Chương 11: Bệnh viện
Hứa Thừa Yến tỉnh dậy khỏi giấc mộng, nhìn căn phòng quạnh quẽ, nháy mắt thấy hoảng hốt.
Bên cạnh đã trống không, Hứa Thừa Yến đứng dậy day trán, cảm thấy đầu vẫn còn nhức, nhưng so với tối qua đã đỡ hơn nhiều rồi.
Hứa Thừa Yến xuống giường, định uống thuốc cảm trước, lấy điện thoại ra xem thì phát hiện đã giữa trưa.
Cho đến chập tối, Hứa Thừa Yến thấy Hạ Dương chưa về, liền gọi điện cho Hạ Dương.
"Tiên sinh, tối nay anh có về không?" Hứa Thừa Yến hỏi.
"Tối nay có việc bận."
Giọng điệu ở đầu bên kia có chút lạnh nhạt, nói xong liền tắt điện thoại.
Hứa Thừa Yến nhìn thời gian trò chuyện ngắn ngủi trên màn hình, đã quen rồi.
Tiên sinh rất bận, thỉnh thoảng còn phải tăng ca, không về cũng là chuyện bình thường.
Hứa Thừa Yến đứng dậy, vừa chuẩn bị tìm đại cái gì đó trong bếp để ăn thì chuông cửa vang lên.
Hứa Thừa Yến đi qua nhìn, thấy người tới là Giang Lâm thì mở cửa.
"Anh dâu! Tối nay ra ngoài ăn tôm hùm đất không?" Giang Lâm thò đầu vào, nhìn xung quanh nhà một lượt, lại hỏi, "Anh trai em đâu?"
Hứa Thừa Yến trả lời, "Tối nay anh ấy bận rồi."
"À!" Giang Lâm gãi gãi đầu, "Vậy hai chúng ta đi, được không?"
"Được." Hứa Thừa Yến đồng ý.
Dù sao tối nay tiên sinh không về, đi đâu ăn cũng vậy thôi.
Hứa Thừa Yến về phòng đổi quần áo, cùng Giang Lâm đi ra ngoài.
Giang Lâm lái xe, tới một nhà hàng hải sản gần bờ sông.
Tuy chỉ có hai người ăn nhưng Giang Lâm vẫn gọi một phần tôm hùm đất xào cay cỡ lớn.
Hứa Thừa Yến nhìn thử, không nhịn được hỏi, "Có ăn hết không?"
"Ăn hết ăn hết!" Giang Lâm gật đầu lia lịa.
Sau khi tôm hùm đất được đưa lên, Giang Lâm không chờ được nữa đeo găng tay, bắt đầu lột vỏ.
Hứa Thừa Yến ăn thử một con, thấy hơi cay, vội vàng uống nước.
Giang Lâm không sợ cay, trái lại càng cay càng thích, ăn đến môi đỏ lên vẫn tiếp tục ăn.
Tôm hùm đất nhanh chóng chỉ còn phân nửa.
Giang Lâm ăn đến nóng cả người, cởi áo khoác ra, xắn tay áo trong lên.
Khi Giang Lâm đang định tiếp tục ăn tôm hùm đất thì đột nhiên để ý đến cánh tay của mình, trên đó loang lổ các vết đỏ.
"Anh dâu!" Giang Lâm sợ hãi gọi một tiếng, duỗi hai tay đến trước mặt Hứa Thừa Yến, "Anh xem tay em bị sao vậy?"
Cánh tay của Giang Lâm đầy vết đỏ, Hứa Thừa Yến nhìn thử, thấy trên má Giang Lâm cũng nổi mẩn đỏ, vội vàng nói, "Hình như bị dị ứng."
"Hả." Vẻ mặt Giang Lâm đầy khiếp sợ.
"Có lẽ bị dị ứng tôm hùm." Hứa Thừa Yến đứng dậy, "Đến bệnh viện trước đã."
"Nhưng ngày trước em từng ăn rồi mà, có bị dị ứng đâu...." Giang Lâm lẩm bẩm, thắc mắc vì sao lại thế.
Hứa Thừa Yến không dám chậm trễ, vội đưa Giang Lâm đến một bệnh viện tư gần nhất.
Trên đường đi, dấu hiệu dị ứng của Giang Lâm ngày càng nặng, khuôn mặt cũng sưng lên.
Giang Lâm ngồi ở ghế phó lái, nhìn gương mặt mình qua kính chiếu hậu, vô cùng xấu xí, cả người cũng lạnh toát.
"Xong rồi xong rồi, em thật xấu!" Giang Lâm gãi gãi mặt, "Sao ngứa vậy?"
Xe dừng đèn đỏ ở ngã tư, Hứa Thừa Yến nhìn thoáng qua Giang Lâm ở bên cạnh, nói, "Đừng gãi nữa, càng gãi càng nghiêm trọng."
"Nhưng ngứa lắm!!" Giang Lâm cảm thấy mặt mình ngứa đến mức không chịu được, cánh tay cũng ngứa.
