Chương 37
Không biết hôn bao lâu, Cảnh Thời bỗng nhiên cảm thấy có một cái tay nhỏ sờ qua sờ lại trên đầu cậu, sức lực rất nhẹ.
Cảnh Thời bỗng nhớ ra Đô Đô còn chưa ngủ, cậu theo phản xạ giơ tay đẩy, trực tiếp đẩy Lộ Ý Trí ra ngoài.
Rồi cậu ngẩng đầu, nhìn thấy Đô Đô mở to đôi mắt tròn ướt át nhìn họ, bên trong đầy mờ mịt và tủi thân.
Hai cha lại trốn ở chỗ đó hôn môi không mang theo bé.
"Cha, Đô Đô."
Cảnh Thời ngồi dậy, bế Đô Đô vào trong lòng, hôn một cái trên sườn mặt bé, cười nói: ""Đô Đô sao còn chưa ngủ?"
Đô Đô sờ miệng mình, có lẽ nhớ ra lần trước ba Lộ từng nói, bé không thể bị hôn miệng, nét mặt có hơi tủi thân.
Cảnh Thời cười đặt bé ở giữa: "Hôm nay Đô Đô ngủ ở giữa được không?"
Đô Đô lập tức trời mây chuyển nắng, há miệng trở mình nằm ở giữa, giống như sợ cha hối hận.
Đợi ba người cùng nằm trên giường xong, Đô Đô dùng sức ôm lấy Cảnh Thời, chỉa mông về phía Lộ Ý Trí.
Chỉ có điều đợi Lộ Ý Trí đến gần hôn lên đầu hai cha con, Đô Đô liền có dấu vết thả lỏng.
Lộ Ý Trí bế bé qua cũng không phản kháng, lại dỗ một trận bé mập hoàn toàn quên giận, ha ha cười lăn trái lăn phải trong lòng ba.
Cảnh Thời kịp thời đưa tay qua ngăn cản.
"Đừng quậy nữa, nhanh ngủ đi."
*
Ngày hôm sau, Đô Đô theo Cảnh Thời đi khu vui chơi.
Mấy ngày đầu lễ hội thì rất bận rộn, bây giờ tất cả đã vào nề nếp, đã không bận như vậy nữa.
Cho nên lúc rảnh Cảnh Thời thỉnh thoảng lấy điện thoại ra xem tin tức gì đó.
Ví dụ bây giờ, cậu tìm một chỗ mát mẻ, từ trong túi lấy điện thoại ra, phát hiện năm phút trước dì của phòng nhi đồng gửi cho cậu mấy tin nhắn.
Cậu cũng không để ý lắm, hai dì này rất có trách nhiệm, thỉnh thoảng sẽ gửi động thái của Đô Đô cho cậu.
"Ngài Cảnh, có một thanh niên qua tìm Đô Đô, trước đây chưa từng gặp."
Cảnh Thời có hơi không yên tâm, nói với đồng nghiệp một tiếng đi về phía phòng nhi đồng.
Trên đường đi lướt qua một lượt người có khả năng, thậm chí ngay cả Lộ Lập Hiên cũng nghĩ đến, chính là không ngờ đến—
Vậy mà là Thiệu Thanh.
Người này sau khi từ chức, cậu cũng sắp quên mất người này.
Đô Đô vừa nhìn thấy Cảnh Thời, giang rộng cánh tay bổ nhào qua, đầu nhỏ chôn trong lòng Cảnh Thời, dường như không vui lắm.
"Đô Đô sao thế?"
"Cha." Bé không thích người này, vừa đến lôi kéo bé nói rất nhiều.
Cảnh Thời ném ánh mắt về phía Thiệu Thanh, ánh mắt nhanh chóng lạnh xuống.
"Cậu đang làm gì?"
Thiệu Thanh đứng lên, cười với Cảnh Thời đưa cho cậu một thứ màu đỏ: "Tôi đến đưa thiệp mời cho cậu."
