong kênh phụ cận bắt đầu mắng chửi lẫn nhau, thậm chí còn muốn khai chiến, chửi mắng thần tượng lẫn nhau dần dần bắt đầu chửi mắng đối phương.
Hạo Khí! Tiêu dao tự tại!
Tự đại gia mày! Hạo Khí trường tồn.
Từ Dã cảm thấy nếu không ngăn cản lại nhất định sẽ biến thành một trận doanh chiến, không khỏi thở dài, hướng về phía Cố Sính vẫn liều chết solo hô lớn.
"Cố đại thần, cứu mạng a, Tiểu Hoàng Kỷ bị người đánh ở Lạc Đạo!"
Một tiếng hô này đặc biệt lớn, thành công đem Cố Sính đang bị sát ý che kín hai mắt kéo về, đáy mắt y rõ ràng có chút hốt hoảng, thu hồi lại một cước chuẩn bị công kích Quân Tiêu.
Thần hành ngàn dặm.
Cố Sính không chút do dự hướng về bản đồ Lạc Đạo bắt đầu đọc thần hành ngàn dặm.
"Cố Sính, trận chiến này còn chưa kết thúc đâu." Quân Tiêu đứng vững gót chân, chạy nhanh về phía Cố Sính, trên nắm đấm còn nổi gân xanh.
"Ai nha~, Lục Sâm vậy mà lại tán tỉnh một Độc tỷ ở Mã Nguy Dịch, hắn không phải là tình duyên của Quân đại lão sao?" Từ Dã lại lần nữa lên tiếng.
Tất cả công kích lập tức dừng lại, khuôn mặt Quân Tiêu bởi vì bị thương mà càng thêm âm trầm, tiểu miêu miêu này nếu không dạy dỗ cẩn thận xem ra sẽ không chịu nghe lời hắn.
Giờ phút này Cố Sính đã đọc xong thần hành ngàn dặm, biến mất trước mặt mọi người trong nháy mắt, mà Quân Tiêu cũng bắt đầu đọc thần hành ngàn dặm, một lát sau lập tức đi tới bản đồ Mã Nguy Dịch.
"...." Người vây xem, thậm chí người chơi đang xé nhau lập tức ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta.
Khuôn mặt mỗi người mang vẻ nghi hoặc, đây là xảy ra chuyên gì?
Rõ ràng vừa rồi còn đánh nhau túi bụi, chớp mắt đã thần hành mỗi người một hướng?
Người trong cuộc biến mắt, để lại một đám quần chúng ăn dưa xấu hổ tại chỗ không biết phải làm sao.
Từ Dã rất nhanh xóa bỏ nội dung chat phía trên của mình sau đó lặng lẽ chui vào trong đám người, nhân dịp Cố Sính cùng Quân Tiêu chưa phát hiện ra nàng phải nhanh chóng rút lui, nếu không thì chết chắc rồi.
Nói dối cũng là muốn tốt cho hai vị đại lão, Từ Dã cảm giác mình làm không có sai.
Chiến tranh kịch liệt cứ như vậy mà dừng lại, người xem nhanh chóng tản đi, không ai biết vì sao hai vị đại lão lại đánh nhau, nếu có đoán được thì cũng chỉ nghĩ là do muốn phân thứ tự cao thấp.
Vận khí của Lâm Tu Chiêu quả thực chính là vô cùng may mắn, Diệp Vô Nhiên cùng Lục Sâm nhìn Lâm Tu Chiêu lại lấy ra một cái kỳ ngộ mà hâm mộ ghen tị hận.
"Là do vận khí của hắn quá tốt, khẳng định không phải là do ta quá đen." Lục Sâm tự an ủi mình như thế.
Diệp Vô Nhiên gật đầu đồng ý.
"Đúng vậy, là vận khí của hắn quá tốt!
Khẳng định không phải là do chúng ta đen."
Hai tên xui xẻo tự an ủi lẫn nhau.
"Chúng ta đi đến nơi kế tiếp đi, còn hai cái bản đồ nữa là xong rồi." Lục Sâm nói, đang muốn mang theo Diệp Vô Nhiên cùng Lâm Tu Chiêu đi tới địa điểm tiếp theo thì nhận được trò chuyện mật từ Quân Tiêu.
