Chương 109.

Lê Thố, đứa con của một tên vong mệnh chi đồ.
Trời sinh hắn nhất định sẽ không có một cuộc sống yên ổn, bởi vì cha hắn là một con ma cờ bạc có kẻ thù khắp nơi.


Trong trí nhớ của Lê Thố, cha hắn chính là cơn ác mộng của cuộc đời hắn, là kẻ mang đến tất cả tai họa và bất hạnh cho hắn.


Hắn vốn là đứa con ngoài ý muốn của người cha ham mê cờ bạc kia, một đứa trẻ vốn không nên được sinh ra trên đời này, mà nên biến mất trên bàn giãi phẫu trong bệnh viện.


Nhưng đời này cha của Lê Thố đã làm qúa nhiều chuyện tổn hại âm đức, bà nội Lê Thố lại rất mê tín, bà sợ Lê gia sau này sẽ tuyệt hậu, cho nên bà dùng một mẫu đất bất động sản làm điều kiện trao đổi để cho ba mẹ Lê Thố sinh Lê Thố ra.


Vừa sinh ra Lê Thố đã bị ba mẹ ném cho bà nội nuôi dưỡng, hai người đem bất động sản mà bà nội Lê Thố cho bán lấy tiền mặt sau đó nói muốn ra ngoài làm công, thực tế là cầm tiền đem hai bà cháu Lê Thố vứt bỏ.


Không còn nhà mới do ông nội Lê Thố để lại, bà nội Lê Thố chỉ có thể mang Lê Thố quay lại căn nhà gỗ ở quê ngày trước, lão nhân gia từ nhỏ đã khổ cực, thể cốt khỏe mạnh, một mình bà nuôi Lê Thố đến tám tuổi.


available on google playdownload on app store


Lê Thố là một đứa bé thông minh hiểu chuyện, sáu tuổi đã đi theo bà nội xuống đồng làm việc, hắn biết tên của mình tồn tại là bởi vì cha hắn nói hắn sinh ra vốn dĩ là một sai lầm, cho nên ông ta đặt tên cho hắn là Lê Sai, nhưng bởi vì bà nội hắn cảm thấy chữ Sai này rất xúi quẩy, cho nên bà tìm trưởng bối ở quê đem chữ Sai đổi thành chữ Thố, muốn Lê Thố cũng giống như cái tên của mình, mạnh mẽ cứng cỏi như một thanh đao.


Cuộc sống của hai bà cháu ở dưới quê vốn đã rất khó khăn, bà nội Lê Thố phải rất vất vả mới nuôi hắn lớn lên, vậy mà người cha đã biến mất nhiều năm của Lê Thố lại đột nhiên trở về, triệt để phá hủy cuộc sống yên bình của bọn họ.


Ngày đầu tiên cha của Lê Thố trở về đã muốn mang Lê Thố đi, bà nội Lê Thố không đồng ý cho nên hai người nổi lên tranh chấp, trong lúc giằng co bà nội Lê Thố ngã xuống đất, lão nhân gia làm sao chịu nổi một cú ngã như vậy, chỉ kêu được a a hai tiếng liền tắt thở, cứ như vậy mà chết đi.


"Mẹ kiếp, tên khốn khiếp này còn không bằng loại súc sinh." Lục Sâm nghe Tần Lang tường thuật về gia cảnh của tiểu nam hài, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.


Quân Tiêu vỗ nhẹ lên lưng Lục Sâm, hắn hung dữ liếc nhìn Tần Lang một cái, tiểu miêu miêu nhà hắn vẫn còn là bệnh nhân a, tại sao tên ngu ngốc này lại không biết đường tránh nặng tìm nhẹ để nói?


Tần Lang không hiểu tại sao Quân Tiêu lại quăng ánh mắt trách chứ về phía hắn, phải biết rằng trong giới hắc đạo có rất nhiều người có thân thế thê thảm hơn so với Lê Thố a.


"Nghe nói cha của Lê Thố thiếu nợ bên ngoài cho nên cố ý về nhà đoạt con trai với ông bà để đem đi bán, bán cho Đường chủ của Thanh Minh đường Tam Bội, làm người hầu của con trai hắn."
Quân Tiêu suy tư thêm một chút.


"Xem ra tên đeo mặt lạ đem tiểu tử này thành con trai của lão bất tử Tam Bội kia."
Tần Lang thở dài, lão đại về hưu cho nên không biết chuyện trong giang hồ a.
"Con trai của Tam Bội đã bị chúng ta đốt thành tro ngày hôm đó rồi lão đại."


Quân Tiêu cảm thấy có lẽ con bê con này chính là sao tang môn a, vừa sinh ra đã liên tiếp gặp chuyện không may.
"Con bê con này có lẽ là một tai họa."


