Chương 50
Âu phục được thiết kế và cắt may tỉ mỉ bị Cố Sính coi như một đống vải cũ nhàu nát mà vứt trên mặt đất, tác phẩm ngàn vạn cứ thế mà biến thành phế phẩm.
Loại người bảo thủ không chịu thay đổi như Cố Sính có ý thức rất mạnh về thời gian, khuôn mặt tuấn dật của y lạnh như băng, trong đôi mắt thâm trầm toàn bộ đều là cảnh cáo dành cho Lâm Tước.
"Ngươi không cần phải dùng danh nghĩa vị hôn thê để hạn chế ta, nếu không giải trừ hôn ước đi."
Giọng nói lạnh lùng đầy vẻ chán ghét, tâm trạng bây giờ của Cố Sính rất không thoải mái.
Từ khi bắt đầu trở thành vị hôn thê trên danh nghĩa của Cố Sính, thái độ của Cố Sính đối với sự nhiệt tình Lâm Tước luôn luôn là như vậy, bất luận là lời nói ác ý hay là ánh mắt chán ghét này, Lâm Tước sớm đã tập thành thói quen, chỉ có điều hôm nay nàng muốn dây dưa với Cố Sính.
"Đầu tuần ngươi đã đáp ứng cùng ta đi xem nhạc kịch, xin ngươi hãy tuân thủ lời hứa hẹn."
Lâm Tước làm ra vẻ ủy khuất, cúi người nhặt âu phục bị Cố Sính vứt bỏ trên mặt đất lên.
"Ta đồng ý sao?" Cố Sính hồi tưởng lại đầu tuần vì không chịu nổi Lâm Tước bám lấy không tha gây phiền phức mà y đáp mấy câu cho có lệ.
Chưa từng đặt câu trả lời vào trong lòng, làm sao y có thể nhớ kỹ, huống hồ Lâm Tước là một người thông minh, biết rõ lúc này Cố Sính bị Diệp Vô Nhiên làm cho giận sôi lên, còn cố ý tới chơi y một vố, vậy đừng trách Cố Sính không cho nàng mặt mũi.
"Chú ý ngôn từ của ngươi, ta chỉ thực hiện lời hứa của mình với người yêu."
"....." Lâm Tước thật muốn xé rách cái miệng này của Cố Sính nhìn xem máu chảy ra có phải là màu đen hay không, mỗi lần đều khiến trái tim nàng đau đớn đến máu chảy đầm đìa.
Bất quá, nàng chính là muốn cố ý ngăn cản Cố Sính đi tìm Diệp Vô Nhiên, nhiều năm nay nàng bị Cố Sính đối xử lãnh đạm như vậy, nàng sẽ không để cho Cố Sính toại nguyện.
"Cố Sính, ngươi chơi chữ với ta có phải không? Được thôi, dù sao hôm nay ta cũng đã hứa sẽ gửi ảnh chụp chúng ta đi nghe nhạc kịch cho dì, đến lúc đó không giao ra được, dì đến tìm ngươi gây chuyện cũng đừng có trách ta a."
Quy định cũ, nếu Lâm Tước không đấu lại Cố Sính thì sẽ đem mẹ của Cố Sính, Phùng phu nhân ra làm bia đỡ đạn.
Bia đỡ đạn thì bia đỡ đạn, so với việc bị lão bà ném ra sau đầu, Cố Sính càng không muốn dong dài với Lâm Tước, không cần phải hao phí quá nhiều thời gian trên người Lâm Tước.
"Quản gia, vé máy bay đi thành phố Z đã đặt xong rồi sao?"
"Thiếu gia, đã đặt xong rồi, nửa giờ sau sẽ xuất phát."
Lão quản gia đối với việc cãi nhau của Cố Sính và Lâm Tước thấy mà không thể trách, thành thật trả lời việc mà Cố Sính đã phân phó.
Cố Sính khẽ nâng cằm tỏ vẻ hài lòng, đi đến trước tủ bên cạnh giường lấy ra một chiếc điện thoại dự phòng ở bên trong, bấm số điện thoại của Ngô Ly.
Khó có được ngày cuối tuần ông chủ muốn nghỉ ngơi, Ngô Ly đầu không chải mặt không rửa nằm ỳ trên giường ngủ nướng cả một ngày, đến giữa trưa tiếng nhạc chuông nàng cài đặt riêng cho Cố Sính bất ngờ vang lên.
