Chương 6
Edit: Dahlia
Beta: Dahlia
O0O
Thật không nghĩ tới, ta cuối cùng cũng vào được nhà dũng sĩ.
Ta cũng không biết ta đập cửa bao nhiêu lần, ngay cả khi ta ngủ gật mất cũng không cảm nhận được dũng sĩ đi ra mở cửa.
Song ngày thứ hai khi ta tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy cái động trên nóc nhà dũng sĩ.
Ta bị ghét bỏ ném vào trong góc, lấy tư thế đòi hỏi độ khó cao vượt qua cả đêm, trên đỉnh đầu chính là cái động kia.
Dũng sĩ quả thực ngượng ngùng a.
Khi ta tỉnh lại, dũng sĩ đã không có ở nhà.
Ta xoa xoa bả vai bởi vì tư thế có độ khó cao mà đau nhức, cầm bao quần áo nhỏ của ta đi ra cửa tìm dũng sĩ.
Hoàn hảo Ma vương có thể không cần ăn cơm, nếu không ta còn phát sầu làm sao cọ một bữa cơm chỗ dũng sĩ. ╭(╯^╰)╮
Dũng sĩ rất dễ tìm, bởi vì hắn đã chuyển thành nông phu, hiện tại hắn đang khom người cuốc đất trong ruộng, ta cũng không biết hắn rời giường khi nào, bất quá nhìn thành quả phía sau hắn, phỏng chừng đã cuốc rất lâu rồi.
Ta vốn muốn qua chào hỏi, thế nhưng vừa nghĩ tới hắn sẽ nện thẳng nắm đấm vào mặt ta, quyết đoán quay người chạy.
Tuyệt đối không phải bởi vì ta sợ dũng sĩ, tuyệt đối không phải.
Nói thế nào thì ta cũng là Ma vương chinh phục thế giới.
Nếu đã đi xa nhà, không bằng đi dạo chung quanh một chút cũng được.
Phía sau còn có dũng sĩ hung tàn, nhất định phải cách xa hắn, nếu như hắn không vui liền đánh ta thì phải làm sao đây. >"<
Bất quá ta không chạy được bao xa liền không khống chế được chân của mình chạy trở về.
Không vì chuyện gì khác, chỉ là ta không có tiền.
Dũng sĩ vẫn đang cuốc đất, ta cúi đầu nhìn bàn tay của mình, yên lặng ngồi bên bờ ruộng.
Ma vương quen sống trong nhung lụa, chắc là không biết cuốc đất đâu.
Bởi vì nhiệm vụ của Ma vương là chinh phục thế giới nha.
Ta mở bao quần áo nhỏ của ta ra.
Đi ra ngoài tìm dũng sĩ chỉ là nhất thời hứng khởi, ta cũng đã thu thập hành lý, thế nhưng đồ vật quá nhiều cho nên bị ta quyết đoán bỏ lại Ma vương thành, bao quần áo này vẫn là lúc ra cửa bộ hạ nhét cho ta, bên trong chứa cái gì ta cũng chưa mở ra xem.
Thời điểm khi ta mở bao quần áo ra xem, trong nháy mắt bị chọc mù hai mắt.
Chỉ thấy bên trong chứa đầy những khối vàng lớn nặng trình trịch, vàng óng!
Bộ hạ của ta dĩ nhiên lại săn sóc ta như thế!
Trở về phải cho hắn thăng chức tăng lương!
Thăng lên thăng lên thăng lên! Nhất định phải thăng lên! Để cho hắn làm Ma vương đời tiếp theo luôn!
... Ồ chờ chút, là tên bộ hạ nào nhét cho ta bao quần áo?
Vẻ mặt của ta trong nháy mắt đọng lại.
Lúc ra cửa, bộ hạ vây quanh ta quá nhiều, trong lúc hỗn loạn là ai kín đáo đưa cho ta bao quần áo ta cũng không thấy rõ.
Ta suy nghĩ một chút, quyết đoán coi như cái gì cũng đều không nhìn thấy. (~ ̄▽ ̄)~
Có vàng tức là có tiền.
Ta cũng không cần đi ôm đùi dũng sĩ cầu hắn thu nhận ta nữa.
Còn có thể lớn mật mua! Mua! Mua!
Nghĩ tới đây, ta hào hứng đứng lên, nhìn thấy dũng sĩ vẫn còn đưa lưng về phía ta cuốc đất, ta vô cùng không văn nhã đối hắn giơ ngón giữa. (ಠ益ಠ)凸
Cho ngươi.
Ngày hôm qua.
Đánh ta!
Dũng sĩ như phát hiện cái gì, đột nhiên ngồi dậy quay lại nhìn ta.
Ta lập tức quay đầu chạy lấy người.
Đùa giỡn, không chạy chờ hắn đến đánh ta à!
Dũng sĩ mỗi ngày đều ghen tỵ bộ dạng đẹp trai của ta, không đánh đến khi biến dạng thì hắn sẽ không bỏ qua!