"Ngươi đừng có tiếp tục gọi nó là con bê con nữa, bây giờ chúng ta đã biết tên của nó rồi." Lục Sâm đau lòng cho Lê Thố, đứa bé này qúa bất hạnh khiến cho Lục Sâm cảm thấy đáng thương, còn nhỏ tuổi mà đã phải chịu đựng nhiều chuyện đau khổ như vậy.


Quân Tiêu nhìn thằng nhãi đáng ghét đang nằm trên giường bệnh lại quay sang nhìn Lục Sâm mặt mũi đầy vẻ đau lòng, hắn cảm thấy hắn đang ghen tị a.
"Tiểu miêu miêu, tôi cũng rất thảm a."


Lục Sâm thưởng cho Quân Tiêu một ánh mắt sắc như dao: "Ít nhất thì ngươi cũng bình an lớn lên!"


Tần Lang nhìn đại ca của bọn họ cư nhiên lại cùng một đứa bé thân thế đáng thương tranh giành tình cảm, trong lòng thầm cảm thán, quả nhiên là yêu đương làm cho người ta trở nên ngây thơ.


"Vậy bây giờ phải làm sao? Ta vốn định điều tr.a về cha mẹ của nó rồi đưa nó trở về." Lục Sâm rất khó xử, nếu hắn đưa Lê Thố trở về bên cạnh tên Tam Bội gì đó mà Quân Tiêu nói, một khi Tam Bội thấy Lê Thố trở về mà con trai hắn lại không trở về, hắn lo lắng Tam Bội sẽ trút giận lên người Lê Thố.


Nhưng nếu đưa Lê Thố trở về với người cha cặn bã kia, Lục Sâm không muốn Lê Thố lại một trở thành công cụ trả nợ của tên tồi tệ kia một lần nữa.


"Cô nhi viện, nếu không thì nhét nhiều thêm ít tiền là giải quyết được a." Quân Tiêu thấy chuyện này rất đơn giản, hơn nữa tiểu miêu miêu nhà hắn không nên can thiệp quá sâu vào việc này, để một đứa bé một thân một mình lăn lộn trong giới hắc đạo  thì chắc chắn cha mẹ của nó cũng không phải loại người lương thiện gì.


Lục Sâm phản bác: "Nếu gửi tới cô nhi viện, bọn họ dám thu nhận Lê Thố sao?"
Tần Lang yên tĩnh đứng ở một bên đột nhiên ho nhẹ một tiếng, hắn mở miệng đưa ra ý kiến cá nhân của mình.
"Dù sao thì hai vị cũng không thể sinh con, không bằng hai người nuôi ?"


Không khí trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh đến đáng sợ, Lục Sâm và Quân Tiêu nhìn nhau rồi quay sang nhìn Lê Thố đang giả bộ ngủ trên giường bệnh, Lục Sâm sắc mặt khó xử, còn Quân Tiêu thì mặt mũi tràn đầy ghét bỏ.


"Để con bê con này làm con trai của ta? Ta cam đoan mỗi ngày đều cho nó ngủ trong bệnh viện!"
Vừa nhớ lại dáng vẻ Lê Thố đặt súng uy hiếp trên đầu Lục Sâm ngày hôm đó là Quân Tiêu đã muốn tiễn nó đi gặp Diêm vương.


Trong phòng bệnh, tiếng cười sung sướng của thiếu nữ khiến cho những người có mặt tại đây đều quay lại nhìn, Diệp Vô Nhiên xấu hổ kéo tấm vải mành che đi giường bệnh bên này của bọn họ, hắn buồn bực nhìn Diệp Tâm Nhiên hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh mà vẫn còn hắc hắc cười ngây ngô, mặt đầy hắc tuyến.


Thế rốt cuộc Diệp Tâm Nhiên là đang hôn mê hay là nằm mơ thấy mộng đẹp thế? Tại sao lại cười sung sướng như vậy?


Trên thế giới này, không có giấc mộng nào đẹp hơn giấc mộng bản thân có rất nhiều rất nhiều tiền mặt, còn nhiều đến nỗi tiêu không hết, giờ phút này Diệp Tâm Nhiên đang đắm chìm trong giấc mộng tiền tài không cách nào kiềm chế được.


Trong giấc mộng, nàng tỉnh dậy trên một chiếc giường lớn phủ kín tiền mặt, ăn bào ngư tổ yến vây cá, dùng mỹ phẩm sang quý nhất, mà ngay cả đồ dùng sinh hoạt cũng là những thứ xa xử nhất trên thế giới này.