Lúc Ngô Ly nghe được tiếng nhạc chuông quen thuộc, tâm trạng nổ tung chỉ thiếu há mồm hét to, thật vất vả mới có một ngày nghỉ ngơi, lại bị ông chủ chết tiệt phá hỏng.
"A lô~, Cố tổng." Ngô Ly phàn nàn mấy tiếng trong nội tâm, nhưng vẫn vì bát cơm nhỏ của mình mà giả vờ niềm nở tiếp điện thoại.
"Tới đây cùng Lâm Tước đi nghe nhạc kịch." Trong điện thoại, giọng nói trầm thấp của Cố Sính giống như là ăn phải thuốc nổ, chỉ cần một ngòi nổ là Cố Sính sẽ nổ tung.
Ngô Ly nghe được tâm tình của ông chủ không tốt, cũng không dám hỏi nhiều, càng không dám phàn nàn, nhưng ít nhất cũng phải nói rõ ràng thời gian địa điểm để nàng còn chuẩn bị, kết quả nàng còn chưa kịp hỏi, điện thoại đã truyền đến một loạt tiếng tút tút.
"....." Ngô Ly nghĩ nếu mình cũng có tiền giống như Cố Sính, nàng nhất định sẽ lấy tiền nện chết cái tên Cố Sính luôn đối xử ác liệt với cấp dưới này.
Sau khi an bài bạn cùng chơi cho Lâm Tước, Cố Sính nhìn số điện thoại của Diệp Vô Nhiên trong điện thoại di động, lý trí vẫn còn bị tức giận quấy phá, Diệp Vô Nhiên ngươi chờ đó cho ta.
Nhân sinh có rất nhiều lần đầu tiên, hôm nay Diệp Vô Nhiên đã trải qua rất nhiều lần đầu tiên, lần đầu tiên bị bà dì của em gái viếng thăm trên giường, lần đầu tiên đi mua "bánh mì" cho em gái, lần đầu tiên pha nước đường đỏ cho em gái.
Trong tầm mắt là dáng vẻ ngượng ngùng của em gái ngượng ngùng đưa tay nhận lấy ly nước đường đỏ trong tay hắn khiến cho Diệp Vô Nhiên vui như mở cờ trong bụng, mặc dù sự tình có phần xấu hổ, nhưng hắn muốn cảm ơn những thứ xấu hổ này, hình như độ hảo cảm của em gái đối với hắn lại tiếp tục tăng vọt.
Khuê mật của Lý Giai tên gọi Lâm Mộng, là một em gái tính tình nhút nhát nhu thuận, tuy ngũ quan không thể nói là tinh xảo nhưng cũng thuộc vào hàng ngọt ngào thanh tú.
Loại hình này dễ dàng kích thích ý muốn bảo hộ của nam nhân nhất, Diệp Vô Nhiên tất nhiên cũng không ngoại lệ, thật ra Diệp Vô Nhiên cũng không có tiêu chuẩn kén vợ kén chồng gì đặc biệt, với hắn mà nói thì chỉ cần em gái diện mạo khá, yêu thích hắn là đủ.
Sau khi Lý Giai giúp Diệp Vô Nhiên thay ga giường, phát hiện bầu không khí giữa Diệp Vô Nhiên và Lâm Mộng có chút vi diệu, nàng dùng ánh mắt ám chỉ Tiêu Đồ.
"Lâm Mộng, ngươi xem thân thích của ngươi tới thăm, hại bạn cùng phòng của ta thành như vậy, ngươi nên đền bù tổn thất cho hắn thế nào đây?"
Tiêu Đồ nhận được tín hiệu, tốt xấu gì hắn cũng là bạn cùng phòng của Diệp Vô Nhiên, làm sao không biết Diệp Vô Nhiên đang có suy nghĩ gì, với tư cách là kẻ lão luyện chốn tình trường, hắn quyết định giúp đỡ Diệp Vô Nhiên một phen.
Uống một ngụm nước đường đỏ vừa ấm lòng vừa ấm bụng, Lâm Mộng vô cùng cẩn thận nhìn về phía Diệp Vô Nhiên, lại phát hiện Diệp Vô Nhiên cũng đang nhìn nàng, lập tức cúi đầu xuống giống như con thỏ bị chấn kinh.
"Cái kia... Nếu không... Diệp đồng học, hôm nào ngươi rảnh, ta mời ngươi ăn một bữa cơm, coi như là tạ lỗi với ngươi."