Ta mang theo ta một bao vàng khối chính thức bắt đầu hành trình chinh phục thế giới.
A không đúng, ta đã chinh phục thế giới rồi.
Hẳn phải gọi là dò xét lãnh địa của ta đi.
Ta đi đến chủ thành gần nơi này, mới vừa tới đây, ta liền gặp một người quen.
Một trong những bằng hữu của dũng sĩ, nhi tử của hội trưởng thương hội lớn nhất đại lục, là một tên đại thổ hào, cũng chính là cái đùi vàng lớn mà dũng sĩ không ôm.
Khi nhìn thấy vị đại thổ hào này.
Ta.
Quay người.
Bỏ chạy. Dahlia: thiệt mất mặt (_ _ ")
... Nhất định là do nhiều năm qua giao chiến cùng đội ngũ của dũng sĩ đã luyện thành phản xạ có điều kiện!
Bất quá ta vẫn không chạy được bao xa đã bị ngăn cản, ngăn ta lại chính là tay sai của đại thổ hào.
"Ngươi." Ở đằng xa, tên đại thổ hào kia hướng ta ngoắc ngoắc ngón tay: "Lại đây, cho đại gia ta nhìn mặt một cái."
Thân thể cường tráng phía sau đâm đâm ta, khiến ta không thể không đi về phía đại thổ hào.
Ta có cảm giác mình là một đại khuê nữ bị lưu manh coi trọng hoa cúc. (ಥ_ಥ)
Đại thổ hào trên dưới quét mắt nhìn ta vài lần, sau đó nhíu mày, quay đầu hỏi người bên cạnh: "Ta có phải đã gặp qua hắn ở nơi nào rồi không?"
Ta thấy tên thủ hạ này hướng về phía thổ hào lườm một cái.
Đặc biệt có ý vị, đặc biệt lưu bức, đặc biệt phạm thượng.
Thổ hào cười ha ha, nghiêng đầu hỏi ta: "Ta có phải đã gặp qua ngươi ở đâu rồi không?"
Tay chân ta đều mềm nhũn.
Ta không phải đã nguỵ trang sao! Chẳng lẽ tất cả mọi người đều nhận ra ta?
Quả thực thật không có tí cảm giác thành công nào.
Ta rất muốn làm một Ma vương thần bí đó.
Ta thành khẩn lắc đầu: "Không có a."
Thổ hào nói tiếp: "Nhìn mặt của ngươi, ta cảm thấy đặc biệt quen mắt."
Mặt của ta?
Lẽ nào suất khí của ta khiến cho thổ hào khắc sâu ấn tượng?
Thủ hạ bên cạnh thổ hào, chính là tên vừa nãy mắt trợn trắng kia, hết sức phối hợp móc ra một cái gương, hắn đem gương về phía ta khiến ta có thể dễ dàng thấy rõ mặt của mình.
...
Quên mất mặt của ta bị dũng sĩ đánh thành đầu heo rồi! ( ° △ °|||)
Dựa theo năng lực hồi phục của Ma vương, ngày hôm qua bị đánh ngày hôm nay sớm phải tốt rồi mới đúng!
Nhất định là tên dũng sĩ hung tàn kia thừa dịp ta đang ngủ mà đánh lén một trận!
Thật sự quá hung tàn mà!
Đại thổ hào cảm thấy được mặt của ta nhìn rất quen mắt, quen mắt của hắn lại là gương mặt bị đánh thành đầu heo của ta.
Quả thực không thể bi thảm hơn.
Ta ngẩng đầu nhìn thổ hào: "Ngươi nhìn quen mắt không phải là mặt của ta mà là khí chất của ta."
Thổ hào không rõ: "Ngươi có khí chất gì?"
Ta mặt không biến sắc nói: "Soái a."
"..."
Thổ hào quay đầu nhìn thủ hạ của hắn: "Quả nhiên hết sức quen mắt có đúng hay không?"
Tên thủ hạ kia hướng về phía hắn lật một cái khinh thường đặc biệt có ý vị, đặc biệt lưu bức, đặc biệt phạm thượng.
Thổ hào cười ha ha, xoay đầu lại nói: "Ngươi không phải là người đẹp trai nhất, ta đã thấy người so với ngươi đẹp trai hơn."
"Là ai?" Ta hỏi.
Trong nội tâm ta đã thay hắn nói ra đáp án.
Soái Ma vương a.
Thổ hào nói: "Dũng sĩ Claude."
"..."
Ta phủ định nói: "Ngươi kiến thức quá hạn hẹp, ta đã thấy người so với dũng sĩ đẹp trai hơn."
"Là ai?"
Ta mặt không đổi sắc tự khen chính mình: "Soái Ma vương."
"..."
"Ta quả nhiên trước đây đã gặp ngươi." Thổ hào khẳng định nói.
"Soái Ma vương, thực sự là đã lâu không gặp."
...
......
Vi vi vi vi vi vi tại sao ta lại bị nhận ra?!!