"Cố Sính, ngươi thật sự không làm gì em gái ta chứ?" Diệp Vô Nhiên ôm cánh tay chất vấn Cố Sính ngồi ở giường bệnh đối diện.
Sau khi Cố Sính suy nghĩ một phen, y nói: "Cô ấy nói với tôi muốn hai ngàn vạn, tôi cho."


"Cái gì?" Không phải Diệp Vô Nhiên đã nói với Diệp Tâm Nhiên rằng một tháng Cố Sính chỉ kiếm được hai ngàn sao?
"Có phải ngươi đã nói hết toàn bộ cho em gái ta rồi không?"
Cố Sính nào có thời gian rảnh rỗi như thế.


"Diệp Tâm Nhiên chơi Kiếm Tam, biết Cố Sính thì làm sao lại không biết Diệp Vô Nhiên?"
"....." Diệp Vô Nhiên cảm giác mình lại vô cùng phạm nhị trước mặt Cố Sính.
"Vậy là em gái ta biết hết rồi!!!"


Diệp Vô Nhiên rốt cục cũng kịp phản ứng lại, hắn bị dọa đến kêu lên thành tiếng, nếu em gái hắn đã biết được việc này liệu nàng có nói cho ba mẹ hắn biết chuyện này hay không?


Mỗi khi hắn túm bím tóc nhỏ của Diệp Tâm Nhiên, nàng đều rất vui vẻ đi tìm ba mẹ cáo trạng, mỗi lần như thế Diệp Vô Nhiên đều có kết cục vô cùng thê thảm.


Cố Sính tỏ vẻ vô tội nhún nhún vai với Diệp Vô Nhiên, y không nói gì hết a, y rất ngoan ngoãn làm theo kế hoạch của bảo bối nhà mình rồi.


"......." Diệp Vô Nhiên cảm thấy hắn xong đời rồi, vì cái gì mà không có lấy một chuyện diễn ra đúng như trong kế hoạch của hắn vậy?


Bây giờ hắn phải hảo hảo nguy nghĩ phải làm thế nào để dỗ dành Diệp Tâm Nhiên cho thật tốt, nếu không Diệp Tâm Nhiên nói cho ba mẹ hắn biết chuyện giữa hắn và Cố Sính, cho dù Diệp Vô Nhiên hắn có chín cái mạng cũng không đủ cho ba mẹ đánh.


Tài liệu phiền phức xếp thành núi trên bàn làm việc nhưng cũng không đánh lại trình độ làm phiền của ông chủ Trầm Thuật.


"Trưởng phòng Trầm, có người đưa hoa cho ngươi ở trước quầy tiếp tân." Tiểu Lưu bên bộ phận nhân sự vừa cười trộm vừa đi đến thông tri cho Trầm Thuật.


Ba~ một tiếng đem chiếc bút máy trong tay đập xuống bàn công tác, Trầm Thuật chịu đựng một bụng tức giận, trên mặt bảo trì nụ cười tiêu sái đi đến đại sảnh ký nhận hoa hồng ngày hôm nay.


"Rốt cục thì ngươi đã dùng thủ đoạn gì vậy trưởng phòng Trầm? Khiến cho một cô gái như người ta mỗi ngày đều cho người đến đây tặng hoa hồng cho ngươi." Một đồng nghiệp nữ đứng trước quầy tiếp tân quay sang trêu ghẹo Trầm Thuật, dù sao người này tặng hoa hồng cho Trầm Thuật đã sắp tròn hai tháng, hơn nữa một ngày cũng không thiếu.


"Ta cũng tò mò rốt cục là kẻ nào muốn dùng thủ đoạn kỳ quái này để trêu chọc ta." Trầm Thuật duy trì nụ cười ôn nhu trên mặt, cầm lấy đơn hàng của nhân viên giao hàng trên mặt bàn, đặt bút ký nhận.


Đã hai tháng, một đại nam nhân như hắn mỗi ngày đều nhận được một bó hoa hồng, Trầm Thuật không biết rốt cục mình đã đắc tội với người nào, chẳng lẽ người nọ phải dùng thủ đoạn như vậy khiến cho hắn khó chịu sao?


Chính vì những bó hoa trong hai tháng này đã khiến cho hình tượng luôn luôn ôn nhu nhã nhặn trong công ty của hắn bị hủy hoại hoàn toàn, hiện tại rất nhiều người nghĩ rằng hắn là một tên tiểu nhân mập mờ với người khác nhưng lại không chịu đáp ứng tâm ý của đối phương.


Được đối phương yêu thích, không trực tiếp cự tuyệt lại chậm rãi kéo dài  thời gian không chịu trách nhiệm, là một tr.a nam.


