Chương 97.

Đến cùng thì cũng là người đã từng tranh đoạt giữa ranh giới sống chết để cầu một cuộc sống an nhàn, việc Quân Tiêu tỉnh táo phân tích ra thằng nhóc kia đã dùng hết đạn khiến cho Lục Sâm đỏ mắt.


Hắn không cách nào tưởng tượng được rốt cục trước kia Quân Tiêu đã bao nhiêu lần phải tính toán số lượng súng đạn của kẻ thù, tránh thoát được bao nhiêu lần kẻ thù tìm đến cửa.


Hắn được Quân Tiêu ôn nhu ôm ấp trấn an, hai tay nắm chặt lấy đuôi áo sau lưng Quân Tiêu.
"Ngươi dọa chết ta."


"Xin lỗi." Quân Tiêu không nghĩ tới thì ra tiểu miêu miêu nhà hắn lại sợ chết như vậy, rõ rằng là thường xuyên không sợ chết mà giương nanh múa vuốt trước mặt hắn cơ mà.


"Lão đại." Thanh âm của đám người Nhị Hạt Tử truyền đến, bọn họ muốn xác nhận tình hình bên trong.


"Không sao." Quân Tiêu báo bình an cho bọn họ, đôi tay to lớn chế trụ sau gáy Lục Sâm, một đường theo cái cổ mảnh khảnh di chuyển đến mái tóc mềm mại của đối phương, hắn nghiêng đầu khẽ hôn lên tốc Lục Sâm.
"Đừng sợ."


available on google playdownload on app store


Rõ ràng là một người đàn ông thô lỗ mỗi ngày chỉ biết đánh đấm, quát tháo đàn em, vậy mà lại biết hạ giọng và dùng những nụ hôn nhẹ nhàng để trấn an Lục Sâm.


Tiểu nam hài nằm hấp hối trên sàn nhà, trong miệng đầy máu tươi, nước mắt trong suốt rơi xuống vết máu đỏ tươi, biến mất không thấy tung tích, hình như nó rất không cam lòng, cố gắng dùng chút hơi tàn của mình túm lấy góc áo Lục Sâm.


Lục Sâm quay đầu nhìn về phía đứa trẻ.
"Quân Tiêu, ngươi mau đưa nó đến bệnh viện a."


"Hả? Sao tôi lại phải cứu nó?" Quân Tiêu có chút không tình nguyện, cái con bê con này vốn dĩ chỉ thiếu một đấm nữa là tắt thở, đã nhặt cho nó một cái mạng giờ lại còn phải mang nó đi chữa trị, phiền toái.


"Ngươi nói cái gì vậy hả? Đây là mạng người!" Lục Sâm lo lắng nói, tiểu hài tử bị ép phải giết người là đáng thương nhất.


Nếu như gặp phải loại người chủ động làm loại chuyện xấu xa này, chắc chắn Lục Sâm sẽ để cho Quân Tiêu nhanh chóng dùng một đấm kết thúc, nhưng đứa bé này là bị ép buộc a.


Quân Tiêu ghét bỏ nhìn thằng nhóc này, hắn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân chứ không muốn phải nhặt về một kẻ phiền toái.
"Nhị Hạt Tử, đem con bê con này đến bệnh viện, cố gắng đừng để hắn chết!"


Hắn tùy tiện thò đầu ra khỏi động, thuận miệng phân phó cho Nhị Hạt Tử.


Nhóm người phía sau Nhị Hạt Tử cũng không hỏi gì nhiều, bọn họ chỉ biết nghe lời cùng Nhị Hạt Tử đem đứa trẻ bị Quân Tiêu đánh cho nửa sống nửa chết lôi ra ngoài, nhanh chóng mang người đến bệnh viện.


Quân Tiêu kéo Lục Sâm ra khỏi cửa động, bọn thuộc hạ bên ngoài đã bắt đầu xử lý những thi thể trong kho hàng một cách thuần thục.


