Chương 74: Điều Tra Sự Thật 1

An Hạnh Nhi gọi taxi trở lại biệt thự nhà họ Diệp.
Sáng sớm hôm nay xảy ra chuyện chấn động lòng người như thế, bây giờ trong nhà không có người chủ nào, mọi người đều đến bệnh viện với Diệp Phỉ Văn, thế nên các giúp việc đều tụ tập lại với nhau.


Khi An Hạnh Nhi đi vào phòng khách thì nghe được tiếng nói lầm rầm từ bên trong vang lên.
"Ban nãy thấy cô chủ phát bệnh, ông chủ và bà chủ lo lắng muốn ch.ết, còn có cậu cả cậu hai và cậu ba đều rất là lo, chẳng hiểu tại sao mợ ba vừa gả đến mà lòng dạ lại ác độc thế nữa.


Pamela ngoan vậy mà, tuy chỉ gần gũi với mỗi cô chủ nhưng dù gì đi nữa, là tôi cũng chẳng thể nào xuống tay thâm hiểm thế được!"
"Thấy mợ ba xinh đẹp lại nhã nhặn lễ phép, chẳng ngờ lòng dạ ác độc thế đó.


Dáng vẻ yếu ớt khó chịu của cô chủ lúc sáng sớm hôm nay, tôi nhìn mà còn khiếp, huống chi là ông bà chủ và các cậu chủ yêu thương cô chủ thế kia."


"Còn có bé mèo Pamela đó nữa, lúc chúng tôi mò được nó từ trong hồ bơi ra, đôi mắt tròn tròn đó trợn mắt như thế nhìn chúng tôi, tôi nhìn mà trong lòng xót lắm.
Dù con vật thì cũng là một mạng mà! Chẳng biết sao mợ ba lại ra tay được."


"Đều nói người trong xã hội thượng lưu học lễ nghi và kiến thức nhiều hơn người dân bình thường như chúng ta nhiều lắm, nhưng đạo đức này còn chẳng bằng những người địa vị thấp hèn như chúng ta nữa.


available on google playdownload on app store


Nếu được, tôi thật sự muốn công bố tội ác của mợ ba ra cả thế giới, để mọi người đều biết, rốt cuộc mợ ấy đã làm chuyện không bằng cầm thú đến mức nào..."
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa." Một người giúp việc vội vàng kéo một người giúp việc trong số đó đang nói rất hăng hái.


"Cô ngăn tôi làm gì, tôi còn chưa nói xong..."
Giây tiếp theo.
"Mợ ba!" Người giúp việc sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
Cả người cúi đầu, trông rất thấp thỏm.
Mấy người giúp việc đều đứng ra đó như thế, không dám nhúc nhích.
Dù gì cũng đã nói xấu sau lưng nhiề thế rồi...


Chẳng dám nghĩ sẽ có hậu quả gì nữa!
An Hạnh Nhi chỉ liếc họ một cái như thế.
Rồi thình lình đi qua người bọn họ.
Dọa khí thế là được rồi.
Với lập trường của cô bây giờ thì vẫn chưa đủ tư cách để răn dạy.


Lỡ sơ suất lại làm chuyện to ra, nói cô nhân lúc người nhà họ Diệp không có mặt mà bắt nạt giúp việc.
Không phải cô đa nghi.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Mà theo tình thế phát triển bây giờ, cô cảm thấy chuyện gì Diệp Phỉ Văn cũng làm ra được.


Cô đi qua đám người giúp việc.
Ngay phút giây đi qua.
Cô nói với một người giúp việc trong số đó: “Cô tới phòng tôi, giúp tôi thu dọn vài món đồ."
"Dạ, mợ ba." Người giúp việc đó sắp khóc rồi.
Ban nãy cô ta chính là người nói hăng nhất.
An Hạnh Nhi đưa người giúp việc về phòng.


Người giúp việc cả người run rẩy, giọng nói cũng run run: “Mợ ba bảo em giúp mợ thu dọn gì ạ?"
"Tôi hỏi cô mấy câu, cô thành thật trả lời là được."
"Dạ, dạ." Người giúp việc rất sợ hãi.
"Cô tên gì?" An Hạnh Nhi hỏi.
"Hạ Xuân Duẩn, mọi người đều gọi em là Tiểu Xuân."
"Bao nhiêu tuổi rồi?"


"Năm nay 28 ạ."
"Ở nhà họ Diệp bao lâu rồi?"
"Năm 18 tuổi em chưa tốt nghiệp cấp ba đã đến nhà họ Diệp làm người giúp việc rồi ạ, đã 10 năm rồi." Tiểu Xuân nói, đỏ cả mắt: “Xin mợ ba đừng đuổi em đi."
"Cô bình tĩnh đi, tôi không nói muốn đuổi cô."
Tiểu Xuân hít mũi gật đầu.


"Trong nhà này, bình thường giữa cô chủ của cô và ai có quan hệ tốt nhất?" An Hạnh Nhi đi thẳng vào vấn đề.
Nếu đã đến nhà họ Diệp nhiều năm như thế thì đương nhiên biết rõ mọi chuyện của nhà họ DIệp.


