Chương 117.

Cuối hạ đầu thu nhiệt độ rất thấp, ăn mặc theo mùa rất dễ khiến cho người ta bị cảm lạnh, Trầm Thuật ghé vào mặt bàn chất đầy tư liệu nghỉ ngơi, phần tư liệu cuối cùng trong máy vi tính cũng đã được hắn bảo toàn hoàn hoàn chỉnh chỉnh, thức trắng cả đêm để sửa hạng mục thật sự khiến hắn mệt mỏi đến không chịu nổi.


"Trưởng phòng Trầm, đây là bánh quẩy cùng sữa đậu nành ở cửa hàng dưới lầu mà cậu thích nhất đấy."


Trầm Thuật thức cả đêm rốt cục cũng giúp Lưu tổng giải quyết xong cái hạng mục đau đầu này, cho nên Lưu tổng quyết định làm chân tiểu đệ xuống dưới lầu mua bữa sáng cho Trầm Thuật.


Hiện giờ Trầm Thuật đã mệt mỏi đến không chịu nổi, làm gì còn tâm tư ăn uống gì, hắn xua tay với Lưu tổng: "Tôi có thể trở về nghỉ ngơi sao? Lưu tổng."


"Trưởng phòng Trầm, hôm nay Thúc tổng sẽ tới công ty, cậu không thể không có mặt a, tối thiểu thì cậu cũng phải nhịn cho đến khi Thúc tổng rời đi sau đó tôi cho cậu về nhà nghỉ ngơi được không?" Lưu tổng áy náy trong lòng nhưng vẫn mặt dày giữ Trầm Thuật lại, nếu không hắn không biết mình phải ăn nói với ông chủ mới thế nào.


Trầm Thuật mệt mỏi chau mày lại, hắn vươn tay dụi dụi đôi mắt cắt xè vì thiếu ngủ của mình.
"Vậy đợi khi nào Thúc tổng rời đi tôi sẽ trở về."


available on google playdownload on app store


"Được, cậu nhanh vào WC dùng nước lạnh rửa mặt xốc lại tinh thần a." Lưu tổng đặt bánh quẩy và sữa đậu lành trong tay lên bàn làm việc, thúc giục Trầm Thuật đi vào buồng vệ sinh chỉnh đốn hình tượng một chút.


Nước lạnh thật sự là khắc tinh của mệt mỏi, Trầm Thuật cúi người vốc nước lạnh lên khuôn mặt bị thương của mình, cảm giác lạnh buốt khiến cho hắn cảm thấy vết thương trên mặt càng thêm đau đớn, hai tay vỗ nhẹ trên khuôn mặt, Trầm Thuật cắn răng nhịn đau hai phút.


"Trần Hãn, chờ ta đến tìm ngươi tính sổ a." Càng đau Trầm Thuật càng muốn tính sổ với kẻ cầm đầu làm hắn bị thương, tay chống trên mặt kính bóng loáng, Trầm Thuật đánh giá vết thương trên khuôn mặt của chính mình, không biết có phải là do hắn thức đêm hay không mà vết thương vốn chỉ hơi xanh bây giờ lại biến thành tím bầm, với dáng vẻ này của hắn mà đi gặp ông chủ mới sợ là không được tốt lắm đâu nhỉ?


Nghĩ xong, Trầm Thuật đi ra khỏi buồng vệ sinh, hắn đi đến trước tủ đựng đồ cứu thương của bộ phận nhân sự tìm miếng băng dán vết thương che đi vết thương trên mặt.


"Lát nữa Thúc tổng sẽ tới công ty, các vị hãy dọn dẹp khu vực công tác của mình cho tốt, chúng ta phải dùng trạng thái tốt nhất để nghênh đón Thúc tổng, hiểu chưa?" Mặc dù Lưu tổng cũng thức cả đêm không ngủ, nhưng tinh thần của hắn cực kỳ tốt, tối hôm qua lúc hết giờ hắn đã thông báo tới từng bộ phận hôm nay phải tới công ty sớm hơn mọi ngày một tiếng để tiếp đón ông chủ mới.


Trầm Thuật nhìn đồng nghiệp bận rộn, đảo mắt nhìn một cái liền phát hiện Lưu tổng đã giúp hắn thu xếp gọn gàng hết tất cả tài liệu trên bàn làm việc trong khu vực công tác của hắn.


"Thúc tổng, đến rồi." Sau khi lái xe đem xe dừng lại ở cổng chính công ty, còn không đợi hắn xuống xe mở cửa xe thì đám nhân viên tới đón tiếp Thúc Cửu ở cửa ra vào đã giúp Thúc Cửu mở cửa xe.


