Chương 98.
Làm người thì nên tự hiểu lấy chính mình, nhưng dù có tự hiểu rõ bản thân mình bao nhiêu thì cũng có lúc bản tính tham lam vốn có của con ngươi sẽ không yên phận mà quậy phá.
Áo sơ mi mới tinh, bên trên còn có thêm một móc xích nho nhỏ, Diệp Vô Nhiên dùng chiếc lược nhỏ trong tay tạo vài kiểu tóc nhưng cũng không khiến cho hắn hài lòng.
Kiểu tam thiên, không được, cảm giác nhìn không hề thoải mái.
Trung phân*, tại sao người khác để kiểu tóc này đều trở thành nam thần, đến lượt hắn thì lại trông giống một tên hán giang thế này?
*trung phân: kiểu tóc để ngôi giữa, tóc Đan Trường đó các cô.
Đại bối đầu, khốn khiếp, cái trán bóng loáng này là sao?
"Diệp Vô Nhiên, ngươi đây là muốn đi tới cuộc hẹn sao?" Tiêu Đồ buộc tóc đuôi gà mở cửa phòng tắm, ngồi vào bồn cầu, hỏi.
Diệp Vô Nhiên ghét bỏ liếc nhìn Tiêu Đồ.
"Ngươi đợi một lát thì sẽ chết sao? Không thấy ta đang bận hả?"
Tiêu Đồ ngáp một cái, trực tiếp bỏ qua ánh mắt ghét bỏ của Diệp Vô Nhiên.
"Ta đã nói với ngươi rồi mà, ngươi vẫn nên ăn mặc như bình thường thì hơn, ngươi ăn mặc như vậy đi ra ngoài ngược lại sẽ gặp chuyện không may thật đó."
"Ta mặc như vậy thì làm sao? Ta chỉ chợt nhớ ra mình còn một bộ quần áo chưa mặc mà thôi." Diệp Vô Nhiên chột dạ nói, cũng không còn tâm trạng thay đổi kiểu tóc, hắn cầm máy sấy tùy tiện thổi hai cái, kiểu tóc tự nhiên vẫn là thuận mắt nhất.
Tiêu Đồ chậc chậc hai tiếng, nói móc:
"Ta đã nói rồi, ngươi đừng ôm hi vọng với Trương Ninh nữa, người ta hẹn ngươi ấy mà, mục đích cũng chỉ để kéo nam nhân nhà ngươi đến đó mà thôi."
"Được rồi được rồi, ta biết rồi, sao ngươi lại giống Vương thẩm vậy, thích xen vào việc của người khác, lại còn dài dòng." Diệp Vô Nhiên rút nguồn điện máy sấy rồi thả xuống mặt bàn, gió lớn qúa hắn chịu không nổi.
"Ôi chao, khi nào thì ta thích xen vào chuyện của người khác? Đây là ta cho ngươi lời khuyên, lời cảnh báo có hiểu hay không? Ngươi cũng đừng quên năm nhân của ngươi đáng sợ như thế nào."
Dù sao thì Tiêu Đồ cũng không có lá gan giúp đỡ Diệp Vô Nhiên việc này, đại nhân vật có thể vì một người bình thường như Diệp Vô Nhiên mà bỏ tiền ra mua cả một ngôi trường, quả thực chính là một con quái vật a.
"Ta tự có tính toán, ngươi không cần lo lắng."
Diệp Vô Nhiên dùng lời nói chặn miệng Tiêu Đồ lại, hắn cầm lấy đôi giày Cavans mới mà hắn vẫn luôn không cam lòng động tới, đi vào, hắn biết rõ Trương Ninh hẹn hắn tuyệt đối là vì Cố Sính. Nhưng hắn vẫn có chút tham lam, hắn muốn cùng Trương Ninh nhận thức nhiều thêm một chút, không thành người yêu thì có thể làm bạn bè a.
Bây giờ là 6 giờ sáng, vì chuyện này mà Diệp Vô Nhiên cả đêm không ngủ, trời vừa sáng là hắn liền vọt vào phòng tắm tắm rửa vệ sinh cá nhân, chỉnh đốn cách ăn mặc của mình một phen.
