Chương 42
Ý đồ làm nũng thất bại, quả nhiên đối phó với "lão" nam nhân như Quân Tiêu thì làm nũng là không thích hợp, Lục Sâm thua triệt để, dùng biện pháp cứng rắn với Quân Tiêu, Quân Tiêu còn cứng rắn hơn so với hắn, dùng biện pháp mềm mỏng, chẳng những Quân Tiêu không nghe mà còn muốn chiếm hết tiện nghi của hắn.
Lục Sâm hoài nghi tất cả những gì thân hữu nói với hắn chỉ toàn là giả dối.
Trước đây vì đối phó với Quân Tiêu, đều nói nếu cứng rắn không được thì dùng mềm mỏng thu phục người, thử làm nũng xem sao, sự thật chứng minh, Quân Tiêu là kẻ cứng mềm đều không ăn.
"Hừ!" Lục Sâm tức giận khẽ hừ một tiếng, quay đầu nhìn Vương Di Phong vẫn còn đang thổi sáo, chuyển trận doanh thì chuyển trận doanh, cùng lắm thì sau này hắn đổi địa điểm cướp tiêu.
Hạo Khí Minh, từ biệt từ đây.
"Cố Sính, ta có chuyện muốn nói với ngươi!" Diệp Vô Nhiên đi đến cửa lớn của phòng nhỏ chuyển trận doanh mới nhớ tới việc hắn muốn cùng Cố Sính tử tình duyên, bị việc của Lâm Tu Chiêu và Thẩm Trì trì hoãn chút nữa thì quên rồi.
Cố Sính cảm thấy chuyện Diệp Vô Nhiên chuẩn bị nói với y khẳng định không phải chuyện tốt, không phải tử tình duyên thì chính là tử tình duyên, lập tức đáp qua loa: "Chờ ra khỏi Ác Nhân cốc rồi nói."
Diệp Vô Nhiên nghĩ Thẩm Trì chuyển trận doanh cũng chẳng đáng mấy phút, có thể chờ.
"Được."
"Tại hạ nguyện ý gia nhập Ác Nhân cốc." Lục Sâm quỳ một gối xuống trước mắt Vương Di Phong, đồng ý gia nhập trận doanh của Ác Nhân cốc.
Trong phòng nhỏ của Vương Di Phong, mấy người Cố Sính cũng vừa bước vào, Quân Tiêu nghe tiếng bước chân cũng quay đầu nhìn sang, hắn sợ trước khi Lục Sâm chuyển trận doanh thành công sẽ có người chơi bên Ác Nhân cốc không thức thời tới quấy rối, đánh nhau với Lục Sâm.
Không ngờ vừa quay lại đã thấy người mà hắn muốn đánh nhất.
Cố Sính vừa bước vào trong phòng cũng nhìn thấy Quân Tiêu, hai người đối mặt nhìn nhau, thân hữu trở thành kẻ thù.
Diệp Vô Nhiên thấy ánh mắt hai người giống như đều muốn giết chết đối phương, không nhịn được nuốt nước miếng, hai người này vẫn chưa làm hòa sao? Không phải là hắn và Lục Sâm chỉ hôn nhẹ một cái thôi sao? Có cần nhỏ nhen như vậy không? Đây chỉ là một trò chơi mà thôi.
Lục Sâm chuyên tâm dựa theo chỉ thị của NPC Vương Di Phong chuyển trận doanh, ôm quyền nói ra một lời thề nhập cốc.
"Đi qua tam sinh lộ, trọn đời với Ác Nhân cốc."
Dứt lời, cúi người hành lễ thật sâu, không hề biết sau lưng mình Quân Tiêu đang đánh nhau với Cố Sính.
Thương thế trên mặt hai người mới khỏi không được bao lâu, vừa gặp nhau lại là một trận ác chiến.
Thời điểm Lục Sâm xoay người lại thiếu chút nữa thì bị hiệu ứng kỹ năng của Cái Bang và Thiên Sách làm cho mù mắt.
Lần trước Cố Sính và Quân Tiêu đánh nhau trong thành Dương Châu, khoảng đất kia rộng như vậy đánh nhau thế nào cũng không vướng bận, nhưng bây giờ bọn họ lại ở đang đánh nhau trong phòng gỗ nhỏ của Vương Di Phong, căn phòng này sao có thể chịu nổi giày vò như vậy, Lục Sâm nghe được tiếng kêu cọt kẹt cọt kẹt của xà nhà, vội vàng đi lên ngăn cản.
