Chương 118.
Lại một lần nữa bởi vì vị trí bên cạnh trống không mà bừng tỉnh, Mộc Tĩnh thu lại bàn tay trống rỗng ngồi dậy trên mặt giường lớn, sau khi ngồi lẳng lặng một lúc lâu, lúc này hắn mới thích ứng được việc mỗi sáng trên chiếc giường lớn rộng rãi này chỉ còn một mình hắn tỉnh lại.
"Lại si tâm vọng tưởng." Mộc Tĩnh ghét bỏ gõ gõ đầu của mình, sau khi tỉnh táo lại hắn mới vén chăn xuống giường, đem chế độ báo thức của chiếc đồng hồ trên tủ đầu giường đóng lại.
Bây giờ là chín giờ ba mươi phút, Mộc Tĩnh lại một lần nữa bởi vì không thích ứng được việc ngủ một mình mà thức dậy sớm hơn ba mươi phút so với chuông báo thức đã cài đặt.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi, Mộc Tĩnh ôm hòm thuốc từ trong tủ ra ngoài phòng khách, hắn nặn ra một ít thuốc tiêu sưng lên bông vải rồi bôi lên đôi má ngày hôm qua bị Trần Hãn đánh sưng lên.
"Tê ~" Mộc Tĩnh không nghĩ tới chỉ ngủ một giấc tỉnh lại vậy mà mặt lại có thể sưng lên lợi hại như vậy, bông vải nhẹ nhàng chạm vào cũng khiến hắn đau đến nhíu mày.
Trong gương, khuôn mặt tuấn tú của Mộc Tĩnh sưng đỏ nghiêm trọng, trên quai hàm còn in lại vài vết móng tay, da thịt không bị rách nhưng dưới da lại xuất hiện vài tia máu.
Sau khi Mộc Tĩnh chịu đựng đau đớn thuần thục bôi thuốc cho mình, hắn lấy nguyên liệu nấu ăn mới mua ngày hôm qua từ trong tủ lạnh ra, mặc tạp dề bắt đầu bận rộn trong bếp.
Thời gian quen biết Phó tiên sinh không dài, tối hôm qua sau khi Mộc Tĩnh trải ga giường mới cho Phó Thử xong hai người cũng không nói chuyện gì với nhau, ai về phòng người đó. Mộc Tĩnh không biết bình thường khi nào thì Phó Thử thức dậy, càng không biết sáng nay Phó Thử có chuyện quan trọng gì không, hắn dứt khoát buông tha ý định nấu bữa sáng trong đầu, chuyển thành bữa trưa, như vậy thì vô luận lúc nào Phó Thử thức dậy cũng đều có cơm ăn.
Đem sườn heo chặt thành từng khối, Mộc Tĩnh nhấn nút giữ ấm trên nồi cơm điện rồi nhanh nhẹn xoay người vặn nước rửa sạch rau củ trong giỏ.
Thanh âm lạch cạch trong phòng bếp cũng không quá lớn, không đủ để đánh thức Phó Thử đang ngủ say trong phòng khách.
Mùi hương thoang thoảng trên chiếc chăn màu xanh đậm rất dễ chịu, giống hệt như mùi hương trên người nam nhân dịu ngoan kia, Phó Thử lộ nửa người đem toàn bộ chiếc chăn ôm vào trong ngực, cảm giác giống như đang ôm nam nhân dịu ngoan kia chìm vào trong giấc ngủ, dựa vào độ cong nơi khóe miệng cũng có thể nhìn ra giấc ngủ này của Phó Thử vô cùng thoải mái dễ chịu.
Bốn món xào cùng một món súp được Mộc Tĩnh từng đĩa từng đĩa bưng lên bàn ăn, Mộc Tĩnh nhổ điện nồi cơm sau đó quay đầu nhìn về phía cánh cửa phòng khách đang đóng chặt.
"Phó tiên sinh, dậy đi, ăn xong rồi ngủ tiếp a." Mộc Tĩnh đi tới trước cửa gõ gõ, nhưng lại không nghe thấy bất cứ động tĩnh nào của người trong phòng khách.
"Phó tiên sinh?" Mộc Tĩnh gõ cửa cả nữa buổi cũng không được đáp lại, hắn xoay người đi đến trước cửa mở tủ giày ra, lúc nhìn thấy giày của Phó Thử vẫn còn ở đó liền an tâm hơn rất nhiều.
