Chương 70: ĐỪNG CHẠM VÀO TÔI
Tần Chu nghe tiểu thiếu gia nói trong điện thoại, bị chọc bật cười.
"Anh ta đang tắm rửa?"
Tiểu thiếu gia không trực tiếp trả lời, chỉ ôn nhu nói: "Có chuyện gì quan trọng sao? Chờ anh ấy tắm xong tôi sẽ giúp cậu chuyển lời cho anh ấy."
Ngữ khí Thẩm Tu Trúc từ đầu đến cuối đều thực ôn hòa, nói chuyện cũng rất lịch sự. Về mặt lý thuyết thì thái độ của vị tiểu thiếu gia này không có vấn đề gì hết. Nhưng không hiểu vì sao Tần Chu nghe vào lại cảm thấy rất khó chịu.
Khi bạn cảm thấy ai đó nói chuyện âm dương quái khí, còn khiến bạn cảm thấy rất khó chịu... Thì đừng nghi ngờ gì nữa, người kia nhất định là âm dương quái khí.
Tần Chu vuốt ve đồng hồ trong tay, hơi híp mắt lại.
Cậu tiến vào giới giải trí cũng gần hai năm rồi, tham gia không ít đoàn phim, cũng gặp được rất nhiều người âm dương quái khí. Tối hôm qua cậu mới nhận cuộc gọi của tiểu thiếu gia, nói Hạ Dương đang tắm rửa. Kết quả hôm nay, tiểu thiếu gia liền đem những lời này trả lại cho cậu.
Tần Chu cười nhẹ một tiếng: "Cũng không có chuyện gì."
Tần Chu nhìn thoáng qua mặt đồng hồ, hiện tại đã là 11 giờ rưỡi tối. Thời gian đã trễ như thế này rồi mà hai người bọn họ vẫn còn ở bên nhau, Hạ Dương lại còn đang tắm rửa. Kế tiếp hai người sẽ phát sinh chuyện gì, chỉ dùng đầu ngón tay cũng dễ dàng đoán được.
Suy cho cùng thì bọn họ đều là người trưởng thành hết rồi, chỉ là lên giường mà thôi, trong lòng ngầm hiểu hết.
"Chúc hai người đêm nay chơi vui vẻ."
Tần Chu cúp điện thoại. Thẩm Tu Trúc đặt điện thoại lại một bên không quan tâm nữa.
Trong phòng vệ sinh, tiếng nước còn tiếp tục róc rách, Thẩm Tu Trúc dựa vào mép giường, cầm lấy bình giữ ấm rồi chậm rãi uống nước. Thẩm Tu Trúc híp mắt, gương mặt tràn đầy ý cười, tựa hồ là tâm tình rất tốt.
Thực nhanh sau đó, tiếng nước trong phòng vệ sinh ngừng lại. Cửa toilet mở ra, nam nhân từ bên trong đi ra. Trên tay Hạ Dương cầm áo khoác tây trang, nửa người trên mặc sơ mi trắng, chẳng qua phần trước ngực sơ mi trắng đã bị làm ướt một mảng lớn, ống tay áo cũng xắn lên cao.
Nhìn thấy Hạ Dương đi ra Thẩm Tu Trúc liền cười nói: "Quần áo đều bẩn hết rồi, nếu không anh thay tạm quần áo của em trước đi?"
"Không cần." Hạ Dương đi tới, khoác áo vest lên lưng ghế rồi nhìn thoáng qua sàn nhà. Trên sàn nhà sạch sẽ, không nhìn thấy dấu vết gì nữa.
Thẩm Tu Trúc vội giải thích: "Vừa nãy hộ công đã tới quét dọn sạch sẽ."
"Thực xin lỗi, là vì em không cầm chắc nên mới lỡ tay làm bẩn quần áo của anh..." Thẩm Tu Trúc tựa hồ là có chút áy náy, cúi thấp đầu xuống.
"Không sao."
Vốn dĩ hộ công đã chuẩn bị một bát cháo rồi đem đến phòng bệnh. Chỉ là ngay lúc Hạ Dương đưa bát cháo sang cho Thẩm Tu Trúc thì Thẩm Tu Trúc sơ ý không cầm chắc, bát cháo cứ như thế bị lật úp trên mặt đất, làm bắn lên áo khoác của Hạ Dương, áo sơ mi bên trong cũng bị bẩn một chút, chỉ có thể vào phòng vệ sinh rửa sạch trước.