Lục Sâm đi theo Quân Tiêu đi qua những giá hàng trống rỗng, thời điểm đi đến cửa lớn, hắn liếc mắt đã phát hiện ra thi thể của kẻ ép buộc bọn họ chơi trò chơi giết người nằm trong đống thi thể kia.


Trên mặt nạ chi chít vết đạn khiến cho Lục Sâm khó có thể tưởng tượng nổi gương mặt dưới chiếc mặt nạ kia đã bị bắn nát bét đến trình độ nào.
Quân Tiêu che mắt Lục Sâm lại, nửa ôm nửa kéo Lục Sâm ra khỏi nhà xưởng bỏ hoang này.


"Đừng nhìn những thứ dơ bẩn này, tôi không muốn buổi tối em bị ác mộng dọa tỉnh đâu, lúc đó tôi lại phải dỗ dành em, phiền lắm."
Lục Sâm kéo tay Quân Tiêu xuống, sau đó quay đầu nhìn đống thi thể kia thêm vài lần.
"Đều do ngươi giết?"


Quân Tiêu cười ha ha hai tiếng, ý đồ che giấu sự tàn bạo của mình.
"Đây đều là bọn đàn em làm, bản lĩnh giết người của bọn chúng so với tôi còn hung mãnh hơn năm phần nha."
"Thật sao?" Tất nhiên là Lục Sâm không tin rồi.


Vừa rồi đã đem tiểu miêu miêu dọa sợ tới giờ còn chưa tỉnh hồn, Quân Tiêu không dám cho Lục Sâm biết cái đống thi thể này một nửa là chết ở trong tay hắn, da mặt hắn dày lắm, nói dối cũng không sợ hư.
"Thật."


Vừa dứt lời, Lục Sâm liền nhìn thấy đám đàn em của Quân Tiêu đồng loạt từ trong kho hàng đi ra, hình như trong nhà kho còn bốc lên một tầng khói mù mịt.


Rất nhiều người đàn ông lạ mặt xách theo mấy thùng xăng từ trong một chiếc xe bus nhỏ ra ngoài, bọn họ đem thùng xăng trên tay đổ xung quanh nhà kho bỏ hoang này, xong xuôi mới đánh bật lửa ném xuống chỗ xăng vừa rồi.


Không tới mấy phút, nhà kho bỏ hoang liền biến thành biển lửa.
"Quân Tiêu, bọn họ đang làm gì thế?" Lục Sâm hy vọng đây không phải là điều mà hắn đang nghĩ tới.


"Rất giỏi phải không? Hủy thi diệt tích không để lại dấu vết a." Quân Tiêu đem một điếu thuốc ngậm vào trong miệng, tiêu sái nói.


"Ngươi bị ngốc hả? Ngươi không sợ lửa lớn như vậy sẽ dẫn cảnh sát tới đây sao?" Lục Sâm kích động nói, hắn nhớ tới trên tay mình còn dính mấy mạng người, sợ hãi không thôi.


Nhìn dáng vẻ kích động của tiểu miêu miêu, Quân Tiêu đem khói thuốc nhả ra ngoài cửa sổ xe, híp mắt nhìn Lục Sâm.
"Tiểu miêu miêu sợ bị bắt?"


"Nói thừa, nhiều mạng người như vậy, nếu bị bắt nhất định sẽ phạt tù chung thân." Lục Sâm thật sự không chịu nổi dáng vẻ thảnh thơi này của Quân Tiêu, hắn muốn xuống xe bảo thuộc hạ của Quân Tiêu nhanh chóng dập lửa, nhưng lại bị Quân Tiêu kéo cổ tay lại.


"Được rồi, em không cần phải quan tâm tới những chuyện này, nơi này rừng sâu nước thẳm, căn bản không có người qua lại, cho dù nhà kho này có bốc cháy cũng không có người để ý tới nó."


Lục Sâm là người ngoài nghề nên tất nhiên không hiểu, thế nhưng Quân Tiêu lại rất rõ ràng, địa điểm nhốt con tin nhất định phải là một nơi có thể đề phòng cảnh sát, tiếp theo chính là đề phòng ánh mắt của người đi đường.


