Chương 76.
Yên thảo như bích ti,
Tần tang đê lục chi.
Đương quân hoài quy nhật,
Thị thiếp đoạn trường thì.
Xuân phong bất tương thức,
Hà sự nhập la vi.
Lại là một bài thơ của đại thi nhân Lý Bạch được Diệp Vô Nhiên học thuộc lòng, hắn ngồi trước máy tính đau khổ đem ba trăm bài thơ của đại thi nhân Lý Bạch do Cố Sính gửi tới học thuộc từng bài một.
Theo lời nói của Diệp Vô Nhiên thì bộ phận thiết kế game Kiếm Tam chính là một đám người đầu óc bị nước tràn vào, nếu không thì sao có thể nghĩ ra yêu cầu nhiệm vụ ngu ngốc như vậy?
Khiến cho hắn mỗi ngày mở miệng ngậm miệng đều đọc thơ của đại thi nhân Lý Bạch để dưỡng bảo bảo trong bụng, đến lúc đó trong túi còn không phải tạo ra một Lý Bạch sao?
Diệp Vô Nhiên nghĩ tới việc đến khi hoàn thành nhiệm vụ kỳ ngộ, hệ thống trực tiếp đưa cho hắn một tiểu Lý Bạch, hắn nhất định sẽ phát điên.
Lần đầu tiên hắn phát hiện thì ra Lý Bạch lại có nhiều thơ như vậy.
Bực bội nhìn thi tập trước mắt, Diệp Vô Nhiên nhìn về phía mũ giáp trò chơi bên cạnh máy tính, hắn nên vào trò chơi hay không vào trò chơi thì tốt đây?
Nhiệm vụ đã yêu cầu mỗi ngày phải hoàn thành một lần dưỡng thai, một lần cũng không thể thiếu, nếu không nhân vật trong trò chơi của hắn vẫn phải tiếp tục vác cái bụng tròn vo thêm một thời gian ngắn nữa.
Ngay lúc Diệp Vô Nhiên xoắn xuýt không biết mình có nên vào trò chơi chịu tội hay không, đã thấy Tiêu Đồ mặt đỏ bừng từ bên ngoài trở về.
"Diệp Vô Nhiên, ở dưới ký túc xá có một đại mỹ nhân tìm ngươi, ngươi mau xuống dưới a!"
Tiêu Đồ vừa trở về nhìn thấy Diệp Vô Nhiên liền kích động đi tới, chuyện lạ nha, gương mặt Tiêu Đồ sắp đỏ hơn cả trái táo đỏ luôn rồi.
"Không đúng, Tiêu Đồ, mặt ngươi làm sao vậy? Có phải bị người ta đánh hay không? Sao lại đỏ như vậy?" Diệp Vô Nhiên phát hiện mặt Tiêu Đồ đỏ có thể so với mông khỉ, quan tâm hỏi.
Tiêu Đồ ném cho Diệp Vô Nhiên một cái liếc mắt khinh thường, hắn vươn tay sờ lên khuôn mặt nóng bừng của mình.
"Ta không bị người ta đánh, chỉ là cùng đại mỹ nhân kia nói hai câu, chút nữa thì đứng không vững."
Đại mỹ nhân?
Diệp Vô Nhiên có phần tò mò đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ nhìn xuống phía dưới.
Mặc dù trong mắt Diệp Vô Nhiên thì Tiêu Đồ chính là một tên đàn ông cặn bã hàng thật giá thật, Tiêu Đồ cũng coi như đã duyệt qua vô số nữ nhân, sao có thể chỉ vì nói hai ba câu với mỹ nữ mà xấu hổ thành như vậy.
Diệp Vô Nhiên muốn xem rốt cuộc đại mỹ nữ này là cái dạng gì, nếu không đẹp bằng Trương Ninh thì quên đi.
Diệp Vô Nhiên vén tấm rèm lên, lén lén lút lút nhìn xuống phía dưới ký túc xá.
Chỉ thấy phía dưới ký túc xá nam của bọn họ có một mỹ nhân mặc váy dài đang cầm dù ngẩng đầu nhìn về phía ký túc xá nam, giống như đang tìm kiếm cái gì đó.
Diệp Vô Nhiên chỉ mới liếc qua liền ngây ngẩn cả người, hắn là đang nhìn thấy nữ thần trên ti vi sao?
Nữ nhân ở phía dưới kia nhìn tối đa chỉ mới hai mươi hai hai mươi ba, bộ váy dài màu trắng trên người càng khiến cho nàng tôn lên vài phần tiên khí.