"Ngươi ở đâu?" Giọng nói của Quân Tiêu thấp hơn bình thường vài độ.
"Ta đang sờ kỳ ngộ a, ngươi và Cố đại thần đánh xong rồi sao?" Lục Sâm không hề nghe ra cái gì khác thường, thành thật trả lời.
"Ngươi đứng yên ở đó chờ ta tới."
"Ngươi tới làm cái gì?" Lục Sâm rất không thích Quân Tiêu dùng ngữ khí ra lệnh nói chuyện với hắn.
Diệp Vô Nhiên thấy bọn họ nói cái gì mà đứng yên đang nhắc nhở cần phật đi, Cố Sính đột nhiên từ phía trên đặt chân xuống bên cạnh hắn, một tóm hai ôm ba nói xin lỗi.
"Thực xin lỗi, ta cam đoan lần sau sẽ không để ngươi lâm vào nguy hiểm."
Diệp Vô Nhiên cả mặt đều dấu hỏi, ghét bỏ cong người về phía sau, đầu tránh xa Cố Sính được bao nhiêu thì tận lực tránh xa bấy nhiêu.
"Ngươi làm gì thế? Cố Sính!"
"Đưa ID người đánh ngươi cho ta." Cố Sính không cho phép có người khi dễ bảo bối nhà y.
Tình huống gì đây? Diệp Vô Nhiên không biết rốt cuộc Cố Sính đang nói cái gì? Sao lại có người đánh hắn?
"Không có ai đánh ta a."
Cố Sính vô thức nhìn thoáng qua Diệp Vô Nhiên, tóc xoã tung mất trật tự, y phục dính bụi thậm chí tay áo còn bị rách, cả người nhìn đều có chút chật vật, dáng vẻ này giống như vừa mới kinh hoảng chạy trốn.
"Vậy ngươi?"
Diệp Vô Nhiên hạ mắt nhìn y phục của mình, ngượng ngùng gãi gãi cái ót, xin lỗi, thật không dám dấu vừa rồi sờ kỳ ngộ hắn phi sai chỗ, bị lợn rừng trong núi đuổi lên tận đỉnh núi.
Lợn rừng kia không biết cấp bao nhiêu, Diệp Vô Nhiên đánh thế nào cũng đánh không chết, thiếu chút nữa đã bị lợn rừng quần cho quay về điểm hồi sinh.
Vậy thì thế nào?
Còn muốn hắn lớn tiếng nói với Cố Sính là hắn bị lợn rừng quần thành như vậy?
"Dù sao thì ta cũng không bị người ta đánh là được."
"Thật sao?" Cố Sính cũng không phải rất tin tưởng.
Diệp Vô Nhiên liếc mắt nhìn Cố Sính.
"Tin hay không tùy ngươi."
Chỉ có điều Diệp Vô Nhiên ghé sát mặt vào nhìn kỹ khuôn mặt Cố Sính lúc này, ha ha, khuôn mặt đẹp trai biến thành đầu heo, đủ mọi màu sắc rất đặc sắc.
"Ngươi đánh thua Quân Tiêu?"
"Không có!" Cố Sính không biết thế có tính là thua hay không, dù sao hắn cũng rời đi trước, nhưng trước mặt người mình thích, vấn đề về mặt mũi luôn luôn rất quan trọng.
Diệp Vô Nhiên mới không tin, che miệng cười thành tiếng.
"Đều bị đánh thành đầu heo mà còn nói không thua, Tu Chiêu, mau đến xem sư mẫu của con, xấu chết mất ha ha ha ha."
Một mình cười còn chưa đủ, Diệp Vô Nhiên còn muốn kéo Lâm Tu Chiêu tới, hai thầy trò nhất định phải chia sẻ vui vẻ.
Lâm Tu Chiêu ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Cố Sính, nháy mắt sau đó không nhịn được cười rộ lên.
"Sư cha như vậy một chút cũng không đáng sợ, xấu xấu."
Tại sao Diệp Vô Nhiên nghe những lời này lại thấy không được tự nhiên?
"Sư cha cái qủy gì, là sư mẫu của ngươi."
Dù sao Cố Sính cũng là tình duyên của mình, Diệp Vô Nhiên cũng không phải là người không được tự nhiên, sống ở đâu thì theo phong tục ở đó, cố mà làm cho Cố Sính trở thành sư mẫu của Lâm Tu Chiêu.
