Chương 108.
"Đúng là rất ngốc."
Cố Sính không phản bác lại lời của Diệp Tâm Nhiên, trong mắt y tất cả khuyết điểm của Diệp Vô Nhiên đều là một loại đáng yêu.
"Cho nên Cố đại thần, anh đối với anh trai của em là nghiêm túc?" Diệp Tâm Nhiên nhìn thẳng vào Cố Sính, mặc dù người trước mặt là người nàng từng thích đến mức thức trắng đêm xem những bài viết liên quan đến hắn trên 818, thế nhưng ca ca của nàng vẫn quan trọng hơn cả.
Diệp Tâm Nhiên vẫn luôn biết rằng Diệp Vô Nhiên đã vì nàng mà phải chịu nhiều ủy khuất, cho nên nàng cũng rất quan tâm đến anh trai của mình.
Cố Sính nhìn thiếu nữ khôn khéo trước mặt dùng ánh mắt chất vấn nhìn mình.
"Ta nhìn như rất không nghiêm túc?"
Hỏi lại một câu, trong lòng hai người đều đã có đáp án.
"Đã như vậy thì em cũng yên lòng, có lẽ Cố đại thần rất có tiền a." Diệp Tâm Nhiên rất nhanh đã chấm dứt vấn đề này, một giây trước vẫn còn lo lắng Cố Sính đùa giỡn anh trai mình, một giây sau đã quan tâm đến vấn đề kinh tế của Cố Sính.
"Coi như tạm được." Cố Sính không có chút không thích ứng nào với tư duy khác thường của Diệp Tâm Nhiên, y tùy tiện đáp lời.
Diệp Tâm Nhiên híp mắt đánh giá quần áo trên người Cố Sính một lượt.
"Anh của em nói anh làm công mỗi tháng chỉ được hai ngàn tệ mà thôi, em nghĩ đằng sau khẳng định còn muốn viết thêm hai số 0 ấy nhỉ?"
Mặc dù Diệp Tâm Nhiên không phải thiên kim tiểu thư gì, nhưng quần áo hàng hiệu và đồ trang sức thì nàng vẫn dư sức nhận ra, hơn nữa dựa vào số tiền Cố Sính ném vào trong trò chơi, Diệp Tâm Nhiên khẳng định Cố Sính không phải là người nghèo.
Cố Sính biết Diệp Tâm Nhiên là một cô nương lanh lợi, y không do dự mà gật đầu, không cần y nói, Diệp Tâm Nhiên cũng có thể đoán ra toàn bộ.
"Có lẽ còn nhiều hơn mấy số 0."
"Mẹ ơi, Cố đại thần, em biết anh rất có tiền, nhưng cũng không cần phải khoe khoang đến mức như vậy, anh cứ nói thật là được." Độ hảo cảm dành cho Cố Sính của Diệp Tâm Nhiên bắt đầu tuột dốc.
Đừng nghĩ rằng nàng chưa từng thấy qua các mặt của xã hội là có thể tùy tiện lừa gạt.
"Ngươi có tin hay không không liên quan gì tới ta." Cố Sính không có tâm tư cùng Diệp Tâm Nhiên giải thích nhiều như vậy.
Diệp Tâm Nhiên không thích người khác ra vẻ khoe khoang trước mặt nàng như vậy, nàng nở nụ cười đầy tính toán với Cố Sính, bàn tay nhỏ bé đập lên bàn, cười nói: "Nếu anh rất nghiêm túc với anh trai của em, vậy sau này anh chính là anh rể của em, anh rể, gần đây em có hơi thiếu tiền, anh cho em ít tiền tiêu được không?"
"Muốn bao nhiêu?" Cố Sính thích cách gọi này của Diệp Tâm Nhiên, rất thân mật, là xưng hô dành cho người một nhà a.
"2000 vạn a, có lẽ đối với anh rể thì số tiền này không coi vào đâu phải không?" Diệp Tâm Nhiên chuẩn bị chỉnh Cố Sính một chút, cho dù Cố Sính là nam thần của nàng thì nàng cũng không cách nào tiếp nhận việc Cố Sính cố ý khoe khoang trước mặt mình.
Không có lại còn cố ý khoe khoang, thiên lôi đánh xuống đầu đó nha.
Tính cách của hai anh em nhà này quả thực là một người trên trời một người dưới đất, nếu Diệp Vô Nhiên cũng giống Diệp Tâm Nhiên mở miệng đòi y tiền thì tốt biết bao, như vậy thì Cố Sính cũng không cần lo lắng nghĩ cách giữ Diệp Vô Nhiên ở lại bên cạnh mình.
