Chương 111

Mượn rượu tiêu sầu sầu thêm sầu, Phó Thử thật không nghĩ tới, Cố Sính mà cũng có lúc mua say trong đêm.


Hắn ngồi xuống bên cạnh Cố Sính, cũng không có tâm trạng khuyên giải, vốn đã bực bội lại bị âm nhạc ồn ào ngoài kia xuyên vào, nội tâm càng thêm phiền nhiễu.
"Ngươi còn muốn uống tới khi nào?"


Cố Sính cầm lấy chai Whisky chỉ còn lại một nửa rót cho Phó Thử một ly.
"Ta không hiểu, tại sao em ấy lại không nguyện ý cùng ta có sau này."


Cố Sính tạm thời đem Phó Thử làm hốc cây*, từ khi quen biết cho tận bây giờ, y đều tận tâm tận lực suy nghĩ chu toàn cho Diệp Vô Nhiên, suy nghĩ cho tương lai sau này của bọn họ.


Y có thể cho Diệp Vô Nhiên tất cả mọi thứ, kể cả tính mạng của mình, nhưng cho dù như vậy y vẫn không đổi một câu "sau này" của Diệp Vô Nhiên.
"Cãi nhau?" Phó Thử nghe xong liền rõ ràng, đây là tiểu tình lữ cãi nhau a.


Cố Sính cúi đầu xuống, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của y, cả người thoạt nhìn vô cùng thất bại.
"Không cãi nhau, không nỡ."


available on google playdownload on app store


Một nhân sĩ độc thân như Phó Thử sao có thể hiểu được sự khó chịu của Cố Sính, trong mắt của hắn, hắn chỉ thấy Cố Sính là đang già mồm cãi láo.


Hắn không biết Diệp Vô Nhiên là người như thế nào, lần ở chung ngắn ngủi lúc trước khiến cho hắn cảm thấy Diệp Vô Nhiên rất tốt, điều không tốt duy nhất của Diệp Vô Nhiên chính là không nguyện ý ở bên cạnh Cố Sính.


"Bây giờ ngươi uống say thì như thế nào? Ngày mai thì sao? Ngươi định cùng hắn chiến tranh lạnh sao? Hay chia tay?"
Đến cãi nhau ầm ĩ còn không nỡ, Cố Sính sao có thể cam lòng chiến tranh lạnh với Diệp Vô Nhiên, chia tay thì càng không có khả năng.
"Hắn thật sự khiến cho ta đau đầu."


Bởi vì có cái gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Phó Thử xem như minh bạch, Diệp Vô Nhiên chính là trời sinh để đến trị Cố Sính, hắn chưa từng nhìn thấy một người kiêu ngạo như Cố Sính lại thất lạc đến tình trạng như vậy.


"Đau đầu còn không phải do chính ngươi vừa ý sao? Nếu như ngươi không nghĩ biện pháp giải quyết cái đau đầu này, chẳng lẽ ngươi còn trông cậy vào cái đau đầu này tự làm mình tốt lên sao?"


Cái miệng này của Phó Thử sẽ không nói ra những lời dễ nghe, nhưng những câu này toàn bộ đều là sự thật.
Tầm mắt của hắn chạy tới chiếc điện thoại di động bị tắt âm trên bàn trà, bên trên còn hiện lên cuộc gọi tới của tiểu bảo bối.


"Nghe đi."
Cố Sính đảo mắt nhìn điện thoại di động của mình, đáy mắt nhấc lên một tia kinh hỉ, y cầm điện thoại di động lên nghe.
"Có việc gì sao?"


Lời quan tâm bị mấy chữ đơn giản này của Cố Sính chặn ở yết hầu, Diệp Vô Nhiên mím môi lại, trong lòng thầm hối hận tại sao mình lại gọi cú điện thoại này cho Cố Sính, để cho bây giờ mặt nóng dán mông lạnh a.