Tối hôm qua là do hắn không suy nghĩ thấu đáo đã giữ người lại, Phó tiên sinh là người tốt mới đáp ứng ở lại với hắn, hắn rất cảm kích cho nên mới nghĩ đến việc làm bữa cơm cảm ơn Phó tiên sinh, gõ cửa hồi lâu mà vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, hắn còn tưởng rằng Phó tiên sinh chờ hắn ngủ sau đó âm thầm rời đi, tốt lắm, giày vẫn còn ở đây.
Mộc Tĩnh lại quay trở về gõ cửa phòng Phó Thử một hồi, cầm nắm đấm cửa nhẹ nhàng xoay một chút, cửa rõ ràng vẫn mở, chẳng nhẽ Phó tiên sinh buổi tối đi ngủ không khóa cửa sao?
Trong lòng nghi hoặc, Mộc Tĩnh tiến vào trong phòng liếc mắt nhìn một cái, chẳng qua là vừa nhìn đã bị dọa cho nhanh chóng đóng cửa lại.
Tại tại sao Phó tiên sinh đi ngủ lại không mặc đồ!!!!!!!
Mộc Tĩnh chân tay luống cuống đứng trước cửa phòng khách, khuôn mặt vốn sưng đỏ đột nhiên hồng rực lên, hắn nhìn thức ăn trên bàn rồi lại nhìn cửa phòng khách, cái này cái này nên làm thế nào mới tốt?
Thức ăn trên bàn phải ăn nhân lúc còn nóng, nếu không lát nữa nguội lạnh sẽ không ngon, nhưng mà Phó tiên sinh đi ngủ không có mặc quần áo a.
"Mộc Tĩnh, Mộc Tĩnh, Phó tiên sinh là thẳng, là nam nhân giống như ngươi a, không có gì không có gì." Mộc Tĩnh nhỏ giọng tự thôi miên bản thân mình, hắn hít sâu mấy hơi lấy thêm dũng khí rồi mới đẩy cửa bước vào.
Ánh mắt loạn chuyển lên trần nhà a, sàn nhà a, bức màn a, mỗi chỗ đều chạy một lượt, chính là không dám nhìn lên trên giường, nhưng ánh mắt đảo qua vẫn sẽ nhìn đến một chút. Mộc Tĩnh bước nhanh lên phía trước kéo chiếc chăn trong ngực Phó Thử ra muốn đắp lên cho Phó Thử, không ngờ Phó Thử đang ngủ trên giường đột nhiên mở to mắt, nhanh nhẹn túm chặt cổ tay Mộc Tĩnh dùng sức kéo người lên trên giường, sau đó hắn đem hai tay Mộc Tĩnh giơ cao khỏi đầu ép xuống ga giường.
"Ai?"
"Phó Phó tiên sinh! Ta! Là ta!" Mộc Tĩnh vừa sợ vừa thẹn, hắn hạ mắt không dám nhìn vào thân thể của Phó Thử, tim đập nhanh đến hù ch.ết người.
Sau khi Phó Thử thấy rõ là Mộc Tĩnh, địch ý trong mắt tiêu tán, hắn buông hai tay Mộc Tĩnh ra, hai tay chống ở trên giường đem Mộc Tĩnh vây vào trong đó, cười nói xin lỗi: "Thật có lỗi a, Mộc tiên sinh. "
Chỗ cổ tay có chút đau nhức, Mộc Tĩnh hai tay xoa xoa vào nhau, trong lòng thầm kinh hãi khí lực của Phó tiên sinh này thật đúng là ghê gớm.
"Không có không có việc gi."
Phó Thử áy náy trong lòng, bàn tay to lớn lại một lần nữa túm lấy xổ tay Mộc Tĩnh, chậm rãi nhẹ nhành xoa nắn giúp Mộc Tĩnh, tiếp tục nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, bởi vì ta là quân nhân cho nên tâm đề phòng tương đối mạnh."
Tâm đề phòng mạnh?
Tâm đề phòng mạnh mà ngủ ở trong nhà của một người lạ ngay cả cửa phòng cũng không khóa trái?
Mộc Tĩnh trong lòng có chút nghi hoặc, hắn ngước mắt nhìn Phó Thử đang ở trên người mình, chẳng qua là nhìn một cái thôi mà tim đã đập loạn nhịp hết cả lên.
"Không có chuyện gì đâu."
Tấm rèm trong phòng khách lộ ra khiến cho ánh mạt trời mùa thu chiếu vào, đem nửa thân trên cường tráng rắn chắc của Phó Thử hiện ra rõ ràng trước mắt Mộc Tĩnh, khiến cho Mộc Tĩnh nháy mắt trở nên ngốc trệ, dáng người của Phó Thử so với dáng người của huấn luyện viên phòng tập thể thao hầu như không có gì khác biệt.