Cố Sính không trả lời, chỉ lặng lẽ lấy ra điện thoại di động từ trong túi áo.
Diệp Tâm Nhiên thấy Cố Sính không nói một lời liền đắc ý trong lòng, chắc là bị nàng nói trúng cho nên mới lúng túng lấy điện thoại di động ra giả vờ trầm mặc a.
"Nhập danh tính và số tài khoản vào đây đi." Cố Sính đưa điện thoại di động cho Diệp Tâm Nhiên.
Thế nhưng Diệp Tâm Nhiên thích nhất chính là gặp chiêu phá chiêu, thường thì trong trường hợp này người khác khẳng định sẽ nói mình chỉ đùa giỡn một chút để giảm bớt xấu hổ, nhưng nàng không giống như vậy, nàng trực tiếp nhận lấy điện thoại di động của Cố Sính, chiếc điện thoại trên tay chưa từng thấy xuất hiện ngoài thị trường, hẳn là hàng không chính hiệu a.
Diệp Tâm Nhiên bắt đầu hoài nghi có khi Cố Sính nghèo thật, tất cả tiền kiếm được đều ném vào trò chơi cho nên ngay cả một cái điện thoại chính hãng cũng không mua nổi, nàng cúi xuống nhìn giao diện tin nhắn trên màn hình điện thoại, tên hiển thị trên khung người nhận là thư ký Ngô, Diệp Tâm Nhiên nhanh chóng nhập tài khoản của mình vào sau đó trả điện thoại di động lại cho Cố Sính.
Cố Sính nhận lại điện thoại đi động rồi nhấn lên phím gửi tin nhắn, y nâng ly cà phê lên uống một ngụm sau đó quay đầu nhìn về phía toilet, tại sao bảo bối nhà y vẫn chưa quay lại.
"Phải đợi một lát sao?" Diệp Vô Nhiên nghĩ hẳn là Cố Sính đang mong chờ anh trai nàng nhanh chóng quay lại để cứu giúp mặt mũi, lập tức mở miệng truy vấn.
Hôm nay nàng phải sửa lại cái tính thích khoe khoang này của anh rể, tránh cho sau này y quá tự đại mà đối xử không tốt với anh trai nàng.
"Ừm." Cố Sính nhìn thấu tâm tư của Diệp Tâm Nhiên, nhưng y cũng không vạch trần, chỉ đem ly cà phê trên tay đặt xuống bàn kiên nhẫn đợi Diệp Vô Nhiên quay lại.
Y thu hồi lại suy nghĩ Diệp Tâm Nhiên là một người lanh lợi trước đây của mình, nếu như hoài nghi Cố Sính y đang giả bộ giàu có, tại sao nàng lại không hảo hảo nghĩ đến số tiền mà y đã ném vào trong trò chơi?
Diệp Tâm Nhiên nhíu mày, đang muốn dạy cho Cố Sính một khoá giáo dục thật tốt, có thể khoác lác nhưng không nên quá mức, dù sao thì so với anh trai nàng thì đúng là Cố Sính có tiền hơn a.
"Meo~, tin nhắn đến rồi." Tiếng mèo kêu đáng yêu nhắc nhở chủ nhân có tin nhắn mới gửi đến, Diệp Tâm Nhiên không kiên nhẫn cầm điện thoại lên nhìn, là tin nhắn của ngân hàng XX.
[Tài khoản 8536XXX vừa chuyển cho ngài 20000000, tổng số tiền còn lại trong tài khoản của ngài là 20000780.]
Diệp Tâm Nhiên khó tin nhìn tin nhắn nhắc nhở của ngân hàng, muốn dùng tay dụi dụi con mắt nhưng lại sợ làm hỏng lớp trang điểm, nàng trừng lớn hai mắt kinh hỉ nhìn điện thoại sau đó lại nhìn Cố Sính đang lạnh lùng uống cà phê, nàng hoài nghi mình đang nằm mơ.
"Anh anh anh thật sự cho em 2000 vạn?" Diệp Tâm Nhiên bị số tiền trong tài khoản của mình hù dọa đến cà lăm.
Cố Sính cầm ly cà phê của Diệp Vô Nhiên lên rồi thả vào bên trong hai viên đường, đồ uống quá đắng không thích hợp với bảo bối của y, y ngước mắt nhìn Diệp Tâm Nhiên.
"Gửi đến rồi sao?"
"Anh anh anh rể, anh anh anh nghiêm túc chứ?" Cho dù Diệp Tâm Nhiên được cha mẹ phú dưỡng nuôi lớn cũng chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy.
2000 vạn a, dù gia đình nàng có làm hai đời cũng không thể kiếm được số tiền này.