"Quan hệ giữa cô chủ và bà chủ rất tốt, cô chủ rất ỷ lại bà chủ, bà chủ cũng rất cưng chiều cô chủ."
"Những người khác ngoài bà chủ ra?"
"Những người khác ạ?" Tiểu Xuân suy nghĩ: “Hình như cũng thế ạ."
"Quan hệ giữa cô chủ của cô và Diệp Thương Ngôn tốt không?" An Hạnh Nhi hỏi.


Tiểu Xuân nhìn An Hạnh Nhi, dường như không biết nên trả lời thế nào.
"Trả lời thành thật là được." Sắc mặt An Hạnh Nhi hơi trầm xuống, có vẻ rất có uy.
Tiểu Xuân bèn vội vàng nói: “Bình thường cậu ba rất ít khi về đây, cô chủ và cậu ba cũng không tiếp xúc gì nhiều.


Nhưng em nghe người giúp việc bên cạnh cô chủ là Cầm Cầm nói, mỗi lần cô chủ nghe tin cậu ba sẽ về thì cô ấy sẽ rất vui, còn mặc những bộ đồ cực kì xinh đẹp."
An Hạnh Nhi im lặng nghe, rồi hỏi: “Cô chủ của cô và Pamela rất thân thiết sao?"


"Đúng thế ạ." Tiểu Xuân gật mạnh đầu: “Dù có đi đâu thì cô chủ và Pamela đều ở cùng nhau.
Thế nên ban nãy khi em nói chuyện mới không cân nhắc như thế, thật sự là vì cô chủ rất yêu thương Pamela."
"Ban nãy nghe các cô nói, Pamela không thân thiết với ai khác sao?" An Hạnh Nhi không để ý hỏi.


"Không thân thiết với bất kì ai cả, có lúc bọn em thấy Pamela rất đáng yêu bèn chủ động đi chọc cười nó, nhưng nó sẽ xoay người bỏ chạy.
Trừ cô chủ ra thì không ai giữ nó được cả."
"Vậy thì bình thường cô chủ của cô đích thân chăm sóc Pamela sao?" An Hạnh Nhi thắc mắc.


"Không không không, đương nhiên không phải là cô chủ tự chăm sóc rồi.
Sức khỏe cô chủ kém thế, sao có thể để cô chủ chăm sóc được, là Cầm Cầm người giúp việc bên cạnh cô chủ chăm sóc ạ.


Pamela rất nghe lời Cầm Cầm, có lúc Pamela không ở bên cô chủ, mà bọn em muốn chọc Pamela thì đều do Cầm Cầm ôm đến."
"Cô Cầm Cầm đó ở đâu?" An Hạnh Nhi hỏi.
Nhanh chóng đã phong tỏa được đối tượng.
"Sau khi Pamela xảy ra chuyện, hình như cứ nhốt mình trong phòng, chắc là rất tự trách và khó chịu ạ.


Dù gì Pamela đều do cô ấy chăm sóc, giờ xảy ra chuyện thì cô ấy cũng không tránh được liên quan, hơn nữa vẫn luôn có tình cảm tốt với Pamela, nên cô ấy sẽ rất đau lòng."
Ừ." An Hạnh Nhi dường như tán thành mà gật đầu, rồi thuận miệng hỏi: “Trong nhà có camera chứ?"
"Có ạ.


Trừ phòng ngủ ra, các khu vực hoạt động cộng đồng trong nhà đều có camera." Người giúp việc vội vàng trả lời.
"Phòng theo dõi ở đâu?" An Hạnh Nhi hỏi.
"Trong phòng bảo vệ của người gác cổng ở ngoài cổng ạ."
"Được rồi." An Hạnh Nhi nói: “Không có chuyện gì nữa, cô có thể ra ngoài."


"Dạ, mợ ba." Tiểu Xuân rất cung kính.
Lúc rời đi không nhịn được mà dừng bước.
"Mợ ba, em..."
"Mấy câu mà tôi hỏi cô hôm nay, cô đừng nói cho ai thì tôi sẽ coi như không biết những gì mà cô đã nói xấu về tôi."


"Mợ ba yên tâm ạ, ch.ết em cũng không nói." Tuy Tiểu Xuân không hiểu tại sao mợ ba lại nói thế.
Từ góc độ của cô ta thì mợ ba hỏi những câu rất bình thường.
Sao lại sợ bị người khác biết?!
Nói chung.
Cô ta không bị đuổi là được rồi.
Tiểu Xuân rời khỏi phòng.
An Hạnh Nhi cũng không ở lại.


Cô đi thẳng xuống lầu, đi đến phòng bảo vệ.
Bảo bảo vệ lấy tất cả video theo dõi từ chiều hôm qua đến sáng sớm hôm nay.
Sau đó ngồi trong phòng bảo vệ xem
Cô dùng tốc độ nhanh nhất, liên tục xem liên tục xem.


Bảo vệ mở video đều choáng cả đầu, cuối cùng chỉ đành từ bỏ và đứng bên cạnh chờ.
"Được rồi." An Hạnh Nhi đột nhiên nói.
Bảo vệ cảm thấy anh ta chỉ thấy hình ảnh trên màn hình liên tục chớp hiện, chứ chẳng thấy gì cả.
An Hạnh Nhi nói "cảm ơn" với bảo vệ, rồi rời khỏi phòng bảo vệ.


Quả nhiên.
Chẳng phát hiện gì cả.
Diệp Phỉ Văn đúng là không đơn giản..






Truyện liên quan