Cảnh Thời cúi đầu nhìn, xác thực là thiệp mời, chỉ là cậu không có ấn tượng với cái tên bên trên, trong sách gốc chưa từng nhắc đến.
"Lưu Thụy tuần sau kết hôn, nói với tôi không liên lạc được với cậu, tôi giúp cậu ta đi gửi."
Cảnh Thời không nói chuyện, đợi câu tiếp theo.
Thiệu Thanh mỉm cười mang theo chút kinh ngạc nói: "Cậu còn ghi hận Lưu Thụy à, này cũng là chuyện bao lâu rồi."
Cảnh Thời giao Đô Đô cho dì, bản thân cười cười, không để ý lắm nói: "Thiệp mời cậu cầm về đi, tôi không có thời gian."
"Cảnh Thời cậu đừng như vậy, bạn học giỡn với nhau, Lưu Thụy chỉ muốn nói đùa, cũng không phải cố ý muốn để cậu trả 5000 tệ, thực ra cậu chỉ cần nói một câu không có tiền, Lưu Thụy tự nhiên sẽ trả, những người như họ, nào để ý chút tiền này?"
Chỉ nghe Thiệu Thanh nói như vậy, đã biết không phải chuyện tốt gì, chẳng qua những chuyện của nguyên chủ cậu không có hứng thú tìm hiểu.
"Hôn lễ thì bỏ đi, tôi không đi được, cậu mang thiệp mời đi đi."
Từ khoảng khắc Thiệu Thanh xuất hiện ở trước mặt Đô Đô, đã chú định Cảnh Thời không thể nào có thái độ tốt gì với y.
Thiệu Thanh chậm rãi thu hồi bộ dáng tươi cười, Cảnh Thời biết, sắp tiến vào chủ đề chính ngày hôm nay rồi.
Trước khi Thiệu Thanh nói chuyện, Cảnh Thời dẫn đầu rời khỏi phòng nhi đồng, chỗ này đều là bạn nhỏ, lỡ dọa đến các bé thì không tốt lắm.
"Có chuyện gì thì cứ nói thẳng."
Cũng không biết Thiệu Thanh tại sao luôn thích nói vòng vo, cũng không ngại mệt ch.ết à.
Sự thật chứng minh, Thiệu Thanh thật sự không ngại mệt.
"Nhớ trước đây lúc đại học, Lưu Thụy cả ngày đổi bạn gái, hotgirl mạng cũng được, ngôi sao nữ cũng được, không có ai quá ba tháng, kết quả bây giờ quen thiên kim tiểu thư nhà họ Hà nửa tháng, đã kết hôn rồi."
Cảnh Thời giả vờ nghe không hiểu, không sao cả nói: "Có lẽ đã gặp được tình yêu đích thực."
Thiệu Thanh phụt cười một tiếng: "Cảnh Thời, cậu giả ngốc chứ gì, hay ngốc thật?"
"Cảnh Thời hai người khác nhau, chú định không thể đi đến cùng, chỉ có thể tạm thời bên nhau mấy tháng ngắn ngủi, đến cùng không phải nên thế nào thì như thế đấy sao."
"Cậu và ngài Lộ, cậu cảm thấy lại có thể kéo dài mấy tháng?"
Nếu không phải Cảnh Thời là người trong cuộc, cậu cũng sắp vỗ tay cho Thiệu Thanh, vì để sỉ nhục cậu, vậy mà không tiếc vòng một vòng lớn như vậy, đều sắp tạo ra được một câu chuyện rồi.
Cậu cười một tiếng, không phải cố ý, mà thật sự cảm thấy buồn cười.
Nói chuyện với loại người như Thiệu Thanh chẳng ra được kết quả gì, còn không bằng nghĩ sao nói vậy.
"Cậu phải hay không đã quên, Lộ Ý Trí khác Lưu Thụy, anh ấy lớn đến từng này chỉ có một đối tượng là tôi, có thể thấy không phải người tùy tiện gì."