Có lẽ bây giờ Cố Sính vẫn đang đánh cờ với Chu công, Diệp Vô Nhiên muốn ra ngoài sớm một chút để tránh bị Cố Sính ngăn lại.
Lén lén lút lút đi xuống tầng một, Diệp Vô Nhiên trốn sau bức tường nhìn vài lần, sau khi xác định Cố Sính không có ở cửa ký túc xá, lúc này mới nghênh ngang tiêu sái đi ra ngoài.
Trương Ninh hẹn hắn lúc sáu giờ tối, thời gian vẫn còn sớm, sau khi ăn bữa sáng tại quán nhỏ phía sau trường học, Diệp Vô Nhiên đi vào một quán internet nhỏ bên cạnh, nhịn đau bỏ tiền bao hết cả khu toàn tức võng du, bắt đầu một ngày sinh hoạt trong trò chơi a.
Sau khi đăng nhập vào Kiếm Tam, Diệp Vô Nhiên liếc nhìn danh sách hảo hữu, hầu như tất cả thân hữu đều online, duy chỉ có Cố Sính và Lục Sâm là offline, hắn cảm thấy thật thú vị.
Tại sao hôm nay người nào người nấy đều online sớm như vậy.
"Sư phụ." Lâm Tu Chiêu vừa thấy Diệp Vô Nhiên online liền vọt tới nhảy vào lòng Diệp Vô Nhiên.
"Sư mẫu."
Tiểu tử Thẩm Trì kia quả thực chính là đem Lâm Tu Chiêu làm của riêng, thời điểm hắn vẫn còn đi theo Thúc Cửu, vì e ngại Cố Sính mà hắn chỉ dám trốn ở xa nhìn trộm Lâm Tu Chiêu, sau khi trở thành đồ đệ của Cố Sính, mỗi giây mỗi phút hắn đều đi theo sau lưng Lâm Tu Chiêu.
Diệp Vô Nhiên đón được Lâm Tu Chiêu, tâm tình vốn rất tốt, sau khi nghe thấy xưng hô của Thẩm Trì dành cho hắn, sắc mặt lập tức đại biến.
"Gọi loạn cái gì? Gọi sư cha!"
"Sư mẫu." Thẩm Trì mặt không biểu tình.
"....." nếu không phải Diệp Vô Nhiên đánh không lại thằng nhóc thối này, hắn thật muốn treo người lên cây hành hạ một phen.
"Sư phụ! Người làm hằng ngày rồi sao?" Lâm Tu Chiêu thấy Diệp Vô Nhiên mất hứng, hắn ôm lấy đôi má Diệp Vô Nhiên hôn bẹp một tiếng thật vang dội.
Diệp Vô Nhiên được hôn mà cao hứng.
"Không có a, trước tiên chúng ta đi làm hằng ngày." Dứt lời, Diệp Vô Nhiên ghét bỏ dắt tay Thẩm Trì đi nhận nhiệm vụ.
"Mộc Tĩnh, có phải ngày hôm qua ngươi quên không trả nhiệm vụ đại chiến không?" Trầm Thuật đau đầu nhìn vẻ mặt vô tội của Mộc Tĩnh, cảm giác có chút muốn đánh người.
Mộc Tĩnh trì độn nhìn thanh nhiệm vụ của mình, hậu tri hậu giác nói: "Ôi chao? Không phải hôm nay đánh thủy cung Bạch Đế sao?"
"Thủy cung Bạch Đế là ngày hôm qua." Trầm Thuật thật muốn trợn trắng mắt, hắn đã thắc mắc tại sao vừa rồi bọn họ nhận nhiệm vụ đánh đại chiến, Mộc Tĩnh sống chết đòi đi thủy cung Bạch Đế cho bằng được.
"Hả? Vậy phải làm thế nào bây giờ?" Mộc Tĩnh ý thức được sai lầm của mình, không biết làm thế nào cho phải.