Thúc Cửu cả một đêm không được ngủ ngon giờ phút này tính khí vô cùng nóng nảy, bộ dáng mặt không biểu tình của hắn khiến cho người ta kính nể không dám nhìn thẳng.


Hắn vừa xuống xe liền nhìn thấy tất cả nhân viên trong công ty đứng thành một hàng nghênh đón hắn, dẫn đầu chính là Lưu tổng mà mấy ngày trước hắn ra sức gây khó dễ.


Ánh mắt đảo qua đảo lại vài lượt giữa đám nhân viên trước mặt cũng không nhìn thấy thân ảnh của Trầm Thuật, bởi vậy Thúc Cửu càng không vui, hắn nghĩ tên họ Lưu này nhất định bắt ép tiểu thân ái của hắn tăng ca từ hôm qua đến tận sáng hôm nay để hoàn thành hạng mục.


"Thúc tổng." Lưu tổng chắp tay trước ngực nịnh nọt ton hót đi lên phía trước nghênh đón Thúc Cửu.
Thúc Cửu liếc mắt nhìn Lưu tổng một cái.


"Tổng giám đốc Lưu, nếu ngươi có thời gian rảnh rỗi ra đây đón tiếp ông chủ mới như ta, không bằng cố gắng đẩy nhanh tiến độ công tác ngày hôm nay nhiều thêm một chút đi a."


Lưu tổng đang cười tủm tỉm đột nhiên sững sờ, nhất thời không kịp phản ứng lại việc mình đã đắc tội với ông chủ mới.
"Thúc tổng nói rất đúng, lát nữa trở về tôi sẽ cố gắng công tác thật tốt."


"Tiểu Trầm đâu?" Thúc Cửu không có tâm tư đánh thái cực với Lưu tổng, sau khi xác nhận trong đám người kia không có tiểu thân ái của mình, hắn mở miệng hỏi.


Đám nhân viên trong công ty bị ông chủ mới bỏ qua một bên ồn ào quan sát bốn phía xung quanh mình, đúng thật là không nhìn thấy bóng đáng của trưởng phòng Trầm đâu cả.


"Kỳ quái, vừa rồi trưởng phòng Trầm còn đứng sau lưng ta mà." Tiểu Trần bên bộ phận nhân sự buồn bực nói.
"Đúng vậy a, trưởng phòng Trầm đi đâu rồi nhỉ."


Đám nhân viên bắt đầu nhỏ giọng nghị luận, ngày đầu tiên ông chủ đến công ty đã bị điểm danh mà người bị điểm danh còn không có mặt, đây không phải là không cho ông chủ mới chút mặt mũi nào sao?


"Ta biết trưởng phòng Trầm ở đâu a, hắn mới vừa từ WC đi ra phía sau quầy tiếp tân a." Một nữ nhân viên hơi mập mở miệng trả lời.
Thúc Cửu lướt qua Lưu tổng đang xấu hổ đi đến trước mặt nữ nhân viên: "Dẫn đường."


Ông chủ mới cực kỳ đẹp trai đột nhiên tới gần khiến nữ nhân viên không khỏi tim đập nhanh hơn, nàng khẩn trương gật đầu quay người dẫn đường cho Thúc Cửu đi đến trước quầy tiếp tân, đám nhân viên thích nghe ngóng bát quái thấy có chuyện náo nhiệt liền ồn ào đi theo.


Nữ nhân viên dẫn đường cho Thúc Cửu đi đến trước quầy tiếp tân của công ty nhưng chỗ đó không có một bóng người.


"Ta nhớ lần cuối cùng ta nhìn thấy trưởng phòng Trầm chính là ở đây a." Nữ nhân viên tìm một vòng nhưng cũng không thấy được bóng dáng của Trầm Thuật, nàng bắt đầu hoài nghi có phải lúc nãy mình nhìn nhầm hay không.


Thúc Cửu nói với nàng một tiếng cảm ơn, tựa hồ đã đoán được Trầm Thuật đang ở đâu, hắn trực tiếp đi ra đằng sau quầy tiếp tân.


Quầy tiếp tân của công ty rất lớn, ngoại trừ vài ngăn tủ nhỏ để đặt điện thoại cùng một vài tài liệu cần thiết thì phía sau thì không hề đặt bất cứ đồ vật gì khác, phía dưới quầy tiếp tân rộng đến mức có thể chứa được rất nhiều người bên trong, Thúc Cửu ngồi xổm xuống kéo tấm rèm che bên dưới quầy tiếp tân ra, chỉ thấy Trầm Thuật đang nằm bên trong ngủ ngon lành.