Có lẽ là do khoảng cách quá gần, Mộc Tĩnh có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập như mãnh thú kia của Phó Thử, mỗi nhịp mỗi nhịp đều khiến tâm trí Mộc Tĩnh trở nên rối loạn, ánh mắt dần dần hiện lên vẻ khát vọng.
Phó Thử quay đầu nhìn ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm, lúc này chắc hẳn là giữa trưa, chính hắn cũng khó có thể tin được mình lại ngủ thẳng đến bây giờ mới tỉnh lại, hay là bởi vì Mộc Tĩnh tiến vào gọi hắn, trong tiềm thức hắn cảm giác được có người tới gần cho nên mới tỉnh lại, bằng không thì nếu như không có người quấy rầy hắn thật không biết mình sẽ ngủ đến lúc nào mới tự tỉnh dậy.
Hắn quanh năm ở trong bộ đội, ngủ sớm dậy sớm là bình thường, tại sao mới nghỉ ngơi một thời gian ngắn liền biến thành thích ngủ nướng như vậy? Tâm tình Phó Thử có chút không xong, hắn không biết bởi vì chăn mềm của nam nhân dịu ngoan này có tác dụng an giấc đối với hắn hay là do bản thân qua mệt mỏi mới dẫn đến như thế.
"Ngủ dậy muốn như thế này, nên phạt mới đúng."
"Chắc là do Phó tiên sinh quá mệt mỏi a, xin lỗi Phó tiên sinh, ta chỉ muốn gọi ngươi dậy ăn cơm rồi hãy ngủ tiếp mà thôi." Mộc Tĩnh quay đầu nhìn về phía Phó Thử đang nhìn, nhưng trong mắt hắn căn bản không hề nhìn tới quanh cảnh ngoài cửa sổ, trong đầu tất cả đều là dáng người cường tráng của Phó Thử.
Phó Thử quay đầu lại, hai tay vẫn tiếp tục nhẹ nhàng xoa nắn cổ tay của Mộc Tĩnh, hắn lo lắng hỏi: "Còn đau không?"
Cổ tay giống như bị lửa nóng bao bọc, cảm giác nóng bỏng khiến tâm trí Mộc Tĩnh càng thêm rối loạn, hắn lắc đầu: "Không đau."
Phó Thử cũng không buông cổ tay Mộc Tĩnh ra, hắn tiếp tục nhẹ nhàng xoa cho Mộc Tĩnh, vừa rồi hắn cũng không dùng lực quá lớn, tại sao vẫn đem người bóp đau nhỉ?
Xem ra sau này đối xử với nam nhân dịu ngoan này phải càng thêm ôn nhu mới được.
"Thật sự không đau." Mộc Tĩnh cảm thấy mình bị xoa nắn cành ngày càng không đúng, hắn rút tay ra khỏi bản tay của Phó Thử, còn xoa nữa chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Phó Thử thấy dáng vẻ nhíu mày giận dữ của Mộc Tĩnh, hắn cúi người nhìn khuôn mặt của Mộc Tĩnh, vừa rồi chỉ nghĩ tới bản thân là quân nhân phải tự mình kiểm điểm, hoàn toàn không để ý đến trạng thái giữa hắn và Mộc Tĩnh là như thế nào, bây giờ hắn mới phát hiện bộ dáng của Mộc Tĩnh tựa hồ không đúng lắm.
Giờ phút này Mộc Tĩnh sắc mặt ửng hồng, trong đôi mắt như tồn tại hàng ngàn hàng vạn tinh tú, hấp dẫn tất cả lực chú ý của Phó Thử, giữa lông mày của Mộc Tĩnh giống như có vài phần thống khổ giãy dụa, như là bị ȶìиɦ ɖu͙ƈ tr.a tấn.
"Mộc tiên sinh." Phó Thử không nhịn được nuốt nước miếng, hắn có cảm giác giờ phút này Mộc Tĩnh giống như một bữa tiệc lớn bày trên bàn cơm, đợi hắn cầm đũa lên hưởng dụng.
"Ngươi đừng gọi ta!!" Mộc Tĩnh ngượng ngùng vươn tay lên che mặt của mình, hắn lại bởi vì một người đàn ông xa lạ mới nhận thức không bao lâu mà cảm thấy dục hỏa đố người, đúng là quá mất thể diện mà, nhất định là do hắn cùng Trần Hãn tách ra quá lâu, một mực không được phát tiết mới biến thành như vậy.