"Còn muốn ăn cháo không?"
"Thôi bỏ đi, không ăn nữa." Thẩm Tu Trúc lắc đầu, lại nói tiếp: "Vừa rồi có một cuộc điện thoại gọi đến, hình như là có việc tìm anh."
Hạ Dương không quan tâm lắm, tùy ý hỏi lại: "Ai gọi?"
"Ghi chú là Yến Yến."
Hạ Dương ngây ngẩn một chút rồi vội vàng lấy điện thoại mở lịch sử cuộc gọi ra. Thẩm Tu Trúc chú ý tới động tác của Hạ Dương, mày hơi nhíu lại.
Thẩm Tu Trúc rũ mắt xuống, thờ ơ nói: "Em đã nói là anh đang ở trong toilet nên không tiện nghe điện thoại được."
Dù sao phòng tắm cùng toilet ở liền kề nhau, ý tứ đều không sai biệt lắm.
"Nhưng hình như cậu ấy có hiểu lầm gì đó thì phải, có cần phải giải thích một chút không?" Thẩm Tu Trúc nhẹ giọng nói.
Hạ Dương chăm chú nhìn lịch sử trò chuyện, không chú ý tới Thẩm Tu Trúc nói cái gì, chỉ nhanh chóng bấm gọi lại cho dãy số kia. Nhưng gọi đi một lúc cũng không thấy ai bắt máy. Hạ Dương lại liên tiếp gọi vài cuộc điện thoại nhưng vẫn không ai nhận.
Hạ Dương đứng dậy, cầm lấy áo vest sốt ruột vội xoay người rời đi.
Thẩm Tu Trúc nhìn thấy Hạ Dương phải đi, vội vàng gọi lại: "Hạ Dương..."
"Đã trễ như vậy rồi, anh phải đi sao?"
Hạ Dương quay đầu lại nhìn thoáng qua tiểu thiếu gia trên giường bệnh, chỉ đáp lại: "Cậu nghỉ ngơi cho tốt đi."
Nói xong, Hạ Dương liền vội vàng rời đi.
Lúc Hạ Dương chạy tới khách sạn đã hơn 3 giờ sáng. Dọc theo đường đi rất an tĩnh, lầu một khách sạn vắng tanh, chỉ có vài nhân viên ở lại trực ban. Hạ Dương gấp gáp đi vào thang máy lên đến phòng Tần Chu rồi lấy thẻ phòng ra quét mã.
Cửa mở, Hạ Dương nhẹ nhàng đi vào trong phòng rồi bật đèn chỗ huyền quan lên. Thấy được cách đó không xa, một thân ảnh quen thuộc đang nằm trên giường. Hạ Dương bước tới rồi leo lên giường nằm xuống bên cạnh thiếu niên, bàn tay khẽ ôm lấy người nọ từ phía sau.
"Yến Yến." Hạ Dương nhẹ giọng gọi một tiếng.
Nhưng mà người trong lòng ngực hắn dường như đang ngủ rất say, không có tỉnh lại, hơi thở đều đặn phả ra. Hạ Dương an tĩnh lắng nghe tiếng hít thở bên tai, tâm tình dần dần ổn định lại.
Hạ Dương lại càng thêm ôm chặt người trong lòng ngực hơn, không ngừng lặp đi lặp lại gọi tên người nọ. Tần Chu còn đang mơ mơ màng màng ngủ thì bỗng nhúc nhích cơ thể, cuối cùng cũng bị động tĩnh bên cạnh quấy nhiễu tỉnh lại.
Mí mắt vẫn còn nặng trĩu, Tần Chu không muốn mở mắt ra, chỉ nghe thấy giọng nam trầm tính cùng hơi thở quen thuộc bao bọc chung quanh.
"Hạ Dương?" Tần Chu có chút mệt mỏi gọi một tiếng, vô thức hỏi: "Mấy giờ rồi...?"
Hạ Dương kề sát tới khẽ hôn lên gương mặt Tần Chu, thấp giọng đáp: "3 giờ rưỡi sáng."
Tần Chu bị tiếng ồn làm khó chịu, lại cảm giác được trên môi có gì đó ấm áp dán vào liền mở mắt ra, khẽ nhíu mày.