Trầm Thuật thở dài, thời điểm còn học đại học, bọn họ bị nhóm nữ đồng học đùa giỡn nói rằng hai người là tổ đội thiên nhiên ngốc, không, Trầm Thuật cảm thấy hắn là thiên nhiên, Mộc Tĩnh mới là ngốc.
"Trước tiên ngươi đi trả nhiệm vụ đi." Trầm Thuật chỉ vào bảng hướng dẫn ở Thành Đô, bất đắc dĩ nói.
"Ah." Mộc Tĩnh híp mắt nở cười vô hại với Trầm Thuật, đi đến bên cạnh bảng hướng dẫn nhiệm vụ trả nhiệm vụ đại chiến ngày hôm qua, lúc này sau lưng hắn có một lớn hài nhỏ đi tới.
"Không cần thêm người, ba người chúng ta là đủ rồi." Thẩm Trì nhận nhiệm vụ rồi nói.
Diệp Vô Nhiên lại cảm thấy không ổn, phó bản đại chiến ngày hôm nay là bản đồ Tịch Nhan các, không có vú em thì rất khó qua.
"Không được, con nghĩ rằng con là sư phụ mình hả?"
Giọng nói quen thuộc khiến cho Mộc Tĩnh vô thức quay đầu lại nhìn, cùng Diệp Vô Nhiên đang nhìn về phía này hai mắt nhìn nhau.
"Phó bản này con đánh được a." Thẩm Trì tự tin nói, có lẽ đây chính là Thiên Sách a, bọn họ không thiếu nhất chính tự tin.
"Ha, là ngươi a." Mộc Tĩnh nhớ ra đây chính là Nhị thiếu gia bụng to mà hắn từng ra tay giúp đỡ ở Tàng Kiếm sơn trang lúc trước.
Diệp Vô Nhiên gặp được người quen, trực tiếp bỏ qua Thẩm Trì, hắn hưng phấn nói: " Là ngươi a."
Những lời Mộc Tĩnh nói với hắn ngày đó, đến bây giờ Diệp Vô Nhiên vẫn còn nhớ rõ.
"Sư phụ, thúc thúc xinh đẹp này là ai?" Lâm Tu Chiêu được Diệp Vô Nhiên ôm trong lòng, hiếu kỳ hỏi.
Mộc Tĩnh trông thấy trong lòng Diệp Vô Nhiên ôm một đứa bé, bàn tay cũng nắm lấy tay của một đứa bé khác, hắn vô thức nhìn vào cái bụng bằng phẳng của Diệp Vô Nhiên, trò chơi này thật thần kỳ a, vậy mà thật sự sinh ra tiểu hài tử.
"Là bằng hữu của sư phụ."
"Thúc thúc thật xinh đẹp, muốn ôm một cái." Lâm Tu Chiêu cười vui vẻ, duỗi đôi tay nhỏ bé về phía Mộc Tĩnh muốn cùng Mộc Tĩnh ôm một cái.
Mộc Tĩnh không có một chút chống cự nào đối với trẻ con, hắn đón lấy Lâm Tu Chiêu sau đó vững vàng ôm vào lòng, trái tim run run, vô cùng dịu dàng cúi đầu dùng má cọ cọ vào đầu Lâm Tu Chiêu.
Là một đứa bé, một đứa bé ngoan ngoãn nhu thuận.
Nam nhân dịu dàng ôm một đứa nhỏ đáng yêu, hình ảnh ấm áp tốt đẹp như vậy lại làm cho Diệp Vô Nhiên nhìn mà cái mũi cay cay, hắn đẩy Thẩm Trì trong tay đến bên cạnh Mộc Tĩnh.
"Thẩm Trì, gọi thúc thúc."
Thẩm Trì không thân thiết với người lớn giống như Lâm Tu Chiêu, hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn không chút tình cảm lên.
"Thúc thúc hảo."
Mộc Tĩnh vươn một tay sờ đầu Thẩm Trì.
"Ngoan."
