Chương 49

Chân thối không sai, nhưng hun đến người khác thì rất không đúng.


Ánh sáng phía chân trời tượng trưng cho sự hy vọng, đây có lẽ là lần đầu tiên sau khi bắt đầu sống cuộc sống đại học Diệp Vô Nhiên chờ đợi một lần bình minh, bị giầy thối tất thối hun cả một đêm, nếu không phải vì muốn lưu lại ấn tượng tốt cho em gái, hắn đã sớm xông vào nhà vệ sinh mà ói lên ói xuống.


Xoa xoa đôi mất hầu như cả đêm không thể khép lại, Diệp Vô Nhiên liếc nhìn về phía giường mình một cái, giờ phút này khuê mật của Lý Giai đang ôm chăn của hắn ngủ ngon lành, Diệp Vô Nhiên nhìn mà có chút ước ao.


Lại quay đầu nhìn về phía giường của Tiêu Đồ, giỏi cho tiểu tử này còn có thể ôm bạn gái cũ ngủ ngon.


Dù sao Diệp Vô Nhiên cũng không phải là bạn cùng phòng có nghĩa khí, hắn lặng lẽ lấy điện thoại di động ra chụp hai kiểu ảnh Tiêu Đồ và Lý Giai đang ôm nhau ngủ, trong tay hắn có điểm yếu của Tiêu Đồ, sau này những việc chân chạy như mua đồ ăn vặt hay gì đó toàn bộ đều giao cho tiểu tử này.


Nếu dám không tình nguyện, Diệp Vô Nhiên sẽ đem những tấm ảnh này chia sẻ cho bạn gái đương nhiệm của Tiêu Đồ.


available on google playdownload on app store


Nhìn ảnh chụp trong điện thoại di động, Diệp Vô Nhiên tỏ vẻ rất hài lòng, đang định nhét điện thoại vào trong túi quần sau đó đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, Cố Sính vậy mà sáng sớm đã gọi điện thoại cho hắn.


Nhạc chuông điện thoại giống như chuông báo thức đem tất cả người trong phòng đều đánh thức.


"Đậu xanh! Ai thế? Mới sáng sớm mà đã gọi điện thoại cho ngươi!" Tiểu tử Tiêu Đồ này còn chưa tỉnh ngủ, khí thế khi rời giường rất lớn, nhìn thấy Diệp Vô Nhiên liền mơ hồ.


Thiếu chút nữa thì Diệp Vô Nhiên đã dùng điện thoại di động nện vào ót hắn, nhưng lại bị ánh mắt nhìn chằm chằm của hai em gái cản trở, hắn lập tức giả bộ cười cười sau đó cầm điện thoại tiến vào phòng vệ sinh.


"Dậy chưa?" Điện thoại vừa được kết nối giọng nói vô cùng ôn nhu của Cố Sính đã lập tức truyền tới, đối với Diệp Vô Nhiên không hề có tác dụng an ủi, ngược lại khiến cho một bụng tức giận của Diệp Vô Nhiên toàn bộ trút lên người y.


"Ngươi mẹ nó bị bệnh phải không? Mới sáng sớm gọi điện thoại cho ta làm gì?" Diệp Vô Nhiên là điển hình cho bạo lực gia đình, phì, cái này chỉ dám thể hiện trước mặt Cố Sính, trước mặt người khác vĩnh viễn đều là bộ dáng em trai nhà bên đáng yêu.


"Cuối tuần này đến tìm ngươi chơi." Cố Sính sớm đã tập mãi thành quen, cũng không hề cảm thấy phiền muộn, mở miệng nói ra ý định ngày nghỉ của y.
Diệp Vô Nhiên không đồng ý bôn hiện, được thôi, chắc có thể gặp mặt một lần đi.


"Cái gì? Ngươi ngươi ngươi đừng tới đây!" Sự việc của Lục Sâm đã khiến cho Diệp Vô Nhiên nâng cao cảnh giác, cho dù bây giờ Cố Sính và Quân Tiêu trở mặt thành thù, nhưng trước kia vẫn là thân hữu, hai kẻ này chính là ngưu tầm ngưu mã tầm mã a, Cố Sính cũng không phải là kẻ tốt lành gì, nếu bọn họ gặp mặt, khẳng định bản thân mình sẽ không chịu nổi.