Hành động vừa xấu hổ vừa đáng yêu này quả thực làm cho ba hồn bảy vía của Phó Thử bay đi hết, hắn đột nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, ngay cả ý tưởng muốn hung hăng khi dễ người dưới thân cũng có rồi.
"Ngươi đừng như vậy, nếu không ta sẽ không nhịn được mà khi dễ ngươi."
Mộc Tĩnh là một nam nhân, còn là một nam nhân không cách nào đối mặt với việc bị người yêu ra tay bạo lực lúc chia tay mà để lại bóng ma tâm lý, hắn đã trải qua rất nhiều đêm một mình cô đơn đi vào giấc ngủ, cũng nhờ đến tư vấn tâm lý cùng với thuốc an thần để điều trị chứng sợ hãi và tâm lý cô đơn lạnh lẽo của mình, nhưng giờ phút này bị một người đàn ông chất lượng tốt còn có chút có hảo cảm đặt ở dưới thân, một thân thể đã nếm trải đủ sự cô đơn lạnh lẽo như hắn khó có thể vượt qua được, giống như dã thú dính phải máu tanh, không cách nào khống chế được bản thân mình.
Hắn không muốn thừa nhận việc thân thể mình tự nhiên nổi lên phản ứng sinh lý, trong đầu hắn chỉ còn lại suy nghĩ mình chính là một kỹ nữ, ý nghĩ này càng ngày càng trở nên ác liệt.
Bầu không khí trong phòng bắt đầu trở nên nóng bỏng mờ ám một cách khó hiểu, cuối cùng lý trí của Phó Thử cũng không chiến thắng được xúc động của thân thể, hắn cúi người ôm trọn người dưới thân vào trong lòng.
"Mộc tiên sinh. "
Ôm càng ngày càng chặt, nhiệt độ thân thể của đối phương xuyên qua lớp quần áo truyền đến thân thể Mộc Tĩnh, Mộc Tĩnh khẩn trương cùng sợ hãi cắn môi dưới, thân thể của hắn theo bản năng bắt đầu nóng lên, phát nhiệt, bàn tay siết chặt sau lưng thật quá ấm áp và nóng bỏng, nóng bỏng đến mức khiến cho hắn muốn thét lên thành tiếng.
"Ngô...."
Bên tai vang lên một tiếng rên rỉ thanh thúy khiến cho Phó Thử dừng lại, hắn buông Mộc Tĩnh ra sau đó ngồi dậy liền nhìn thấy dáng vẻ che miệng âm thầm rơi nước mắt của đối phương, cảm giác đau lòng giống như thủy triều bao phủ lấy hắn.
"Xin lỗi, ta không cố ý làm như vậy đâu, xin lỗi."
Đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra Phó Thử ở trước mặt một người phạm sai lầm nhiều như vậy, hắn luôn luôn là một người ổn trọng lý trí, lại bởi vì một cái nhăn mày, một nụ cười của Mộc Tĩnh mà làm ra nhiều chuyện khác thường, hắn giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, liên tục nói lời xin lỗi với Mộc Tĩnh.
Thời khắc thoát khỏi cái ôm này, Mộc Tĩnh cảm thấy mình đã được cứu vớt, tuy nhiên thân thể lại truyền đến cảm giác trống rỗng không thể nói thành lời.
"Không có việc gì, Phó tiên sinh, ngươi có thể xuống khỏi người ta trước được không?"
Phó Thử không muốn lại khiến cho Mộc Tĩnh chán ghét, vội vàng từ trên người Mộc Tĩnh trèo xuống, cầm quần áo treo trên giá áo nhanh chóng mặc vào.
_______________________________________
"Ngươi là ai?" Trầm Thuật nghi hoặc nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, không phải hắn trốn dưới tủ ở quầy tiếp tân ngủ sao? Tại sao lại ở chỗ này?
Người đàn ông xa lạ trước mặt không trả lời câu hỏi của hắn, người nọ đem chén nước trong tay đưa tới trước mặt hắn: "Em uống nước trước đi, sau đó chúng ta đi ăn cơm."
_______________________________________
Yi quay lại rồi đây, vẫn còn một chặng đường rất dài phải đi mà. Lúc nào nản lòng Yi sẽ edit một vài đoản văn hoặc tác phẩm ngắn về đồng nhân Kiếm Tam trên Lofter, yên tâm Yi chỉ chọn những tác phẩm đã hoàn thôi, lọt hố một lần là đủ rồi. Thêm hố nữa chắc ôm tim nhảy lầu mất.