Dáng người cao gầy của người nọ có thể sánh với người mẫu, không nói đến những đường cong xinh đẹp, đôi chân thon dài và cái eo thon nhỏ nhắn kia, bộ ngực người nọ so với người mẫu càng thêm kinh người.
Diệp Vô Nhiên không chút keo kiệt tặng cho dáng người này một trăm điểm, khuôn mặt càng khiến cho hắn tặng cho một ngàn điểm.
Khuôn mặt cô gái vô cùng tinh xảo diễm lệ, dung mạo xinh đẹp này khiến cho Diệp Vô Nhiên muốn dùng tất cả những ngôn từ đẹp nhất của cổ nhân để tán dương về nó, Diệp Vô Nhiên cảm thấy mình động tâm rồi.
Người phụ nữ dung mạo xinh đẹp chỉ tùy tiện đứng dưới ký túc xá nam của bọn họ, dẫn đến rất nhiều đồng học trong ký túc xá rung động, giờ phút này, hoa khôi của trường hoa khôi của hệ gì gì đó tất cả đều là mây bay.
"Đẹp quá, người xinh đẹp như vậy, nếu như được cô ấy hôn một cái, ta khẳng định nằm mơ cũng muốn cười tỉnh, hot girl trên mạng cũng không xinh đẹp được như vậy a."
Tiêu Đồ si mê nói.
Ánh mắt của Diệp Vô Nhiên không nỡ rời khỏi người nọ.
"Tại sao lại có người xinh đẹp như vậy?"
Tiêu Đồ tiến lên đẩy vào lưng Diệp Vô Nhiên nhắc nhở: "Thế nhưng người ta tới tìm ngươi a, nếu như ngươi không thấy phiền thì ta có thể xuống dưới đó cùng với ngươi, ta là sợ ngươi bị người ta mê hoặc đến chết, người ta xinh đẹp như vậy, dáng người còn rất sexy~.."
"Hả? Thật sự là tới tìm ta sao?" Diệp Vô Nhiên chỉ vào mũi mình xác nhận lại với Tiêu Đồ.
"Đúng vậy, tới tìm ngươi."
"....." Diệp Vô Nhiên không cần đoán cũng biết người này có liên quan đến Cố Sính, bên cạnh Diệp Vô Nhiên hắn không có người đẹp như vậy.
"Vậy ngươi cùng xuống với ta đi." Diệp Vô Nhiên nói, vào thời điểm này vẫn nên mang theo Tiêu Đồ thì hơn, Diệp Vô Nhiên sợ mình lại bị Cố Sính bắt đi.
Có thêm Tiêu Đồ ở đó cũng tốt, nếu thật sự xảy ra chuyện lập tức báo cảnh sát, dám bắt hắn thử xem, hắn sẽ làm cho Cố Sính vào tù ngồi bóc lịch mười tám năm.
Tiêu Đồ cầu còn không được, đi theo phía sau Diệp Vô Nhiên còn ghét bỏ Diệp Vô Nhiên đi quá chậm, trực tiếp giúp đỡ kéo người xuống dưới.
Người đẹp luôn luôn hấp dẫn tầm mắt của người đi đường, Lâm Tước dựa theo tin tức mình điều tr.a được lúc trước nhìn về phía tầng lầu mà Diệp Vô Nhiên đang ở, nhưng Diệp Vô Nhiên thì chẳng thấy đâu, ngược lại chỉ thấy mỗi một nam sinh đều vụng trộm vén rèm cửa dáng vẻ ngượng ngùng nhìn về phía nàng.
Điều này làm cho Lâm Tước có phần cảm thấy đáng tiếc, nếu như Cố Sính cũng giống bọn họ mỗi lần đều vụng trộm nhìn nàng, nhìn đến thẹn thùng, khẳng định sẽ rất đáng yêu.
Chỉ tiếc cho dù là nằm mơ Lâm Tước cũng chưa từng thấy qua dáng vẻ thẹn thùng của Cố Sính.
Đôi mắt đột nhiên nhiễm đầy tiếc hận cùng ưu sầu, Lâm Tước lắc đầu cười cười, người ta đã đối xử với nàng không chút lương tâm cớ sao nàng còn nhớ đến để làm gì?
"Xin chào, ngươi tìm ta sao?" Giọng nói của một thiếu niên vang lên.
Lâm Tước quay sang, chỉ thấy một thiếu niên trông vẻ mặt rất ngây thơ đang đỏ mặt tiến lên chào hỏi nàng, Lâm Tước nhìn dáng vẻ thẹn thùng của thiếu niên, đôi mắt hiện lên sự vui vẻ, nàng gật đầu.
"Đúng vậy."
Biết cái gì gọi là nhan khống thanh khống cùng lúc được thỏa mãn sao?