"Không có, ta chỉ muốn giải thích chuyện của em gái ta mà thôi, vốn muốn trực tiếp gặp mặt nói lời xin lỗi với ngươi nhưng Lâm Tước tỷ nói công ty ngươi có việc nên ngươi phải trở về, cho nên ta gọi điện cho ngươi để xin lỗi, cái kia..." Diệp Vô Nhiên khẩn trương nắm chặt điện thoại trong tay, Cố Sính đột nhiên thay đổi thái độ khiến cho hắn rất không thích ứng.


Cũng phải, em gái của người yêu mở miệng muốn hai ngàn vạn tiền tiêu vặt, dù có là ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu.
"Xin lỗi, ngươi gửi cho ta số tài khoản của ngươi được không? Ta kêu em gái ta gửi trả lại ngươi."


"Em gọi điện thoại cho tôi chỉ vì việc này thôi sao?" Chưa bao giờ Cố Sính chán ghét sự vô tri của Diệp Vô Nhiên đến thế, y đã thể hiện thái độ rõ ràng như vậy, vậy mà bảo bối của y lại không chịu nói một lời hữu ích.


"Ừm." Diệp Vô Nhiên không biết Cố Sính có chấp nhận lời xin lỗi của hắn hay không, nhưng việc này đã không còn quan trọng nữa rồi, nếu như Cố Sính muốn cùng hắn mỗi người một ngả cũng tốt, thừa dịp hắn còn chưa hãm quá sâu vào vũng bùn này mà tách ra.


"Ừm, vậy tôi cúp điện thoại." Giọng nói của Cố Sính rất lãnh đạm, vừa dứt lời liền muốn cúp điện thoại, bây giờ tâm trạng của y vô cùng tồi tệ, y sợ mình sẽ không khống chế được mà dọa đến Diệp Vô Nhiên.


Trước kia đều là Diệp Vô Nhiên hắn sốt ruột muốn cắt đứt cuộc điện thoại của Cố Sính, hôm nay ngược lại là phong thủy luân chuyển, Cố Sính sốt ruột muốn cúp điện thoại khiến cho Diệp Vô Nhiên rất không cam lòng.


"Đừng cúp, ta còn có chuyện muốn nói."
"Em nói đi." Cố Sính ôm theo chút mong đợi.


Diệp Vô Nhiên do dự hồi lâu, hắn không biết bây giờ tình trạng giữa hắn và Cố Sính là như thế nào, quan hệ giữa bọn họ quá mong manh, mong manh đến mức chỉ cần Cố Sính thay đổi thái độ thì quan hệ giữa hai người bọn họ sẽ bị cắt đứt.


Đoạn quan hệ này từ đầu đến cuối đều do Cố Sính một mình duy trì, là Cố Sính chủ động, là Diệp Vô Nhiên bị ép buộc, bây giờ lại là Cố Sính thay đổi thái độ, Diệp Vô Nhiên thật sự không biết làm sao.


"Ta ta biết rõ mấy ngày nay bởi vì giúp ta điều tr.a chuyện trên diễn đàn trường mà ngươi đã chậm trễ rất nhiều công tác, cho nên bây giờ phải trở về bù lại công tác lúc trước, ta thật sự rất cảm ơn ngươi đã đối xử thật lòng với ta như vậy, còn nữa, nhớ chú ý nghỉ ngơi đừng khiến bản thân quá mệt mỏi."


Một hơi đem những lời giấy kín trong lòng nói ra khiến Diệp Vô Nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, lần đầu tiên Diệp Vô Nhiên mong chờ Cố Sính đáp lại lời nói của hắn đến vậy.


Ôm điện thoại chờ đợi hồi lâu, đợi đến khi Diệp Vô Nhiên còn tưởng rằng Cố Sính đã dập máy, nhưng trong điện thoại vẫn nghe được tiếng nhạc mơ hồ khiến cho hắn ôm hi vọng thử lên tiếng hỏi lại một lần.


"Cố Sính, ngươi vẫn đang nghe sao? Nếu ngươi bận rộn thì ta cúp điện thoại trước nhé."
"Tôi không bận, tôi muốn gặp em." Rốt cục giọng nói của Cố Sính cũng vang lên ở đầu điện thoại bên kia.