Khó khăn lắm mới tới bệnh viện, Hứa Thừa Yến vội vàng đăng ký cho Giang Lâm, đưa cậu vào gặp bác sĩ.
Hai người vật lộn ở trong bệnh viện suốt một buổi tối, đây lại là lần đầu tiên Giang Lâm bị dị ứng, triệu chứng cngx nghiêm trọng, chỉ có thể ở lại bệnh viện truyền nước.
Giang Lâm nằm trên giường, vẻ mặt buồn bã.
Hứa Thừa Yến ngồi bệnh cạnh, đề phòng Giang Lâm gãi lung tung.
Nhưng Giang Lâm vẫn kêu mặt mình rất ngứa, Hứa Thừa Yến đành xuống siêu thị của bệnh viện mua khăn lông, thấm nước lạnh, đắp lên mặt Giang Lâm.
Xong xuôi mọi việc cũng đã hơn 10 giờ tối.
Hứa Thừa Yến liên tục giúp Giang Lâm đắp mặt, nhưng ban đầu chườm lạnh còn có hiệu quả, sau thì không còn tác dụng, Giang Lâm vẫn ngứa.
Hứa Thừa Yến đành đi tìm bác sĩ, muốn xin kê thuốc mỡ bôi da.
Giang Lâm truyền dịch ở tầng ba, mà nhà thuốc ở tầng một.
Hứa Thừa Yến cầm theo đơn thuốc, đến tầng một mua được thuốc mỡ xong thì xoay người lên tầng.
Nhưng khi Hứa Thừa Yến đi đến tầng hai, vô tình nhìn thoáng qua, đột nhiên bắt gặp bóng dáng quen thuộc ở đại sảnh tầng hai.
Người đàn ông mặc áo khoác màu đen, đưa lưng về phía Hứa Thừa Yến, trong tay cầm bình giữ nhiệt, đang cúi đầu nhắn tin trên điện thoại.
Hứa Thừa Yến nhìn bóng lưng kia, thoáng kinh ngạc.
Tại sao Hạ tiên sinh lại ở bệnh viện?
Bị bệnh sao?
Hứa Thừa Yến theo bản năng đi tới cạnh người đàn ông, còn chưa kịp tới gần thì người đàn ông đã bỏ điện thoại xuống, ngẩng đầu lên.
Hứa Thừa Yến hơi mở miệng, "Hạ..."
Thế nhưng Hứa Thừa Yến chưa nói xong thì người đàn ông đi tiếp.
Hứa Thừa Yến nhìn theo tầm mắt của hắn, thấy Thẩm Tu Trúc từ khúc ngoặt đi ra.
Hứa Thừa Yến giật mình, lập tức dừng bước.
Mà cách đó không xa, Thẩm Tu Trúc đi đến cạnh người đàn ông, trong tay còn cầm theo đơn thuốc.
Người đàn ông đưa bình giữ nhiệt, động tác tự nhiên cầm lấy đơn thuốc từ tay Thẩm Tu Trúc, cúi đầu nghiêm túc xem, còn nói với người bên cạnh cái gì đó.
Thẩm Tu Trúc yên lạnh đứng bên cạnh, trên mặt lộ ra nụ cười nhợt nhạt.
Thẩm thiếu gia lớn lên rất đẹp, khi cười đôi mắt tạo thành một vòng cung.
Trong đại sảnh người đi qua lại, không ít người đưa người nhà hoặc người yêu tới bệnh viện.
Mà hai người kia đứng bên nhau, giống hệt một đôi.
Đẹp như một bức tranh vậy.
Hứa Thừa Yến nhìn người kia, lại để ý chiếc áo khoác y đang mặc, nhận ra trong tủ quần áo của mình cũng có một bộ, là do tiên sinh mua cho anh.
Ngay cả cái khăn quàng cổ kia cũng vậy, Hứa Thừa Yến nhớ tới đầu năm, tiên sinh tặng cho anh một cái khăn có hoa văn giống y hệt.
Anh và Thẩm thiếu gia, thật giống nhau.
Hóa ra tiên sinh nói buổi tối bận việc, là để chăm sóc người kia.
Hứa Thừa Yến đứng một mình trong góc không chớp mắt, đột nhiên không dám tiến lên.
Không dám chào hỏi, cũng không dám đi đến hỏi tại sao tiên sinh lại ở đây.
Anh thật nhát gan.
Sợ sau khi mình hỏi sẽ nghe được câu trả lời mình không muốn.
Giống như chỉ cần anh không hỏi, có thể giả vờ như không biết chuyện gì, tiếp tục lừa mình dối lòng.
Khi Hứa Thừa Yến chuẩn bị rời đi, Thẩm Tu Trúc cách đó không xa để ý đến điều gì, nghiêng đầu gọi một tiếng.
Hạ Dương cũng nhìn về phía này, thấy Hứa Thừa Yến.
Hứa Thừa Yến không kịp rời đi, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh lại, đi tới.
"Hạ tiên sinh."