"Tại sao? Lý do?" Cố Sính biết rõ còn cố hỏi.
"Không được, Cố Sính, ngày hôm qua ngươi đã đồng ý gì với ta, bây giờ ngươi muốn đổi ý?" Tâm trạng Diệp Vô Nhiên có chút sụp đổ, bây giờ mọi người đều không giữ lời hứa như vậy sao?


Cố Sính nhớ lại cuộc đối thoại ngày hôm qua của y và Diệp Vô Nhiên.
"Chỉ nói không bắt , không nói không gặp."
"...." Hả? Con mẹ nó chứ, muốn chơi chữ với Diệp Vô Nhiên hắn đúng không?


"Dù sao đi nữa thì ta cũng không gặp, Cố Sính ngươi đừng có mà ép ta, nếu ngươi ép ta, cho dù ngươi có giết Từ Dã, giết sạch thân hữu của ta, ta cũng sẽ bỏ game." Diệp Vô Nhiên dứt khoát nói ra lời tuyệt tình, đành phải xin lỗi đám thân hữu rồi.


Bởi vì câu nói này mà đầu bên kia điện thoại triệt để im lặng, Diệp Vô Nhiên đợi cả nửa ngày cũng không thấy có động tĩnh gì, đang định nói nếu không có việc gì thì tắt điện thoại cửa phòng vệ sinh bị người gõ.


"Tiểu ca ca, xong chưa vậy?" Khuê mật của Lý Giai đứng bên ngoài lại gõ cửa, giọng nói giống như đang rất sốt ruột.
Làm gì có đạo lý bắt em gái phải nhịn, Diệp Vô Nhiên vội vàng đi ra mở cửa.


Mở cửa, khuê mật của Lý Giai đứng ôm bụng trước cửa, hai chân không được tự nhiên khép chặt lại, tư thế rất là kỳ quái, nàng vừa thấy Diệp Vô Nhiên mở cửa liền đi qua Diệp Vô Nhiên tiến vào phòng vệ sinh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, tiến vào buồng vệ sinh mà cứ giống như là đang chạy trối chết.


Diệp Vô Nhiên mang vẻ mặt nghi ngờ đi ra, lại thấy Tiêu Đồ và Lý Giai nhìn hắn đầy xấu hổ.
"Sao vậy?" Diệp Vô Nhiên không hiểu ra sao.
Lý Giai vừa nói xin lỗi vừa kéo kéo tay Tiêu Đồ, Tiêu Đồ lại xấu hổ chỉ chỉ vào giường của Diệp Vô Nhiên.


Diệp Vô Nhiên mặt đầy nghi hoặc nhìn về giường của mình, chỉ thấy trên ga giường màu xanh thẫm xuất hiện một mảng nhỏ màu đỏ tươi vô cùng chói mắt tiến vào trong tầm mắt của hắn.


"...." Diệp Vô Nhiên cảm thấy không có ngôn ngữ nào có thể diễn tả được tâm trạng của hắn lúc này, không có khó chịu mà đơn giản chỉ là thấy xấu hổ thay em gái kia, qua đêm trên giường của một nam sinh không nói, còn để lại trên giường một màu đỏ tươi như vậy, thực đúng là đủ xấu hổ.


"Thực xin lỗi, ga giường này chúng ta sẽ giặt sạch sẽ cho ngươi, nếu ngươi thấy không tiện thì ta bồi thường cho ngươi một cái giường mới." Lý Giai áy náy đứng dậy xin lỗi Diệp Vô Nhiên.


Diệp Vô Nhiên vốn đang lo lắng liệu mình phải xử lý cái ga giường này thế nào, Lý Giai đã nói vậy thì hắn cũng yên tâm.


"Không có việc gì, cái kia, vật kia có lẽ... cần ta mua giúp không?" Diệp Vô Nhiên nghĩ đây không phải là cơ hội tốt nhất để gia tăng độ hảo cảm của em gái sao?
Khi em gái ở trong tình huống xấu hổ nhất mà ra tay giúp đỡ, em gái kia chắc chắn sẽ yêu mến hắn nha.


Sau lời nhắc nhở này của Diệp Vô Nhiên, ánh mắt khi Lý Giai nhìn hắn sáng rực lên không ít, giống như toát lên một ngọn lửa nhỏ, nàng gật đầu muốn lấy tiền nhờ Diệp Vô Nhiên mua đồ, nào biết Diệp Vô Nhiên vừa quay người đã đi ra ngoài giúp em gái mua "bánh mì".