"Thế nhưng sư mẫu là nữ a, sư cha cũng không phải nữ." Lâm Tu Chiêu thấy tôn xưng của hắn đối với Cố Sính không hề sai a.
Diệp Vô Nhiên tại sao lại tìm phải một đồ đệ "tay ngoài dài hơn tay trong" a, quyết định phải dạy dỗ thật tốt một phen, khiến cho Lâm Tu Chiêu gọi "chính xác" tôn xưng của Cố Sính.
Ngay lúc đại hoàng tiểu hoàng thảo luận đúng sai, tiếng chửi bậy của Lục Sâm hấp dẫn sự chú ý của bọn họ.
"Khốn khiếp! Đầu óc ngươi bị nước tràn vào sao? Buông ta ra." Lục Sâm giãy dụa trên vai Quân Tiêu, nắm đấm không ngừng nện xuống lưng Quân Tiêu.
Cho dù Lục Sâm giãy dụa thế nào cũng đều vững vàng bị khiêng trên vai Quân Tiêu.
"Ta không ở bên một lát mà ngươi dám đi tán tỉnh Độc tỷ, tiểu miêu miêu, ngươi thiếu làm hả?" Giọng điệu quái gở thường ngày của Quân Tiêu không biết biến đi đâu mất, ngữ khí hết sức hung ác.
Lục Sâm thấy không thể cho Quân Tiêu sắc mặt tốt, nếu cho liền con mẹ nó được một tấc tiến một thước.
"Đờ phắc, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta tán tỉnh Độc tỷ? Muốn đổ oan cho người khác thì phải có chứng cứ." Lục Sâm nói xong liền cúi đầu há mồm cắn lên lưng Quân Tiêu, tử Cái Bang, thối Cái Bang, đổ oan cho người tốt.
"Vậy sao? Vậy trở về giải thích cho ta nghe!" Quân Tiêu dứt lời, khiêng Lục Sâm rời đi.
Giải thích?
Giải thích cái rắm! Hắn tán tỉnh Độc tỷ cái rắm ấy! Nhờ phúc của tên Quân Tiêu khốn khiếp này hết, hắn ở trên kênh thế giới nói những lời đe dọa làm hại Lục Sâm bị những em gái nhìn thấy là chạy trối chết.
Đừng nói tán tỉnh, Lục Sâm có thể nói chuyện với em gái nhiều hơn hai câu mà đối phương không chạy đã tốt lắm rồi.
Nhóm em gái sợ bị Quân Tiêu gây phiền toái, các anh trai càng sợ bị chém.
"Ngươi không có việc gì bới móc sao? Thả ta ra đồ tinh trùng thượng não!"
Diệp Vô Nhiên đưa mắt nhìn Lục Sâm bị Quân Tiêu khiêng đi mất, tỏ vẻ vô cùng đồng tình, so với Cố Sính, Quân Tiêu còn muốn vô lại hơn, không thể nói đạo lý.
"Cố Sính, chúng ta tiếp tục đi sờ kỳ ngộ a, sờ hết số lượt còn dư ta cũng phải logout, ngày mai của lớp, muốn ngủ sớm!"
"Được!"
Sau khi hai người mang Lâm Tu Chiêu làm hết sờ kỳ ngộ, Diệp Vô Nhiên thoát khỏi trò chơi bò lên giường đi ngủ, bất tri bất giác hắn và Cố Sính đã trở thành tình duyên một thời gian.
Cũng không biết có phải bởi vì Cố Sính luôn luôn làm bạn với hắn trong trò chơi mà Diệp Vô Nhiên phát hiện mình dần dần cũng không còn chán ghét Cố Sính như trước.
Nếu sau này tử tình duyên, có lẽ có thể trở thành bạn thân.
[Lão bà, giường bên cạnh có tốt không? Muốn ôm ngươi ngủ!]
"...." Diệp Vô Nhiên nhìn tin nhắn Cố Sính gửi tới điện thoại di động.
Hít thở, nghiến răng nghiến lợi điều chỉnh hơi thở, không để ý đến tên Cố Sính khốn khiếp đầu đầy phế liệu này.
Diệp Vô Nhiên rút lại ý tưởng cho rằng hắn và Cố Sính có thể trở thành bằng hữu.
Thu hồi.