Chương 33
Gần đây Diệp Vô Nhiên phát hiện ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, vấn đề này khiến cho hắn vô cùng lo lắng tiểu đồ đệ sẽ mọc lệch, đó chính là đồ đệ Lâm Tu Chiêu của hắn luôn luôn chạy đến bản đồ của môn phái Thất Tú.
"Cố Sính, ngươi nói vì sao gần đây Tu Chiêu luôn chạy đến Thất Tú a? Không phải hắn muốn chuyển chức nghiệp đó chứ?" Diệp Vô Nhiên vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này, thật sự vô cùng lo lắng Lâm Tu Chiêu nghĩ không thông mà bị Thất Tú kéo đi mất.
Cố Sính đang ngồi trên đồng cỏ hồi phục giá trị khí lực nhìn về phía Diệp Vô Nhiên.
Diệp Vô Nhiên cúi đầu đối diện với Cố Sính, nhìn thấy khuôn mặt của Cố Sính lập tức không nhịn được há mồn cười mấy tiếng.
"Phốc, không được, ha ha, Cố Sính ngươi quay đầu ra chỗ khác đi a ha ha ha ta không nhịn được, thật xin lỗi ha ha ha."
Tuy bọn họ chỉ là ở trong trò chơi, nếu đánh nhau chỉ sử dụng kỹ năng môn phái của mình, cùng lắm chết thì quay về điểm hồi sinh môn phái, không giống như Cố Sính cùng Quân Tiêu, hai người đánh tới toàn bộ kỹ năng môn phái đều CD làm lạnh, trực tiếp đọ sức công phu quyền cước, đem mặt mũi đối phương đánh cho bầm dập.
Một tuần trôi qua trong nháy mắt, tổn thương trên khuôn mặt của Cố Sính và Quân Tiêu vẫn vô cùng rõ ràng.
Trong trò chơi này ai cũng có thể cười khuôn mặt bị đánh này của Cố Sính duy nhất Diệp Vô Nhiên là không được, cũng không biết bởi vì ai mà Cố Sính cùng Quân Tiêu mới đánh nhau, Diệp Vô Nhiên chẳng những không biết áy náy xấu hổ mà còn cười nhạo Cố Sính cả một tuần lễ.
"Cười đúng không?" Cố Sính đứng dậy, ưu thế cao lớn giúp cho y từ trên cao nhìn xuống Diệp Vô Nhiên.
Ánh mặt trời trước mắt bị thân ảnh của Cố Sính che đi, Diệp Vô Nhiên vô thức ngẩng đầu nhìn lại, nhịn không được lại cười như điên.
"Ha ha ha ha cái mặt này càng nhìn càng thấy buồn cười ha ha ha ha bụng của ta." Diệp Vô Nhiên nằm rạp trên mặt đất cười bò.
Sắc mặt của Cố Sính theo tiếng cười của Diệp Vô Nhiên càng ngày càng âm trầm, nhưng mà cho dù y tức giận cũng không có biện pháp trừng trị Diệp Vô Nhiên, quay người đi đến bản đồ Thất Tú.
Diệp Vô Nhiên nhịn xuống không cười, hữu khí vô lực theo phía sau, vẫn là nhìn bóng lưng của Cố Sính tốt hơn nhiều, ít nhất là không còn thấy buồn cười nữa.
"Ôi chao~, Cố Sính ngươi đợi ta một chút~."
Tạm thời Cố Sính không muốn để ý đến Diệp Vô Nhiên.
Bị người không để ý tới, suốt đoạn đường Diệp Vô Nhiên rất ngoan ngoãn đi theo Cố Sính mà xin lỗi, cười thì cười, nhưng Diệp Vô Nhiên rất cảm kích Cố Sính, dù sao nếu không phải ngày đó Cố Sính cứu hắn thì người mặt mũi bầm dập ngày hôm nay chính là hắn, chắc chắn sẽ nghiêm trọng hơn so với Cố Sính.
"Ta biết rõ ngươi chỉ muốn tốt cho ta, nhưng ngươi và Quân Tiêu là thân hữu, việc này hoàn toàn có thể thương lượng a."
Diệp Vô Nhiên thấy Cố Sính không để ý tới hắn, dứt khoát bước nhanh đến trước mặt Cố Sính.
