Chương 77: THÍCH CHU CHU NHẤT

Bây giờ đã hơn mười một giờ tối.
Tần Chu nhìn về phía cửa không nhúc nhích. Bên ngoài, tiếng đập cửa vẫn tiếp tục. Tần Chu khẽ đứng dậy, đi tới nhìn qua mắt mèo trước.
Sau đó, Tần Chu mở cửa ra.
"Sao lại tới đây?"


Tần Chu vừa dứt lời thì đã thấy bóng người ngoài cửa sà về phía mình. Tần Chu thuận thế vươn tay tiếp được, sau đó liền ngửi thấy trên cơ thể người nọ nồng nặc mùi rượu.
"Ôm một chút." Hạ Dương cọ cọ rồi gối lên vai Tần Chu.


Tần Chu đem người mang vào phòng, đóng cửa lại. Khi Tần Chu đặt Hạ Dương lên sô pha rồi chuẩn bị rời đi thì cổ tay đột nhiên bị giữ lại. Hạ Dương nghiêng người tới gần lần nữa, tựa hồ như muốn ôm cậu.


Tần Chu thoáng đẩy nam nhân trước mặt ra, chậm rãi nói: "Trên người anh có mùi rượu, đừng chạm vào tôi."
Hạ Dương lúc này mới buông tay, nhắm mắt dựa vào gối ôm trên sô pha. Tần Chu rót một ly nước nóng đem tới, hỏi: "Sao anh lại uống rượu?"


Hạ Dương mở mắt ra, thấp giọng đáp: "Anh ra ngoài tụ tập một chút."
"Uống ít lại đi." Tần Chu để ly nước lên mặt bàn rồi cũng không quản nữa, quay trở lại nằm lên giường.


Hạ Dương xoa xoa trán, đứng dậy vào phòng tắm tắm rửa. Sau khi từ phòng tắm đi ra, Hạ Dương đến bên giường ôm lấy thiếu niên trên giường vào trong ngực.
Hạ Dương nắm lấy tay Tần Chu, thấp giọng thì thầm: "Anh nhìn thấy hot search."
"Hot search nào?" Tần Chu vô thức hỏi lại.


available on google playdownload on app store


"Em cùng Tô Đường ra ngoài hẹn hò." Hạ Dương khẽ cúi đầu.
Tần Chu: "Chị ấy đi phỏng vấn, tôi cũng không vào nhà hàng đó."
Hạ Dương không mở miệng nữa, chỉ gắt gao nắm chặt lấy bàn tay của cậu. Hồi lâu sau, Hạ Dương mới đề nghị: "Chuyển đến sống cùng anh đi."


"Không cần, hiện tại khá tốt." Tần Chu đặt điện thoại sang một bên, còn nói thêm: "Ngày mai tôi còn có việc, đêm nay không làm."
"Ừm." Hạ Dương đáp ứng, tiếp tục lặng lẽ ôm người trong lòng ngực.


Sáng hôm sau, Tần Chu thức dậy rời giường thay quần áo, xong xuôi lại nói với nam nhân trên giường: "Lúc anh rời đi nhớ khóa cửa lại cho cẩn thận."


Tần Chu ra cửa. Hôm nay, xe bảo mẫu đã chờ sẵn ở bên ngoài, Tần Chu nhìn thấy liền đi về phía cổng chung cư. Bởi vì trước lúc ra ngoài cậu đã xem qua dự báo thời tiết nói rằng hôm nay sẽ có nắng nên cậu cũng không mặc thêm áo khoác.


Bất quá buổi sáng trời vẫn còn hơi lạnh nên Tần Chu vội vàng lên xe, lúc này mới cảm giác dễ chịu hơn một chút. Tần Chu dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi, trợ lý bên cạnh cũng vội vàng đưa bữa sáng qua cho cậu.
Tần Chu chụp một bức ảnh bữa sáng rồi đăng lên weibo.
Tần Chu: Lại là một ngày đi làm!


Ngay khi Tần Chu vừa đăng weibo xong, liền xuất hiện một cái bình luận...
Thích Chu Chu nhất: Sáng hôm nay gió rất mạnh, Chu Chu lần sau nhớ phải mặc áo khoác đó nha, đừng để bị cảm lạnh đấy ~


Lúc Tần Chu đến trường quay thì Tô Đường đã ở đó hóa trang rồi. Tô Đường cũng đã thay quần áo xong xuôi, đang chọn đồ trang sức.
Nhìn thấy Tần Chu tới, Tô Đường vội vàng nhờ cứu tinh giúp đỡ: "Chu Chu! Mau tới giúp tôi xem một chút nào!"


