Chương 7
Buồi chiều, Đô Đô thức dậy muốn đi tìm cha, dì bèn bế bé nằm sấp trên kính thủy tinh nhìn Cảnh Thời bên dưới.
Khi Cảnh Thời bận, chỉ có thể tranh thủ lúc đi vệ sinh gọi điện cho bé, nói hai câu.
"Đô Đô, cha đây."
"Cha...."
Chỉ nghe thanh âm, Cảnh Thời cũng có thể tưởng tượng ra bộ dáng bé mập lắc lư cánh tay.
"Đô Đô dậy rồi sao?"
"Dạ."
"Bé cưng Đô Đô thật ngoan, cha còn đang làm việc, tan làm đón con về nhà, buổi tối cha nấu bánh thịt gà cho con ăn."
Bánh thịt gà
"Cha."
Đô Đô dán gương mặt mũm mĩm lên điện thoại, tiếng cười lanh lảnh truyền vào trong tai, làm cho Cảnh Thời có loại xung động muốn bỏ việc chạy đi đón bé.
Lúc rửa tay, Cảnh Thời loáng thoáng nghe thấy có người đang nói chuyện bên ngoài, cậu không để ý lắm, chỗ này vốn là tòa văn phòng, nhân viên làm việc của khu vui chơi ra vào nơi đây là rất bình thường.
Nhưng đi đến chỗ cửa, bước chân cậu chậm lại.
Vì cậu phát hiện thanh âm bên ngoài rất quen.
"Chú nhỏ, chú yên tâm, cháu sẽ làm tốt."
Một giây sau, Cảnh Thời nghe thấy một tiếng ừ thờ ơ.
Cậu có hơi xấu hổ, hai chú cháu bên ngoài dường như không có ý rời đi, nếu lúc này đi ra, chắc chắn sẽ đụng phải.
Nhưng cậu còn đang làm việc, ngừng mấy giây, căng da đầu bước ra khỏi cửa.
Ánh mắt chú cháu hai người đồng loạt nhìn qua, một hờ hững, một hung dữ.
Cảnh Thời trực tiếp làm lơ người sau, cười với Lộ Ý Trí.
"Ngài Lộ."
Lộ Ý Trí gật đầu.
Trước mặt chú nhỏ, Lộ Lập Hiên không dám làm gì, chỉ có thể dùng ánh mắt cảnh cáo lườm Cảnh Thời.
Nhưng nửa ánh mắt Cảnh Thời cũng chẳng thèm bố thí cho gã.
Đợi sau khi người đi, Lộ Ý Trí nhìn Lộ Lập Hiên, nhướng mày nói: "Cậu đến đây vì cậu ta?"
Lộ Lập Hiên ánh mắt nhanh chóng né tránh, nhỏ giọng nói: "Chú nhỏ chú không biết đâu, người như Cảnh Thời giỏi nhất chơi tâm kế, cậu ta biết nhà họ Lộ chúng ta muốn tổ chức lễ hội ở đây, cháu sợ cậu ta sử dụng thủ đoạn gì đấy."
Lộ Ý Trí cười khẽ một tiếng, lạnh lùng nói: "Tôi không muốn quản cậu, nhưng cậu tốt nhất nên tém lại."
Lộ Lập Hiên biết chú nhỏ đang cảnh cáo mình, gã tìm ông nội thật sự không hợp quy củ, nhưng đã làm rồi thì không thể hối hận.
Chung quy chú nhỏ và gã là người một nhà, sẽ không tùy tiện trừng phạt gã.
Chỉ là—
"Chú nhỏ, chú quen... Cảnh Thời?"
Cứ cảm thấy chú nhỏ rất khách sáo với Cảnh Thời.
Lộ Ý Trí không trả lời gã, chỉ ném lại một cậu: "Cậu về trước." Rồi xoay người đi vào phòng rửa tay.
Lộ Lập Hiên tập trung tinh thần nhìn về hướng Cảnh Thời rời đi, không hề do dự đi theo.
Cảnh Thời đang nói chuyện với mấy du khách, nét cười trên mặt như gợn sóng, vốn dáng vẻ như ánh trăng sáng ấm áp lúc này xán lạn như ánh mặt trời, khiến người vừa nhìn đã thích.
Tuy tướng mạo Đô Đô giống Lộ Ý Trí, nhưng có vài thói quen vẫn giống Cảnh Thời, ví như thích cười, người từng gặp Đô Đô ai cũng sẽ thích bé.
Đợi các du khách rời đi, Lộ Lập Hiên bước nhanh qua, chắn trước mặt Cảnh Thời, vẻ mặt khiêu khích không hề che giấu.