"Ngươi dừng tay lại a, Quân Tiêu."
Nhưng mà Quân Tiêu đánh nhau đánh đến đỏ mắt, hôm nay mà không đánh chết Cố Sính thì sẽ không bỏ qua.
Diệp Vô Nhiên cũng nghe được tiếng xà nhà không ngừng nứt gãy, sàn nhà dưới chân cũng lắc lư kịch liệt, có phải bọn họ muốn đem phòng nhỏ của Vương Di Phong phá hủy mới cam tâm đúng không?
"Cố Sính!" Diệp Vô Nhiên không muốn bị xà nhà nện chết nha.
Làm sao mà Cố Sính lại không muốn đem Quân Tiêu đánh chết, ra tay từng chiêu từng chiêu vô cùng hung ác.
Hai người có năng lực ngang bằng đánh nhau, sẽ là một trận chiến kéo dài rất lâu rất lâu, người chung quanh nhất định sẽ gặp nạn, Diệp Vô Nhiên cùng Lục Sâm còn có Lâm Tu Chiêu và Thẩm Trì bị kỹ năng mà hai người kia đánh ra chấn động ngã ngồi trên sàn nhà, hỏa khí ngùn ngụt bốc lên.
Diệp Vô Nhiên và Lục Sâm trăm miệng một lời hô to một tiếng ngừng lại.
"Đừng đánh nữa...A...A...A!"
Nhưng mà điều này cũng không có tác dụng gì, không biết chỗ nào trên xà mà bị đánh hỏng, một thân gỗ từ phía trên rơi xuống đập trúng đầu Vương Di Phong vẫn còn thổi sáo, tiếng sáo lập tức biến mất trong tiếng đánh nhau ồn ào, chỉ thấy Vương Di Phong vung cây sáo trong tay về phía Quân Tiêu và Cố Sính đang đánh nhau, hai vị đại lão cứ như vậy mà bị đuổi ra ngoài.
"Ngưng ngay việc náo loạn tại Ác Nhân cốc cho ta."
Cố Sính cùng Quân Tiêu bị NPC áp chế, hai người song song ngã xuống đáy cốc, lại một lần nữa rơi vào kết cục mặt mũi bầm dập, cũng coi như ngoan độc, hai người đều đánh đối phương thành đầu heo.
Lục Sâm cùng Diệp Vô Nhiên nhìn Vương Di Phong lại tiếp tục thổi sáo, nhìn nhau nháy mắt mấy cái.
Đậu xanh! NPC có linh hồn! NPC sống!
Lúc này người điều hành trò chơi Kiếm Tam đưa tay lau mồ hôi trên trán, may mà vừa rồi ra tay kịp thời, nếu phòng nhỏ này của Vương Di Phong mà bị phá hủy thì hắn phải sửa chữa bằng một đống số liệu, nghĩ đến đã thấy mệt mỏi.
Lục Sâm sợ Quân Tiêu và Cố Sính lại đánh nhau thêm lần nữa, vội vàng đi tới kéo Quân Tiêu đi ra khỏi Ác Nhân cốc, không thể đánh tiếp, nếu đánh nữa thì bọn họ sẽ bị tất cả người chơi ác nhân cốc đuổi đánh mất.
Diệp Vô Nhiên cũng sợ, vẫy tay với Cố Sính: " Cố Sính, ngươi mau lên đây."
Cố Sính nhìn Quân Tiêu bị Lục Sâm kéo đi xa, thu hồi trường thương trong tay, Quân Tiêu, sau này tính sổ với ngươi.
Không hổ là bằng hữu tốt nhất a, hai người đúng là tâm ý tương thông, giờ phút này Quân Tiêu cũng nghĩ sớm muộn gì cũng tính toán rõ ràng khoản nợ này với Cố Sính.
"Đáng đời, đã nói mà ngươi không nghe." Lục Sâm lại chứng kiến dáng vẻ chật vật thêm lần nữa, lần này hắn học khôn, sẽ không giống như lần trước chỉ biết cười ha ha ha, mà là vừa quan tâm lại vừa trách cứ Quân Tiêu.
