Chương 112.
Sau khi Trầm Thuật báo cảnh sát xong, hắn quay đầu nhìn Trần Hãn đang tức giận nằm trên mặt đất đau đớn đến không thở được, hai cánh tay giống như bị phế bỏ rũ trên sàn nhà, hắn không nhịn được nở nụ cười hả hê.
Mộc Tĩnh lo lắng nhìn Trần Hãn nhưng cũng không dám đến gần, Trẫm Hãn đã để lại trong hắn một bóng ma tâm lý không cách nào xóa bỏ, khiến hắn sợ hãi người đàn ông mà mình đã từng yêu thương này đến tận xương tủy, hắn chỉ dám đứng nhìn từ xa chứ không dám lại gần.
"Phó thượng tướng, ta đi trước." Cố Sính thấy Phó Thử có ý muốn can thiệp vào chuyện này, y không có tâm trạng cùng Phó Thử trì hoãn thời gian, sau khi vỗ vỗ mấy cái lên bả vai Phó Thử liền nhanh chóng đi ra khỏi gay bar.
Phó Thử biết Cố Sính là một kẻ không có lương tâm, cho nên cũng không mạnh mẽ giữ người lại, không phải chỉ bẻ gãy cánh tay người ta thôi sao? Chuyện nhỏ nhặt như thế này hắn có thể giải quyết được.
"Xin lỗi a, lực tay hơi lớn." Hắn ngồi xổm xuống xin lỗi gã đàn ông đang nằm rạp trên mặt đất, muốn tóm lấy cánh tay Trần Hãn giúp gã chỉnh lại xương cốt về đúng vị trí, không ngờ hắn vừa mới chạm vào người Trần Hãn đã sợ hãi kêu gào.
"Ngươi muốn làm gì? Ngươi tránh xa ta ra một chút!" Trần Hãn rụt người về phía sau, có thể tránh xa Phó Thử bao nhiêu thì tránh xa bấy nhiêu, xem ra gã rất sợ Phó Thử.
Phó Thử bị Trần Hãn coi như Diêm vương mà không chào đón, nhưng Trầm Thuật lại vô cùng ưa thích hắn.
"Vị tiên sinh này, ngươi không cần phải nói xin lỗi, hắn đáng bị như vậy."
"Trầm Thuật, ngươi thích xen vào chuyện của người khác như vậy, sớm muộn cũng gặp chuyện không may." Cho dù tay Trần Hãn bị bẻ gãy nhưng gã vẫn có khí thế nguyền rủa Trầm Thuật.
Trầm Thuật đi đến trước mặt Trần Hãn, sau khi đi tới đi lui vài vòng liền không chút do dự dẫm lên cánh tay của gã.
"Ta xảy ra chuyện gì sao? Chúng ta còn chưa tính sổ với ngươi chuyện ngươi đánh Mộc Tĩnh phải nhập viện a, thế mà ngươi còn dám tới làm phiền, đợi lát nữa cảnh sát tới đây, chúng ta thù cũ nợ mới cùng tính một lượt."
Trần Hãn đau đến mồ hôi đầy đầu, gã nhìn Mộc Tĩnh run rẩy ngồi trên sô pha.
"Tĩnh, ngươi muốn tố cáo ta sao?"
"Ngươi câm miệng đi, bây giờ mới biết Mộc Tĩnh tính tình mềm yếu? Biết phải dỗ dành?" Hôm nay Trầm Thuật phi thường nóng nảy, lần đầu tiên hắn tỏ thái độ kiểu ngạo như vậy trước mặt người khác.
Phó Thử đứng dậy nhìn người đàn ông ngồi trong góc khuất tên Mộc Tĩnh kia, vừa nhìn vào ánh mắt chưa quyết định kia hắn liền biết người này rất dễ mềm lòng, dù sao đây cũng là vấn đề tình cảm của người khác, hắn không tiện xen vào, Phó Thử đứng sang một bên ôm cánh tay xem cuộc vui.
Trầm Thuật cùng phục vụ quán bar lấy băng dính dính miệng Trần Hãn lại, không cho gã có cơ hội dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ để cho Mộc Tĩnh mềm lòng tha thứ cho gã, gần mười phút sau, cảnh sát tới đây đem tất cả bốn người bọn họ đến cục cảnh sát.
Thời điểm đến cục cảnh sát, sau khi Phó Thử nói tên và đem chứng minh nhân dân của mình nộp lên, bốn người bọn họ bị mang thẳng đến phòng cục trưởng để thẩm vấn.
"Phó thiếu tướng." Cục trưởng cục cảnh sát vừa nhìn thấy Phó Thử đã lập tức đứng dậy giơ tay chào theo nghi thức của quân đội, làm cho mấy người Trầm Thuật giật mình.