Bên ngoài Diệp Vô Nhiên vẫn duy trì nụ cười nhưng trong lòng lại liên tục thở dài chua xót, nếu như có thể hắn rất hy vọng Lâm Tu Chiêu và Thẩm Trì nhà hắn chính là hài tử của Tán cha ca ca, như vậy thì Tán cha ca ca cũng sẽ không vì không có hài tử mà bị ngược đãi như vậy.
Trầm Thuật đợi hồi lâu cũng không thấu Mộc Tĩnh quay lại, vừa quay người liền trông thấy ở bên cạnh bảng hướng dẫn nhiệm vụ, Mộc Tĩnh vậy mà lại ôm một nhóc Shota Kỷ của Tàng Kiếm Sơn Trang, bên chân là một Quân thái, mặt mày hớn hở.
Hắn sốt ruột tiến lên.
"Mộc Tĩnh, đứa nhỏ này ở đâu ra?"
"Là hài tử của bạn ta." Mộc Tĩnh giải thích với Trầm Thuật, sau đó nhìn về phía Diệp Vô Nhiên.
Trầm Thuật vô thức nhìn về phía Diệp Vô Nhiên, thái độ mang theo chút địch ý, bởi vì nguyên nhân đứa nhỏ mà tâm hồn Mộc Tĩnh đã bị tổn thương nghiêm trọng, hắn không biết tại sao vị Nhị thiếu gia này lại làm như vậy, nhưng hắn biết rõ hình như Nhị thiếu gia này là bằng hữu của Thúc Cửu.
Lần trước tại hồ Ánh Tuyết, hình như bọn họ đang cắm cờ luận bàn kia mà, kết quả hắn vừa xuất hiện Thúc Cửu đã chạy đến quấn lấy hắn.
"A, ta biết ngươi, ngươi chính là Cầm cha bị tên nhân yêu đáng chết Thúc Cửu kia dây dưa a." Diệp Vô Nhiên vừa nhìn đã nhận ra người quen.
Mắng Thúc Cửu là nhân yêu đáng chết? Xem ra không phải là thân hữu của Thúc Cửu.
"Xin chào, ta là Trầm Thuật." Địch ý lập tức biến mất, Trầm Thuật lịch sự vươn tay về phía Diệp Vô Nhiên.
Diệp Vô Nhiên biết Cầm cha này cũng giống như hắn, là người lưu lạc nơi chân trời xa xăm, hắn vươn tay nắm lấy tay Trầm Thuật: " Xin chào, ta là Diệp Vô Nhiên, sau này nếu trong trò chơi ngươi bị Thúc Cửu dây dưa, lúc nào cũng có thể tìm ta hỗ trợ."
"Hóa ra đều là người quen, Kiếm Tam thật là nhỏ a." Mộc Tĩnh không khỏi cười nói, trong trò chơi này giang hồ rộng lớn, quen biết với nhiều bằng hữu cũng tốt.
Diệp Vô Nhiên cùng Mộc Tĩnh và Trầm Thuật sảng khoái thêm nhau vào danh sách bạn tốt, sau đó liền đem Lâm Tu Chiêu và Thẩm Trì ngồi lên tọa kỵ chạy thương, Diệp Vô Nhiên thần nghĩ khi nào bọn họ làm xong nhiệm vụ hằng ngày liền rủ hai người kia đến sân thi đấu vui vẻ ma sát một trận.
Trầm Thuật và Mộc Tĩnh đã làm xong hằng ngày, hai người đưa mắt nhìn ba thầy trò dẫn nhau đi làm hằng ngày, Mộc Tĩnh nhìn bên người Diệp Vô Nhiên có hai đứa bé, không khỏi hâm mộ nói: " Thật tốt a, có thể có hài tử trong trò chơi, không giống ta, ngay cả trong trò chơi cũng không vọng tưởng có một đứa con của riêng mình."
"Cái gì mà hài tử? Ngươi không nghe thấy hai đứa nhỏ gọi hắn là sư phụ sư cha sao?" Trầm Thuật uốn nắn, hắn vươn tay nắm lấy bả vai Mộc Tĩnh, Mộc Tĩnh vẫn chưa thể thoát khỏi bóng ma của tên cặn bã kia.