Thật ra bản thân Diệp Vô Nhiên cứ có cảm giác em gái cũng có chút cảm giác với hắn, thời điểm Lý Giai khóc trong ngực Tiêu Đồ tối hôm qua, em gái kia ngồi rất gần Diệp Vô Nhiên, mỗi lần vô tình đối diện với nhau đều rất xấu hổ quay đầu đi.


Em gái nhìn thấy ngươi sẽ thẹn thùng, không phải do tính cách thì chính là nàng có thể thích ngươi a, Diệp Vô Nhiên tự mình cho rằng em gái kia hẳn là thích hắn.


Càng nghĩ càng vui vẻ, Diệp Vô Nhiên đi trên đường mà cứ nâng nâng như muốn bay lên trời, chỉ là hình như hắn đã bỏ quên điều gì rồi thì phải?


Dấm chua là gia vị chính trong hầu hết các món ăn truyền thống của Trung Quốc, mà cũng có lúc nó thể hiện cho một loại tâm trạng nào đó của nhân loại.


Đố kị nồng đậm phát ra từ trên người Cố Sính, lan tràn trong không khí cùng với tính tình bạo liệt như thuốc nổ hòa vào nhau, quản gia đeo kính mắt Tây Dương bình tĩnh đem quần áo Cố Sính mặc ngày hôm nay bưng vào trong phòng ngủ.


"Thiếu gia, sao cậu không nghỉ ngơi thêm chút nữa? Mặc dù phu nhân và lão gia dặn dò ta muốn để cho thiếu gia sinh hoạt theo quy luật, nhưng mấy ngày nay công tác của cậu qúa bận rộn, có thể nghỉ ngơi thêm."


"Xuỵt." Cố Sính giơ ngón trỏ về phía quản gia ý muốn nhắc nhở quản gia chớ có lên tiếng, y đang cẩn thận nghe động tĩnh của Diệp Vô Nhiên bên kia điện thoại.


Lão quản gia đem quần áo ngày hôm nay của Cố Sính đặt ngay ngắn bên giường, ánh mắt nhìn về phía điện thoại của Cố Sính mang theo chút nghi hoặc, nhưng vẫn nghe theo mệnh lệnh mà không lên tiếng.


"Ông chủ, băng vệ sinh ở khu nào vậy?" Diệp Vô Nhiên ấp úng cả buổi rốt cục cũng phải mở miệng hỏi ông chủ cửa hàng cái thứ đồ chơi kia ở đâu.


Bên cạnh trường học có rất nhiều cửa hàng tiện lợi, cửa hàng này là gần nhất cũng lớn nhất, cửa hàng tiện lợi không thể so được với siêu thị nhỏ, sẽ phân khu vực hàng hóa cho dễ thấy, đồ đạc bên trong cửa hàng có chút lộn xộn, Diệp Vô Nhiên vòng qua vòng lại hai lần cũng không tìm được, đành phải mặt dày đi hỏi.


Ông chủ liếc mắt nhìn dáng vẻ của Diệp Vô Nhiên, không khỏi nở nụ cười.
"Tiểu tử, lần đầu tiên mua cho bạn gái sao?"
Diệp Vô Nhiên thấy ông chủ này thật nhiều chuyện, bị hỏi thì trả lời là được, không nên nhiều lời như vậy a.


"Vâng, đúng vậy." Diệp Vô Nhiên cũng không muốn nói chuyện nhiều với ông chủ, liền thuận miệng trả lời một câu, tuy nhiên cũng không nhất định a, biết đâu em gái kia sau này thật sự trở thành bạn gái hắn thì sao?


Mặc dù Diệp Vô Nhiên muốn qua loa có lệ với ông chủ, nhưng ông chủ lại muốn cùng Diệp Vô Nhiên nói thêm vài câu, hắn chỉ về một nơi khá vắng vẻ, nói: "Chính là hàng thứ nhất phía trong cùng, ngươi nhớ phải mua dùng cho ban ngày và dùng cho ban đêm."