Lúc trước Trầm Thuật còn thắc mắc tại sao cục trưởng cục cảnh sát lại tự mình đứng ra xử lý loại chuyện cãi nhau đánh nhau nhỏ nhặt này của bọn họ, thật sự có chút chuyện bé xé ra to, hiện tại xem ra là do thân phận phi phàm của vị tiên sinh tốt bụng này a.
Xuất phát từ lễ phép, Phó Thử cũng dùng nghi thức quân đội chào hỏi cục trưởng, hắn ở trong quân đội nhiều năm, ra ngoài vẫn còn có người nhớ đến, xem ra cục trưởng cục cảnh sát này là người có tin tức khá linh thông.
"Cục trưởng, khách khí rồi."
Cục trưởng cục cảnh sát khách khí xong rồi, mời mấy người bọn họ ngồi xuống sau đó bắt đầu nghiêm mặt thẩm vấn.
Sau khi Phó Thử nói rõ hết chuyện của mình liền ôm cánh tay ngồi một bên nghe bọn họ lấy khẩu cung, không nghe còn tốt, nghe xong hắn liền hối hận tại sao lúc trước không bẻ gẫy tứ chi của gã Trần Hãn này luôn cho rồi.
Sự tình tiến triển không quá thuận lợi, trong quá trình thẩm vấn, Trầm Thuật nhiều lần cùng Trần Hãn tranh luận ai đúng ai sai, vài lần còn suýt đánh nhau, may mà cả hai đều bị nhân viên cảnh vụ giữ chặt.
Trần Hãn quả là một nhân tài trong chuyện trợn mắt nói dối, qua lời khai của mình, gã đem tất cả mọi chuyện đảo ngược hoàn toàn, đem chuyện mình đánh Mộc Tĩnh phải nhập viện biến thành tất cả là lỗi của Mộc Tĩnh.
Từ đầu đến cuối Mộc Tĩnh chỉ một mực ngồi trên ghế không lên tiếng, hắn thấy trái tim mình ngày càng trở nên băng giá, đáy mắt tuyệt vọng của hắn khiến cho người khác cảm giác hắn giống như một cái xác không hồn.
"Ta cho ngươi căn hộ đó, cầu xin ngươi từ nay về sau rời khỏi cuộc sống của ta, cả đời này ta không bao giờ muốn gặp lại ngươi nữa."
Nếu như một cái căn hộ có thể chấm dứt tất cả mọi chuyện, Mộc Tĩnh tình nguyện từ bỏ căn hộ đó để đổi lấy một cuộc sống an nhàn tự tại sau này.
"Mộc Tĩnh, ngươi điên rồi, rốt cục thì ngươi còn muốn té ngã trên người hắn bao nhiêu lần nữa mới đủ?" Trầm Thuật không thể hiểu được suy nghĩ của Mộc Tĩnh
"Trầm Thuật, ngươi cứ coi như ta đang dùng tiền mua thanh tịnh đi."
Mộc Tĩnh túm lấy tay Trầm Thuật, nước mắt không ngăn nổi mà trào ra khỏi khóe mắt, hắn không muốn cùng Trần Hãn có thêm bất kỳ dây dưa nào nữa, hắn muốn chấm dứt cơn ác mộng này.
"Tĩnh." Rốt cục lúc này Trần Hãn mới có chút đau lòng đối với Mộc Tĩnh, loại người chỉ khi đoạt được lợi ích mới biết nghĩ đến đau lòng cho người khác, cái đau lòng này của hắn chỉ khiến người ta chán ghét.
Trầm Thuật cảm nhận được nỗi sợ hãi của Mộc Tĩnh vào giờ phút này, mặc dù không cam lòng nhưng Trầm Thuật vẫn lựa chọn lý giải, nếu đổi vị trí suy nghĩ thì quyết định này của Mộc Tĩnh cũng không sai, nếu như Trần Hãn không có được căn hộ một ngày thì gã vẫn sẽ đến làm phiền Mộc Tĩnh thêm một ngày.
Mấy ngày nay Trần Hãn dùng đủ loại hình thức quấy rối khiến bọn họ vô cùng đau đầu, báo cảnh sát thì Trần Hãn nhiều nhất cũng chỉ bị cảnh sát cảnh cáo hai câu, sau đó gã vẫn sẽ tiếp tục đến dây dưa làm phiền bọn họ.
Những lúc may mắn còn có Trầm Thuật ở bên cạnh Mộc Tĩnh, nhưng nếu như một ngày nào đó không có Trầm Thuật bên cạnh, Trần Hãn lại đánh Mộc Tĩnh phải nhập viện một lần nữa thì sao? Việc này tuyệt đối không thể để cho nó xảy ra.