"À không, thời điểm lần trước ta gặp được Vô Nhiên, hắn nói là hắn kích hoạt nhiệm vụ kỳ ngộ hoài bánh bao, thế nhưng lần này bụng hắn nhỏ hơn trước rất nhiều, hơn nữa bên cạnh còn có hai đứa bé, hẳn là do hắn sinh ra, mà hình như Vô Nhiên rất bài xích việc này cho nên mới dùng cách xưng hô sư phụ thế này để che dấu a."
Mộc Tĩnh giải thích rõ ngọn nguồn, hâm mộ tiếp tục tăng lên, không những sinh ra hài tử, lại còn sinh hai cái, mà đứa nào cũng ngoan ngoãn nghe lời như vậy.
Trầm Thuật khó tin che lại cái miệng vì kinh ngạc mà mở lớn của mình, cái thao tác gì đây? Kiếm Tam còn có thể sinh con?
Sau khi cùng Thẩm Trì và Lâm Tu Chiêu làm xong hằng ngày, Diệp Vô Nhiên liền kéo Mộc Tĩnh và Trầm Thuật vào đội của hắn, đi sân thi đấu đánh 5: .
Mặc dù chức nghiệp của Mộc Tĩnh là ba ba của những trận chiến, nhưng vẫn không gánh được cái thuộc tính tay tàn của hắn, vào sân chưa được một phút hắn đã nằm bẹp một đống trên sàn nhà.
Diệp Vô Nhiên giống như tìm được tri âm, nằm trên sàn nhà nước mắt ròng ròng cầm lấy tay Mộc Tĩnh.
Mỗi ngày Lâm Tu Chiêu đều bị Cố Sính đè ra bắt học cái này học cái kia, bất tri bất giác sớm đã trở thành một tiểu Tàng Kiếm thao tác sắc bén, tính toán kỹ năng vô cùng lợi hại, càng không nghĩ tới Thẩm Trì lại là một tiểu hài tử sắc bén có thể một đánh hài.
Mặc dù Trầm Thuật là vú em giữa đường chuyển nghề, nhưng khả năng Bình Sa người khác của hắn rất tốt, ba người bọn họ mang theo Mộc Tĩnh và Diệp Vô Nhiên thắng cho tới trưa .
"6666666." Ra khỏi sân thi đấu, thái độ của Diệp Vô Nhiên dành cho Thẩm Trì phải gọi là đại biến, bây giờ Thiên Sách đánh nhau đều sắc bén lợi hại như vậy sao?
Đột nhiên tổ đội năm người bọn họ biến thành đoàn chiến, chỉ thấy ID của Cố Sính xuất hiện bên trong đống ID của bọn họ.
Ngọa tào!
Diệp Vô Nhiên sợ tới mức muốn lui ra khỏi đội, đột nhiên có người từ phía sau ôm chặt lấy eo hắn, đem cả người hắn ôm vào lòng.
" A.....! Cố Sính, cha nhà ngươi!" Diệp Vô Nhiên không cần suy nghĩ đã trực tiếp mở miệng mắng, trong trò chơi, ngoại trừ Cố Sính ra thì không có ai đối xử với hắn như vậy.
"Bảo bối, chơi game ngoài tiệm net có vui không?" Dưới con mắt trợn trừng trừng của mọi người, Cố Sính ôm Diệp Vô Nhiên ra khỏi cửa lớn Thành Đô.
Thân thể đang giãy dụa của Diệp Vô Nhiên cứng đờ: " Sao ngươi biết ta chơi game ngoài tiệm net?"
"Làm sao tôi biết? Em tháo mũ trò chơi ra thì sẽ biết nha."
Diệp Vô Nhiên vội vàng tháo mũ giáp trò chơi xuống quay đầu nhìn bốn phía, ngay bên trái hắn, Cố Sính đang ghé vào mặt bàn nhìn chằm chằm vào hắn."
"Bảo bối."
"....."
Diệp Vô Nhiên cảm giác mình chết chắc rồi.