Diệp Vô Nhiên nhận được đáp án, lập tức đi về phía mà ông chủ cửa hàng chỉ, nghe lời mà mua cả băng vệ sinh dùng cho ban ngày và băng vệ sinh dùng cho ban đêm, còn về nhãn hiệu nào? Hắn thuận tay lấy bừa.


"Tiểu tử, ngươi không mua thêm một bao đường đỏ mang về sao?" Ông chủ thấy Diệp Vô Nhiên nóng vội, lại nhắc nhở thêm một câu.
Diệp Vô Nhiên làm sao biết được mua đường đỏ về để làm gì, ông chủ này trước kia làm nhân viên chào hàng sao?


"Không mua, không cần."


"Tiểu tử, nếu ta không nhìn nhầm thì ngươi cái gì cũng là lần đầu tiên nha, lần đầu có bạn gái sao? Mua đường đỏ về với pha nước ấm cho bạn gái ngươi uống, nàng sẽ bớt đau đớn, tính tình cũng sẽ không bực bội nữa, ngươi ấy à, cũng sẽ tránh khỏi một đống phiền toái nha."


"....." Diệp Vô Nhiên vô cùng khẳng định ông chủ này trước kia là nhân viên chào hàng.
"Vậy cho ta một bao đường đỏ." Diệp Vô Nhiên nhớ lại dáng vẻ ôm bụng vừa rồi của em gái, nghe nói nữ hài tử đến chu kỳ đều đau bụng, có lẽ nên mua thêm đường đỏ mang về.


Linh kiện điện thoại vỡ nát nằm trên sàn nhà, lão quản gia sợ tới mức không nhịn được nuốt nước miếng, thiếu gia của ông nghe được cái gì vậy? Sao lại trở nên nóng tính như thế?


"Diệp Vô Nhiên, có phải ta đối xử với ngươi quá tốt rồi không?" Giọng nói trầm thấp của Cố Sính giống như được thêm vào một dòng điện, vô cùng từ tính, còn mang theo một tia ngoan độc.


Lão quản gia không hiểu chuyện gì nhìn Cố Sính phát ra áp suất thấp, trên mu bàn tay còn nổi lên gân xanh, xem ra là bị người trong cú điện thoại kia chọc giận không nhẹ.


Đứa nhỏ Cố Sính này mặc dù tính tình có phần lãnh đạm, nhưng tình cách tuyệt đối rất lịch sự, hầu như rất ít khi tức giận, cho dù bị chọc giận, cũng có thể duy trì bình tĩnh đem những người chọc giận y trừng phạt từng kẻ một, căn bản chưa từng phát giận như bây giờ.


Lão quản gia có chút tức giận, là hạng người nào? Có thể khiến cho thiếu gia bọn họ tức giận thành bộ dạng như vậy.


Cố Sính tức giận muốn chết, thế nhưng Lâm Tước lại vô cùng vui vẻ, nàng vào nhà cùng với quản gia nhưng vẫn luôn đứng ngoài cửa phòng nhìn lén, nhiều lần bị Cố Sính tổn thương tình cảm, đối với Cố Sính có thể nói là vừa yêu vừa hận, bây giờ nhìn Cố Sính bị làm cho tức giận mà không thể phát tiết, nàng đứng ngoài cửa che miệng cười.


Nàng dùng chân cũng đoán được là ai chọc giận Cố Sính, cậu thanh niên mà Cố Sính yêu qua mạng kia, Lâm Tước càng ngày càng muốn gặp.
Lâm Tước nàng không trị được Cố Sính, nàng sẽ dạy cậu thanh niên kia trị Cố Sính.


Hiển nhiên là Lâm Tước đã đánh giá mình quá cao, không cần nàng dạy, Diệp Vô Nhiên đã có thể khiến Cố Sính tức giận đến nổi trận lôi đình, không có biện pháp, người mà, số mệnh bất đồng.


"Quản gia, chuẩn bị một chút, xế chiều tới thành phố Z."
Cố Sính cảm thấy là do y đối với Diệp Vô Nhiên quá tốt mới khiến cho Diệp Vô Nhiên coi thường y như vậy, quả nhiên vào những lúc quan trọng, có lẽ cũng nên học một ít bản lĩnh của Quân Tiêu.


Diệp Vô Nhiên này, nếu không bắt đến bên người, có lẽ vĩnh viễn sẽ không ngoan ngoãn mà nghe lời y nói.






Truyện liên quan