- Chương 1: Hạ tiên sinh
- Chương 2: Món quà tuyệt vời nhất
- Chương 3: Hạ gia
- Chương 4: Hàng giả*
- Chương 5: Che mắt
- Chương 6: Quyển album cũ
- Chương 7: Đã nhìn thấy hàng chính phẩm chưa?
- Chương 8: Thẩm Tu Trúc
- Chương 9: Không muốn suy nghĩ
- Chương 10: Thích một người
- Chương 11: Bệnh viện
- Chương 12: Nụ hôn
- Chương 13: Yến Yến nghĩ thế nào?
- Chương 14: Mười năm trước
- Chương 15: Chạy trối chết
- Chương 16: Đừng nghĩ linh tinh
- Chương 17: Dị ứng hải sản
- Chương 18: Tình yêu tuyệt đẹp
- Chương 19: Trước nay đều không
- Chương 20: Ảnh trong album
- Chương 21: Hoành thánh
- Chương 22: Yến Yến, đừng trẻ con nữa!
- Chương 23: Cuộc trò chuyện cuối cùng
- Chương 24: Đánh cược
- Chương 25: Thẻ hoa đào
- Chương 26: Tiểu Chu
- Chương 27: Chờ anh quay về
- Chương 28: Ngày thứ năm
- Chương 29: Tai nạn xe
- Chương 30: Hứa Thừa Yến đã mất
- Chương 31: Cả đêm khó ngủ
- Chương 32: Sống trong đau khổ
- Chương 33: Tình cảm muộn màng thì có ích gì?
- Chương 34: Là người hắn thích
- Chương 35: Ngày nào cũng là Cá tháng Tư
- Chương 36: CÁI ÔM ẤM ÁP
- Chương 37: CHƠI CHƠI MÀ THÔI
- Chương 38: CÓ MUỐN THỬ CÙNG THẨM TU TRÚC KHÔNG?
- Chương 39: HẠ DƯƠNG ĐÍNH HÔN
- Chương 40: THƯ MỜI
- Chương 41: PHIM MỚI
- Chương 42: YẾN TIỆC NHÀM CHÁN
- Chương 43: YẾN YẾN, CÙNG ANH TRỞ VỀ
- Chương 44: KHÔNG NHẬN LẦM
- Chương 45: DIỄN CẢNH HÔN
- Chương 46: CẦU HÔN ĐẾN TRỄ BA NĂM
- Chương 47: SẼ KHÔNG THỂ TRỞ LẠI
- Chương 48: HOA HỒNG KHÔNG THỂ NHẬN
- Chương 49: KHÔNG QUẤY RẦY
- Chương 50: BỒI THƯỜNG
- Chương 51: CẬU KHÔNG PHẢI TẦN CHU
- Chương 52: VỨT ĐI
- Chương 53: KỲ KỲ, QUAY LẠI
- Chương 54: MÙ TẠM THỜI
- Chương 55: SẸO Ở CHÂN
- Chương 56: HẠ THIẾU, CÓ MUỐN UỐNG RƯỢU KHÔNG?
- Chương 57: BỊ HẠ THUỐC
- Chương 58: KHÔNG CẦN HÔN MÔI
- Chương 59: MỐI QUAN HỆ ANH TÌNH TÔI NGUYỆN
- Chương 60
- Chương 61: MỘT BÁT HOÀNH THÁNH
- Chương 62: TẠM THỜI THÊM CẢNH GIƯỜNG CHIẾU
- Chương 63: ĐÊM NAY HÃY Ở VỚI ANH
- Chương 64: CHE MẮT
- Chương 65: TIỂU THIẾU GIA ỐM YẾU
- Chương 66: HẮN ĐÃ CHẠM VÀO EM
- Chương 67: HẮN LÀM ĐAU EM SAO?
- Chương 68: KHÔNG BẨN
- Chương 69: HẠ DƯƠNG ĐANG Ở TRONG PHÒNG TẮM
- Chương 70: ĐỪNG CHẠM VÀO TÔI
- Chương 71: KHÔNG CHO DIỄN CẢNH GIƯỜNG CHIẾU
- Chương 72: TÌM NGƯỜI THAY THẾ
- Chương 73: GIẢ VỜ ĐỂ LÀM GÌ?
- Chương 74: GIỌNG NÓI TRONG ĐIỆN THOẠI
- Chương 75: VỀ NHÀ
- Chương 76: VÌ SAO CHU CHU KHÔNG ĐỂ Ý TÔI?
- Chương 77: THÍCH CHU CHU NHẤT
- Chương 78: TỪ TRƯỚC ĐẾN GIỜ ĐỀU KHÔNG PHẢI THẾ THÂN
- Chương 79: ƠN CỨU MẠNG MƯỜI MẤY NĂM TRƯỚC
- Chương 80: EM CŨNG CÓ THỂ BỒI ANH LÊN GIƯỜNG
- Chương 81: NGỌT
- Chương 82: CHÍNH THỨC CẦU HÔN
- Chương 83: ÔN NHU TÀN NHẪN NHẤT
- Chương 84: HẠ DƯƠNG BỊ ĐÁ
- Chương 85: Đánh mất mà tìm lại được rồi lại một lần nữa mất đi
- Chương 86: ĐỪNG ĐI
- Chương 87: HẠ DƯƠNG?
- Chương 88: LÀ KỲ KỲ
- Chương 89: HAI NGƯỜI LÀ MỘT ĐÔI SAO
- Chương 90: TẦN CHU KHÔNG CẦN BỌN HỌ NỮA
- Chương 91: SAY RƯỢU
- Chương 92: VIÊN KIM CƯƠNG GIÁ TRÊN TRỜI
- Chương 93: TINH PHONG HUYẾT VŨ
- Chương 94: SINH NHẬT VUI VẺ
- Chương 95: KHÔNG CẦN LÀM BẠN NỮA...