Cho dù Diệp Vô Nhiên đã bắt đầu tự ti ở trước mặt Cố Sính nhưng hắn vẫn không kìm nén được mà ôm theo kỳ vọng, hắn nhắc nhở mình không nên ôm hi vọng rồi lại luôn tín nhiệm Cố Sính, chính hắn cũng cảm giác giờ phút này mình chính là kẻ đầy mâu thuẫn.


"Được, ta chờ ngươi tới đây."
Phó Thử dùng ánh mắt như đang nhìn một kẻ đần mà nhìn Cố Sính, có lẽ là bởi vì hắn độc thân a, cho nên hắn mới không giải thích được tâm trạng phiền não của những nhân sĩ đang trong giai đoạn nói chuyện yêu đương.


Vừa rồi Cố Sính còn phiền muộn mượn rượu tiêu sầu, sau khi nhận một cú điện thoại của Diệp Vô Nhiên, tâm trạng lập tức tốt lên rồi, thậm chí rượu cũng không cần uống, hít cũng không cần hít.


"Chậc chậc chậc, Cố Sính, ta thật xem thường ngươi." Phó Thử nhịn không được chậc lưỡi ghét bỏ.


Cố Sính lại phân phó cho Ngô Ly đặt vé máy bay của chuyến bay gần nhất, hiện giờ y đã không thể kìm nén được sự cao hứng trong lòng, bảo bối của y cư nhiên sẽ quan tâm đến y, còn muốn y đừng làm việc quá vất vả, phải nghỉ ngơi nhiều một chút, thậm sự là người bị đối xử lãnh đạm quen rồi, chỉ cần nhận được chút xíu quan tâm của người yêu là sẽ lập tức sôi trào.


"Ta không cần ngươi hiểu."
Được lắm, thời điểm mượn rượu tiêu sầu liền đem Phó Thử hắn trở thành hốc cây, sau lại không có tiền đồ chỉ cần Diệp Vô Nhiên dỗ dành hai câu đã đem Phó Thử hắn không coi là cái gì hết.


"Lần sau gặp chuyện như thế này đừng có tìm ta, ta không có thời gian cùng ngươi sĩ diện cãi láo." Phó Thử coi như đã nhận được bài học rồi.
Tâm trạng Cố Sính đang rất tốt, cho nên y không thèm so đo với Phó Thử.
"Sau này ta cũng sẽ trở thành hốc cây của ngươi."


Người trưởng thành nào không gặp phải khó khăn trong chuyện tình cảm, hiện giờ không có nhưng ai dám khẳng định sau này Phó Thử sẽ không gặp phải tình huống tương tự.
"Này! Tại sao ngươi lại đánh người a!"


Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng tranh chấp ồn ào, hấp dẫn sự chú ý của hai người trong phòng, Phó Thử đứng dậy đi ra mở cửa phòng nhìn về phía đại sảnh.


Chỉ thấy đại sảnh quán Bar có ba người đàn ông đang đánh nhau thành một khối, nhân viên phục vụ ở bên cạnh can ngăn khuyên giải.
Đoán chừng là uống rượu say sau đó gây chuyện nháo loạn.


Phó Thử ôm cánh tay tựa ở cạnh cửa nhìn bọn họ đánh nhau, mấy người bên cạnh ai nấy cũng đều ôm thái độ xem kịch vui, không ai có ý định nhúng tay vào, chỉ có điều Phó Thử càng nhìn càng có cảm giác không đúng, tại sao trong quán rượu này tất cả đều là đàn ông?


"Cố Sính, đây là Gay Bar?"
Cố Sính nhìn biểu cảm khóc ròng ròng nói lời xin lỗi Diệp Vô Nhiên gửi tới trên điện thoại di động, khóe miệng giơ lên một đường cong xinh đẹp, y không quan tâm gật gật đầu:
"Ừ."
"Được rồi, ngươi là gay."


"Đúng!" Cố Sính thừa nhận không chút do dự, không có biện pháp a, người yêu của y là Diệp Vô Nhiên, cho nên y là gay.