"Không cách nào có thể thương lượng." Cố Sính không nhìn Diệp Vô Nhiên, y sợ sẽ không chịu được việc Diệp Vô Nhiên chủ động thân cận như vậy mà tha thứ cho hắn.
"Tại sao lại không có cách nào nói chuyện? Ta đã nói ta cùng Lục Sâm chỉ là thân hữu, các ngươi đánh nhau nhiệt tình như vậy làm gì? Ngươi xem mặt mình bị đánh đến thế nào đi." Diệp Vô Nhiên hiển nhiên là một nam nhân độc thân không biết dỗ dành người, muốn an ủi kết quả lại nói ra những lời này.
Cố Sính cho Diệp Vô Nhiên một ánh mắt cảnh cáo.
Thành công tiếp thu ánh mắt cảnh cáo của Cố Sính, Diệp Vô Nhiên chột dạ, dáng vẻ bất đắc dĩ bối rối che mặt khoát tay.
"Được rồi, không nói đến việc này nữa, ngươi để ý đến ta một chút được những?"
Quả thực là phong thủy luân chuyển a, hành vi cầu để ý của Diệp Vô Nhiên làm cho Cố Sính vô cùng hưởng thụ.
Ánh mặt trời chiếu lên đôi bàn chân nhỏ quen thuộc xoay tròn trên bàn Thất Tú Hoa Cổ, một Tú thái bộ dáng thanh tú tươi ngon mọng nước đang cầm song kiếm của mình múa kiếm.
"Tuyệt quá." Phía dưới bàn hoa cổ bạn nhỏ Lâm Tu Chiêu vừa xem vừa nhiệt tình cổ vũ, tiếng khen ngợi trầm trồ cùng tiếng vỗ tay vang lên cùng lúc, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Tú thái,
Tú ca ca thật sự là người đẹp nhất mà Lâm Tu Chiêu nhìn thấy trong Kiếm Tam.
Nhưng mà bọ ngựa bắt ve chim sẻ đứng đằng sau, a phi phi, khi mà Lâm Tu Chiêu thưởng thức Tú thái múa kiếm, ngồi phía sau lan can cách bàn hoa cổ không xa là một tiểu tướng quân Thiên Sách phủ đang âm thầm quan sát bộ dạng vỗ tay trầm trồ khen ngợi của Lâm Tu Chiêu.
Ánh mắt tràn ngập si mê.
Diệp Vô Nhiên từ phía xa đã phát hiện Tú thái múa kiếm trên bàn hoa cổ, sốt ruột bảo hộ đồ đệ khiến hắn có chút địch ý với Tú thái.
Đừng hòng đem đồ đệ của hắn câu đi mất a!
"Đồ đệ."
Lâm Tu Chiêu bởi vì Tú thái không cẩn thận nhảy sai vũ khúc mà cười ha ha ngoan ngoãn quay đầu nhìn về phía Diệp Vô Nhiên.
"Đi, dẫn ngươi đi sờ kỳ ngộ." Sờ kỳ ngộ chỉ là cái cớ, mục đích thực sự là mau chóng mang đồ đệ tránh xa khỏi Thất Tú này, Diệp Vô Nhiên thấy phải hảo hảo nói chuyện với Lâm Tu Chiêu một chút, làm một Tú gia không hề dễ dàng a.
Cho dù đã trở thành toàn tức võng du, Tú gia thủy chung đều không tồn tại a.
Lâm Tu Chiêu gật đầu, quay lại nhìn Tú thái từ trên bàn hoa cổ bay xuống.
" Tú ca ca, sư phụ tìm đệ, đệ phải đi rồi, lần sau lại chơi tiếp nha."
Tú thái gật đầu cũng không làm khó Lâm Tu Chiêu.
"Vậy, giang hồ tái kiến!"
Hai tiểu hài tử lễ phép hành lễ với nhau, bèo nước gặp nhau trong thế giới Kiếm Tam, trở thành hảo hữu cũng là một loại duyên phận.
"Được, Tú ca ca."
Trong mắt của Thẩm Trì đang âm thầm theo dõi lại thấy chuyện bất đồng, bộ dáng hành lễ với nhau này giống như lúc kết hôn tân lang tân nương bái đường hành lễ phu thê giao bái, điều này làm cho Thẩm Trì cảm thấy có nguy cơ.
