Chương 6

Sau khi Cảnh Thời đến nhà, tắm rửa chung với Đô Đô, rồi hai cha con nằm lên giường.
Vốn muốn mở điện thoại tìm một câu chuyện trên mạng kể cho Đô Đô nghe trước khi đi ngủ, kết quả vừa mở ra đã nhìn thấy một hàng chữ phía trên.
Số điện thoại của Lộ Ý Trí.


Nói chính xác hơn là số điện thoại trợ lý của anh.
Cảnh Thời do dự thoáng chốc, vẫn nhấn lưu lại.
Thực ra cậu chưa từng đặt lời Lộ Ý Trí vào trong lòng, họ chỉ mới gặp nhau hai lần, anh thoạt nhìn không giống như còn nhớ chuyện đêm đó.


Đô Đô vểnh cái chân mũm mỉm nửa ngày, vẫn không đợi được chuyện của cha, thấy cha còn đang ngơ ngẩn, bé vội vàng vỗ tay cha.
"Cha cha."
Cảnh Thời lúc này mới tỉnh táo lại.
"Cha vừa rồi suy nghĩ một chuyện, Đô Đô muốn nghe câu chuyện gì


Đô Đô ưỡn bụng nằm chỗ đó, cả người tròn vo như trái dưa hấu.
Cảnh Thời đưa tay qua vỗ lên bụng bé: "Kể chuyện quả dưa hấu chín bị Đô Đô ăn hết được không?"
Đô Đô bị cậu chọc cười ha ha, vặn vẹo người lăn lộn khiến giường rối lung lên.


Cảnh Thời sợ chọc quá bé không chịu ngủ, kịp thời dừng lại, ôm Đô Đô vào lòng mình, một tay nhẹ nhàng vỗ lưng bé.
"Đô Đô, hôm nay đi phòng nhi đồng chơi vui không?"
Với chữ chơi quen thuộc này, bé đại khái có thể nghe ra.
"Vậy ngày mai chúng ta quay lại khu nhi đồng được không?"


Phức tạp như vậy bé nghe không hiểu: "A..."
Cảnh Thời cười ha ha thanh âm dịu dàng như đang thôi miên.
"Đô Đô mập, ngày mai cha nấu trứng cuộn cho con nhé?"


available on google playdownload on app store



Trứng cuộn
"Dạ."
"Vậy con nhanh nhắm mắt lại ngủ, ngày mai vừa mở mắt ra sẽ có trứng cuộn ăn."
Đô Đô ngáp một cái, nghe lời nhắm hai mắt lại."
Cảnh Thời cúi đầu hôn lên đầu bé.


Vốn tất cả đang rất hài hòa tốt đẹp, lúc Cảnh Thời muốn xuống giường làm việc riêng, điện thoại bỗng nhiên vang lên, Đô Đô bỗng bị dọa thức dậy, sợ đến mức vội vàng trở mình bò dậy.


Cảnh Thời nhanh chóng ôm bé vào lòng, vỗ lưng bé vỗ về: "Đô Đô ngoan, điện thoại cha reo lên, con đừng sợ."
Vừa dỗ Đô Đô, vừa điều chỉnh điện thoại thành im lặng.


Thực ra buổi tối sẽ không có ai gọi điện cho cậu, phần lớn là dùng wechat giải quyết công việc, chỗ cha mẹ biết giờ Đô Đô đi ngủ, cũng sẽ không gọi điện.
Lâu thành thói quen, cậu sẽ không để ý chuyện này nữa.


Đô Đô ngửi thấy hơi thở quen thuộc, lại nghe thấy thanh âm của cha, rất nhanh chìm vào giấc ngủ, nhưng Cảnh Thời rất tức giận.
Nếu người khác gọi cậu sẽ không tức như thế, nhưng người gọi là thằng ngu Lộ Lập Hiên.
"Chuyện gì?"