Địa điểm không phải trong rừng sâu núi thẳm thì chính là những nhà kho bỏ hoang không có người quản lý, lần này cái tên quỷ vô diện kia coi như tìm được một chỗ khá tốt, thiếu chút nữa thì Quân Tiêu cũng không tìm được.


Nhà kho bỏ hoang ở trong thâm sơn cùng cốc này vừa nhìn đã biết là được xây dựng phi pháp, không những tránh được tầm mắt của cảnh sát, ngay cả người dân sinh sống dưới chân núi cũng không phát hiện ra nơi này lại có một nhà kho bỏ hoang, khẳng định là trước kia quản lý tuần tr.a núi có nhận hối lộ của chủ nhân nhà kho này, cho nên tất cả mọi người mới không biết đến sự tồn tại của cái nhà kho này.


Địa điểm tốt như vậy, quả thực chính là thiên đường để phạm tội mà.


"Nếu như bị người ta phát hiện thì phải làm sao bây giờ?" Lục Sâm vẫn không yên lòng, lửa này lớn như vậy, khói đen dày đặc như sương mù từ trên núi bốc lên, lỡ như người ta tưởng cháy rừng mà chạy tới đây thì bọn họ sẽ bị phát hiện đấy.


Quân Tiêu buồn bực xoa xoa huyệt thái dương, tiểu miêu miêu nhà hắn lo lắng hãi hùng như vậy, thật làm cho hắn buồn bực, xem ra mình vẫn chưa đem lại cho tiểu miêu miêu cảm giác an toàn.


"Chị dâu, ngài đừng lo lắng a, nơi đây trước không thôn sau không điếm, cho dù những gia đình hộ cận có biết nơi này xảy ra cháy rừng, nhưng có ai nguyện ý quản chuyện cháy rừng đây? Bọn họ chỉ quan tâm đến chuyện của mình mà thôi." Tần Lang khom người cúi xuống bên cạnh cửa sổ giải thích cho Lục Sâm.


Lục Sâm suy nghĩ một chút cảm thấy cũng có lý liền an tâm dựa vào ghế ngồi nhẹ nhàng thở ra một hơi, Quân Tiêu lại nhả ra một làn khói, hài lòng sờ lên cái đầu nhỏ của Lục Sâm.
Mèo nhà hắn, thật ngoan a.


Không thể không nói mấy người Quân Tiêu đều là người từng trải, bởi vì quá mệt mỏi cho nên khi được Quân Tiêu sờ đầu vuốt vuốt vài cái Lục Sâm liền nhắm mắt ngủ thiếp đi, đợi khi hắn mở mắt ra lần nữa thì nhà kho đã bị đốt đen kịt.


Những thi thể kia đã bị bọn thuộc hạ của Quân Tiêu đốt thành tro tàn, chỉ còn sót lại một đống xương trắng răng vàng, sau lại bị đàn em của Quân Tiêu mài thành bột phấn rồi rải xuống biển.


Lục Sâm xoa xoa con mắt nhập nhèm, sợ hãi trong lòng lan đến toàn thân, bất tri bất giác hắn rốt cục mới ý thức được mình đã rơi vào tay một ổ xã hội đen, trên tay những người này đều dính mạng người, là phần tử khủng bố chân chính.


"Tiểu miêu miêu, đói bụng sao?" Quân Tiêu phát hiện bảo bối nhà hắn đã tỉnh, hắn mở cửa xe tiến vào.
Quân Tiêu đến gần khiến Lục Sâm sợ hãi, hắn vội vàng thối lui kéo dài khoảng cách với Quân Tiêu, lắc đầu quầy quậy.


Tiếng hô bất đắc dĩ lại một lần nữa phát ra từ trong cổ họng Diệp Vô Nhiên, hắn nôn nóng đem mái tóc của mình xoắn thành đuôi gà, hắn sắp phát điên rồi đây.