"Kỳ quái." Vào thời khắc nhìn thấy Trầm Thuật thì khuôn mặt vô cùng nghiêm túc của Thúc Cửu rốt cục cũng biến hóa, cảm giác lạnh lẽo giữa lông mày biến mất chỉ còn lại ôn nhu như nước.


Đám nhân viên đi theo phía sau Thúc Cửu phát hiện Trầm Thuật vậy mà lại chui xuống phía dưới quầy tiếp tân ngủ ngon lành, mỗi người đều cảm thấy công tác của Trầm Thuật khó mà giữ được, ngày đầu tiên lãnh đạo mới đến công ty đã bị bắt gặp đang ngủ biếng, cho dù không bị cho thôi việc thì cũng bị giáng cấp trừ lương.


"Thúc tổng, cái này..." Lưu tổng muốn giải thích giúp Trầm Thuật.


"Xuỵt." Thúc Cửu quay đầu lại làm một cái thủ thế yên tĩnh về phía Lưu tổng, tất cả mọi người phía sau hắn đều nhanh chóng ngậm miệng lại, có mấy kẻ vui sướng khi người gặp họa che miệng lại không để cho mình cười ra tiếng, xem ra trưởng phòng Trầm của bọn họ xong đời rồi.


Trầm Thuật nằm bên trên tấm nệm khẽ trở mình, nghiêng người quay mặt về phía Thúc Cửu, hắn ngủ vô cùng say sưa không hề hay biết ở ngoài tủ có rất nhiều ánh mắt đang nhìn hắn ngủ.


Thúc Cửu ngồi xổm bên cạnh tủ nhìn hắn ngủ, sau khi đã xác định Trầm Thuật thật đã sự ngủ say, lúc này mới xoay nửa người tiến vào tủ bên dưới quầy tiếp tân, tay trái ôm lấy bả vai Trầm Thuật, tay phải vòng qua hai chân của Trầm Thuật rồi nâng lên, cẩn cẩn dực dực ôm người ra ngoài.


Mấy trăm nhân viên trong công ty cứ như vậy nhìn ông chủ mới của bọn họ dùng kiểu ôm công chúa mà ôm trưởng phòng Trầm, người nào người nấy cũng đều há hốc mồm kinh ngạc rồi lại không dám phát ra âm thanh.


"Phòng làm việc của ta ở đâu?" Thúc Cửu nhỏ giọng hỏi Lưu tổng, thanh âm kia phải gọi là nhẹ như tiếng nước chảy, chỉ sợ đánh thức người trong lòng hắn.


Trầm Thuật đang ngủ say nào biết được bây giờ mình được ông chủ mới ôm vào trong lòng đâu, đầu không tìm thấy chỗ dựa liền thoải mái tựa vào trên lồng ngực của Thúc Cửu.


Lưu tổng nhanh trí không nói lời nào dẫn đường cho Thúc Cửu, hai người một trước một sau đi đến phòng làm việc của Thúc Cửu.


"Chuyện gì đang diễn ra vậy?" Sau khi đưa mắt nhìn ông chủ mới ôm trưởng phòng Trầm tiến vào văn phòng làm việc, một nam nhân viên bừng tỉnh khỏi cơn mơ nghi hoặc hỏi, hắn quay đầu nhìn về phía những đồng nghiệp khác, nhưng tất cả đều đảng mắt to trừng mắt nhỏ.


Không một người nào biết bây giờ là tình huống gì.


Phòng làm việc của Thúc Cửu đã được Lưu tổng cố ý tìm người tỉ mở lắp đặt thiết bị một phen, trong phòng không những ánh sáng tốt, bố cục hài hòa, hiệu quả cách âm cũng không tệ, có thể ngăn cách tiếng nghị luận ồn ào của đám nhân viên bên ngoài một cách triệt để, sau khi nhẹ nhàng đặt Trầm Thuật trong lòng lên chiếc ghế sô pha rộng rãi, Thúc Cửu cởi áo khoác trên người đắp lên cho Trầm Thuật.


"Lưu tổng, đến cửa hàng bên cạnh mua chăn và ga giường về đây." Thúc Cửu coi Lưu tổng giám đốc trở thành tiểu đệ mà sai sử.


Ông chủ mới phân phó, mặc dù Lưu tổng không muốn làm chân sai vặt cũng không được, hắn gật đầu đáp ứng rồi lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài, trong lòng khẳng định trăm phần trăm ông chủ mới cùng trưởng phòng Trầm có một chân, tối hôm qua hắn đã suy nghĩ cả một đêm, may mà mấy năm nay hắn chưa từng để Trầm Thuật chịu bất cứ uất ức gì.