Lộ Lập Hiên sững sờ, dùng giọng điệu công kích nói: "Cậu đây là thái độ gì đấy Cảnh Thời, tôi chủ động gọi điện cho cậu, cậu thế mà có giọng điệu thế hả?"
Giọng điệu Cảnh Thời càng lạnh hơn: "Ngại quá, thái độ này, nếu cậu nghe không quen, vậy xin cậu đừng gọi nữa."


Lộ Lập Hiên cảm thấy rất tức giận: "Cảnh Thời cậu đây là..."
Tiếng nói chuyện im bặt, Cảnh Thời nhanh chóng tắt máy, rồi kéo số điện thoại vào trong danh sách đen.
Cảnh Thời ném điện thoại đi giải quyết chuyện của mình, không muốn nhớ đến ba chữ Lộ Lập Hiên nữa.


Nhưng Lộ Lập Hiên lúc này hoàn toàn khác biệt, sắp tức điên rồi.
Cảnh Thời tắt máy điện thoại của gã vẫn còn đỡ, thế mà còn block gã, ai cho cậu lá gan đó?
Lúc gã muốn đổi số điện thoại tiếp tục gọi, cửa phòng tắm mở ra.


Thiệu Thanh để trần nửa người trên, khăn tắm bên dưới có vẻ không chắc chắn lắm.
Nếu trước đây Lộ Lập Hiên nhìn thấy màn này, chắc chắn sẽ lập tức bổ nhào qua, nhưng hôm nay chẳng có tâm tình.


Thiệu Thanh tâm tư nhạy cảm, nhanh chóng nhận ra được cảm xúc Lộ Lập Hiên không đúng, trực giác có liên quan đến cuộc điện thoại vừa rồi.
Y đi qua, hai tay bám lên bả vai Lộ Lập Hiên, thanh âm dịu dàng hỏi: "Lập Hiên, sao thế?"
Lộ Lập Hiên ánh mắt né tránh: "Không sao."


"Vừa rồi đang gọi điện thoại?" Thiệu Thanh liếc nhìn điện thoại gã.


Lộ Lập Hiên biết nếu mình nhắc đến Cảnh Thời, Thiệu Thanh chắc chắn sẽ để ý, nhưng gã quá tức giận, nhịn không được nói: "Còn không phải keo da chó Cảnh Thời." Lộ Lập Hiên ngừng lại, hiển nhiên ý thức được xưng hô này không còn thích hợp nữa: "Cậu ta thế mà tắt điện thoại anh, còn dám block anh, quả thực ngu hết thuốc chữa."


Thiệu Thanh thu tay về, kiêu căng nói: "Có lẽ đã từ bỏ anh."
Trước đây mỗi ngày Cảnh Thời sẽ bám sau lưng Lộ Lập Hiên, y như keo da chó, Lộ Lập Hiên hận không thể một đạp đá người bay đến nơi xa xôi, y tự nhiên cũng vui vẻ xem kịch.


Biến mất hai năm, Thiệu Thanh vừa muốn thở phào nhẹ nhõm kết quả người bỗng quay lại.
Lần này trở về, cứ y như đã thay đầu đổi mặt, bắt đầu phớt lờ Lộ Lập Hiên, dẫn đến sự chú ý của người này.
Cũng không biết thật sự buông bỏ, hay đã đổi con đường khác.


Lộ Lập Hiên cười lạnh một tiếng: "Vậy thì rất tốt, cuối cùng đã xé được miếng da chó này rồi."
Nói xong khí thế hùng hồn đi vào phòng tắm.
Thiệu Thanh nhìn bóng lưng gã, trầm tư.
*
"Vào đi."


Lộ Lập Hiên dè dặt mở cửa đi vào phòng làm việc của chú nhỏ, đầu Lộ Ý Trí không ngẩng lên, nhưng tim gã đã dâng lên cuống họng.
Nỗi sợ hãi của gã dành cho chú nhỏ đã khắc vào trong xương, rõ ràng chú nhỏ không nóng tính, thậm chí có thể nói là rất hòa nhã.


