Chương 8

Lúc vừa đến toà lầu văn phòng, Đô Đô còn hơi sợ hãi, núp trong lòng Lộ Ý Trí lén lút dòm ngó, thấy cái gì cũng tò mò.
Nhưng Lộ Ý Trí bế bé đi một vòng, bé không sợ nữa, còn vặn vẹo người muốn xuống.


Nếu là Cảnh Thời sẽ vỗ nhẹ một cái lên mông bé tự nhiên sẽ thành thật, nhưng Lộ Ý Trí không biết, anh chưa từng chăm sóc con nít, cho nên rất dung túng Đô Đô.


Đô Đô vừa xuống, đã cười ha ha chạy khắp nơi, vui vẻ lắc lư chỗ này chỗ kia, thấy các chị xinh đẹp sẽ chạy theo đằng sau người ta, không hề sợ người lạ.
Người ta thấy bé đáng yêu, đang muốn cho bé đồ ăn vặt, nhưng thấy chủ tịch ở đằng sau liền bị dọa, mặt đầy ngạc nhiên nghi ngờ.


Tiếp đó nhìn gương mặt một lớn một nhỏ, bèn có một vài suy đoán.


Mấy cô gái lễ tân chủ động rót nước cho Đô Đô, thấy chủ tịch nét mặt hòa nhã, có người lớn gan sờ lên mặt Đô Đô, Đô Đô tranh thủ lúc rảnh rỗi tặng cho một nụ cười, tim mấy cô gái bị nụ cười của bé làm cho tan chảy.


Đô Đô uống xong nước đưa ly lại cho người ta, a a hai tiếng, cha bé từng dạy, phải nói cảm ơn.
Lộ Ý Trí ngồi xổm xuống bế bé lên: "Đô Đô mệt rồi phải không, chú bế con đi nghỉ ngơi được chứ?"


available on google playdownload on app store


Chủ tịch nói chuyện không ai dám nghe lén, nhưng các cô gái lễ tân ở khoảng cách gần, ít nhiều có thể nghe thấy một vài âm thanh.
Mọi người cảm thấy khó tin, hóa ra chủ tịch cũng có thể dịu dàng như thế?


Đô Đô quay đầu nhìn Lộ Ý Trí, nghĩ rồi nghĩ, lại đi đến quầy lễ tân, giơ cánh tay lên với các cô.
Các cô đều rất mờ mịt, Lộ Ý Trí nhìn các cô, dịu dàng nói: "Rót cho bé một ly nước."
Nhưng Đô Đô không uống, bé bưng ly nước, lắc lư đi đến trước mặt Lộ Ý Trí.
"A a..."


Lộ Ý Trí cười: "Đô Đô muốn để cho chú uống sao?"
"Dạ."
Lộ Ý Trí giả vờ chạm ly: "Được rồi, chú đã uống xong, Đô Đô uống đi."
Đợi uống xong hai ly nước, Lộ Ý Trí bế bé lên, chủ động hôn gò má bé.
"Đô Đô thật ngoan, lát nữa chú gọi thêm nhiều món ngon cho con."


Đô Đô đang ở cái tuổi thích nghe lời hay, Lộ Ý Trí khen bé một trận, đuôi của bé lập tức vểnh lên trời, dường như bé đã làm được một chuyện rất vĩ đại.
Dưới ánh mắt lặng lẽ đưa tiễn của mọi người, cặp "cha con" này đi thang máy lên tầng cao nhất.


Chưa được mấy phút, trong công ty bùng nổ tin tức chủ tịch mang theo con trai riêng đến công ty.
Nửa tiếng trôi qua, ông cụ cũng nhận được tin tức.
Vốn ông cụ đang ngồi trong sân nói chuyện với bác sĩ kiêm trợ lý Hứa Khai Thành của mình, rồi Hứa Khai Thành nhận được điện thoại, sắc mặt thay đổi.


