Chương 73: Cô Em Điếm Cố Ý Hãm Hãi
"Không, không, chuyện này không phải là thật..." Diệp Phỉ Văn hoàn toàn không chấp nhận nổi.
Cả người cô ta lảo đảo sắp ngã, sắc mặt không có tí máu nào, ngay cả hô hấp cũng gần như không có, nhìn qua giống như lúc nào cũng có thể...!ra đi vậy.
Vân Vũ Phương vô cùng sợ hãi, bèn vội vàng an ủi: “Văn Văn, con đừng dọa mẹ, con đừng dọa mẹ mà.
Mẹ đồng ý với con, nhất định tìm cho con một con mèo giống hệt Pamela, được không con?"
Phút giây đó, giọng nói thật sự rất dịu dàng.
Dịu dàng đến mức sợ rằng hơi dùng tí sức thì sẽ khiến Diệp Phỉ Văn hốt hoảng.
Cẩn thận như thế đó.
"Không, chẳng con nào giống hệt Pamela đâu, chẳng có đâu." Nước mắt của Diệp Phỉ Văn không ngừng rơi xuống như điên.
Giọng nói của cô ta cũng rất nhỏ, lẩm bẩm, như đang sống trong thế giới của chính mình.
Không nghe thấy âm thanh bên ngoài.
Lúc này những người khác đều không dám lên tiếng.
Sợ rằng một tiếng động nho nhỏ cũng có thể dọa cho Diệp Phỉ Văn sợ hãi.
Mọi người cuống cuồng lo lắng nhìn Diệp Phỉ Văn.
Thấy cô ta đột nhiên ngẩng đầu, giống như có ý thức, hốc mắt cô ta đỏ hoe, ánh mắt đầy căm hận mãnh liệt.
Cô ta nhìn An Hạnh Nhi rồi đột nhiên lớn tiếng nói: “Là chị phải không? Vì hôm qua Pamela tấn công chị nên chị giết ch.ết nó! Đúng không hả, do chị làm đúng không..."
Ánh mắt của An Hạnh Nhi khẽ chuyển động.
Thế nên.
Cuối cùng thì vẫn phát triển theo hướng mà cô đã nghĩ.
Cô nhìn dáng vẻ bị bệnh của Diệp Phỉ Văn hôm nay, thật ra đã chuẩn bị xong xuôi rồi.
Đương nhiên cũng không bài trừ, cô hi vọng Diệp Phỉ Văn hiền lành, dù sao cô thật sự không muốn mâu thuẫn với người nhà họ Diệp.
Đến giờ phút này.
Mọi người nhà họ Diệp đều nhìn cô như thế, nhìn kĩ cô với ánh mắt khác thường.
Chính là...!giống như ngầm thừa nhận sự tố cáo của Diệp Phỉ Văn.
Dù có nghi ngờ thì lúc này cũng không phản bác.
Một khi phản bác tức là đang kích thích Diệp Phỉ Văn, không ai dám kích thích cô ta.
An Hạnh Nhi nhếch môi, định nói chuyện.
Cả người Diệp Phỉ Văn đột nhiên ngã xuống.Vân Vũ Phương sợ hãi, vội vàng ôm con gái mình vào lòng.
Diệp Thiện Nhân cũng bị dọa cho sợ, vội vàng lớn tiếng hỏi: “Xe cấp cứu vẫn chưa đến sao? Vẫn chưa đến sao?"
Một người giúp việc ở dưới lầu nhanh chóng chạy lên: “Ông chủ bà chủ, xe cấp cứu đến ngoài cổng rồi ạ."
"Nhanh đưa Văn Văn đi bệnh viện, nhanh lên!"
Diệp Thương Minh đi qua, ôm ngang Diệp Phỉ Văn vào lòng, nhanh chóng đi xuống lầu và đưa vào xe cấp cứu.
Lúc này những người nhà khác cũng đi theo, một số người vào đi vào xe cấp cứu, một số người lái xe trong nhà đi bệnh viện.
An Hạnh Nhi cũng nằm trong đoàn người này.
Cô, Diệp Thương Ngôn và Đồng Vận Khiết cùng nhau, đứng ngoài cửa chờ Diệp Thương Hải lái xe ra.
Đồng Vận Khiết cười lạnh: “Tôi còn tưởng cô có bản lĩnh lắm."
An Hạnh Nhi liếc nhìn Đồng Vận Khiết, không phản bác.
Phút giây đó đột nhiên cảm nhận được một bàn tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô vào lòng bàn tay, dường như đang an ủi cô một cách vô hình.
Thật ra.
Cô không sao cả.
Chuyện đã đoán trước, đã chuẩn bị tinh thần, nên cũng không khó chấp nhận.
Chiếc xe của Diệp Thương Hải nhanh chóng dừng ngay trước mặt họ.
Ba người cùng ngồi vào.
Tốc độ rất nhanh, một đường lao đến bệnh viện.
Người nhà họ Diệp đều chờ trước cửa phòng cấp cứu của bệnh viện.
Phút giây đó, Vân Vũ Phương khóc sưng cả mắt, sợ Diệp Phỉ Văn có chuyện không may.
Diệp Thiện Nhân luôn ở bên cạnh an ủi, lúc này cũng rất khó chịu.
Những người khác cũng đều lo lắng, không ai nói chuyện.
Khoảng hơn nửa tiếng trôi qua.
Cửa phòng cấp cứu mở ra.