Trầm Thuật nhận lấy 99 đóa hoa hồng trong tay nhân viên giao hàng, sau đó nói một tiếng cảm ơn với đối phương, hắn cũng không có tâm trạng để ý đến mấy nữ đồng nghiệp quầy lễ tân cả ngày chỉ biết hóng chuyện bát quái này, ôm lấy chín mươi chín đóa hoa hồng trở về phòng làm việc của mình.


Ba chữ " Trưởng phòng Trầm" trên bàn công tác đập vào mi mắt, Trầm Thuật bất đắc dĩ thở dài, đem hoa hồng trong tay ném vào thùng rác, loại hoa lai lịch không rõ này, hắn mới không thèm nhận.


Bất quá cẩn thận ngẫm lại thì hoa hồng bắt đầu được gửi tới từ ngày hắn được thăng chức, mới đầu Trầm Thuật còn hoài nghi liệu có phải nữ đồng nghiệp nào đó trong công ty thầm mến hắn cho nên kiên nhẫn chờ đợi cho đến bây giờ hay không? Kết quả cái gì cũng chẳng chờ được bản thân lại còn nhận biết bao lời ra tiếng vào của người khác.


Bực bội khiến cho Trầm Thuật bất đắc dĩ ghé vào bàn công tác, trăm mối hoài nghi vẫn không có cách giải, hắn không nghĩ ra tại sao công ty lại bị thu mua, hắn cũng không hiểu thấu tại sao mình từ quản lý lại được thăng lên làm trưởng phòng.


Vì sao từ ngày đó liền phát sinh chuyện hoa hồng mỗi ngày được đưa đến công ty?


Càng không nghĩ ra vì sao cái tên ông chủ mới đáng ghét kia ai cũng không tìm, mỗi ngày đều tìm hắn trước, dựa vào lý do muốn hiểu rõ tình hình của công ty để hàn huyên với hắn không biết bao nhiêu vấn đề riêng tư cá nhân.


Có cái gọi là sợ cái gì thì tới cái đó, âm thanh nhắc nhở QQ vừa vang lên Trầm Thuật liền khẳng định chắc chắn lại là ông chủ mới đến làm phiền hắn.


Từ khi ông chủ mới thu mua công ty của bọn họ cho đến nay vẫn chưa từng lộ diện ở trong công ty, người nọ chỉ nói với ông chủ cũ rằng hắn muốn  Trầm Thuật kết bạn với tài khoản QQ của hắn, hơn nữa còn yêu cầu mỗi ngày Trầm Thuật đều phải thống kê các loại số liệu gửi cho hắn.


[Ngày mai tươi đẹp: tiểu Trầm, đã ăn cơm chưa?]
[Ngày mai tươi đẹp: tiểu Trầm, nếu thấy mệt mỏi phải lập tức nghỉ ngơi nha, đừng vì tôi mà làm việc quá sức sẽ ảnh hưởng đến thân thể đó.]


[Ngày mai tươi đẹp: tiểu Trầm, báo cáo số liệu ngày hôm qua cậu gửi cho tôi rất chính xác, tôi cảm thấy nếu không để cậu làm thư ký riêng của tôi thì thật có lỗi với cậu.]


[Trầm Thuật: Thúc tổng, ngài quá lời rồi, đây chính là bổn phận của tôi, cơm đã ăn rồi. :) :) :) :)]


Trầm Thuật nhìn cái biệt danh tràn ngập cảm giác niên đại cùng với ảnh đại diện phong cảnh của ông chủ mới nhà mình, không cần nghĩ cũng biết ông chủ mới của bọn họ nhất định là một đại thúc hơn bốn mươi tuổi đầy mỡ cộng thêm cái đầu Địa Trung Hải.


Trên khuôn mặt hắn lộ ra vẻ bực bội, nhưng vì sinh hoạt sau này hắn chỉ có thể ngoan ngoãn trả lời tất cả câu hỏi của đối phương.


Thúc Cửu nhìn mấy cái icon mỉm cười mà Trầm Thuật gửi tới trên điện thoại di động liền không nhịn được mà cười ra tiếng, xem ra Trầm Thuật dựa vào biệt danh và ảnh đại diện của hắn mà tưởng tượng hắn thành một đại thúc trung niên toàn mỡ.


Cho rằng đại thúc trung niên toàn mỡ không biết biểu cảm mỉm cười thật ra là biểu cảm mắng chửi người cho nên mới gửi sảng khoái như vậy sao?
"Thì ra tiểu thân ái còn có một mặt như vậy."


Thúc Cửu thở dài, thời gian tặng hoa hồng cho tiểu thân ái cũng không sai biệt lắm, xem ra đã đến lúc hắn đến công ty mà mình mới thu mua để gặp người rồi.






Truyện liên quan