"Diệp Vô Nhiên, hơn nửa đêm rồi đó, ngươi còn ồn ào cái rắm a." Giấc ngủ bị quấy nhiễu, Tư Đồ cầm gối đầu ném về phía Diệp Vô Nhiên.
Diệp Vô Nhiên hứng trọn cái gối đầu của Tiêu Đồ, mặt đầy ai oán.


"Tiêu Đồ, ngươi nhanh cứu ta, ta sắp chết rồi."


"Ta mới sắp chết, mỗi ngày đều giúp ngươi tìm lý do qua loa chủ tịch Cố, đoán chừng ngày nào đó ta sẽ bị gọi lên phòng hiệu trưởng nói chuyện a." Tiêu Đồ nhớ đến việc mấy ngày nay Diệp Vô Nhiên đều trốn trong phòng không chịu gặp chủ tịch đại nhân của bọn hắn, mỗi lần đều ép hắn giúp đỡ tìm lý do qua loa để đối phó.


Mặt của chủ tịch Cố càng ngày càng đen.


"Hắn đang giả vờ a, nếu hắn muốn gặp ta, ngươi cảm thấy cái ký túc xá rách nát này có thể ngăn được hắn sao?" Diệp Vô Nhiên lớn tiếng phản bác, đúng là hắn nên cảm ơn Cố Sính đã tôn trọng hắn, khiến cho hắn có thể rúc trong ký thúc xá, không gặp chính là không gặp.


Tiêu Đồ bất đắc dĩ lắc đầu, ôm chăn ngồi dậy.
"Được rồi, vậy đến cùng thì Diệp huynh đệ phiền não cái gì? Để tiểu nhân cùng phiền não với ngài, ai bảo ngài là người yêu của chủ tịch Cố chứ!!!"


Tiêu Đồ đáng thương, bị ép phải thay người nào đó sủng ái Diệp Vô Nhiên.
"Tiêu Đồ, mấy ngày nay có rất nhiều em gái kết bạn với ta, không phải chúc 99 thì chính là hỏi ta phương thức liên lạc với Cố Sính a."


"Đúng là lợi hại, muốn hỏi ngươi phương thức liên lạc của Cố Sính, không phải nói rõ là muốn đào góc tường nhà ngươi hay sao?" Tâm hồn bát quát của Tiêu Đồ được bật lên.
"Ta không quan tâm đến những cái này, mà là ngày mai Trương Ninh muốn mời ta ăn cơm."


Diệp Vô Nhiên buồn bực nói, Trương Ninh chính là nữ thần trong lòng hắn đó, nếu trước kia nàng chủ động hẹn hắn ăn cơm đoán chừng trong mộng hắn cũng cười tỉnh, thế nhưng nhìn tình huống bây giờ xem, khoảng thời gian trước Trương Ninh đã công khai viết bài muốn phương thức liên lạc của Cố Sính, điều này nói rõ nàng yêu thích Cố Sính, mà hiện tại hắn lại là người yêu của Cố Sính, cho nên khẳng định bây giờ Trương Ninh coi hắn là tình địch của nàng.


Mặc dù ngữ khí khi hẹn hắn ăn cơm của Trương Ninh rất hòa nhã không nhìn ra chút địch ý nào, thế nhưng Diệp Vô Nhiên không muốn đối mặt a, dù sao cũng là nữ thần mà hắn từng thầm mến.


"Nếu nàng hẹn ngươi thì ngươi nên đi, ngay cả Lâm Tước tỷ đẹp như vậy mà chủ tịch Cố còn thấy chướng mắt, chẳng lẽ ngươi còn sợ nhan sắc của Trương Ninh có thể cướp người từ trong tay ngươi sao?"
Tiêu Đồ leo lên giường Diệp Vô Nhiên, động viên hắn.


"Không phải ta lo lắng cái này a, mà ta sợ Trương Ninh đem ta trở thành tình địch, ngươi cũng biết trước kia ta thầm mến nàng mà, còn nữa, ngày mai ta làm thế nào mới có thể tránh né Cố Sính mà đi đến cuộc hẹn a."