Cảnh Thời đút tay vào trong túi quần.
Lộ Lập Hiên cười lạnh một tiếng: "Sao, lại muốn mật báo Thiệu Thanh? Hôm nay tôi không phải đến hẹn hò."
Cảnh Thời móc điện thoại ra, bình tĩnh nói: "Cậu cảm thấy tôi sẽ dùng một phương pháp hai lần?"
"Ồ? Vậy cậu muốn gọi điện báo cáo ai, chú nhỏ tôi?"
Cảnh Thời cười cười: "Đã nói mấy lần rồi, cậu sao cứ không tin tưởng, quan hệ của tôi và chú nhỏ cậu thật sự không bình thường."
Trước đây nói lời này còn hơi chột dạ, nhưng lần này sẽ không, dù sao Lộ Ý Trí và Đô Đô nhà cậu cũng coi như có quan hệ tặng quà cho nhau.
Đô Đô là con trai cậu, chiếm hời của con trai cũng là chuyện bình thường.
Mấy lần trả lời như nhau, Lộ Lập Hiên đã không giữ được bình tĩnh như trước, cảnh giác nói: "Cậu rốt cuộc muốn làm gì?"
Cảnh Thời nét mặt nghiêm túc: "Lộ Lập Hiên, tôi rất trịnh trọng nói cho cậu biết, tôi đến làm việc, với cậu, và với nhà họ Lộ các cậu chẳng hề có quan hệ gì, hãy yên tâm được không?"
Lộ Lập Hiên híp mắt: "Cậu thật sự...."
Gã muốn hỏi, cậu thật sự buông bỏ rồi? Rõ ràng hai năm trước còn quấn gã không buông, sao bỗng nhiên biến mất, rồi lần nữa trở về lại thành thế này.
Nhưng hỏi ra lại giống như gã không cam tâm, người gã chán ghét nhất cuối cùng đã rời khỏi gã, nên chúc mừng với Thiệu Thanh mới đúng.
Gã ngừng lại, đổi giọng, hung dữ nói: "Cảnh Thời, coi như cậu còn có chút tự biết lấy mình, nếu lần nữa để tôi nhìn thấy cậu giở lại thủ đoạn mánh khóe cũ, vậy cậu đợi ch.ết đi!"
"Còn có, không cần đánh chủ ý lên người Thiệu Thanh!"
Cảnh Thời: "...."
Cậu lặng lẽ trợn trắng mắt trong lòng, rồi vô số lần nghi ngờ, đồ ngu Lộ Lập Hiên và Lộ Ý Trí là người một nhà? Chắc không phải bế nhầm chứ?
Khí chất có phải chênh lệch quá nhiều rồi không?!
Sau khi Lộ Lập Hiên rời đi, Cảnh Thời cảm thấy không khí trong lành hơn nhiều, cậu hít sâu mấy hơi, nhanh chóng thay đổi bộ dáng tươi cười, đón tiếp một đợt khách du lịch mới.
Tất cả những cái này đều được Lộ Ý Trí trong tòa lầu đối diện nhìn thấy.
Anh vốn muốn đi thăm Đô Đô, nhưng thông qua thang máy trong suốt vừa khéo nhìn thấy một màn vừa rồi.
"Sếp, có cần hay không..."
Lộ Ý Trí nhìn chằm chằm nụ cười tươi trên mặt Cảnh Thời một giây, nhếch môi.
"Không cần, cậu ấy có thể xử lý được."
Cửa thang máy vang lên một tiếng "ting" mở ra, Lộ Ý Trí đi vào, nhưng vẫn nhìn về phía Cảnh Thời.
"Hướng Văn, tìm người để mắt Lộ Lập Hiên."
"Vâng sếp."
Rất nhanh đã đến phòng nhi đồng ở tầng 2, Lộ Ý Trí vừa đi vừa cởi cúc áo vest, còn kéo lỏng cổ áo.
Lâm Hướng Văn nhìn thấy, không nhịn được cười cười.
Lộ Ý Trí ngừng bước chân: "Cậu cười cái gì?"
Lâm Hướng Văn biết bây giờ tâm trạng anh rất tốt, lớn gan nói: "Sếp, anh rất thích Đô Đô?"
Mới đầu hắn cảm thấy vì có quan hệ với ngài Cảnh nên Đô Đô có thể đến gần sếp, nhưng sau mấy lần tiếp xúc phát hiện không chỉ thế.
Bên ngài Cảnh tạm thời không nhìn ra, nhưng sếp thật sự thích Đô Đô.
Bằng không thì, sẽ không cho bé một đống kẹo trái cây, còn chủ đồng sắp xếp phòng nhi đồng cho Đô Đô.