Cố Sính khuấy cho tan đường rồi đem ly cà phê của Diệp Vô Nhiên đặt về chỗ cũ, lạnh nhạt nói: " Tiểu hết lại nói với anh rể."
Chỉ bằng một tiếng anh rể này của Diệp Tâm Nhiên, 2000 vạn này đáng giá.
Diệp Tâm Nhiên vẫn cảm thấy mình đang nằm mơ, nàng nghẹn họng trân trối nhìn bộ dáng không thèm để ý của Cố Sính đối với số tiền hai ngàn vạn này, kinh hỉ quá lớn sẽ biến thành kinh hãi.
Hai ngàn vạn, đủ cho nàng mua, a phi, đủ cho nàng trực tiếp mở mấy cửa hàng bán túi xách váy ngắn đồ trang điểm mà nàng thích a!!
Hai ngàn vạn, cả đời này nàng không lo không có tiền tiêu a, đi con mẹ nó đọc sách để thi tốt nghiệp, đi con mẹ nó sau này muốn bước vào xã hội công tác.
Nàng mừng rỡ như điên đếm lần lượt mấy số 0 phía sau, càng đếm càng cao hứng, cao hứng đến mức đầu óc choáng váng hai mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh.
"Ngọa tào? Diệp Tâm Nhiên!" Diệp Vô Nhiên chỉ đi vệ sinh một lát mà thôi, trên đường trở về liền nhìn thấy em gái của hắn đang nhìn điện thoại cười ngây ngô, hiện giờ lại còn ngất xỉu.
Hắn vọt tới bên cạnh ôm lấy Diệp Tâm Nhiên, dù có lay như thế nào cũng không thể làm cho Diệp Tâm Nhiên tỉnh lại, Diệp Vô Nhiên nhanh chóng ấn lên huyệt nhân trung của nàng.
Cố Sính không biết bởi vì hai ngàn vạn này mà Diệp Tâm Nhiên cao hứng đến ngất xỉu, y đứng dậy đem Diệp Tâm Nhiên hôn mê bất tỉnh cõng lên trên lưng.
"Đi ra ngoài gọi xe."
"Được!" Diệp Vô Nhiên chạy ra khỏi quán cà phê rồi vọt tới đường lớn đón xe, cùng Cố Sính đem Diệp Tâm Nhiên đưa vào bệnh viện.
Ống dưỡng khí đeo trên mặt của tiểu nam hài yếu ớt, Lục Sâm ngồi trên giường bệnh quan sát tiểu nam hài đang hôn mê bất tỉnh, có chút lo lắng.
Bác sĩ nói qua ba bốn ngày là nó sẽ tỉnh lại, vậy mà đã qua một tuần rồi mà tiểu nam hài này vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
"Cái con bê con này không phải rất có năng lực sao? Tại sao bây giờ vẫn chưa tỉnh?" Quân Tiêu đi mua hỏa long quả mà Lục Sâm thích ăn trở lại, đối với tiểu nam hài này hắn vĩnh viễn chỉ có ghét bỏ.
Lục Sâm liếc xéo nhìn Quân Tiêu.
"Ngươi có thể đừng gọi nó là con bê con này con bê con nọ được không?"
"Chúng ta cũng không biết thằng nhãi này tên thật là gì, không gọi con bê con thì gọi như thế nào?"
Quân Tiêu cầm dao gọt hoa quả cắt đôi hỏa long quả ra, sau đó cầm chiếc thìa mà sáng nay hắn mới tiêu độc sạch sẽ cắm vào trong thịt hỏa long quả, đưa cho Lục Sâm.
"Vậy cũng không thể gọi nó như vậy, ta thấy ngươi với nó hung dữ như nhau, cho nên tạm thời gọi nó là Tiểu Cái đi."
Lục Sâm nhận lấy hỏa long quả trên tay Quân Tiêu, dùng thìa đào lấy thịt quả bên trong nhấm nháp, ừm, ngon qúa.
"Tiểu miêu miêu, em thấy tôi rất hung dữ sao?" Quân Tiêu kéo ghế đẩu ngồi xuống đối diện với Lục Sâm, đoạt lấy hỏa long quả trong tay Lục Sâm rồi xúc một muôi đặt đến bên miệng hắn: "Em nói như thế là oan uổng cho tôi a, ở trước mặt em, tôi không dám hung dữ dù chỉ một chút."