Thật là nan đề khiến người ta đau đầu nha, tuy nhiên Tiêu Đồ vẫn còn có chút không hiểu.
"Không đúng, Diệp Vô Nhiên, bây giờ ngươi và chủ tịch Cố đã ở cùng một chỗ, vậy mà ngươi còn nhớ đến Trương Ninh sao, ngươi có chút quá đáng rồi đó."


"Ta đã nói rồi, ta ở bên Cố Sính là do bị ép a!"


"Dù vậy thì ngươi cũng đừng có tưởng bở, là do mắt chủ tịch Cố bị mù mới có thể vừa ý ngươi, nhưng điều này không đại biểu cho việc những người khác đều vừa ý ngươi, biết không? Ngươi cũng không nghĩ xem nếu không có chủ tịch Cố thì Trương Ninh sẽ chủ động hẹn ngươi ra ngoài ăn cơm sao? Trước kia ngay cả một cái nhìn nàng ta cũng không thèm ban cho ngươi nữa."


"....." Diệp Vô Nhiên nghĩ, có lẽ đây chính là bạn xấu mà người ta hay nói.


"Hơn nữa ngươi cũng đừng cho rằng có người đăng bài nói cái gì mà ngươi ngũ quan xinh đẹp gì gì đó, ngươi liền thực sự có thể mê đảo ngàn vạn thiếu nữ, nếu ngươi thật sự cho rằng như vậy, vậy ngươi có thể lên xem những bình luận khen ngươi đẹp trai trên diễn đàn a, còn về Trương Ninh, ngươi nghĩ cũng không được phép nghĩ."


Tiêu Đồ lại đem tảng đá mang tên sự thật đập thẳng vào người Diệp Vô Nhiên.


"Cút cút cút, ta cũng không nói ta nghĩ Trương Ninh a, chuyện này ta có thể tự mình hiểu lấy, ta chỉ không muốn bị Trương Ninh ghét mà thôi." Diệp Vô Nhiên đạp Tiêu Đồ mấy cước, hắn là người thế nào trong lòng hắn tự rõ.


Trương Ninh, thành tích tốt ngoại hình tốt gia cảnh tốt, không phải người mà một người có gia đình bình thường như hắn có thể si tâm vọng tưởng, coi như là hắn có vận khí giẫm phải phân chó được Trương Ninh yêu thích, miễn cưỡng thì cũng có thể nói chuyện yêu đương trong khi học đại học, một khi tốt nghiệp đại học sau đó bước chân ra ngoài xã hội, chỉ riêng điều kiện kinh tế chênh lệch cũng đủ khiến cho hai người không thể ở bên nhau đến cùng.


Trước kia Diệp Vô Nhiên còn dám si tâm vọng tưởng, sau khi bản thân mơ mộng hão huyền đủ rồi liền đem việc này giấu kín trong lòng.
"Ngươi tỉnh táo chút đi, đừng để đến khi chủ tịch Cố chạy mất rồi lại đến tìm ta khóc lóc."


Việc này Tiêu Đồ không dám gật bừa với Diệp Vô Nhiên, mặc dù hắn là một thẳng nam, nhưng nếu hắn thật sự gặp được một người giống như Cố Sính, hắn tuyệt đối sẽ vì tiền mà tự bẻ cong chính mình.
_______________________________________


Đồ Đồ, con nhớ đó, Tần Lang cũng rất có tiền nha, những người tự nhận mình là thẳng nam là do chưa tìm được lão công của mình mà thôi.


Hừ, Trương Ninh này đã không xinh đẹp bằng Lâm Tước, ngay cả nhân phẩm cũng không bằng người ta. Là một Trà xanh biểu nha mọi người, hừ hừ hừ, thất vọng đi con.
Tức qúa mà. Định đào góc tường nhà Nhiên bảo bối nhà tui các cô ạ.


Mà Đồ Đồ đã đanh đá rồi còn nói rất có lý nha mọi người. Quân sư quạt mo và nịnh thần số một của Cố Sính đó.






Truyện liên quan