"Lưu Thụy tìm một cô gái con nhà giàu, xác suất lớn là cảm thấy có lợi có mục đích, muốn hãm hại người ta, nhưng nhà họ Lộ đã là người giàu đứng đầu thành phố Khê Chương, tài sản của nhà họ Lộ phần lớn đều ở trong tay một mình Lộ Ý Trí, anh ấy cần phải đi hãm hại con gái nhà người khác sao?"
Thiệu Thanh: "...."
Cảnh Thời nói xong xoay người đi, Thiệu Thanh không phục lắm, nói với bóng lưng Cảnh Thời: "Dệt gấm thêm hoa ai không thích, bác cả tôi và Lộ thị có hạng mục hợp tác thời gian dài, Cảnh Thời, cậu có cái gì?"
Cảnh Thời dừng bước chân, xem ra đây mới là mục đích chân thực của Thiệu Thanh.
Cậu ngoái đầu lại cười: "Vấn đề này cậu phải đi hỏi Lộ Ý Trí, tôi có gì chỉ có anh ấy rõ ràng nhất."
Xoay đầu đi, Cảnh Thời lặng lẽ trợn trắng mắt ở trong lòng, chậc, cậu có cái gì, đương nhiên là mị lực!
Chọc Thiệu Thanh giận một trận, Cảnh Thời hài lòng quay lại đi làm.
*
Lúc tan làm, Lộ Ý Trí gọi đến, nói tiệc tối mình tham gia còn chưa kết thúc, phái tài xế đến đón Cảnh Thời và Đô Đô.
Bé mập hôm nay vẫn như cũ mặc quần yếm bé thích, bởi vì bên trên có hai túi lớn, có thể chứa rất nhiều đồ.
Cảnh Thời muốn bế Đô Đô xuống lầu, nhưng Đô Đô không cho, muốn tự mình sải chân nhỏ lắc lư đi đằng trước.
"Đô Đô con đây là?"
Cảnh Thời đi ở phía sau bé mấy bước thì phát hiện không đúng lắm, Đô Đô hôm nay sao vậy nhỉ?
Bé đi đường còn chưa vững, cho nên thường xuyên hơi giang cánh tay ra, giống như chim cánh cụt mập mạp.
Nhưng hôm nay lại muốn đặt tay trong túi đi đường, Cảnh Thời đỡ bé mấy lần rồi.
Tay Đô Đô chỉ vị trí của xe: "Ba."
Cảnh Thời đầy mặt nghi ngờ, lại quan sát một lát mơ hồ nghĩ ra, bé mập chắc sẽ không phải bắt chước Lộ Ý Trí chứ.
Lộ Ý Trí có lúc sẽ đút tay trong túi, dáng vẻ rất tùy ý nhàn nhã.
Nhưng anh làm thì có dáng vẻ của chủ tịch bá đạo, bé mập thì....
Không thể nói y sì đúc, chỉ có thể nói chẳng hề có quan hệ gì.
Đô Đô đi xác thực quá chậm, Cảnh Thời không kiên nhẫn, dứt khoát bế bé lên, cười nói: "Bé mâp đang học ba Lộ đi đường sao, thật đẹp trai!"
Đô Đô được khen thì vui vẻ, cười ha ha ở trong lòng Cảnh Thời xoay trái xoay phải.
Chỗ Lộ Ý Trí còn chưa kết thúc, nhưng anh đã sớm đặt xong phòng riêng, Cảnh Thời trực tiếp dẫn Đô Đô đi qua.
Nhưng không đợi lâu lắm, gọi xong đồ ăn Lộ Ý Trí đã đến.
Cảnh Thời kể chuyện vừa rồi Đô Đô bắt chước anh, bản thân Lộ Ý Trí cũng cười.
Cảnh Thời cố tình ganh tị nói: "Bé nhất định cảm thấy động tác này của anh rất đẹp trai, bé điệu nhất."
Lộ Ý Trí cười bế Đô Đô qua, chọc đầu mũi bé nói: "Đô Đô, con lần sau cũng học một cái của cha con."
Cảnh Thời đắc ý: "Vậy động tác đẹp trai của em quá nhiều rồi."