Dù không cam lòng nhưng Trầm Thuật không thể không thừa nhận đây là biện pháp giải quyết tốt nhất.
"Tạm gác chuyện phòng ốc sang một bên, nhưng chuyện ngươi đánh ta thì không thể không tính toán, ngày mai ta sẽ mời luật sư kiện ngươi." Trầm Thuật hắn không sợ Trần Hãn đến quấy rối, có bản lĩnh thì phóng ngựa tới đây, hắn còn lâu mới sợ.
Trần Hãn vô thức quay đầu nhìn Phó Thử đang ôm tay xem náo nhiệt, vừa vặn chống lại ánh mắt của Phó Thử, gã lập tức dời tầm mắt trốn tránh giống như chuột thấy mèo, vừa rồi cục trưởng cục cảnh sát gọi người này là thiếu tướng, hắn là nhân vật mà gã không chọc nổi.
Ý nghĩ muốn tố cáo Phó Thử bị Trần Hãn nuốt vào trong bụng.
Phó Thử nhìn thấu tâm tư của Trần Hãn, hắn đã ngây ngốc rất nhiều năm trong quân đội mới trở thành thiếu tướng, khi đó hắn còn một mực bất mãn vì không được thăng lên làm thượng tướng, đến bây giờ vẫn luôn không hài lòng.
Nhưng vào lúc này, hắn cực kỳ thỏa mãn với thân phận thiếu tướng này của mình.
Dưới sự thỏa hiệp của Mộc Tĩnh, cuối cùng chuyện này cũng coi như chấm dứt, Trần Hãn được nhân viên cảnh vụ đưa đến bệnh viện nối xương, Trầm Thuật giận dỗi với Mộc Tĩnh, sau khi lấy khẩu cung xong liền nói hắn phải lập tức về nhà tắm rửa tránh xúi quẩy, trong toàn bộ quá trình hắn không nói với Mộc Tĩnh câu nào.
Phó Thử là người trong bộ đội cho nên không thể có tiền án, cục trưởng cục cảnh sát cũng không dám để hắn có liên quan đến chuyện này, toàn bộ quá trình đều loại trừ Phó Thử ra ngoài.
Phó Thử an vị bên cạnh Mộc Tĩnh nhìn hai người đàn ông này giận dỗi, thầm nghĩ kịch vui đã kết thúc rồi, hắn cũng nên trở lại đại viện quân khu, không nghĩ tới Mộc Tĩnh đột nhiên túm lấy ống tay áo của Phó Thử.
"Trước.... tiên sinh, có thể nhờ ngươi một chuyện được không?"
Phó Thử không phải người lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui, vừa rồi là do hắn sợ Trần Hãn đập chai rượu trong tay xuống sẽ gây ra án mạng cho nên mới ra tay giúp đỡ mà thôi, hắn hạ mắt nhìn đôi má sưng đỏ của người đàn ông này, giống như bị ma xui quỷ khiến mà gật đầu đồng ý.
"Chuyện gì?"
Mộc Tĩnh mím lại bờ môi tựa như có chút khó mở miệng, hắn ấp úng nói: "Bằng hữu đỡ ta tới đây lúc trước bây giờ đang tức giận cho nên không để ý đến ta, ngươi có thể, có thể..."
Phó Thử nhìn cái đầu càng ngày càng cúi thấp của người đàn ông tuấn mỹ này, thanh âm cũng càng ngày càng nhỏ tựa như tiếng kêu của mèo con, hắn đảo mắt dò xét thân thể vẫn còn run rẩy của Mộc Tĩnh.
Mộc Tĩnh chỉ cao một mét bảy, đứng trước mặt một đại hán cao hơn một mét chín như Phó Thử xác thực trông rất nhỏ bé, hắn phát hiện đôi chân dưới bàn công tác của Mộc Tĩnh run rất lợi hại.
"Ngươi run chân sao?"
Mộc Tĩnh kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt đầy ngượng ngùng nhìn Phó Thử, khuôn mặt cũng đỏ ửng lên, hắn rất không tình nguyện giật đầu thừa nhận: "Ừm."
Lần đầu tiên trong đời Phó Thử nhìn thấy một người đàn ông dịu ngoan như thế, nếu không phải tận mắt nhìn thấy hắn vẫn sẽ nghĩ người đàn ông như vậy chỉ xuất hiện trong sách.
Trong quân đội, đối mặt với hắn mỗi ngày đều là một đám quân nhân da đen cường tráng, ngoại trừ một vài tân binh trẻ tuổi có vẻ ngoài tương đối mảnh mai ra, Phó Thử vẫn luôn cho rằng tất cả đàn ông trên thế giới này đều thô kệch như nhau.