Lâm Mộng nói những lời này khiến Diệp Vô Nhiên mở cờ trong bụng, thiếu chút nữa thì nhảy lên vỗ tay hoan hô, nhưng vì muốn bảo trì hình tượng trước mặt Lâm Mộng, Diệp Vô Nhiên đành phải giả bộ lãnh khốc thâm tình.
"Không cần đâu, một cô gái như ngươi gặp phải tình huống này cũng rất xấu hổ, chiếu cố ngươi là điều ta nên làm."
Khốc a, thâm tình a, người tốt không cần báo đáp a, nam nhân tốt như hắn có đốt đèn lồng đi tìm khắp thế giới cũng không tìm được mấy người.
Diệp Vô Nhiên tự cho là đẹp trai lại khiến Lâm Mộng lâm vào xấu hổ, nàng thất vọng cúi đầu nói câu được rồi, sau đó cũng không nói gì thêm.
"Ngươi bị ngốc à? Em gái hẹn ngươi ăn cơm đấy nha, sao có thể không nể mặt như vậy được." Rốt cục Tiêu Đồ cũng hiểu vì sao tên cẩu độc thân Diệp Vô Nhiên đến bây giờ cũng không tìm được bạn gái, với cái kiểu giao tiếp này của hắn, nếu không gặp được em gái chủ động thì làm sao có thể thoát kiếp độc thân.
Diệp Vô Nhiên cũng kịp phản ứng lại, ngượng ngùng lấy tay gãi gãi cái ót.
"Sao có thể không biết xấu hổ như vậy được, muốn mời thì cũng phải là ta mời ngươi ăn cơm mới đúng."
Lâm Mộng là một cô gái hay ngượng ngùng, có thể mời Diệp Vô Nhiên ăn cơm đã là chủ động lớn nhất, nàng ngẩng đầu nhìn Diệp Vô Nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
"Không được, bữa cơm này là ta muốn cảm ơn ngươi, cho nên ta mời mới đúng."
Làm gì có đạo lý đi ra ngoài ăn cơm với con gái lại để con gái trả tiền, Diệp Vô Nhiên cũng không muốn để cho em gái cảm thấy rằng hắn keo kiệt.
"Không không không, ta mời ngươi."
"Ai nha, các ngươi đã thấy đủ chưa hả? Cũng có phải thật sự đang ở trên bàn cơm đâu, ngươi mời ta mời cái gì? Trước tiên các ngươi nên quyết định thời gian hẹn nhau ăn cơm thì hơn." Lý Giai không chịu nổi hai người này cứ lầm bà lầm bầm, mở miệng nói.
Diệp Vô Nhiên xấu hổ gãi đầu, có phải hắn quá nóng lòng rồi không?
"Tuần này ta cũng không có khóa, Lâm Mộng ngươi cho ta số điện thoại, khi nào ta rảnh sẽ gọi điện cho ngươi."
Dứt lời, Diệp Vô Nhiên lấy điện thoại ra muốn trao đổi số điện thoại với Lâm Mộng, trong nội tâm thầm thấy vui mừng, cảm giác hắn thoát kiếp cô đơn gần thêm một bước.
Lâm Mộng nhận lấy điện thoại của Diệp Vô Nhiên sau đó lưu số điện thoại của nàng vào trong đó, đang muốn lưu vào đó cái biệt danh thân mật một chút, không ngờ cửa phòng ký túc lại bị gõ cửa vào đúng lúc này.
"Diệp Vô Nhiên có ở trong phòng không?" Bên ngoài cửa vang lên giọng nói của bác quản lý ký túc xá.
Giọng nói của bác quản lý rất có uy lực, dọa cho bọn người bên trong sợ tới mức không biết phải làm sao, dù sao đây cũng là ký túc xá nam, hai nữ sinh xuất hiện ở đây rất không thích hợp, nếu bị bắt gặp chắc chắn sẽ bị kỷ luật tại chỗ.
Lý Giai rất quen thuộc tóm lấy tay Lý Mộng kéo vào phòng vệ sinh trốn.
"Diệp Vô Nhiên có ở trong phòng không?" Quản lý ký túc xá gõ cửa cả buổi mà cũng không thấy ai trả lời, có chút mất kiên nhẫn mà gọi to hơn.