Trầm Thuật thật sự bị gã đàn ông trước mặt làm cho tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, đừng tưởng rằng Mộc Tĩnh tính tình mềm yếu mặc hắn sắp đặt thì Trầm Thuật hắn cũng như vậy..


"Trần Hãn, ban đầu là tự ngươi nói muốn ghi tên Mộc Tĩnh trên giấy chứng nhận bất động sản, hôm nay lại đổi ý, ngươi thật đúng là khiến cho ta cúi đầu bội phục."


Trầm Thuật đem Mộc Tĩnh bảo hộ sau lưng, cái miệng của hắn có thể nói mấy lời đạo lý khiến cho Trần Hãn vô cùng xấu hổ, nhưng không nghĩ tới Trần Hãn không chỉ đối xử dã man với Mộc Tĩnh, ngay cả đối xử với hắn cũng như vậy.


Mộc Tĩnh trốn ở sau lưng Trầm Thuật, hắn nhìn Trần Hãn trước mặt, khó có thể tin đây là người đã từng đem mình nâng ở trong lòng bàn tay, đau đớn nóng rát trên mặt khiến cho Mộc Tĩnh rời vào nỗi tuyệt vọng vô tận.


"Trầm Thuật, coi như xong, ta đem phòng ở trả lại cho hắn."


"Cái gì gọi là trả lại cho hắn? Căn hộ kia cũng là ngươi bỏ tiền ra mua, hắn có bản lĩnh thì đi tòa án mà tố cáo a." Trầm Thuật quay đầu lại liếc xéo Mộc Tĩnh, có đôi khi hắn thật sự chán ghét cái tính cách mềm yếu này của Mộc Tĩnh.


Chuyện này cũng không phải là lỗi của bọn họ, dựa vào cái gì bọn họ cứ phải nhượng bộ từng bước từng bước.


Thời điểm Trần Hãn và Mộc Tĩnh vẫn còn là người yêu, cả hai người cùng trả tiền đặt cọc căn hộ, cho nên căn hộ này thuộc về tài sản chung của hai người, nhưng Trần Hãn vì thể hiện bản thân mình là người hào phóng cho nên đã viết tên Mộc Tĩnh là chủ sở hữu căn hộ.


Kết quả hai người phát sinh xung đột, vì chia tay mà Trần Hãn đánh Mộc Tĩnh đến mức phải nhập viện, quay người liền trở thành chú rể của người ta, đến khi cô dâu của Trần Hãn biết gã còn có một cái căn hộ, nàng ta nói Trần Hãn không đòi lại căn hộ liền ly hôn.


Mấy ngày nay gã liên tục gọi điện nhắn tin quấy rối Mộc Tĩnh nói mình muốn lấy lại căn hộ, Mộc Tĩnh là một người dễ mềm lòng, bởi vì muốn tránh khỏi dây dưa phiền phức cho nên hắn thầm nghĩ nếu không mình đem căn hộ cho Trần Hãn, thế nhưng Trầm Thuật rất tức giận a, hắn đồng ý để cho Mộc Tĩnh và Trần Hãn gặp mặt nói chuyện, nhưng hắn phải đi cùng Mộc Tĩnh.


Ngay từ đầu Trầm Thuật đã không ưa gì gã Trần Hãn này, muốn đàm phán về chuyện đứng đắn vậy mà gã lại hẹn gặp mặt ở Gay bar, nói chuyện với nhau không được mấy phút liền ra tay đánh người.


Động tác đánh Mộc Tĩnh của Trần Hãn phải gọi là vô cùng thuần thục, khiến cho người bình thường chỉ dùng lời nói để giải quyết mọi việc như Trầm Thuật tức đến nỗi trực tiếp động thủ đánh người.


Quyền cước loạn xạ cho nên song phương khó tránh khỏi việc bị thương, gương mặt Trầm Thuật xanh tím từng mảng, tất nhiên Trần Hãn cũng không có quả ngon để ăn, nếu không phải bởi vì nhân viên phục vụ lôi kéo tách ra, đoán chừng hai người đã đánh nhau đến khi lấy mạng của đối phương mới bằng lòng bỏ qua.