Cả người Vân Vũ Phương đều run rẩy, bà ta vội vàng đi qua kéo tay bác sĩ: “Con gái tôi sao rồi con gái tôi sao rồi?"
"Bà Diệp cứ yên tâm, cô Diệp quá mức đau lòng nên mới ngất đi, tạm thời không xuất hiện tình huống đặc biệt nào.
Nhưng vì cơ thể cô Diệp đặc biệt, tôi đề nghị có thể nằm viện một ngày để quan sát, chắc chắn tim không bị ảnh hưởng rồi xuất viện sau."
"Được, theo đề nghị của bác sĩ đi, chúng tôi nghe anh cả." Phút giây đó, Vân Vũ Phương cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Bà Diệp à, bà qua đây với tôi, tôi có chuyện nói với bà." Bác sĩ một mình nói với Vân Vũ Phương.
Phút giây đó Vân Vũ Phương lại khẩn trương rồi.
"Đừng khẩn trương, chỉ là chuyện nhỏ thôi, là cô Diệp bảo tôi chuyển lời cho bà." Bác sĩ nhỏ giọng nói.
Vân Vũ Phương mới yên tâm hơn một chút, đi theo bác sĩ sang một bên.
Xa xa, thấy bác sĩ cứ đang nói chuyện, sắc mặt của Vân Vũ Phương thì hơi nặng nề.
Nói một lúc lâu.
Bác sĩ gật đầu với Vân Vũ Phương, rồi xoay người rời đi.
Cùng lúc này.
Diệp Phỉ Văn được y bác sĩ trong phòng cấp cứu đẩy ra ngoài.
Mọi người đều vây lại: “Văn Văn, em sao rồi, em khỏe hơn tí nào không?"
"Văn Văn sao rồi? Có khó chịu chỗ nào không?"
"Văn Văn..."
Đoàn người đi theo bác sĩ và y tá vào phòng bệnh của Diệp Phỉ Văn.
"Hạnh Nhi." Hạnh Nhi đi theo nhưng rồi dừng bước.
Đáng ra vừa đi ra thì Vân Vũ Phương phải theo bên Diệp Phỉ Văn, nhưng lúc này lại đột nhiên gọi cô lại.
An Hạnh Nhi quay đầu nhìn Vân Vũ Phương.
Vân Vũ Phương nói: “Có việc này, mẹ muốn nói riêng với con."
"Dạ." An Hạnh Nhi vui vẻ đồng ý.
Lúc này Diệp Thương Ngôn vẫn ở bên cạnh An Hạnh Nhi.
Đối với hành động của mẹ anh, rõ ràng là hơi không thích.
"Anh vào trong với Văn Văn trước đi, lát nữa tôi tìm anh sau." An Hạnh Nhi nói với Diệp Thương Ngôn.
Diệp Thương Ngôn nhíu mày.
"Mau đi đi." An Hạnh Nhi giục.
Diệp Thương Ngôn mím môi, đi theo mọi người.
Ngoài hành lang chỉ còn lại An Hạnh Nhi và Vân Vũ Phương.
Không gian hơi bế tắc.
An Hạnh Nhi chủ động nói: “Mẹ muốn nói gì thì đừng ngại, cứ nói thẳng đi ạ."
Vân Vũ Phương thở dài: “Nếu không vì có cô con gái như thế, có cô con gái đánh không được chửi cũng không được thì mẹ cũng không làm đến mức này."
"Thương cho lòng người làm ba mẹ trong thiên hạ, con hiểu mà." An Hạnh Nhi mỉm cười.
Thật ra có thể đoán được, bà muốn nói gì.
"Mẹ thật sự tin là cái ch.ết của Pamela không liên quan gì đến con, nhưng ban nãy bác sĩ nói với mẹ, nói là Văn Văn không muốn nhìn thấy con.
Nó cũng không trách gì con, cũng không cảm thấy là con đã giết Pamela.
Nhưng mà nó vừa thấy con thì sẽ nhớ đến Pamela, sẽ không nhịn được mà nghĩ sang hướng đó, rồi lại lâm vào bế tắc..." Dường như Vân Vũ Phương không nói tiếp được.
Đối với phu nhân nhà giàu có có kiến thức và hiểu lễ nghi như thế, có vài lời không hay ho lắm thì khó mà nói ra.
An Hạnh Nhi nói: “Mẹ, con không gặp Văn Văn."
Vân Vũ Phương bất đắc dĩ gật đầu.
Phút giây đó chủ động nắm lấy tay An Hạnh Nhi, dường như không biết nên nói gì cho phải, chỉ đành dùng im lặng sẽ tốt hơn nói ra.
"Lát nữa con sẽ rời khỏi bệnh viện, không cho Văn Văn thấy con.
Nhưng con có ít đồ ở biệt thự, con phải đi về lấy." An Hạnh Nhi nói.
"Mẹ bảo Ngôn đưa con về lấy." Vân Vũ Phương vội vàng nói.
Cũng rất may là An Hạnh Nhi hiểu lí lẽ.
"Không cần đâu ạ, chắc Thương Ngôn cũng rất lo cho Văn Văn, để anh ấy ở bên Văn Văn nhiều chút, con tự về là được." An Hạnh Nhi từ chối.
Nói rồi thì xoay người rời đi.
Nhưng ngay phút giây rời đi thì trên môi nở nụ cười lạnh.
Cô đương nhiên không đi về lấy đồ.
Mà cô về là để điều tr.a rõ sự thật.
Cô đã nói rồi.
Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta ta tất phạm người!.