Tần Chu tới gần, Tô Đường lấy từ trong hộp trang sức ra hai chiếc nhẫn, háo hức hỏi: "Cái nào đẹp hơn?"
Tần Chu đối với mấy đồ trang sức gì đó không hiểu lắm, vì thế liền gật đầu đáp: "Đều đẹp hết."


Tô Đường loay hoay một hồi, mới chọn ra được một chiếc nhẫn kim cương màu hồng nhạt đeo vào tay, thuận miệng cảm thán: "Nhẫn kim cương thật là đẹp mắt a..."
Tần Chu đi hóa trang, thay quần áo trước. Lần này cậu và Tô Đường cùng nhau chụp tạp chí, nội cảnh phải chụp cả một ngày.


Đến khi chạng vạng tối vừa kết thúc công việc thì Giang Lâm ghé lại đây. Giang Lâm mua hai cốc trà sữa nóng đem tới, cho Tần Chu và Tô Đường mỗi người một cốc.
"Vẫn là em trai Giang Lâm của chúng ta tốt nhất..." Tô Đường uống trà sữa, chợt nói tiếp: "Buổi tối cùng nhau ra ngoài ăn một bữa đi?"


Giang Lâm nghe thấy ăn uống, vội vàng hỏi lại: "Ăn cái gì ạ?"
"Gì cũng được." Tô Đường gật đầu, tiếp tục chủ đề: "Nhóc không phải là người địa phương à? Có muốn đề cử nhà hàng nào không?"


Giang Lâm nhịn không được nhìn về phía Tần Chu, hai mắt sốt sắng trông mong: "Em muốn ăn món anh Chu làm..."
Tô Đường nghe vậy cũng nhìn sang cậu, có chút kinh ngạc: "Chu Chu còn có thể nấu ăn sao? Vậy tôi cũng muốn ăn."


Tần Chu cười cười, phản bác: "Tôi chưa mua nguyên liệu, hôm nay vẫn là đi ra ngoài ăn đi, có muốn ăn thịt nướng không?"
"Ok." Tô Đường duyệt hết.
Giang Lâm cũng không có ý kiến gì. Vì thế ba người liền cùng nhau ngồi lên xe bảo mẫu, chuẩn bị thẳng tiến đến tiệm thịt nướng.


Thời điểm ở trong xe, Tô Đường lấy điện thoại di động đăng một bài weibo.
Tô Đường: Cùng Chu Chu tan làm ~】
Ảnh kèm theo là ảnh chụp chung của cô và Tần Chu.


Sau khi đăng weibo xong, Tô Đường không đọc bình luận nữa mà vào dạo trang web chính thức của một cửa hàng trang sức. Vừa nhìn thấy mấy chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh, Tô Đường liền vui vẻ hỏi Tần Chu bên cạnh xem cái nào đẹp hơn.


Giang Lâm nghe vậy, không khỏi bị gợi lên chút tò mò: "Chị Tô Tô muốn kết hôn sao?"
"Không có a." Tô Đường lắc đầu: "Bởi vì kim cương khá xinh đẹp, nhìn rất thích nên chị đây liền mua cho chính mình."


"Chị Tô Tô thích kim cương à?" Giang Lâm thò đầu tới thăm dò: "Em có một tấm thư mời hội đấu giá kim cương này, chị có muốn đi không?"
"Hội đấu giá gì?" Tô Đường có chút tò mò hỏi lại.


Giang Lâm nói ra một cái tên: "Có một cuộc đấu giá do gia chủ nhà Vito tổ chức vào cuối tháng này, hình như là ở bên Châu Âu..."


Giang Lâm cũng nhớ không rõ lắm, gãi gãi tóc: "Em không hiểu về kim cương lắm, thư mời kia gửi cho em cũng là lãng phí, bọn họ bán đều là mấy thứ nhẫn kim cương hay đồ vật linh tinh tương tự như vậy."
Tô Đường tò mò lên mạng tr.a một chút xem thử, màn hình hiện ra một official website liền bấm vào.


Giao diện official website toàn là tiếng Anh, Tô Đường đúng thật có tìm thấy phần giới thiệu về cuộc đấu giá Giang Lâm nói. Trên trang web chính thức có trưng bày một số vật, trong đó có một viên kim cương xanh nước biển cực kỳ quý hiếm.