"Ngươi ở đây giở thói côn đồ thì tính cái gì? Có bản lĩnh thì đến tòa án mà tố cáo Mộc Tĩnh đi a."
Dù sao thì trên giấy tờ bất động sản cũng đứng tên Mộc Tĩnh, Trầm Thuật vô cùng tự tin.


"Đây là chuyện riêng giữa ta và Tĩnh, liên quan cái rắm gì đến người ngoài như ngươi?" Dứt lời, Trần Hãn thò tay muốn kéo Mộc Tĩnh trốn phía sau Trầm Thuật ra ngoài.


Mộc Tĩnh sợ bị đánh cho nên trốn đến một nơi hẻo lánh, Trầm Thuật vốn ngăn ở phía trước đem Trần Hãn đang muốn đến gần đẩy ra thật xa.


Hành động này trực tiếp đem Trần Hãn vốn đã tâm tình không ổn định chọc giận thêm một lần nữa, gã thuận tay cầm chai rượu đỏ trên bàn đập về phía hai người Trầm Thuật.


Cổ tay đột nhiên bị một bàn tay to lớn túm chặt lấy, ngăn lại hành vi bạo lực của hắn.


"Cần giúp đỡ báo cảnh sát sao?" Phó Thử thấy người nọ muốn xoay cánh tay còn lại đánh hắn, cánh tay khác lập tức bắt lấy khuỷu tay người nọ vặn một cái, chỉ nghe thấy người nọ kêu thảm một tiếng, Phó Thử đạp một cước vào chân người nọ khiến gã quỳ trên mặt đất.


"Cảm ơn." Trầm Thuật cảm kích nhìn người đàn ông cao lớn tốt bụng giúp đỡ bọn họ, sau đó lấy điện thoại di động ra trực tiếp báo cảnh sát.
Cố Sính ôm cánh tay tựa vào sô pha nhỏ xem cuộc vui, Phó Thử cũng không phải người thích xen vào chuyện của người khác.


"Phó thượng tướng, ngươi thực rảnh rỗi a."
Phó Thử liếc nhìn Cố Sính một cái rồi đảo mắt nhìn Trầm Thuật đang báo cảnh sát.


Vừa rồi hắn ở bên kia quan sát ba người bọn họ lời qua tiếng lại vài câu liền hiểu được nguyên nhân của cuộc cãi vã này.


Có lẽ là do hắn ở trong quân đội nhiều năm, thứ mà quân nhân bọn họ coi trọng nhất chính là tình huynh đệ, người này vì bằng hữu của mình mà đánh nhau đến nỗi mặt mũi bầm tím, rất đáng được hắn tôn trọng, cho nên lúc này Phó Thử mới ra tay giúp đỡ.


Bất quá hắn chuyển tầm mắt nhìn sang Mộc Tĩnh đang hoang mang lo sợ trốn ở sau lưng Trầm Thuật, hắn không khỏi đem khuỷu tay của kẻ gây sự bẻ chặt thêm một chút, chỉ khiến cho kẻ nọ thêm chút đau đớn mà thôi, không đến mức gãy tay là được.


Thân là một người đàn ông, vì người yêu mà có thể khúm núm đến tình trạng này, ngay cả bị đối phương đối xử bạo lực cũng có thể nhẫn nhịn không phản kháng như thế, thật sự khiến cho Phó Thử nhìn mà ghen tị trong lòng.


Tại sao hắn lại không gặp được một người yêu như thế?
"A!" Trần Hãn đột nhiên thét lớn một tiếng, Phó Thử vội vàng buông tay gã ra, thật không may a, bởi vì hâm mộ ghen tị hận, cho nên hắn không cẩn thận bẻ gãy tay người ta rồi.
_______________________________________


Yên tâm đi Phó Thử, lão bà của anh đấy cho nên anh không cần ghen tị đâu, lần giao phong đầu tiên anh nhỡ tay bẻ gãy tay tình địch, làm tốt lắm.






Truyện liên quan