Thúc Cửu đem dựa lưng của sô pha kéo xuống đặt ngang trên mặt đất, hắn thầm cảm thấy may mắn vì lúc trước đã phân phó hắn muốn loại sô pha kiểu gấp như thế này, thời điểm mệt mỏi có thể coi như giường mà nghỉ ngơi, cho nên bây giờ tiểu thân ái của hắn mới có chỗ ngủ thoải mái dễ chịu như vậy.


"Lưu tổng, chuyện này là thế nào a?" Quản lý cấp dưới thấy Lưu tổng đi ra liền nhỏ giọng hỏi rõ tình huống hiện tại.


Lưu tổng nhìn đám nhân viên trước mặt, mỗi người đều mang theo vẻ mặt hóng hớt chuyện bát quái, hắn thở dài khoát tay ra hiệu mọi người đi theo mình.


Đến khi cách phòng làm việc của Thúc Cửu hơn mười thước, mọi người đều vì câu nói của Lưu tổng mà lập tức nổ tung rồi.
"Nếu như ta đoán không nhầm thì Thúc tổng có ý với trưởng phòng Trầm của chúng ta a."


"Cái gì?" Một nữ nhân viên vô cùng kinh ngạc thốt lên, lần đầu tiên trong đời nàng gặp được một đôi đồng tính đẹp mắt như vậy ngoài đời thực, nàng không kiểm soát được thanh âm của mình khiến cho Lưu tổng phải nhanh chóng che miệng của nàng lại.


"Ngươi ồn ào cái gì? Không muốn công việc nữa phải không?"
"Xin lỗi."


Trong đám nhân viên có người vui cũng có người buồn, những nữ nhân viên có thuộc tính hủ nữ ẩn tàng nội tâm nổ đầy bong bóng màu hồng, mà những mỹ nữ của bộ phận giao tiếp trong công ty ai nấy cũng đều thất vọng, trước khi Thúc Cửu đến đây các nàng đều đã điều tr.a qua, đẹp trai nhiều tiền lại còn độc thân, điều kiện tốt như vậy đám lang sói trong bộ phận bọn họ đã sớm cạnh tranh nhau đến sứt đầu chảy máu, đợi hôm nay Thúc Cửu đến đây tất cả phải tự dựa vào bản lĩnh của mình để thượng vị, bây giờ tốt lắm, để cho một người đàn ông như trưởng phòng Trầm đoạt người đến tay.


Trong lúc nhất thời công ty cứ như vậy nổ tung.


Lưu tổng tự mình đi đến siêu thị bên cạnh công ty, tự mình bỏ tiền ra mua một bộ chăn ga đắt tiền nhất đưa đến phòng làm việc của Thúc Cửu, thời điểm quét thẻ phải gọi là tim đau đến nhỏ máu a, đã vậy lại còn bị lão bà nhận được tin nhắn tiêu phí gọi điện đến chửi loạn một trận, hỏi có phải hắn nuôi nữ nhân ở bên ngoài hay không.


Đây không phải là nữ nhân hắn nuôi bên ngoài a, đây là tâm can bảo bối của ông chủ hắn đó.


"Thúc tổng, chăn đây." Lưu tổng đem chăn đưa cho Thúc Cửu, vốn còn muốn đứng đó nghe một câu tán dương đại loại như chăn cũng không tệ lắm hay gì gì đó, không ngờ Thúc Cửu vừa cầm đồ tới tay đã khoát tay đuổi hắn ra ngoài sau đó đắp chăn lên người cho Trầm Thuật.


Lưu tổng thở dài, tiền mất trắng mà ngay cả một lời khen ngợi cũng không nhận được, thật tình thì hắn không biết rằng hiện giờ toàn bộ tâm trí của Thúc Cửu đều đặt trên người Trầm Thuật, làm gì có tâm tư dư thừa mà để  ý đến hắn.


"Tiểu thân ái, em không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của tôi đâu." Thúc Cửu dùng ngón trỏ nhẹ nhàng điểm một chút lên mi tâm của Trầm Thuật, vừa cười vừa nói.
____________________________________.


Yi mới tìm thấy mấy thứ về Quân gia hay lắm nè, còn có 100 câu hỏi về cuộc sống thường ngày của đôi phu phu Sính Nhiên nữa, nhưng là dạng hình ảnh cho nên Yi sẽ đăng riêng sang tác phẩm khác nhé, có khi làm xong cái đó Yi mới edit tiếp.


Dạo này tình hình bệnh dịch nguy hiểm và phức tạp quá, tui lại bận tối tăm mặt mũi luôn.
Có lỗi chính tả nào mọi người góp ý nhé.






Truyện liên quan