Ông cụ bưng ly trà thổi, giọng điệu nhàn nhã nói: "Chuyện gì?"
Hứa Khai Thành ngập ngừng khó khăn nói: "Bên công ty gọi đến nói ngài Lộ..."
Ông cụ không hiểu gì cả, trợ lý này theo ông mười mấy năm, sớm đã nhìn quen sóng gió, đây là làm sao?
"Tiểu Ý làm sao?"


Hứa Khai Thành cắn răng, dứt khoát thuật lại nguyên câu: "Ngài Lộ mang con trai đến công ty."
Ông cụ rất bình tĩnh: "Đứa nhỏ nhà nào, sao Tiểu Ý lại có lòng dạ thảnh thơi như thế?"
Hứa Khai Thành ấn mở tấm hình cho ông cụ xem: "Nói dáng dấp y chang ngài Lộ, ngài xem xem."


Vừa nhìn đã biết đây là hình chụp trộm, hơn nữa người chụp trộm hiển nhiên rất sợ bị phát hiện, chụp rất mơ hồ.
Đứa nhỏ trông có vẻ tầm một tuổi, chỉ lộ ra mũi và sườn mặt, nhưng những cái này cũng đủ khiến cho ông cụ suýt nữa rớt ly trà.


Ông cụ bỗng nhiên đứng lên: "Khai Thành, đi lái xe."
Nhưng đợi ông cụ đến công ty, Đô Đô đã được Cảnh Thời đón đi, ông cụ ngay cả bóng lưng cũng không thấy.
Ông cụ tức giận giậm chân trong phòng làm việc của Lộ Ý Trí.
"Có con lúc nào?"
"Mẹ là ai?"
"Chừng nào dẫn con về?"


Ba câu hỏi hùng hổ liên tiếp, đáng tiếc Lộ Ý Trí như không nghe thấy, đều trả lời là con của bạn, căn bản không có dự tính giao lưu tình cảm với ông cụ.
Ông cụ bị anh chọc tức đến mức tóc sắp xù lên.


Lúc ông cụ rời đi còn để lại tai mắt, dặn dò với ba cô lễ tân tầng một: "Các cô qua đây."
Trong lòng các cô hiểu rõ, đợi ông cụ hỏi ra cô một câu tôi một câu kể lại toàn bộ, hơn nữa chuyên lựa lời ông cụ thích để kể.
Thậm chí vì thích Đô Đô, còn điên cuồng khen ngợi bé.


"Đứa nhỏ rất giống chủ tịch, có thể nói là y chang."
"Hơn nữa chủ tịch rất dịu dàng với đứa nhỏ, còn ngồi xổm xuống nói chuyện với bé."
"Đứa nhỏ rất hiếu thuận, mình uống một ly nước, còn nhớ xin một ly nước cho chủ tịch."


"Thật, đứa nhỏ quá đáng yêu, bé cười với tôi, tim tôi đã tan chảy."
"Đúng đúng đúng, rất hoạt bát, mới bé tí, đã có thể chạy khắp đại sảnh, gen của chủ tịch thật tốt."
.....


Các cô nói chuyện có hơi lố một tí, Đô Đô dù tràn đầy tinh lực, cũng không thể nào chạy hết tầng một to như thế, nhưng ông cụ bằng lòng tin tưởng.
Lúc rời khỏi tòa lầu Lộ thị, ông cụ càng ngứa ngáy khó chịu, hận không thể lập tức nhìn thấy cháu trai nhỏ của mình.


Nhưng lai lịch của đứa nhỏ, trừ bản thân Lộ Ý Trí ra, không ai biết, cũng không ai dám thăm dò.
Ông cụ chỉ đành hừ hừ tức giận trở về.
Bé mập Đô Đô tiêu điểm chú ý của mọi người gì cũng không biết, chỉ biết làm ổ làm nũng trong lòng cha.
"Cha."


