Chương 7

Edit: Dahlia
Beta: Dahlia
O0O
Ta bị thổ hào cùng thủ hạ của hắn vô cùng thân mật, vô cùng cưỡng bức mời đến nhà của hắn.
Thổ hào chính là thổ hào, nhà hắn so với dũng sĩ chính là một trời một vực.


Nhà dũng sĩ là nhà lá có một cái động trên nóc, còn nhà thổ hào vô cùng tráng lệ đính đầy đá quý rực rỡ.
Rực rỡ đến nỗi chọc đui hai mắt ta.
Thổ hào lễ phép mời ta ngồi ở thượng vị, mở miệng đem lực chú ý của ta kéo trở lại: " Soái Ma vương, ngươi đi ra làm gì a?"


Ta tao nhã hồi đáp: "Đi ra tìm đối tượng."
"..."
Ta bỗng nhiên cảm thấy phấn chấn, lại giải thích cho hắn: "Vận mệnh kêu ta đến nơi này, nó nói cho ta biết, nơi này có lão bà tương lai của ta, ta đã bấm ngón tay tính toán, hẳn là nữ nhi của thành chủ."
"..."


Thổ hào cười ha ha: "Thành chủ trước đây đã đi coi tướng số, trong số mệnh không có con."
"..."
Tên bán tiên nào chạy ra vậy chứ?
Không biết đây là tây huyễn à!
Ta vội vàng đổi giọng: " Nữ nhi của thành chủ tương lai."


Thổ hào liền cười ha ha: "Thành chủ tương lai chính là ta, ngươi có muốn hay không trước tiên gọi ta một tiếng bố vợ?"
"..."
Ta quyết định sau này nhìn thấy dũng sĩ cùng nhóm tiểu bằng hữu của hắn thì sẽ đi đường vòng.
Bằng hữu của dũng sĩ cũng hung tàn giống như hắn. QAQ


Ta nghiêm mặt cự tuyệt thổ hào: "Nữ nhi của thành chủ 300 năm sau."
Lúc ấy thổ hào đã ch.ết từ lâu, thành chủ đời sau cũng không hẳn là con cháu của hắn đi?
Thổ hào vẫn cười ha ha, trực tiếp đổi đề tài: "Ngươi đến đây dũng sĩ biết không?"
"..."


available on google playdownload on app store


Vẻ mặt của ta trong nháy mắt tái mét, nhìn thổ hào một bộ dáng nếu ta nói không hắn sẽ lập tức đi thông báo cho dũng sĩ, nếu ta nói có hắn cũng muốn đi thông báo cho dũng sĩ, ta hận không thể lập tức bỏ chạy.


Bất quá còn không đợi ta hành động, tên thủ hạ dám trợn mắt với thổ hào đã trước một bước ngăn ta.
Thổ hào cuối cùng cười ha ha: "Ngươi chờ một lát, ta đã thông báo cho Claude, hắn rất nhanh sẽ đến."
Chờ... Ngươi... Muội...
Ta cảm nhận được ác ý rõ ràng a.


Rõ ràng ta là Ma vương, rõ ràng ta đã chinh phục thế giới, tại sao dũng sĩ cùng nhóm tiểu bằng hữu của hắn lại không sợ ta?
Nói thế nào thì ta cũng là người mang thủ hạ đánh bại bọn họ mà.
Mặc dù nói đánh bại bọn họ là thủ hạ của ta.
Thế nhưng người tha mạng cho bọn họ chính là ta a!


Bằng hữu của dũng sĩ cũng giống như hắn, cũng không hiểu cái gì gọi là ơn nghĩa.
Nhân loại bây giờ a, thở dài.
Thật sự quá hung tàn.
Không biết tại sao, ta bị ép buộc đợi rất lâu cũng không thấy dũng sĩ xuất hiện.


Thổ hào ra bày tư thế cũng ngồi chờ thời gian dài, uống hết chén nước này đến chén nước khác, vẫn không thấy dũng sĩ đến, cuối cùng mới không cam lòng thả ta ra, an bài cho ta một căn phòng rồi mới vội vã rời đi.
Ta cảm thấy được hắn hẳn là cần đi xả, dù sao hắn cũng uống nhiều nước như vậy.


Lúc hắn rời đi, ta cho hắn một ánh mắt hiểu rõ.
Tại sao hắn một bộ rất muốn đánh ta nhưng lại không dám hạ thủ?
Rõ ràng là đã bị vẻ đẹp trai của, trí tuệ của ta cùng vũ lực cường đại của ta chế phục.


Ta ở bên trong trang viên của thổ hào, thổ hào chính là thổ hào, cho dù là phòng khách cũng hết sức xa hoa, vừa mở cánh cửa ra liền chọc đui hai mắt của ta, khiến ta phải tới chỗ cửa sổ để thông khí.
Gian phòng này có một cái cửa sổ lớn, phong cảnh phía ngoài hết sức đẹp đẽ, thế nhưng ta không dám mở cửa.


Bởi vì hướng kia chính là thôn trang của dũng sĩ.
Ta có cảm giác nếu ta mở cửa sổ thì dũng sĩ sẽ xuất hiện.
Thật sự là quá khủng bố nha.


Ta ở trong trang viên của thổ hào được thiết đãi nhiều ngày, tuy rằng ta có thể không cần ăn uống, nhưng thổ hào mỗi ngày đều tới mời ta dùng cơm khiến ta không đành lòng từ chối, dẫn đến bụng ta mềm mại hơn rất nhiều.
Ta niết mỡ bụng mà sâu sắc thở dài một hơi.


Dù sao lúc trước ta còn định luyện thành tám khối cơ bụng đó.
Dĩ nhiên lại dễ dàng bị thổ hào dụ dỗ như thế.
Dũng sĩ quả nhiên rất hung tàn, ngay cả bằng hữu của hắn cũng rất hung tàn.


Nhưng mà ta cũng không có ở trong trang viên của thổ hào đợi bao lâu, có một ngày thổ hào vội vã đi tới phòng của ta, đoạt lấy đùi gà trên tay ta, sau đó ra lệnh cho thủ hạ của hắn không chút lưu tình ném ta ra khỏi trang viên.
Còn có bao quần áo nhỏ của ta, hết sức chính xác đập vào mặt ta.


Ta cầm lấy bao quần áo nhỏ, lại một lần nữa sâu sắc thở dài một hơi.
Thổ hào a, cứ như những ngày tháng sáu, nói đổi liền đổi.
Lúc trước còn khen ta đẹp trai, hiện tại lại đập mặt ta.
Chắc chắn hắn đố kị ta đẹp trai hơn hắn.


Ta áng chừng bao quần áo trong tay, lại một lần nữa bước lên con đường lữ trình.
Trước khi đi, ta len lén đột nhập phủ thành chủ.


Thời điểm leo tường ta vô cùng không suất khí đạp ngã một con chó, sau đó tránh thoát vô số kỵ sĩ cùng người hầu của thành chủ, quả nhiên ở trong vườn hoa thấy được thành chủ.
Bên cạnh thành chủ còn có một nam nhân.
Hắn đang cùng nam nhân kia chơi hôn nhẹ.
Không trách nói mạng hắn không có con!


Nguyên lai hắn là gay! 囧
Lão thành chủ ngươi trả lão bà cho ta! QAQ
eN At=;,






Truyện liên quan