Nhìn hết cả khu vui chơi cũng chẳng có ai được đãi ngộ tốt hơn Đô Đô.
Lộ Ý Trí không để ý hắn, Lâm Hướng Văn còn muốn tiếp tục nói tiếp, nhưng đã đến phòng nhi đồng.
Đô Đô dáng người nhỏ, nên Lộ Ý Trí xếp phòng đơn cho bé, hai hôm trước bé một mình chơi đồ chơi và ngủ bên trong, hôm nay có lẽ đã quen thuộc với hoàn cảnh, nên có chút đứng ngồi không yên.
Lúc Lộ Ý Trí vào phòng, bé đang ngồi ngay ngắn trên ghế hình con hổ, mắt mở to nhìn bạn nhỏ khác chơi game.
Trong tay còn nắm mấy viên kẹo.
Lộ Ý Trí vừa thấy bé, nét mặt dịu dàng hơn, anh bước khẽ đi qua, ngồi xổm trước mặt Đô Đô.
Dì chăm sóc Đô Đô có hai người, lúc các bà nhìn thấy hành động của Lộ Ý Trí, toàn bộ bị dọa nói không ra lời.
Một người đàn ông cả người khí chất cao quý, thế mà làm ra hành động hạ thấp tư thế trước mặt đứa nhỏ, nhưng nhìn mặt anh, hai người gần như đã đoán được gì đó.
Lộ Ý Trí vỗ vỗ tay: "Đô Đô."
Đô Đô quay đầu nhìn thấy anh, lập tức mặt mày vui sướng, sau khi a a hai tiếng mở ra cánh tay cầu ôm.
Kẹo trong tay không nắm chặt, toàn bộ rớt lên thảm.
"A..."
"Không sao, lát nữa nhặt, Đô Đô đang xem gì?"
Đô Đô dùng ngón tay chỉ: "A..."
Lộ Ý Trí bế Đô Đô đến phòng bé, Lâm Hướng Văn ở lại nhặt kẹo, thuận tiện giao lưu với các dì.
Sau khi giao lưu xong hắn không đi vào, ở bên ngoài nhìn mấy đứa nhỏ xếp đồ chơi.
Lộ Ý Trí bế Đô Đô ngồi trên sofa, bé mập cười miệng không khép lại được.
Lộ Ý Trí nhéo gương mặt mũm mĩm của bé: "Đô Đô ăn cơm chưa?"
Đô Đô cúi đầu nhìn cái bụng tròn của mình, gật đầu: "Dạ."
Lộ Ý Trí cười vỗ vỗ sau lưng bé, nhỏ giọng đưa ra câu hỏi: "Ở đây có ai ăn hϊế͙p͙ Đô Đô không?"
Đô Đô nghe không hiểu, cọ qua cọ lại gương mặt mũm mĩm của mình trên bả vai người ta.
Mái tóc mềm mại của đứa nhỏ thỉnh thoảng cọ vào hõm vai, mang theo cảm giác hơi ngứa ngáy, tuy không thấy khó chịu, nhưng cả trái tim dần dần trở nên mềm mại.
Lộ Ý Trí cùng Đô Đô lật xem sách tranh, chơi đồ chơi một lát, mới đứng lên chuẩn bị rời đi.
Nhưng Đô Đô không chịu, bé vừa rồi ngồi bên ngoài, mọi người thấy bé quá nhỏ không dẫn theo bé chơi, không dễ gì mới có người chịu chơi với bé, còn là chú mình thích.
Bé nào dễ dàng thả người đi.
Lộ Ý Trí vừa đi mấy bước, bé bèn theo phía sau, bước đi lắc lư mấy bước, đáng thương giơ cánh tay.
"A a..."
Nếu Cảnh Thời ở đây, sẽ bế bé an ủi mấy câu bảo Đô Đô nghe lời, nhưng Lộ Ý Trí không biết, anh cho rằng Đô Đô không thích nơi này, bèn quay người lại bế bé lên.
"Đô Đô sao thế?"
Đô Đô giơ cái tay mũm mĩm lên chỉ ngoài cửa: "A..."
Sau khi a xong, hai tay vòng qua tựa lên người Lộ Ý Trí, không thể kéo xuống được.
Lộ Ý Trí nghĩ rồi nghĩ, nói với Lâm Hướng Văn: "Hướng Văn, gọi điện cho Cảnh Thời."
Rồi bế Đô Đô đi thẳng ra khỏi cửa.
Đợi Lâm Hướng Văn gọi điện và dặn dò nhân viên làm việc trong phòng nhi đồng xong, Lộ Ý Trí vừa đi đến cửa thang máy.