Lần trước khi đi cùng Cố Sính đến gặp mặt Diệp Vô Nhiên, kỳ thật Phó Thử cũng buồn bực tại sao trên đời lại có chàng trai vừa nhỏ bé vừa đáng yêu như vậy, nhưng người đứng trước mặt hắn lúc này lại hoàn toàn trái ngược với Diệp Vô Nhiên, nói chuyện dè dặt cẩn thận, tính tình mềm mại ôn nhu như nước.
Phó Thử cảm thấy Mộc Tĩnh chính là miếng bánh ngọt tinh xảo nhất mềm mại nhất trong tiệm bánh ngọt, chỉ cần cắn một cái là có thể cảm nhận được vị ngọt và sự mềm mại bên trong, bên ngoài lại cực kỳ tinh xảo đẹp mắt.
"Ngươi có thể đỡ ta đứng dậy không." Mộc Tĩnh thật sự cảm thấy mình vô cùng mất mặt, hắn không thể xua đi bóng ma tâm lý mà Trần Hãn để lại cho mình, rõ ràng Trần Hãn đã được nhân viên cảnh vụ đưa đến bệnh viện, vậy mà đến bây giờ chân của hắn vẫn còn run rẩy đến không đứng dậy nổi, thật đúng là kém cỏi.
Một đại nam nhân như hắn bởi vì chuyện này mà sợ đến mức nhũn chân, chắc trong lòng vị tiên sinh này đang âm thầm cười nhạo hắn nhỉ?
Phó Thử rất buồn bực a, tại sao tên cặn bã Trần Hãn kia lại có thể xuống tay với một nam nhân dịu ngoan như vậy, hơn nữa còn ra tay nghiêm trọng đến mức phải nhập viện, hắn đứng dậy bắt lấy tay Mộc Tĩnh kéo người đứng dậy.
Bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Mộc Tĩnh, cảm xúc mềm mại khiến cho hắn hoài nghi có phải người đàn ông này có phải không có xương hay không, để cho hắn không dám nắm chặt, rất sợ sẽ làm đau đối phương.
Mộc Tĩnh muốn đứng lên, nhưng bờ mông vừa rời khỏi ghế ngồi cả người liền vô lực ngã xuống, may mắn Phó Thử nhanh tay lẹ mắt đem người ôm lấy mới không ngã sấp xuống.
"Xin lỗi xin lỗi, ta không đứng dậy nổi." Mộc Tĩnh cuống quít xin lỗi.
Phó Thử là một quân nhân, thời gian ở trong bộ đội hắn chỉ có thể ngửi được mấy mùi mồ hôi của một đám đàn ông, vào thời khắc ôm lấy Mộc Tĩnh, hắn liền ngửi được một mùi thơm ngát thanh nhã xông vào mũi, mùi hương kia có chút giống mùi hoa nhài, kích thích một mảng ôn nhu trong lòng Phó Thử.
"Không có việc gì."
Phó Thử ôm Mộc Tĩnh đặt lên ghế sô pha, hắn ngồi xổm xuống đưa lưng về phía Mộc Tĩnh.
"Lên đi."
"Cảm ơn." Mộc Tĩnh lễ phép nói lời cảm ơn sau đó nghiêng người nằm lên lưng Phó Thử.
Phó Thử cõng Mộc Tĩnh trên lưng cứ thế đứng dậy mà không hề tốn chút sức lực nào, nam nhân dịu ngoan này không những tuấn mỹ mà dáng người cũng rất cân đối a.
Sau khi tạm biệt cục trưởng cục cảnh sát, Phó Thử liền cõng Mộc Tĩnh ra khỏi cục cảnh sát, vừa ra đến cửa đã thấy Trầm Thuật gọi một chiếc xe taxi đứng đợi bọn họ.
"Ở đây này, tới đây." Trầm Thuật vẫy tay về phía hai người, bất đắc dĩ thở dài, hắn cảm giác mình vì Mộc Tĩnh mà nát tâm.
Mộc Tĩnh yên tĩnh tựa đầu lên tấm lưng rắn chắc của Phó Thử, ngoài trời gió đêm rất lớn nhưng đã có thân hình cao lớn này che chắn giúp hắn.
"Cảm ơn."
Phó Thử nghe được lời cảm ơn của Mộc Tĩnh nhưng cũng không đáp lời, bởi vì thân thể của nam nhân dịu ngoan này đang dán chặt lên lưng hắn, hẳn là đã bị mệt mỏi vây khốn rồi.
Hắn đem Mộc Tĩnh trên lưng đặt vào ghế sau ô tô sau đó rời đi, không ngờ lại bị Trầm Thuật gọi lại.
"Phó tiên sinh, tiễn phật tiễn đến Tây Thiên, ngươi có thể giúp ta đưa Mộc Tĩnh về nhà được không? Ta có việc phải đi ngay."