"Vậy tại sao ngươi lại hung dữ với Tiểu Cái như vậy? Nó chẳng qua chỉ muốn dọa ta một chút mà thôi, hơn nữa khẩu súng kia cũng không có đạn, rõ ràng là nó cũng không có muốn giết ta a." Lục Sâm nuốt vào một ngụm thịt quả, trong miệng ngọt ngào mà trong tim cũng ngọt như ăn mật, được một lão đại hắc đạo hầu hạ như tổ tông, đây cũng coi như là bước lên đỉnh nhân sinh a.
Nói đến chuyện này là Quân Tiêu lại thấy tức giận.
"Em cũng không nhìn lại xem trên người mình đang mặc loại quần áo gì a? Bản thân mình còn là bệnh nhân cần được người khác chăm sóc, vậy mà em lại đến đây chăm sóc cho con bê con này."
Đến bản thân Quân Tiêu hắn cũng không nỡ để cho Lục Sâm đến hầu hạ chăm sóc mình, dựa vào cái gì mà con bê con lại được hưởng loại đãi ngộ này? Thực không dám dấu diếm, Quân Tiêu hắn ghen tị a.
"Không phải là ta muốn cho Tiểu Cái tỉnh lại sớm một chút sau đó chúng ta trở về sao?" Đến cùng thì Lục Sâm cũng không phải là người trong giới hắc đạo, hắn vẫn có một tấm lòng lương thiện, mặc dù hắn rất muốn quay về trường học quay về ký túc xá, nhưng hắn lại sợ hắn vừa rời đi Quân Tiêu sẽ xử lý sạch sẽ đứa bé này.
Quân Tiêu rất không hài lòng chuyện Lục Sâm quan tâm lo lắng cho con bê con này như thế, hắn có thể đáp ứng Lục Sâm đem con bê con này đến bệnh viện cứu sống, nhưng không có nghĩa là hắn đồng ý con bê con này trở thành một phần trong cuộc sống sau này của bọn họ.
"Khi nào nó tỉnh lại, tùy tiện tìm một cô nhi viện sau đó tống nó vào đấy, còn nữa, nếu em có thời gian lo lắng cho nó như vậy thì tại sao lại không quan tâm tới tôi nhiều hơn một chút a." Ha ha, đừng nghĩ hắn là đại ca hắc đạo thì hắn sẽ có tấm lòng rộng lượng, xin lỗi nha, một khi Quân Tiêu hắn ăn dấm chua, không nói đến việc bụng dạ vô cùng hẹp hòi, cho dù là lão nhân 80 tuổi hay đứa bé chỉ mới 8 tuổi, hắn đều có thể ăn dấm.
"Cô nhi viện chắc chắn sẽ không nhận một đứa bé không rõ lai lịch như nó a." Lục Sâm chủ yếu vẫn lo lắng đứa bé này không có nơi nương tựa, đứa bé này là một trong số những gia quyến của kẻ thù của tên đeo mặt lạ, Lục Sâm không rõ những thứ ân ân oán oán trong giới hắc đạo.
Hắn chỉ sợ coi như đứa bé này được cô nhi viện thu dưỡng, nhỡ may cha mẹ đứa bé này lại chọc đến người khác nữa, đây chẳng phải là sinh tử khó bói sao?
"Tiểu miêu miêu, em muốn có một đứa con ghẻ chen chân vào cuộc sống sau này của chúng ta sao?" Quân Tiêu nhìn thấu ý đồ của Lục Sâm.
"Cái gì mà con ghẻ, ta muốn nói là nếu không thì ngươi suy nghĩ một ít biện pháp để cho nó đi đến một nơi không nguy hiểm như vậy nữa."
Lục Sâm nói ra suy nghĩ của mình, cảm giác rung động mà đứa bé này đem lại cho hắn từ ngày đó cho đến bây giờ vẫn chưa rút đi, tuổi còn nhỏ như vậy đã biết vì sự sống còn của mình mà trở nên dũng cảm, thật sự khiến cho Lục Sâm bội phục từ tận đáy lòng.
Quân Tiêu tiếp tục đào thịt hỏa long quả đút cho Lục Sâm ăn, sau đó hắn mới gật đầu đáp ứng: "Tôi sẽ an bài."
Lục Sâm được những lời này của Quân Tiêu làm cho an lòng, bởi vì tâm tình tốt mà hỏa long quả trong miệng càng trở nên ngọt ngào.
Mà giờ phút này đứa bé nằm trên giường bệnh đã tỉnh lại, nó lẳng lặng đưa mắt nhìn Lục Sâm đang đùa giỡn với Quân Tiêu, nước mắt không ngăn được mà trào ra, đã bao lâu nó không được người khác quan tâm rồi?
Từ ngày bà nội qua đời cho đến nay, có lẽ cũng đã qua hai năm rồi.