Quân Tiêu suy nghĩ, có nên đi tìm Cố Sính gây phiền toái hay không, ah không đúng, tìm công ty của Cố Sính gây sự.
"Tại hạ nguyện ý gia nhập Ác Nhân cốc!" Sau khi khôi phục bình tĩnh Thẩm Trì trong sự nhu thuận ngoan ngoãn của Lâm Tu Chiêu cam tâm tình nguyện chuyển trận doanh.
Mà Diệp Vô Nhiên cũng học khôn, học được một chiêu quở trách.
"Ngươi và Quân Tiêu đúng là không nói nổi! Chỉ biết ăn dấm chua lung tung rồi đánh nhau!" Diệp Vô Nhiên giống như gia trưởng giáo huấn tiểu hài tử phạm sai lầm.
Mà Cố Sính, một nam thần mặt liệt, một tổng giám đốc của tập đoàn lớn, giờ phút này giống như một đứa trẻ vì đánh nhau với bạn ở trường mà phải gọi phụ huynh đến, mặc cho Diệp Vô Nhiên răn dạy.
"Ngươi bị đánh cũng đáng lắm." Diệp Vô Nhiên một bộ dạng hận không thể rèn sắt thành thép, nội tâm lại vô cùng vui vẻ, nói Cố Sính như vậy, thật mẹ nó thoải mái mà còn không bị Cố Sính ghi thù.
Bởi vậy Lục Sâm cùng Diệp Vô Nhiên phát hiện, thật sự không thể cứ thế đơn giản dùng ha ha ha ha cười nhạo trào phúng Quân Tiêu cùng Cố Sính, ra vẻ quan tâm mắng chửi mới là vương đạo, hai người bắt đầu trở nên xấu bụng.
Một vài tài liệu lưu động tài chính bị Cố Sính ném đến trên bàn làm việc của Ngô Ly.
"Nghĩ biện pháp vứt bỏ số tiền kia đi."
Ngô Ly nhìn tài liệu lên nhìn một lát, kinh hãi nhìn về phía Cố Sính, đây không phải là tiền của Quân ca sao? Tình huống gì đây?
"Cố tổng... cái này..."
"Lời ít làm nhiều." Cố Sính trầm giọng nói một câu, thư ký này của y sao có nhiều vấn đề thế hả?
"....." Ngô Ly khóc không ra nước mắt, không phải là nàng không biết Quân Tiêu là nhân vật nào, để cho nàng phế số tiền này của Quân Tiêu không phải là kêu nàng đi tìm chết sao?
"Cố tổng, có phải ngài cảm thấy ta sống quá lâu, nên tìm cho mới để cho ta đi tìm cái chết?" Ngô Ly ủy khuất, việc này nàng thật sự không dám làm a.
Cố Sính tặng cho Ngô Ly một ánh mắt khinh bỉ, cũng chỉ là một tên đầu đường xó chợ mà thôi, đáng sợ ở chỗ nào?
"Lão đại, ngươi rất nghiêm túc sao? Những năm này Cố tổng giúp chúng ta không ít a." Tần ca nhìn về phía Quân Tiêu đang cẩn thận xem xét tư liệu các cổ đông nhỏ của công ty Cố Sính, rất buồn bực.
Cố tổng và lão đại của bọn họ không phải là huynh đệ tốt sao? Tại sao lão đại bọn họ lại muốn giết chết một cổ đông nhỏ công ty Cố Sính?
"Không cho hắn xem chút sắc mặt, hắn thực sự cho rằng ta với hắn ngồi ngang hàng đúng không?" Quân Tiêu lăn lộn trong giới cho đến khi rửa tay chậu vàng, còn chưa có chịu qua ủy khuất lớn như vậy đâu.
Thời điểm vẫn còn là tiểu đệ, lão đại dám làm cho hắn khó chịu, hắn liền giết chết cái tên lão đại kia, chỉ là một tên thương nhân biết kiếm tiền mà thôi, xưng huynh gọi đệ cho hắn mặt mũi, hiện giờ Quân Tiêu hắn muốn hủy hoại tên họ Cố này.
"Tần ca, phải làm sao bây giờ? Mấy năm nay Cố tổng rất chiếu cố chúng ta a." Hai tiểu đệ bên cạnh Tần ca nhỏ giọng nói ra.