Cảnh Thời cười hôn bé: "Đô Đô hôm nay vui không?"
Đô Đô lắc lư đầu, rất vui vẻ.
Cảnh Thời cười nói với bé: "Đô Đô, con thật sự không có tiền đồ."


Đô Đô nghe không hiểu, bé chỉ biết cha đang cười với bé, bản thân cũng cười ha ha chui vào lòng Cảnh Thời, vặn vẹo người khiến Cảnh Thời thiếu chút nữa bế không nổi bé.
"Được rồi được rồi, con có tiền đồ nhất, đừng động đậy nữa, động đậy nữa cha bế không nổi con đâu."
"A..."


Đô Đô giơ tay chỉ, đại khái có nghĩa là để cho chú bế.
Cảnh Thời tức mắng bé: "Kẻ phản đồ."
Hai cha con nói cười về nhà, như mọi ngày không có gì khác biệt, nhưng họ lại không biết, ở một góc khác nơi thành phố, có người đã rất gấp.


Ông cụ Lộ nhìn chằm chằm tấm hình, càng nhìn càng cảm thấy, đây chắc chắn là cháu trai nhỏ của cụ, bằng không con trai không thể nào có thái độ như thế với người khác.
Ở bên ngoài đương nhiên không thể biểu hiện ra khác thường, nhưng không cần phải che giấu trước mặt Hứa Khai Thành.


"Khai Thành, cậu nói xem tại sao Tiểu Ý không mang đứa nhỏ về nhà?"
Vì căn bệnh tâm lý chướng ngại của Lộ Ý Trí, ông cụ xưa nay không có yêu cầu gì với con dâu, chỉ cần Lộ Ý Trí thích, ông đều ủng hộ.
Nên ông thực sự nghĩ không ra, con trai rốt cuộc đang băn khoăn cái gì?


Hứa Khai Thành nghĩ rồi nghĩ, thăm dò hỏi: "Có lẽ ngài Lộ muốn đợi đứa nhỏ lớn thêm chút nữa?"
"Lớn cái gì, bao lớn, 18 tuổi sao?"
Hứa Khai Thành nhanh chóng ngậm miệng.
Nhưng hắn biết cơn giận của ông cụ chỉ nhắm vào ngài Lộ, qua một lát lại hỏi: "Có khi nào trước đây ngài Lộ cũng không biết?"


Ông cụ càng tức hơn: "Làm người ta lớn bụng, con cũng một tuổi rồi mới biết, ta thấy nó cũng không cần làm chức vị chủ tịch Lộ thị nữa, mất mặt!"
Hứa Khai Thành: "..."
Ông cụ có lẽ phát hiện giọng điệu mình quá mức công kích, bình tĩnh lại mới nói: "Ta không phải công kích cậu, cậu nói tiếp đi."


"Có lẽ mẹ đứa nhỏ có ý che giấu?"
Ông cụ nặng nề thở dài: "Cậu không cần nói giúp cho nó, ta thấy nguyên nhân là do nó, cái mặt kia của nó, ai dám nói cho nó biết!"
"May mà mẹ đứa nhỏ thông minh, nếu lúc mang thai nói cho nó biết, chắc hẳn sẽ ép người ta đi phá thai."


Lời này nếu bị Cảnh Thời nghe thấy, sợ là cằm đều rớt xuống đất.
Tắm rửa xong đi ra, Đô Đô trần truồng nằm trong lòng cậu, Cảnh Thời nhìn bụng nhỏ tròn trịa của bé bất lực nói: "Đô Đô, con xem con nhiều thịt chưa kìa."


Đô Đô khẩu vị rất tốt, cậu sợ sẽ cho bé ăn đến béo phì, bình thường sẽ rất để ý.
Đô Đô cười khà khà trở người, chỉa mông về phía cha.