Nhiều nhất là ánh mắt có hơi lạnh lùng.
Lộ Lập Hiên cọ đến trước bàn làm việc của chú nhỏ, dè dặt gọi một tiếng: "Chú nhỏ."
Lộ Ý Trí chuyên tâm nhìn tư liệu trong tay, tùy tiện ừ một tiếng.
"Chú nhỏ, cháu muốn làm hạng mục lễ hội với chú."


Sau khi Lộ Lập Hiên nói xong, căng thẳng nhìn Lộ Ý Trí, cả đêm qua chuẩn bị xong một đống lý do bên miệng.
Lộ Ý Trí chậm rãi ngẩng đầu, thong thả nói: "Cậu đã làm xong hạng mục trong tay rồi?"
Lộ Lập Hiên bắt đầu nói không ngớt.


"Chú nhỏ, ông nội luôn bảo cháu phải ở bên cạnh chú học tập cho tốt, mấy hôm trước cháu về ông lại dặn dò cháu." Dùng danh nghĩa của ông cụ xong, Lộ Lập Hiên lại đổi giọng cầu xin: "Cháu rất hứng thú với hạng mục lễ hội, chú nhỏ chú dắt cháu theo với, chú yên tâm, cháu sẽ tăng ca làm xong hạng mục trong tay."


Lộ Ý Trí đứng lên, đi đến trước mặt Lộ Lập Hiên, đứng vững vàng.
Anh cao hơn Lộ Lập Hiên một cái đầu, lúc rủ mắt nhìn qua, rất có cảm giác đè ép người.
Gã cho rằng chú nhỏ sắp mắng gã, Lộ Ý Trí lại hờ hững nói: "Chỗ tôi không thiếu người."


Đây chính là từ chối rõ ràng.
Chú nhỏ luôn nói một không nói hai, không có ai không có chuyện gì có thể khiến anh phá vỡ lệ cũ.
Nếu đặt vào trước đây, gã chắc chắn buông bỏ, nhưng lần này không giống, gã chỉ cần vừa nghĩ đến thái độ Cảnh Thời với gã, gã liền không cam tâm.


Gã muốn lại lần nữa giẫm Cảnh Thời dưới gót chân, khiến cậu phải trả giá cho sự ngông cuồng vào hôm qua.
Thế nên, gã lấy ra điện thoại, gọi điện cho ông nội.
*
Hôm nay Cảnh Thời vẫn dắt theo bé mập Đô Đô đến khu vui chơi đi làm.


Nhìn thấy xe trên đường, Đô Đô sẽ chỉ rồi a a hai tiếng, nhưng Cảnh Thời đã sớm có chuẩn bị, móc ra một viên socola nhỏ đến mức không đủ nhét kẻ răng từ trong túi đưa cho Đô Đô.
Đô Đô lập tức mặt mày vui vẻ, cúi đầu tháo vỏ, chỗ nào còn rảnh để nhớ Lộ Ý Trí.


Cảnh Thời thỏa mãn sờ đầu bé.
Thiết lập ăn hàng của bé mập chưa sụp đổ!
Công việc buổi sáng rất thuận lợi, lúc trưa, Cảnh Thời đi phòng nhi đồng tìm Đô Đô.
Lúc cậu đến, Đô Đô đang uống sữa.


Từ xa nhìn thấy hai cái tay mũm mĩm ôm chặt bình sữa, miệng ʍút̼ ra ʍút̼ vô, uống đến quên mất bản thân.
Nhìn tư thế kia, Cảnh Thời thậm chí nghi ngờ giờ có người lạ đến bế bé đi bé cũng sẽ im lặng.


Đương nhiên điều này rất khoa trương, vừa thấy cha, bé mập Đô Đô lập tức vui vẻ giơ tay lên, nhưng chưa từng lấy bình sữa ra khỏi miệng.
Cảnh Thời sợ bé bị sặc, nhanh chóng chạy qua đỡ bình.
Đô Đô uống xong ợ một cái: "Cha."
"Ừ, Đô Đô còn muốn uống nữa không?"