Thời điểm quan sát từ phía xa Diệp Vô Nhiên đã cảm thấy Lâm Tước là một đại mỹ nhân, lại gần mới phát hiện đại mỹ nhân có lần da trong trắng lộ hồng, ngũ quan tinh xảo, quả thực là xinh đẹp không gì sánh được.
Giọng nói lại càng phù hợp với dáng vẻ xinh đẹp này, ngự tỷ ôn âm, trêu chọc tâm người ta ngứa ngáy.
Đột nhiên Diệp Vô Nhiên phát hiện mình yêu Cố Sính chết đi được, nếu như không có Cố Sính, kiếp này hắn khó có cơ hội được nhìn thấy một mỹ nhân xinh đẹp như vậy.
Lâm Tước không biết rằng mỹ mạo luôn bị Cố Sính xem như không khí của nàng, giờ phút này lại đem Diệp Vô Nhiên mê hoặc đến thất điên bát đảo, nàng đang đồng thời đánh giá dáng vẻ của Diệp Vô Nhiên.
Cho tới bây giờ Lâm Tước đều chỉ thấy được Diệp Vô Nhiên thông qua ảnh chụp, trong bức ảnh Diệp Vô Nhiên đem lại cho nàng cảm giác đây là một đệ đệ nhà bên thật đáng yêu, bây giờ nhìn thấy người thật.
Lâm Tước câm nín.
Triệt để câm nín.
"Ta còn nghĩ vì sao Cố Sính ngay cả con mắt cũng không thèm liếc nhìn ta lấy một cái, thì ra là hắn thích loại hình như vậy." Lâm Tước đột nhiên dí sát vào Diệp Vô Nhiên cẩn thận quan sát ngũ quan của hắn.
Diệp Vô Nhiên bị hành động đột ngột này của Lâm Tước dọa sợ, nhưng vì vấn đề lễ phép nên hắn vẫn ngoan ngoãn đứng đấy để cho Lâm Tước đánh giá, chỉ là khuôn mặt có chút hồng hồng.
Đẹp cũng phân ra rất nhiều loại, trên thế giới này có ngàn vạn vẻ đẹp khác nhau, Lâm Tước xác thực là một đại mỹ nhân chỉ cần quăng một cái mị nhãn là có thể câu được một đống lốp xe dự phòng, đại khái là một mỹ nhân cao quý khí phái.
Mà Diệp Vô Nhiên đẹp lại không có người phát hiện, bởi vì hắn mặc quần áo theo phong cách đệ đệ nhà bên.
Nhưng Lâm Tước là một người có ánh mắt sắc bén, nàng phát hiện em trai Diệp Vô Nhiên này có một đôi mắt phượng câu nhân, cái mũi thon dài cao thẳng cùng một đôi môi hạnh mỏng, đúng thật là một tiểu mỹ nhân bại hoại.
Điều không hoàn mỹ duy nhất chính là Diệp Vô Nhiên tự chà đạp khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của mình.
"Ngươi xinh đẹp như vậy, nếu biết cách ăn mặc, ta khẳng định sẽ không khó coi."
"Hả? " Diệp Vô Nhiên hoài nghi mỹ nữ này bị bệnh tâm thần, tính tình điên điên, lại còn dùng cái từ xinh đẹp này để hình dung hắn, hắn mắc ói.
"Không có không có gì a, tiểu mỹ nhân, có thể cùng tỷ tỷ đi uống một ly cà phê sao?" Lâm Tước phát hiện nàng dọa đến Diệp Vô Nhiên, hơn nữa lời nói vừa rồi cũng có chút mạo phạm.
Dù sao trên tư liệu của Diệp Vô Nhiên đã viết, hắn là thuộc tính thẳng nam, nếu như thẳng nam bị người khác khen xinh đẹp, có lẽ cảm giác giống như bị gãy ba khúc xương sườn ấy chứ.
"Ngươi tìm ta có chuyện gì không?" Diệp Vô Nhiên duy trì nụ cười trên mặt, mặc dù ngôn ngữ cùng cử chỉ của đại mỹ nhân khiến hắn không thích, nhưng người nọ quả thực rất đẹp a.
Lâm Tước thu hồi ánh mắt dò xét của mình, trong lòng đã bắt đầu mắng tên Cố Sính là cái đồ nhan khống chết tiệt, vừa nhìn thấy mỹ nhân đã nhất kiến chung tình, không đúng, phải nói là trúng tà.
Dối trá!
"Còn chưa tự giới thiệu, xin chào Diệp đồng học, ta là Lâm Tước, vị hôn thê của Cố Sính."
Lâm Tước thu liễm bản tính, nhẹ nhàng nở nụ cười vươn tay về phía Diệp Vô Nhiên.