"Viên kim cương này thật đẹp!" Tô Đường đưa màn hình điện thoại sang trước mặt Tần Chu: "Còn có tên nữa này, tình yêu vĩnh hằng!"
Tần Chu nhìn thoáng qua, trên màn hình là một viên kim cương màu lam nhạt rất đẹp. Tần Chu gật đầu: "Đẹp thật."


Giang Lâm cũng xúi giục: "Thích liền mua đi! Em có thư mời mà!"
"Mua không nổi." Tô Đường vội vàng lắc đầu: "Chị đây tới hội đấu giá này cũng là lãng phí, không có nhiều tiền như vậy."


Tô Đường đọc qua phần giới thiệu của cuộc đấu giá xong liền biết cái cấp độ đấu giá này cô căn bản không chạm đến nổi, vì thế không xem nữa.


Không lâu sau, xe ngừng lại. Cả ba xuống xe, cùng nhau đi vào quán thịt nướng. Tần Chu đã đặt sẵn phòng riêng, nên lúc này chỉ ngồi trên sô pha vừa chờ thịt nướng vừa xem điện thoại di động.


Tần Chu đăng nhập vào weibo, thấy được không ít tin tức. Bởi vì tối nay Tô Đường mới đăng lên một tấm ảnh chung của cả hai cho nên fan của cậu rất nhiệt tình tag cậu. Tần Chu tùy tiện xem một chút, đột nhiên chú ý tới một cái ID quen thuộc trong hộp thoại tin nhắn liền bấm vào.


Thích Chu Chu nhất: Tại sao Chu Chu lại ở cùng nữ nhân xấu kia?
Thích Chu Chu nhất: Chu Chu, những người phụ nữ xấu xa bên ngoài không xứng với bạn.
Thích Chu Chu nhất: Chu Chu sao lại không trả lời tôi? Tại sao tại sao?


Ngữ khí bạn fan này càng ngày càng kích động, tựa hồ không hài lòng với sự tương tác của cậu và Tô Đường. Tần Chu thoáng có chút ngạc nhiên, cậu không phải minh tinh lưu lượng gì, cũng chưa từng thiết lập hình tượng bạn trai.


Hơn nữa từ khi gia nhập vào giới giải trí đến nay, cậu vẫn luôn hợp tác với Tô Đường tương đối nhiều, vả lại mấy bạn fan cũ của cậu cũng là fan CP, vậy nên liền cam chịu chấp nhận cậu và Tô Đường là một đôi, việc cậu tương tác qua lại với Tô Đường cũng đều rất bình thường.


Tần Chu không trả lời, đăng xuất weibo không đọc lại nữa.
Lúc ăn uống xong xuôi rời khỏi tiệm thịt nướng đã hơn chín giờ tối, Tần Chu trở lại ký túc xá. Trong phòng một mảnh đen nhánh, Tần Chu bật đèn lên rồi đi tới bên cửa sổ mở cửa ra cho thông gió một chút, sau đó trở về phòng ngủ.


Tần Chu ngủ một giấc, sáng hôm sau tỉnh lại liền đến cửa hàng điểm tâm đối diện chung cư ký túc xá mua chút gì đó ăn. Đối diện có một tiệm bánh bao, Tần Chu đội mũ đeo khẩu trang lên, sau khi mua sữa đậu nành cùng bánh bao xong liền quay trở về.


Chỉ là khi Tần Chu đang ăn bữa sáng trên sô pha thì đột nhiên nhận được âm thanh thông báo tin nhắn riêng..
Thích Chu Chu nhất: Chu Chu thích uống sữa đậu nành sao? Mình cũng thích.
Thích Chu Chu nhất: Vừa mới mua bánh bao sữa đậu nành, cùng ăn bữa sáng giống với Chu Chu này!


Thích Chu Chu nhất: Hy vọng hôm nay có thể nhận được hồi âm của Chu Chu! Muốn được Chu Chu để ý a!
Động tác ăn bánh bao của Tần Chu sững lại, nhìn nhìn bánh bao sữa đậu nành trên bàn, lại nhìn tin nhắn gửi đến. Nội dung của tin nhắn này... có chút kỳ quái.


Bởi vì bạn fan này ngày hôm qua mắng Tô Đường nên Tần Chu vẫn chưa rep lại. Ăn sáng xong, Tần Chu ở trong phòng nghỉ ngơi một lát rồi đến công ty.
Lâm Trì Tiêu: Kết thúc công việc rồi! Ăn lẩu cay thôi!
Tần Chu vội vàng bình luận.
Tần Chu: Có lẩu cay à! Tôi cũng muốn!