Cảnh Thời cười đặt bé lên giường, hôn gương mặt mũm mĩm của bé, hai cha con chơi đùa một lát, Đô Đô bắt đầu buồn ngủ, bé hôm nay chạy khắp nơi, tiêu hao không ít sức lực.
Hôm sau Cảnh Thời được nghỉ, nên mang Đô Đô đi dạo khu vui chơi.


Đã đến nhiều ngày, nhưng cậu vẫn luôn làm việc, Đô Đô chỉ có thể nhìn chảy nước miếng với những món ngon thứ chơi vui kia, rất đáng thương.
Đô Đô vui vẻ chạy loạn khắp nơi, nhìn thấy gì cũng muốn sờ, Cảnh Thời bế bé lên, bé còn không vui.


"Đô Đô, cha dẫn con đi ngồi vòng quay ngựa gỗ, rồi chúng ta đi ăn kem được không?"
"A..."
Người xếp hàng ở chỗ vòng quay ngựa gỗ khá nhiều, Cảnh Thời bế Đô Đô xếp hàng đằng sau cùng, Đô Đô đôi mắt to tròn ướt át nhìn chằm chằm những con ngựa gỗ đầy màu sắc không chớp mắt.


Vào lúc này, điện thoại Cảnh Thời bỗng vang lên, còn là số điện thoại lạ.
Cậu do dự một lát mới nhận, chỉ sợ lại là đồ ngu Lộ Lập Hiên, nhưng sau khi bắt máy cậu liền yên tâm.


Giọng nói từ tính của Lộ Ý Trí cách sóng điện từ truyền đến, không giống giọng điệu hờ hững như mọi khi, không hiểu sao lại có chút gợi cảm.
Sau khi chào hỏi lẫn nhau—
"Hôm nay nghỉ ngơi?"


Cảnh Thời cũng không tò mò, bảng phân công đi làm của họ dán chỗ đó, có lẽ Lộ Ý Trí đã nhìn thấy.
"Phải."
"Buổi trưa có tiện ăn cơm với nhau không?"
Lộ Ý Trí không hổ là chủ tịch Lộ thị, ngay cả lời trưng cầu ý kiến cũng hỏi đến mức khó lòng từ chối.


Chẳng qua Cảnh Thời không có tâm tư ăn cơm với anh, lập tức muốn từ chối.
Nhưng Lộ Ý Trí: "Hôm qua đồng ý với Đô Đô sẽ dắt bé đi ăn cơm, không thể lừa gạt đứa nhỏ."
Cảnh Thời: "...."
Đô Đô loáng thoáng nghe thấy tên mình, xoay đầu vui vẻ trả lời một tiếng.


Lộ Ý Trí lập tức: "Đô Đô đã đồng ý, tôi gửi thời gian địa chỉ vào điện thoại cậu, đến giờ hai người qua đó."
Nói xong liền tắt máy.
Cảnh Thời: "?"
Nghĩ rồi nghĩ cậu vẫn quyết định hỏi ý kiến bé mập Đô Đô: "Đô Đô, cái chú con thích nói muốn mời con ăn cơm, con đi không?"


Hỏi xong liền dùng ánh mắt mong đợi nhìn bé mập, con trai ngoan, nhanh lắc đầu, cha mua hai cây kem cho con!
Kết quả bé mập rất không có tiền đồ gật đầu, còn gật hai cái!
Dường như chỉ sợ cậu không nhìn thấy.


Cảnh Thời làm tư thế sắp nhéo mông bé, kết quả người ta không những không cảm thấy nghi hiểm, còn cảm thấy cha sắp chơi với mình, vặn qua vặn lại lộn tùng phèo.
Cảnh Thời thở dài.
Cậu thật sự hết cách với đứa con trai mũm mĩm này.


Qua lo cày truyện quên đăng chương mới, hôm này bù cho mọi người. Khoe một chút thành quả hôm nay của mình, chờ nhận được tiền rồi mình sẽ mua cho đủ set quà. Ừm, chồng mình là Tiêu Chiến







Truyện liên quan