- Chương 96: HỎA HOẠN
- Chương 97: BÙI LÃO SƯ
- Chương 98: KẾT CỤC KHÔNG GIỐNG NHAU
- Chương 99: NÀNG TIÊN CÁ CÙNG HOÀNG TỬ
- Chương 100: LẦN SAU KHÔNG CẦN LÀM NÀNG TIÊN CÁ NỮA
/2
Văn án:
Hứa Thừa Yến theo đuổi đại thiếu gia họ Hạ suốt 5 năm, gọi là đến bảo là đi, chuyện gì cũng nghe theo. Cho dù Hạ Dương luôn dùng vẻ mặt lạnh nhạt nhìn anh, Hứa Thừa Yến cũng cam tâm tình nguyện, nghĩ rằng chỉ cần mình là người đặt biệt ở bên cạnh hắn là tốt rồi, một ngày nào đó anh có thể làm tảng băng này tan chảy.
Cho đến một ngày, bạch nguyệt quang của Hạ Dương về nước. Hứa Thừa Yến tận mắt chứng kiến, người đàn ông luôn lạnh nhạt với mình lại vô cùng dịu dàng khi ở trước mặt bạch nguyệt quang.
Cũng chính lúc này, Hứa Thừa Yến biết được mình chỉ là một kẻ thế thân. Tảng băng rồi sẽ bị tan chảy, nhưng người làm nó tan chảy lại không phải anh.
Hứa Thừa Yến khó khăn tỉnh ngộ, lựa chọn buông tay, thu dọn hành lý, một mình rời đi.
Mà sau khi Hạ Dương về, thấy căn nhà trống vắng, chỉ cười cười cá cược với đám bạn của mình: Không quá năm ngày, Hứa Thừa Yến sẽ mò về.
Ngày đầu tiên, Hứa Thừa Yến không về.
Ngày hôm sau, Hứa Thừa Yến vẫn không về.
Mãi cho đến ngày thứ năm, Hứa Thừa Yến đã quay về rồi.
Thế nhưng thứ mà Hạ Dương nhận được, là một thi thể lạnh băng của Hứa Thừa Yến, không có cách nào cứu vãn được.
Ba năm sau, Hạ Dương vẫn là đại thiếu gia hiên ngang của Hạ gia. Nhưng trong một bữa tiệc, đột nhiên Hạ Dương thấy một hình bóng quen thuộc. Hạ Dương như thể mất lý trí, giống hệt kẻ điên lao lên, đi tới trước mặt người con trai tóc đen kia.
"Yến Yến".
Từ trước đến nay Hạ thiếu gia luôn là người trầm tính lạnh lùng, lúc này lại đang nắm chặt tay của người con trai không chịu buông, hai mắt ửng đỏ, "Cùng tôi quay về, có được không?"
Mà người con trai tóc đến trước mặt chỉ nở nụ cười, đẩy tay của Hạ Dương ra, "Thật xin lỗi tiên sinh, anh nhận nhầm người rồi."
Hứa Thừa Yến theo đuổi đại thiếu gia họ Hạ suốt 5 năm, gọi là đến bảo là đi, chuyện gì cũng nghe theo. Cho dù Hạ Dương luôn dùng vẻ mặt lạnh nhạt nhìn anh, Hứa Thừa Yến cũng cam tâm tình nguyện, nghĩ rằng chỉ cần mình là người đặt biệt ở bên cạnh hắn là tốt rồi, một ngày nào đó anh có thể làm tảng băng này tan chảy.
Cho đến một ngày, bạch nguyệt quang của Hạ Dương về nước. Hứa Thừa Yến tận mắt chứng kiến, người đàn ông luôn lạnh nhạt với mình lại vô cùng dịu dàng khi ở trước mặt bạch nguyệt quang.
Cũng chính lúc này, Hứa Thừa Yến biết được mình chỉ là một kẻ thế thân. Tảng băng rồi sẽ bị tan chảy, nhưng người làm nó tan chảy lại không phải anh.
Hứa Thừa Yến khó khăn tỉnh ngộ, lựa chọn buông tay, thu dọn hành lý, một mình rời đi.
Mà sau khi Hạ Dương về, thấy căn nhà trống vắng, chỉ cười cười cá cược với đám bạn của mình: Không quá năm ngày, Hứa Thừa Yến sẽ mò về.
Ngày đầu tiên, Hứa Thừa Yến không về.
Ngày hôm sau, Hứa Thừa Yến vẫn không về.
Mãi cho đến ngày thứ năm, Hứa Thừa Yến đã quay về rồi.
Thế nhưng thứ mà Hạ Dương nhận được, là một thi thể lạnh băng của Hứa Thừa Yến, không có cách nào cứu vãn được.
Ba năm sau, Hạ Dương vẫn là đại thiếu gia hiên ngang của Hạ gia. Nhưng trong một bữa tiệc, đột nhiên Hạ Dương thấy một hình bóng quen thuộc. Hạ Dương như thể mất lý trí, giống hệt kẻ điên lao lên, đi tới trước mặt người con trai tóc đen kia.
"Yến Yến".
Từ trước đến nay Hạ thiếu gia luôn là người trầm tính lạnh lùng, lúc này lại đang nắm chặt tay của người con trai không chịu buông, hai mắt ửng đỏ, "Cùng tôi quay về, có được không?"
Mà người con trai tóc đến trước mặt chỉ nở nụ cười, đẩy tay của Hạ Dương ra, "Thật xin lỗi tiên sinh, anh nhận nhầm người rồi."