"Hạ Dương." Tần Chu quay đầu sang một bên né tránh, từ trên giường ngồi dậy: "Tôi đưa thẻ phòng cho anh, không phải để anh nửa đêm tới bò lên giường tôi."
Tần Chu xoa xoa mi tâm, đại não hỗn loạn dần dần thanh tỉnh lại.
"Đã khuya như vậy rồi, anh còn chạy tới trên giường tôi làm gì? Không phải anh còn đang bồi Thẩm Tu Trúc lên giường sao?"
"Anh không chạm vào cậu ấy." Hạ Dương giải thích: "Là do quần áo không cẩn thận bị làm bẩn nên phải vào toilet rửa sạch thôi."
Tần Chu buồn ngủ không chịu được liền nằm lại trên giường quấn chặt chăn lên cơ thể: "Mỗi ngày anh cứ chạy tới chạy lui không mệt à?"
Hạ Dương lại kề sát tới, vòng tay qua ôm eo thiếu niên nhẹ giọng nói: "Không đi nữa."
"Hả?"
Hạ Dương: "Anh sẽ cùng em đi đóng phim."
Tần Chu quay đầu lại, ngửi thấy mùi nước hoa trên người Hạ Dương, tức khắc nói: "Đừng chạm vào tôi."
Tần Chu bỏ cái tay trên eo ra, quay lưng về phía Hạ Dương: "Tôi dị ứng nước hoa."
Hạ Dương nhìn cái gáy Tần Chu, cuối cùng đành đứng dậy đi vào phòng tắm. Hạ Dương tắm rửa xong, bởi vì không mang theo quần áo nên chỉ có thể mặc áo tắm dài đi ra, sau đó trở lại leo lên giường.
Tần Chu còn chưa ngủ say, cảm giác được bên cạnh nhiều thêm một người, trên eo cũng nhiều thêm hai cái tay. Tần Chu còn tưởng rằng là Hạ Dương muốn lên giường, nhưng cậu hiện tại không có cái hứng thú kia, vì thế liền nói: "Không làm."
"Ừm, không làm."
Tần Chu: "Đừng quấy rầy tôi."
Hạ Dương đáp ứng, tiếp tục an tĩnh nằm bên cạnh. Có lẽ là vừa mới tắm xong nên hiện tại Hạ Dương cũng không buồn ngủ lắm, chỉ ôm người trong lòng, cúi đầu hít hà hơi thở của thiếu niên, thân thể cũng dần thả lỏng ra.
Tần Chu nhắm hai mắt lại vốn dĩ muốn ngủ, nhưng bởi vì buổi tối bị Hạ Dương lăn qua lộn lại như vậy cho nên không cảm thấy buồn ngủ nữa. Tần Chu nằm thêm một lúc thì thấy vẫn không thể ngủ lại được, đại não tự nhiên rất tỉnh táo.
Tần Chu thay đổi tư thế nằm nhưng bởi vì mất ngủ nên tâm tình không tốt lắm. Ngày mai cậu còn phải đóng phim, lý trí rất muốn nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Nhưng cố tình bên người cậu lại có một nam nhân to lớn tràn đầy cảm giác tồn tại nằm bên cạnh, căn bản là không thể ngủ được.
Tần Chu mở mắt ra, bởi vì ngủ không được nên quay sang nhìn người bên cạnh.
Tần Chu đột nhiên lên tiếng hỏi: "Anh kiểm tr.a sức khoẻ chưa?"
"Buổi chiều làm kiểm tr.a sức khoẻ rồi." Hạ Dương đáp lại: "Rất sạch sẽ, không có bệnh."
"Phiếu kiểm tr.a đâu?"
Hạ Dương trầm mặc một hồi mới trả lời: "Ở bệnh viện, quên mang tới đây."
Tần Chu nghĩ nghĩ một chút rồi chủ động duỗi tay qua mò vào cổ áo tắm của nam nhân, có chút lười biếng nói: "Làm không?"
Hạ Dương không đáp lại, chỉ lập tức ôm lấy Tần Chu đè ở dưới người, cúi đầu hôn lên cổ cậu, dùng hành động thay cho câu trả lời.