Từ lần hắn cùng sư phụ bị Diệp Vô Nhiên và Cố Sính đánh chết tại Trường Ca Môn, mỗi lần hắn muốn tiếp cận Lâm Tu Chiêu đều phát hiện bóng dáng Cố Sính và Diệp Vô Nhiên, bởi vì không cùng một trận doanh nên mỗi lần hắn đến gần Lâm Tu Chiêu đều có âm thanh cảnh báo.
Âm thanh cảnh báo vừa vang lên một tiếng, Cố Sính giống như Tào Tháo lập tức xuất hiện, Thẩm Trì hoài nghi có phải trong khoảng thời gian hắn không thể đến gần Lâm Tu Chiêu này, Lâm Tu Chiêu có phải đã quên hắn rồi hay không?
Không được, cho dù chưa bắt được gà tới tay, vậy cũng phải tiêu diệt tình địch trước đã.
Tú thái cùng Lâm Tu Chiêu vẫy tay chào tạm biệt, không hề biết rằng mình đã bị theo dõi.
"Đồ đệ, con mau dỗ dành sư mẫu của con, hắn không để ý đến ta."
Diệp Vô Nhiên đưa cho Lâm Tu Chiêu một xâu mứt quả ý đồ thông qua đồ đệ đáng yêu mềm mại để được Cố Sính tha thứ, hắn thề sau này không bao giờ cười Cố Sính nữa.
"Sư cha! Người không vui sao?" Lâm Tu Chiêu ngoãn ngoãn gọi sư cha, ngẩng đầu nhìn sư cha lúc này đang vô cùng cao lãnh.
Hiện tại Cố Sính ai cũng không muốn phản ứng, nếu Diệp Vô Nhiên không hôn hắn một cái, hắn sẽ không thoải mái.
Lâm Tu Chiêu thấy Cố Sính không để ý đến mình, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng gọi sư cha, hắn biết rõ sư cha thích nhất hắn gọi y là sư cha.
Diệp Vô Nhiên không nhận được sự tha thứ nên cũng không dám ý kiến gì về cách gọi sư cha của Lâm Tu Chiêu, thế sự thay đổi a, lúc trước đều là Cố Sính ngàn dỗ dành vạn dỗ dành hắn, vậy mà hiện tại hắn phải dỗ dành Cố Sính.
Đâu có cách nào khác, chuyện này là do Diệp Vô Nhiên đuối lý.
Sự tình giống nhau nhưng xảy ra ở trên người khác nhau, kết quả chắc chắn cũng không giống nhau, nếu như Lục Sâm biết Diệp Vô Nhiên vì cười nhạo Cố Sính mà chỉ bị người ta không để ý tới, hắn nhất định hâm mộ muốn chết.
"Ha ha ha ha ha ha, tên ăn mày thối này cũng có ngày hôm nay a." Bầu trời Quân Sơn vẫn trong xanh như trước, làm cho tâm trạng Lục Sâm tốt đến mức muốn nổ tung, hắn chống nạnh không nhịn được cuồng tiếu.
Tất cả là do bên trên khuôn mặt tuấn tú của Quân Tiêu một miếng xanh, một khối tím làm cho Lục Sâm không nhịn được.
"Giống như gấu trúc a ha ha ha." Lục Sâm cười không chút kiêng dè, thực xin lỗi, loại người đáng ghét này bị đánh mặt mũi bầm dập , Lục Sâm không có cách nào không cười được.
Cho dù người có tốt đến mấy khi bị chê cười không ngừng cũng sẽ nóng nảy, lại là ha ha ha ha cười to càn rỡ, chớ nói đến tính cách của Quân Tiêu nóng nảy táo bạo như vậy, hắn ngồi bên cạnh bờ liếc mắt nhìn sông nhỏ sau lưng Lục Sâm.
Thực sự cao hứng như vậy sao? Cười đến mức nước cũng dám nhích đến gần?
"Tìm ri?"
Đừng nói chữ "ri", Lục Sâm đối với chữ này đã sinh ra sợ hãi mãnh liệt.
Vui vẻ bị một chữ "ri" lập tức đánh bay, Lục Sâm sợ tới mức cứng ngắc tại chỗ.