Vừa dứt lời, Đô Đô xoay đầu nhìn Cảnh Thời, hếch hếch mũi, khóe môi hơi hướng xuống, làm ra nét mặt tức giận.
Bộ dáng đáng yêu mềm mại tức giận, còn không thầy dạy tự biết phối thêm âm hung dữ.
Cảnh Thời: "...."
Lộ Ý Trí nhịn cười, nhanh chóng kéo Cảnh Thời đang dạo bước về ranh giới sụp đổ.
"Bé mập con đợi cho cha, về rồi lại xử lý con."
Cậu nói đến phô trương thanh thế, nhưng Đô Đô không hề sợ hãi, còn vui vẻ nhảy nhót.
Lộ Ý Trí cười dỗ dành người xong, rồi đến gần hôn một cái.
Cửa phòng riêng bỗng bị gõ mấy cái, Lộ Ý Trí đi qua mở cửa, cho rằng là nhân viên phục vụ đưa đồ ăn đến, kết quả đứng ở cửa là Tiết Tâm Viễn.
Cách cửa đã nghe thấy tiếng cười đùa giỡn bên trong, Tiết Tâm Viễn cũng bị cảm nhiễm khiến tâm tình tốt theo.
"Tôi nói cậu sao chạy nhanh như vậy, Cảnh Thời và Đô Đô đến rồi?"
Loại thời gian một nhà ba người ấm áp ăn cơm, Lộ Ý Trí không muốn bị quấy rầy, không có cảm tình gì ừ một tiếng.
Tiết Tâm Viễn cũng không tính toán, thò đầu nhìn vào trong, vừa khéo nhìn thấy Đô Đô thân thể nhỏ bé đi lấy đồ ăn trong dĩa, bên cạnh một cánh tay xinh xắn nhẹ nhàng giúp bé lau khóe môi.
Tiết Tâm Viễn vừa thấy Đô Đô đã đi không nổi, mặt dày nói: "Tôi ăn cơm với mấy người?"
Lộ Ý Trí cười ruồi nhìn ông, trong ánh mắt lóe lên ghét bỏ.
Rồi ở trước mặt Tiết Tâm Viễn đóng cửa cái rầm.
Tiết Tâm Viễn: "...."
Ông sờ sờ mũi, xoay người rời đi, vừa khéo lúc này nhân viên phục vụ đưa đồ ăn lên, cửa lại lần nửa mở ra.
Tiết Tâm Viễn theo bản năng quay đầu nhìn.
Lộ Ý Trí bế Đô Đô nên không đứng lên, nên Cảnh Thời đi qua mở cửa, cậu cười với nhân viên phục vụ nói câu gì đó, rất nhanh thì quay lại.
Bởi vì ngược sáng, không nhìn rõ mặt cậu, lúc xoay người Tiết Tâm Viễn mới mơ hồ nhìn thấy nửa sườn mặt.
Ông ngừng lại, muốn quay lại nhìn cho rõ, kết quả vừa hành động đã bị người gọi lại.
Tiết Tâm Viễn chỉ đành tạm thời đè xuống nghi ngờ trong lòng, đi về phía ông cụ Lâm.
Buổi tối kết thúc xã giao về đến nhà, Tiết Tâm Viễn càng nghĩ càng khó chịu, quả thực đến mức độ đứng ngồi không yên.
Ông biết Lộ Ý Trí có bao nhiêu yêu thương Cảnh Thời, cũng không thể đặc biệt nói với anh muốn gặp Cảnh Thời, liền trước gọi điện thoại cho hai cụ nhà họ Tiết.
"Cha?"
Sau khi Tiểu Hàng đi, ông vẫn luôn gọi hai cụ nhà họ Tiết là cha mẹ.
"Bên con gần đây có tiến triển gì không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Đô Đô: Cha, con phải chăng là bé con đẹp trai nhất thế giới?
Cảnh Thời: Đẹp hay không bản thân không biết nhìn?
Lộ Ý Trí: Không phải, cha con mới phải.
Cảnh Thời:....