Tần Chu ngửa đầu ôm lấy cổ Hạ Dương, bàn tay với vào tóc hắn, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó liền dừng lại hỏi: "Tôi còn chưa đi làm kiểm tr.a sức khoẻ, anh không sợ tôi có bệnh sao?"
Động tác Hạ Dương thoáng ngừng lại, cúi người xuống kề sát lại bên tai Tần Chu trầm giọng thì thầm: "Em đừng tìm người tên A Nam kia."
"Người bên ngoài đều không sạch sẽ." Hạ Dương thở hổn hển, thanh âm khàn khàn: "Hắn sẽ làm đau em."
Tần Chu nghe giọng nói thì thầm bên lỗ tai có chút ngứa, lại thúc giục: "Mau làm nhanh lên."
Hạ Dương không nói chuyện nữa, lập tức thuận theo yêu cầu của Tần Chu. Chỉ là động tác của Hạ Dương cũng không nhanh lắm, hắn định từ từ làm, động tác ra vào cũng rất nhẹ nhàng, không dùng nhiều lực.
Nhưng Tần Chu đã sớm mất kiên nhẫn rồi, không chịu nổi với cái tiết tấu chậm rãi này của Hạ Dương nên liên tục thúc giục hắn dùng sức nhanh hơn nữa.
Sau khi kết thúc, Tần Chu thả lỏng cơ thể gục xuống giường, lồng ngực kịch liệt phập phồng hít thở. Bởi vì đã phát tiết ra tinh lực nên Tần Chu rốt cuộc cũng cảm thấy mệt mỏi, nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Khi Tần Chu tỉnh lại thì đã là buổi trưa. Chỗ bên cạnh trống rỗng, Tần Chu vừa động đậy chuẩn bị rời giường thì tầm mắt cũng vừa nhìn thấy Hạ Dương đang ngồi ở cái bàn cách đó không xa.
Hạ Dương đã thay một bộ quần áo mới do thư ký gửi tới, đang dối diện notebook xử lý công việc. Tần Chu đi vệ sinh cá nhân, thay quần áo trước rồi chuẩn bị đến trường quay.
Hạ Dương lại gần chủ động nói: "Anh đưa em đi."
"Không cần, chiếc xe kia của anh quá nổi bật." Tần Chu nhìn vào giương chỉnh lại cổ áo, không nhanh không chậm nói: "Tôi không muốn quan hệ của chúng ta bị những người khác trong đoàn phim phát hiện đâu."
"Được." Hạ Dương gật đầu đồng ý, lại hỏi: "Vậy thì buổi tối có thể cùng nhau ăn cơm không?"
"Buổi tối tôi còn có việc."
Nói xong, Tần Chu liền đi ra ngoài. Hạ Dương ở trong phòng khách sạn một mình, không muốn rời đi. Cho đến khi đã xử lý xong hết công việc, Hạ Dương đến bên cửa kính thư giãn nhìn ra phong cảnh bên ngoài.
Từ góc độ này có thể nhìn thấy toàn bộ con đường lớn bên dưới. Đã sáu bảy giờ tối, Hạ Dương rút ra một điếu thuốc, đang định châm lửa thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc trên đường...
Thiếu niên đội mũ, đeo khẩu trang, toàn thân trên dưới đều che kín mít. Bất quá Hạ Dương chỉ liếc mắt qua một cái cũng có thể nhận ra, bởi vì buổi sáng lúc ra cửa Tần Chu đã ăn mặc như thế này.
Thế nhưng vào lúc này, bên cạnh Tần Chu còn có một nam nhân khác, khoảng cách giữa hai người rất gần. Hạ Dương nhìn hai thân ảnh kia, mày chíu chặt lại, nhìn bọn họ từng bước kề vai đi vào khách sạn.
Hạ Dương mở cửa phòng đi ra hành lang. Một lúc sau, Hạ Dương liền nghe được tiếng thang máy cùng với cuộc đối thoại trên hành lang...
"Cái hẹn lần trước cậu còn nhớ không?"
"Nhớ a."
"Vậy thì buổi tối tới phòng tôi đi? Ngày hôm qua đã chốt rồi đấy."
"Ok."
---------------------------------------
- Âm dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng là chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
- huyền quan: Trong phong thủy học, huyền quan là một khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách. Nói đơn giản, huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách.
Gửi bạn TTT: Bản thân là trà xanh mà cứ tưởng mình là nhân vật chính =))