"Cũng không phải ta đánh ngươi mà." Lục Sâm muốn giải thích, tuy nguyên nhân là do hắn và Diệp Vô Nhiên hôn nhẹ cái miệng, nhưng tổn thương trên mặt Quân Tiêu chính chính xác xác không phải do hắn đánh mà.
Giải thích mà hữu dụng còn cần đến cảnh sát làm cái gì?
Quân Tiêu bỏ ngoài tai lời giải thích của Lục Sâm, hắn chỉ muốn khiến cho tiểu miêu miêu không nghe này chịu chút trừng phạt mà thôi, Quân Tiêu đứng dậy đem Lục Sâm đẩy về phía sau.
"Đậu xanh!" Lục Sâm lớn tiếng kinh hô, còn chưa kịp phản kháng đã bị Quân Tiêu cưỡng ép ngã xuống dòng sông nhỏ phía sau.
Bọt nước văng khắp nơi, Lục Sâm sợ hãi quát to một tiếng, chỉ thấy khuôn mặt bị đánh thành đầu heo của Quân Tiêu nở một nụ cười độc ác.
Tên Quân Tiêu này chính là ma qủy a!
"Cứu mạng a!" Lục Sâm sợ nước còn hơn cả sợ chết.
Trừng phạt thì trừng phạt, Quân Tiêu vẫn săn sóc đưa tay ôm chặt eo Lục Sâm, tránh cho Lục Sâm vì giãy dụa kịch liệt mà chìm xuống.
"A...!" Nước rất nhanh tràn vào trong miệng Lục Sâm, thiếu dưỡng khí càng khiến cho hắn sợ hãi giãy dụa, càng giãy dụa thi cảm giác hít thở không thông càng thêm mãnh liệt, điều này khiến cho hắn thông minh hơn, hắn trấn tĩnh lại sau đó từ từ nhắm hai mắt, có thể nín thở một giây thì được một giây.
Bọt khí truyền từ cái miệng ngậm chặt của hắn mà thoát ra, nín thở thời gian dài rốt cuộc cũng không thể gắng gượng thêm nữa, Lục Sâm mở mắt tiếp tục giãy dụa, trong tầm mắt là Quân Tiêu giống như người bình thường không có chuyện gì, đang dùng ánh mắt hưởng thụ nhìn hắn.
Lục Sâm cực kỳ chán ghét ánh mắt này, dục vọng muốn sống khiến cho Lục Sâm dõi theo cánh môi của Quân Tiêu, hắn không rõ nếu hôn vào có thể được độ khí hay không.
Không chút do dự ôm lấy đầu Quân Tiêu sau đó ngửa đầu hôn lên bờ môi của Quân Tiêu, Lục Sâm còn đang buồn rầu không biết phải làm thế nào mới khiến Quân Tiêu há mồm, không ngờ Quân Tiêu ôm hắn càng chặt, chủ động há mồm độ khí cho Lục Sâm.
Lục Sâm giống như được tưới thêm một ngụm nước đường, không chút do dự toàn bộ giao cho Quân Tiêu độ khí.
Bọt khí tại khe hở giữa hai cánh môi kề sát của hai người thoát ra ngoài, Lục Sâm có thể nghe được tiếng bọt nước được bọn họ tạo ra, là do hắn cùng Quân Tiêu tạo ra trong quá trình hôn môi.
Với Lục Sâm mà nói đây chỉ là đang độ khí, nhưng Quân Tiêu không muốn chỉ dừng lại ở độ khí, hắn duỗi đầu lưỡi xâm nhập vào trong miệng Lục Sâm, liếm láp chiếm hữu, ép buộc đầu lưỡi Lục Sâm dây dưa cùng hắn.
Từ trong đáy lòng Lục Sâm chán ghét dây dưa như vậy, nhưng bây giờ hắn chẳng khác gì thịt cá mặc cho Quân Tiêu chém giết, không thể phản kháng, cảm giác trong nước khiến cho hắn sợ hãi, hắn sợ Quân Tiêu buông hắn ra, khiến cho hắn chết chìm dưới sông.
Nỗi sợ hãi đối với nước che hết tất cả lý trí của Lục Sâm, khiến hắn quên rằng đây không phải là hiện thực, lại khiến hắn quên mất rằng lúc này chỉ cần hắn tháo mũ giáp thoát khỏi trò chơi là có thể tự cứu mình.