Tần ca cũng gấp nha, mấy năm nay đều là Cố Sính chịu thua lỗ mà chiếu cố tổ chức của bọn họ, rất nhiều việc lưu động tài chính đều là Cố tổng giúp đỡ, nếu không thì đám ngu ngốc như bọn họ mà quản lý tài sản chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
"Đã tr.a được đêm nay họ Trương trở về khách sạn Lễ Hưng, lưu toàn thây." Quân Tiêu híp mắt cẩn thận đánh giá vị Trương Chính Đồ mập mạp này, bên trong tư liệu có nói bốn mươi năm tuổi, lớn lên trông thật xấu!
Không có so sánh sẽ không có tổn thương, Quân Tiêu nhớ lại ảnh chụp mà Lục Sâm gửi cho hắn lúc trước, lại nhìn ảnh chụp trên tư liệu báo cáo, ha ha, người này xấu làm ảnh hưởng đến Quân Tiêu.
"Lão đại, tiểu miêu miêu nhà ngươi gọi điện tới." Tần ca không còn cách nào khác đành lấy điện thoại của Quân Tiêu gọi điện cho Lục Sâm, vừa được kết nối lập tức nhanh chóng đưa qua.
Chuyện gì cũng mặc kệ, trước tiên phải phân tán sự chú ý của lão đại bọn họ mới được, thượng đế phù hộ vị tiểu miêu miêu này đừng có tắt điện thoại, dỗ dành lão đại của bọn họ một chút, biết đâu lão đại tâm tình tốt sẽ thay đổi chủ ý.
"Nha~, tiểu miêu miêu ngươi nhớ ta sao?" Quân Tiêu da mặt quá dày, cũng không biết xấu hổ, trong phòng toàn là tiểu đệ mà có thể mở miệng nói ra những lời buồn nôn như thế.
"Ta nhớ cha ngươi ấy!" Lục Sâm mắng nhỏ một câu, trực tiếp cắt đứt điện thoại, bệnh tâm thần à?
"Tút tút tút tút."
Cả căn phòng lập tức yên tĩnh, bởi vì thời điểm Tần ca đưa điện thoại cho Quân Tiêu đã bật loa ngoài, một câu mắng chửi này của Lục Sâm toàn bộ tiểu đệ trong phòng đều nghe được.
Thời gian giống như dừng lại ở giờ phút này, chúng tiểu đệ cũng không bởi vì như vậy mà dám cười nhạo lão đại của mình đem mặt nóng dán mông lạnh, bọn họ sợ lão đại sẽ trực tiếp bốc hỏa, vậy thì gặp nạn nhất định sẽ là bọn họ.
Đừng nhìn bình thường Quân Tiêu luôn luôn không đứng đắn, một khi thực sự tức giận, có thể dọa chết tiểu đệ trái tim không tốt.
Nhưng mà Quân Tiêu cũng không phát hỏa, hắn bất đắc dĩ xoa xoa huyệt thái dương, tiểu miêu miêu này giống như là hot girl a.
"Xem thói quen của tiểu miêu miêu nhà ta kìa, thật không biết lớn nhỏ."
"Ha ha ha, đúng vậy, tính cách của chị dâu thật đáng yêu a." Một tiểu đệ phối hợp nói ra.
Quân Tiêu gật đầu cười nói với tiểu đệ kia: "Đúng vậy."
Nhìn thấy thái độ này của Quân Tiêu, các tiểu đệ đối với chị dâu Lục Sâm chưa thấy mặt này quỳ rạp xuống đất từ trong lòng, thần tiên phương nào nha, có thể làm cho lão đại nóng nảy của bọn họ trở lên tốt tính như vậy.
Ngô Ly tâm thần bất định đứng ở cửa phòng làm việc của Cố Sính, không có dũng khí nộp đơn từ chức trong tay, dù sao đãi ngộ công việc cũng tốt như vậy, nàng không nỡ bỏ, nhưng việc mà Cố Sính phân phó nàng xử lý thật sự quá khó.
Việc phế bỏ tiền của Quân Tiêu này, không phải là việc kiếm tiền a, là việc làm cho nàng toi mạng, ai tới cứu nàng với.
Củ cải trắng, mọc trong đất, ông chủ mỗi ngày đều gây khó dễ a...