Lâm Trì Tiêu đáp lại: Đến nhanh đi, giờ lên máy bay phi tới đây chắc cũng còn kịp đấy, tôi sẽ giữ chỗ cho cậu!


Lâm Trì Tiêu bây giờ còn đang ở trong đoàn phim quay vai tướng quân, hai người chỉ là đùa giỡn và tương tác một chút trên weibo thôi, không có thật sự coi trọng chuyện này. Chẳng qua khi Tần Chu vừa kết thúc công việc buổi tối xong, chuẩn bị trở về thì nhận được tin nhắn...


Thích Chu Chu nhất: Vừa mới mua lẩu cay rồi đặt ở ngoài cửa đó nha ~ Đáng tiếc bác bảo vệ không cho mình vào, Chu Chu nhớ đi lấy đấy ~】
Tần Chu nhìn tin nhắn này thoáng sửng sốt. Mà lúc này, xe đã ngừng ở bên dưới chung cư. Phòng bảo vệ ở ngay bên cạnh.


Tần Chu nói với tài xế: "Anh trước cứ đừng đi vội, chờ tôi một chút."
Nói xong, Tần Chu liền xuống xe. Tần Chu đi tới phòng bảo vệ, xác thật nhìn thấy một túi lẩu cay đã được đóng gói cẩn thận để ở đó.
Tần Chu mông lung hỏi bác bảo vệ: "Bác ơi, cái này là ai gửi vậy ạ?"


"Không biết, tối nay tôi mới thay ca đến đây thì cái này đã để ở chỗ này rồi, không thấy nói là gửi cho ai cả." Bảo vệ lắc đầu, lại hỏi: "Nếu không cậu đi hỏi lão Lý một chút đi?"


Tần Chu tùy ý đáp lại cảm ơn, nhưng không nhận lấy cái túi lẩu cay kia, trực tiếp xoay người trở về trên xe nói với tài xế tên một khách sạn.
Tiểu trợ lý bên cạnh có chút khó hiểu hỏi: "Chu ca buổi tối không quay về sao? Sao anh lại ngủ ở bên ngoài?"


"Không quay về." Tần Chu rũ mắt xuống, nói thêm: "Cậu có thể giúp tôi tìm xem một căn nhà nào đó tốt hơn được không? Tôi muốn dọn ra ngoài."
Tiểu trợ lý cũng không nghi ngờ gì nhiều, dù sao hiện tại Tần Chu đang ở chung cư do công ty an bài, nếu thích đều có thể dọn ra ngoài tự mình mua phòng ở.


Vì thế tiểu trợ lý gật đầu đáp: "Vâng!"
Tần Chu ở khách sạn một đêm. Đến khi Tần Chu tỉnh lại sáng hôm sau, weibo vẫn nhận được tin nhắn của bạn fan kia.
Thích Chu Chu nhất: Sao Chu Chu lại không về nhà mà ở khách sạn a?


Thích Chu Chu nhất: Chu Chu không thích lẩu cay của quán này sao? Thế thì lần sau mình sẽ đổi một quán khác mua cho bạn vậy.
Thích Chu Chu nhất: Chu Chu còn có thói quen ở khách sạn à? Buổi sáng muốn ăn cái gì? Mình đi mua cho ~】
Thích Chu Chu nhất: Trả lời mình, trả lời mình, nhanh lên nhanh lên, Chu Chu hồi âm lại cho mình đi...】


Tần Chu vừa định trực tiếp kéo người này vào danh sách đen, nhưng lại sợ sau khi chặn thì người này sẽ càng làm ra hành vi quyết liệt hơn, không còn cách nào khác cậu đành phải giả vờ không thấy tin nhắn này. Hiện tại người này biết khách sạn cậu đang ở, nói không chừng bây giờ còn đang ở bên ngoài nhìn chằm chằm cậu.


Tần Chu không dám ra cửa, trực tiếp gọi điện thoại cho Giang Lâm: "Giang Lâm, có tiện đến đón anh một chút không? Có fan đuổi tới khách sạn anh đang ở."
Giang Lâm vừa nghe liền vội vàng đáp: "Vâng, được được! Em tới ngay đây!"


Tần Chu nhắc nhở: "Mang theo một ít vệ sĩ đến đây, có thể... ở đây không an toàn lắm."


Giang Lâm nghe thấy Tần Chu nói như vậy, biểu tình liền nghiêm túc hơn vội vàng chạy tới. Giang Lâm đến khách sạn, lo lắng gõ cửa bên ngoài phòng của Tần Chu. Tần Chu ở phía sau cửa, nhìn thấy là Giang Lâm đến liền mở cửa ra cho Giang Lâm đi vào.
Tần Chu: "Anh đụng phải biến ŧhái, người nọ đã theo dõi anh."