Chậm như thế là vì vừa đi ra được mấy bước Đô Đô đã vặn vẹo thân thể muốn xuống, Lộ Ý Trí chỉ đành thả bé xuống, nắm tay bé dắt đi.
Đô Đô lúc này vui vẻ, toàn bộ hành lang đều vang vọng tiếng cười lảnh lót của bé, người qua đường đều nhịn không được nhìn qua bên này.
Sau đó sẽ bị một màn trước mắt làm kinh ngạc.
Một người đàn ông mặc đồ vest thẳng thớm, cả người tư thế cao quý, dắt một đứa bé mũm mĩm cười ha ha, bức tranh này vừa nhìn thì kì lạ, nhưng xem kĩ lại thấy ấm áp.
Đi chừng năm phút, Lộ Ý Trí khom lưng, dùng giọng điệu thương lượng nói: "Đô Đô ngoan, chú bế con đi nhé."
Đô Đô cũng nghe lời, bảo bế thì bế.
Lúc này tốc độ nhanh hơn nhiều.
Lâm Hướng Văn nhanh chân đuổi theo: "Sếp, đã nói với ngài Cảnh, cậu ấy không nói gì, chỉ nói buổi chiều Đô Đô phải uống sữa."
Thực ra với Cảnh Thời mà nói, đặt Đô Đô ở chỗ Lộ Ý Trí, chắc chắn càng khiến cậu yên tâm hơn đặt trong phòng nhi đồng.
"Ừ, mang theo dì."
Này không cần anh nói, Lâm Hướng Văn đã sắp xếp xong.
"Kiểm tr.a camera chỗ Đô Đô."
Lâm Hướng Văn sững sờ, hắn cảm thấy sếp hình như coi Đô Đô thành đứa nhỏ nhà mình mà nuôi, nhưng hắn không dám hỏi.
Lộ Ý Trí hôm nay qua đây họp, bây giờ họp xong, anh bèn dẫn theo Đô Đô về Lộ thị.
Đô Đô ở trên xe, mới đầu quy củ dựa trên ghế xe, nhưng chưa được mấy phút đã nhịn không được, bắt đầu chuyển động thân thể nhìn khắp nơi.
"A...."
Lộ Ý Trí bế bé lên đùi, nhéo tai bé.
"Đô Đô đói chưa?"
Nhìn cái bụng tròn vo của bé thì biết chắc chắn chưa đói, nhưng Đô Đô không quan tâm, hỏi đói thì sẽ gật đầu.
"Dạ."
Lộ Ý Trí cười cười: "Muốn ăn gì?"
Đô Đô sờ trong túi quần mình, móc ra bánh quy hình gấu nhỏ từ trong túi, bên trong có lẽ chỉ có năm miếng.
Lộ Ý Trí đã quen nên không kinh ngạc, anh đón lấy túi bánh bích quy kia.
"Muốn ăn?"
Đô Đô tiếp tục gật đầu.
Lộ Ý Trí xé vỏ ra, lấy một cái từ bên trong ra, cẩn thận đút vào trong cái miệng đang há ra của Đô Đô.
Tổng cộng chỉ có năm miếng, chưa bao lâu đã đút xong, Lộ Ý Trí đưa vỏ rỗng cho bé xem: "Hết rồi."
Đô Đô a một tiếng, còn muốn mò vào trong túi, Lộ Ý Trí nhanh chóng bế bé lên.
"Đô Đô không ăn nữa, uống chút nước."
"A..."
"Lát nữa chú dẫn con đi ăn cơm tối."
"Dạ."
Đô Đô nghe thấy hai chữ ăn liền vui vẻ, bé nằm sấp trong lòng Lộ Ý Trí, ngước gương mặt lên.
Lộ Ý Trí thấy dáng vẻ này của bé, có hơi mờ mịt, không biết tại sao Đô Đô lại liều mạng ngửa một bên mặt lên với anh.
Thực ra trước đây mỗi lần Cảnh Thời thương lượng xong chuyện gì đó với Đô Đô, sẽ theo thói quen hôn bé một cái, thời gian lâu, Đô Đô đã xem đây thành ước định, hôn bé thì có nghĩa chuyện này đã hẹn xong, không thể nuốt lời.
Lâm Hướng Văn nhìn, thử thăm dò nói: "Có lẽ muốn anh hôn bé?"
Lộ Ý Trí ngập ngừng một lát, rồi cúi đầu xuống trúc trắc đụng vào gò má non mềm của đứa nhỏ, Đô Đô lập tức vui vẻ lắc lư hai cánh tay.