Đô Đô không hề nghĩ ngợi lập tức gật đầu, Cảnh Thời cười bất lực, tay đưa xuống dưới sờ bụng mập phồng lên của bé.
"Bụng Đô Đô tròn rồi, không thể uống nữa."
Đô Đô cười ha ha, chủ động dựa vào lòng cha, dùng đầu mình cọ cằm cha, vừa cọ vừa gọi:
"Cha."


Bộ dáng rất quyến luyến kia, dường như cả thế giới chỉ còn lại một mình cha.
Tuy cách tấm kính vẫn có thể nhìn thấy cha ở tầng dưới, nhưng chung quy không thể so được cha ôm, bé tuy nghe lời, gan lớn, không sợ người lạ, nhưng dù sao còn chưa được một tuổi.


Cảnh Thời ôm bé hôn hôn, hôn xong một bên mặt, Đô Đô lại đổi bên khác, Cảnh Thời lại tiếp tục hôn hôn.
Hai cha con chơi một lát, Đô Đô buồn ngủ, Cảnh Thời bế bé đi vào bên trong nghỉ ngơi.


Lộ Ý Trí rất hào phóng, không chỉ sắp xếp phòng đơn cho Đô Đô, còn chuẩn bị rất nhiều đồ chơi, một mình Đô Đô cũng có thể chơi vui vẻ.
Cảnh Thời chỉ ngủ 10 phút thì thức dậy, cậu lặng lẽ đứng lên, gọi nhân viên làm việc giúp mình trông Đô Đô, rồi xuống tầng dưới.


Thời tiết tháng 5 rất nóng, vào giờ này phần lớn du khách đang ăn cơm nghỉ trưa, cho nên Cảnh Thời và đồng nghiệp ngồi với nhau ở khu nghỉ ngơi.
Lúc Lộ Ý Trí đi qua, chẳng cần nghi ngờ lại trở thành tiêu điểm của mọi người.
Không biết vị đồng nghiệp nào hưng phấn nói một câu: "Nhanh nhìn, Lộ Ý Trí!"


Cảnh Thời theo bản năng nhìn qua.
Hôm nay Lộ Ý Trí mặc bộ vest thuần đen, Lâm Hướng Văn bên cạnh đang nhanh chóng nói gì đó, anh hơi nghiêng đầu, nét mặt có hơi thờ ơ.
Dáng người cao chân dài, vai rộng eo hẹp, khí chất kiêu ngạo.
Có một đồng nghiệp nữ khen một tiếng: "Đẹp trai quá!"


Cảnh Thời cười cười, rất đẹp, so với anh, Lộ Lập Hiên giống như rác.
Trong sách gốc vai diễn của Lộ Ý Trí rất ít, mỗi lần đều chỉ lướt qua, dù sao trọng tâm của anh đều đặt trên sự nghiệp, nhưng trong sách gốc chú trọng tình cảm hơn.
Chỉ nhớ đến cuối cùng anh dường như vẫn một mình.


Kiểu đàn ông như thiên thần, bất kể ở bên ai, đọc giả đều sẽ không hài lòng, dứt khoát độc thân đến già là được.
Cảnh Thời nghĩ rồi nghĩ, không khỏi cười ra tiếng.
Lộ Ý Trí như có cảm giác, ngước mắt từ xa nhìn qua.
Cảnh Thời: "...."
Cậu vừa rồi cười lớn tiếng như vậy sao?


Không có chứ.
Cậu bình tĩnh di chuyển tầm mắt, kết quả một giây sau đối diện với một đôi mắt có ý xấu.
Cảnh Thời: "!"
Nói đến rác rác liền đến, đồ ngu Lộ Lập Hiên này thế mà cũng đến.
Cậu dứt khoát xoay người, dùng lưng đối diện với gã, không muốn bẩn mắt.


Lộ Lập Hiên tức siết chặt nắm đấm.






Truyện liên quan