Lúc Diệp Vô Nhiên nghe được ba chữ vị hôn thê, hắn cảm giác trong lòng có chút tư vị không phải, nhưng hắn vẫn lễ phép mỉm cười vươn tay nắm lấy bàn tay đang vươn ra của Lâm Tước.
"Chào Lâm tiểu thư."
"Vậy bây giờ ngươi có rảnh cùng ta uống ly cà phê sao?" Lâm Tước ngoài mặt thì ôn nhu, trong lòng lại vô cùng buồn bực, nàng đã nói ra thân phận của mình vậy mà Diệp Vô Nhiên lại không có bất kỳ phản ứng nào.
Ai nha, xem ra Cố Sính không đủ mị lực a.
Lâm Tước không biết tại sao tâm tình của mình lại đột nhiên vui vẻ như vậy.
"Xin chào, mỹ nữ, ta là Tiêu Đồ, là bạn cùng phòng của Diệp Vô Nhiên." Tiêu Đồ bị xem như không khí tiến lên nắm chặt tay Lâm Tước tự giới thiệu bản thân.
Khó khăn lắm mới gặp được một mỹ nhân, có thể chạm vào thì phải chạm vào a.
Trên mặt Lâm Tước vẫn là nụ cười như trước, tay phải của nàng bị Tiêu Đồ sờ xoạng hai cái, ý muốn trả thù dâng lên trong lòng, nàng cầm chặt lấy tay Tiêu Đồ, lực đạo đột ngột tăng lớn.
"Xin chào!"
Nụ cười trên mặt Tiêu Đồ đột nhiên cứng lại, bàn tay bị Lâm Tước bóp hình như còn nghe được tiếng xương kêu răng rắc, trên trán hắn cũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Mẹ ơi, mỹ nữ này khỏe như trâu á.
Diệp Vô Nhiên không nhìn ra động tác qua lại bí mật của hai người, hắn mím môi suy nghĩ xem quán cà phê gần nơi này nhất ở đâu, sau đó mở miệng nói.
"Tới quán cà phê sau trường học của ta đi, quán kia uống khá tốt."
"Được a, Diệp đồng học." Lâm Tước buông bàn tay bị mình bóp đến đỏ bừng của Tiêu Đồ ra, nở nụ cười vô cùng với Diệp Vô Nhiên.
"Vậy đi thôi." Diệp Vô Nhiên quay sang nói với Tiêu Đồ, lại phát hiện mặt mũi Tiêu Đồ trắng bệch trên trán tất cả đều là mồ hôi.
"Ngươi làm vậy Tiêu Đồ?"
"Có lẽ Tiêu đồng học bị cảm nắng à nha, nếu không ngươi quay về nghỉ ngơi đi, không cần phải đi cùng chúng ta đâu." Lâm Tước ở nơi Diệp Vô Nhiên không nhìn thấy trừng mắt uy hiếp Tiêu Đồ.
Tiêu Đồ nội tâm đau khổ a, nhưng hắn càng sợ vị mỹ nhân rắn rết này, hắn khoát khoát cánh tay vô lực với Diệp Vô Nhiên, cau mày nói: " Ta không đi, hai người đi đi."
Dứt lời, Tiêu Đồ quay người trở về ký túc xá, không thể trêu vào a không thể trêu vào a.
"Cái gì? Tiêu Đồ!" Diệp Vô Nhiên có chút không biết làm sao, cái tên Tiêu Đồ khốn khiếp này muốn hại chết hắn phải không? Vừa rồi cũng không biết là ai ở trên lầu nói rằng mình lo lắng hắn bị tiên nhân bắt đi ấy nhỉ?
"Diệp đồng học, nếu Tiêu đồng học khó chịu thì để cho hắn về phòng nghỉ ngơi, chúng ta đi thôi." Lâm Tước thu hồi biểu tình hung ác của mình, lúc đối diện với Diệp Vô Nhiên rất là ôn nhu lễ phép.
Diệp Vô Nhiên quay đầu lại nhìn Lâm Tước, dưới ánh mặt trời mùa hè, mỹ nữ tươi cười rực rỡ, không khỏi làm cho Diệp Vô Nhiên thở dài một tiếng.
Cố Sính đúng là đồ ngu, vị hôn thê xinh đẹp như vậy lại không muốn, ngày nào cũng dây dưa với hắn, nhất định là đầu óc bị cửa kẹp.
Không biết là do tâm lý tự ti quấy phá hay là vì cái gì, Diệp Vô Nhiên luôn cảm thấy có Cố Sính và vị mỹ nữ này ở bên nhau mới xứng đôi.