"Người nọ biết địa chỉ ký túc xá của anh, còn biết anh đang ở khách sạn." Tần Chu cho Giang Lâm xem màn hình khung chat tin nhắn: "Bây giờ anh không biết người đó đang ở đâu nữa, có lẽ đang trốn ở chỗ nào đó nhìn trộm."


"Người này thật biến ŧhái quá đi..." Giang Lâm xem tin nhắn, vội vàng trấn an: "Em sẽ yêu cầu khách sạn kiểm tr.a camera giám sát, anh Chu cứ ở đây đừng đi ra ngoài."
Tần Chu: "Chiều nay anh còn có một cuộc phỏng vấn, phải ra ngoài."
Giang Lâm liền đề nghị: "Vậy em đưa anh đi, em sẽ mang theo vệ sĩ đến đây!"


"Được." Tần Chu đồng ý, thu dọn một chút rồi cùng Giang Lâm rời đi. Tần Chu ngồi trên xe cùng với Giang Lâm ở hàng ghế phía sau.
Giang Lâm ở bên cạnh an ủi: "Không sao không sao, em vừa mới nói chuyện này cho Viên Liệt rồi, anh ta sẽ giúp chúng ta!"
"Ừm." Tần Chu gật đầu, tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.


Xe chạy về phía phim trường. Bất quá đang khi xe đang chạy được nửa đường, tài xế đột nhiên báo: "Giang thiếu, phía sau có một chiếc xe đi theo chúng ta."
"Hả?" Giang Lâm sửng sốt vội vàng quay lại xem sao, liền nhìn thấy sau xe bọn họ có một chiếc xe khách nhỏ đang đuổi theo.


Tài xế tinh ý thay đổi tuyến đường khác, tăng tốc sẵn sàng cắt đuôi chiếc xe phía sau. Chiếc xe khách nhỏ kia dường như cũng biết rằng nó đã bị phát hiện nên liền tăng tốc theo. Tốc độ chiếc xe càng ngày càng nhanh...


Thẳng đến khi rầm một tiếng, chiếc xe khách nhỏ phía sau húc vào đuôi xe bọn Tần Chu. Chiếc xe ô tô màu đen lật nghiêng trên mặt đất. Trong xe, Tần Chu bị kẹt ở giữa ghế, sắc mặt hoàn toàn tái nhợt.


Bên tai ù đi, không nghe được bất kỳ âm thanh nào. Thật giống như trở lại vụ tai nạn xe ba năm trước kia... Bị mắc kẹt trong một không gian chật chội, ngửi thấy mùi xăng hăng hắc, không thể di chuyển được.


Trên đường lớn. Gã nam nhân hơi béo từ xe khách nhỏ đi xuống, giơ điện thoại di động lên không ngừng chụp ảnh chiếc xe trước mặt.
"Chu Chu! Mình rất thích bạn!"


Gã đàn ông mập mạp quỳ rạp trên mặt đất, điện thoại thò vào trong xe qua ô cửa kính vỡ nát muốn chụp ảnh Tần Chu. Vệ sĩ từ trong xe chạy ra vội vàng ngăn gã béo lại.
Nhưng gã đàn ông mập mạp vẫn hét vào trong xe: "Chu Chu! Mình thích bạn nhất!"


Giang Lâm khó khăn bò ra khỏi xe, cũng may tai nạn xe không nghiêm trọng nên hắn không bị thương. Giang Lâm quay đầu lại, lo lắng gọi vào bên trong: "Anh Chu? Anh thế nào rồi?"
Trong xe không có ai trả lời. Vì thế Giang Lâm lại chui vào trong xe lần nữa, một người vệ sĩ khác cũng đi tới giúp đỡ đưa Tần Chu ra ngoài.


Khi Giang Lâm ôm lấy Tần Chu liền nhận ra Tần Chu có gì đó không ổn. Người thiếu niên mở to hai mắt nhưng lại không hề có tiêu cự, cũng không nhúc nhích chút nào.
"Anh Chu?" Giang Lâm tức khắc hoảng sợ, bàn tay run rẩy vươn lên đặt ở trên ngực Tần Chu xem thử nhịp đập.


May mắn thay, nhịp tim vẫn còn đó. Nhưng người trong vòng tay hắn lại không chút phản ứng gì với thế giới bên ngoài.






Truyện liên quan