Tiêu Đồ thấy Diệp Vô Nhiên bị gọi tên mà vẫn còn mờ mịt đứng đấy, ghét bỏ đẩy người đến trước cửa: " Ngươi không nghe thấy có người tìm ngươi sao?"
"A?" Diệp Vô Nhiên không hiểu, ở trong trường học hắn cũng không có bạn bè nào, ai tìm hắn?
Hắn đi tới trước cửa, sợ hai người Lâm Mộng bị bác quản lý phát hiện mà chỉ dám hé cửa một chút.
"Bác quản lý, ngài tìm ta sao?"
"Ngoài cửa có người tìm ngươi, ngươi đi xuống xem một chút." Bác quản lý nghĩ tới người đàn ông nhờ mình chuyển lời kia, tâm trạng rất tốt, chỉ hỗ trợ chuyển lời thôi vậy mà tiện tay cho hắn năm trăm tệ phí chuyển lời.
Người này thật có tiền nha, thật dễ kiếm tiền, tùy tiện bỏ ra chút sức đã kiếm về mấy Mao gia gia.
"Ai vậy?" Diệp Vô Nhiên thật sự không đoán được ai đến tìm hắn, trừ phi là ba mẹ hắn, nhưng ba mẹ hắn đến đều gọi điện thoại thông báo trước.
Bác quản lý cảm thấy thằng nhóc này có lẽ là một kẻ ngốc.
"Người ta tìm ngươi, sao ta biết được là ai."
"...?" Diệp Vô Nhiên cứ có cảm giác giống như mình thiếu nợ bác quản lý ký túc xá vậy.
Mặc dù bác quản lý ký túc xá đã nhận tiền của người ta, nhưng thấy dáng vẻ không hiểu chuyện gì Diệp Vô Nhiên vẫn nhắc nhở một câu.
"Bọn họ đứng ở cổng ký túc xá chờ ngươi, ngươi đi đến cửa sổ nhìn xem một chút, nếu không quen thì đừng đi xuống."
Thu tiền thì thu tiền, đã là quản lý ký túc xá thì vẫn phải có trách nhiệm về an toàn của học sinh.
"Ah, cảm ơn bác quản lý." Sau khi Diệp Vô Nhiên nói cảm ơn, lập tức đóng cửa vọt tới bến cạnh cửa sổ, nhẹ nhàng kéo rèm cửa ra một chút rồi nhìn về phía cổng lớn của ký túc xá.
Cổng lớn của ký túc xá nam người đến người đi, Diệp Vô Nhiên nhìn đều thấy quen mắt, duy chỉ có hai người đàn ông cao lớn là Diệp Vô Nhiên thấy lạ mặt.
Hai người đàn ông ít nhất cũng cao khoảng một mét tám, trong đó có một người đàn ông rất tuấn tú, đẹp trai đến mức mấy nhóm nữ sinh đi ngang qua đều thả chậm tốc độ mà quay lại nhìn thêm vài lần.
Không phải là Diệp Vô Nhiên hắn mê trai, Diệp Vô Nhiên chỉ là một người đàn ông biết thưởng thức đồng loại của mình mà thôi, cho nên hắn nhìn người đàn ông kia thêm vài lần.
Người đàn ông kia không chỉ có thân hình cao ngất mà tỉ lệ dáng người cũng đẹp đến quá đáng, chân dài vai rộng eo hẹp, chỉ cần tùy tiện mặc vào một bộ tây trang hưu nhàn cũng toát ra khí chất ngời ngời.
Người đẹp luôn luôn hấp dẫn ánh mắt của người khác, người này chắc hẳn là minh tinh, nếu không sao có thể đẹp trai đến không có thiên lý như vậy được.
Hình dáng ngũ quan của người đàn ông này rất có lập thể, mũi cao thẳng, đường cong cánh môi cũng vô cùng xinh đẹp, giữa lông này còn có một tia anh khí đầy tính xâm lược, đôi mắt và ánh mắt cao ngạo giống như bậc đế vương thời xa xưa.
Diệp Vô Nhiên nhìn chằm chằm vào người đàn ông, mà người đàn ông hình như cũng đã nhận ra có người nhìn y, ngẩng đầu nhìn về phía tòa ký túc xá, ánh mắt như là phảng phất sắp sửa ăn thịt người, Diệp Vô Nhiên sợ tới mức vội vàng đem rèm cửa khép lại.
Không phải chứ, hai người này là ai vậy? Chẳng lẽ đây chính là người đến tìm hắn mà bác quản lý đã nói sao?