Chương 38
Tiết Chính Thành thở dài, chậm rãi nói: "Tiểu Hàng nói, nó giao đứa nhỏ cho nhà kia cưu mang, bây giờ đã hơn 20 năm trôi qua, nhà đó đã chuyển nhà rồi."
Hai cụ nhà họ Tiết dựa theo nhật kí của Tiết Hàng, tìm được thôn trấn kia, nhưng bây giờ thôn trấn đó không giống với bây giờ, đàn ông sinh con dù sao cũng là chuyện bí mật, họ không thể công khai nghe ngóng. Cho nên tiến hành rất chậm.
Tiết Tâm Viễn im lặng một lát, cuối cùng vẫn không có nói ra nghi ngờ trong lòng, sợ bỗng dưng khiến cụ thất vọng.
Trước khi tắt máy, Tiết Chính Thành còn thuận miệng nhắc một câu: "Mấy ngày nay đụng phải cháu trai nhà họ Lộ, rất nhiệt tình, còn muốn giúp chúng ta tìm người."
Nhưng nhà họ Lộ và nhà họ Tiết không thân, hai cụ nhà họ Tiết cũng không nói gì nhiều.
"Cháu trai nhà họ Lộ, Lộ Lập Hiên?"
"Phải."
Tiết Tâm Viễn trực giác không đúng lắm, ông tuy không hiểu rõ Lộ Lập Hiên, nhưng ấn tượng với gã rất bình thường.
Hơn nữa gã không hiểu sao xuất hiện ở chỗ xa như vậy, xác thực không bình thường.
Tiết Tâm Viễn an ủi Tiết Chính Thành một hồi mới tắt máy.
Rồi lập tức gọi điện cho Lộ Ý Trí.
Lộ Ý Trí vừa khéo đang ở trong phòng tắm giúp Đô Đô tắm rửa, Cảnh Thời cầm điện thoại đưa qua.
"Ngài Lộ, có điện thoại."
Lộ Ý Trí một tay đè bé mập trơn bóng, một tay điều chỉnh nước nóng, hoàn toàn không có chỗ trống, tùy tiện mở miệng nói: "Ai gọi?"
Cảnh Thời dựa theo màn hình đọc: "Tiết Tâm Viễn."
Muộn như vậy có lẽ cũng không phải chuyện công, Lộ Ý Trí đầu cũng không quay lại: "Giúp anh nhận."
Cảnh Thời nhìn thái độ tùy tiện của anh, cũng không do dự lắm.
"Ngài Tiết?"
Tiết Tâm Viễn sững sờ, phản ứng lại mới thả nhẹ thanh âm nói: "Là Cảnh Thời sao, chủ tịch Lộ có đấy không, tôi có chút chuyện gấp tìm cậu ta."
"Anh ấy đang tắm cho Đô Đô, ngài đợi một lát, tôi cầm điện thoại cho anh ấy."
Cảnh Thời trực tiếp mở cửa phòng tắm đi vào, giơ điện thoại lên cao đặt đến gò má Lộ Ý Trí.
Tiết Tâm Viễn nghe rõ tiếng cười lanh lảnh của Đô Đô, biết không có người ngoài, liền trực tiếp nói thẳng chuyện của Lộ Lập Hiên.
Lại nói ngày mai muốn đi tìm Cảnh Thời hỏi chút chuyện, Cảnh Thời sững sờ một lát mới đồng ý.
"Lộ Lập Hiên đến quê em làm gì?"
Cảnh Thời chưa từng quan tâm Lộ Lập Hiên, nghe thấy chuyện này phản ứng đầu tiên chính là nghi ngờ.
Nhưng vừa nghĩ cũng có thể đoán được một chút.
"Vì Đô Đô?"
Đô Đô nghe thấy tên mình, ngẩng gương mặt mũm mĩm lên cười ha ha trả lời một tiếng.
"Lát nữa nói với em."
Đợi dỗ Đô Đô ngủ rồi, Lộ Ý Trí mới kéo Cảnh Thời đến phòng khách, đơn giản nói về động thái khoảng thời gian trước của Lộ Lập Hiên.
"Khó trách Thiệu Thanh nói bác cả của cậu ta có hợp tác với anh, hóa ra là ngài Tiết."
Lộ Ý Trí nét mặt hơi đổi: "Thiệu Thanh đi tìm em?"
"Ừ, lúc ban ngày."
Cảnh Thời đơn giản thuật lại một lần đối thoại của Thiệu Thanh với cậu.
Nghe thấy những lời kia của Cảnh Thời, Lộ Ý Trí cười ôm cậu vào trong lòng, đưa ngón tay ra nhẹ nhàng chạm môi cậu.
"Miệng lưỡi rất sắc bén."
Cảnh Thời nhếch môi, kiêu ngạo nói: "Em nói không đúng sao?"
Lộ Ý Trí bật cười: "Đương nhiên đúng, lần sau lại nói nhiều thêm tí, nói cho cậu ta khóc luôn."
Cảnh Thời cạn lời đẩy anh ra, tiếp tục vấn đề sau.
"Lộ Lập Hiên đến quê em, là muốn tr.a thân thế của Đô Đô?"
"Chắc vậy."
"Cha mẹ em phải chăng sẽ gặp phiền phức?"
"Yên tâm đi, anh có sắp xếp."
Cảnh Thời gật đầu, bỗng nhiên nhớ đến Lộ Ý Trí còn chưa từng gặp cha mẹ cậu, liền đưa ra kiến nghị nói: "Đợi anh có thời gian, em mang anh về nhà gặp họ."
"Được."
Trước khi ngủ, Cảnh Thời nhớ đến câu cuối cùng của Tiết Tâm Viễn, tò mò nói: "Vậy ngài Tiết tìm em có chuyện gì?"
"Không rõ lắm, nếu em không muốn gặp, anh đi nói là được."
"Không cần, gặp một cái cũng không có gì."
"Ừ."
Đợi sau khi Cảnh Thời ngủ, Lộ Ý Trí cầm qua điện thoại, gửi tin nhắn cho Lâm Hướng Văn.
Chỉ dựa vào cha mẹ Cảnh Thời rất khó giữ được bí mật này, cho nên sau khi Cảnh Thời thẳng thắn với anh, Lộ Ý Trí ngay lập tức tiêu hủy toàn bộ tin tức có thể tr.a được.
Cũng phái người đến bảo vệ cha mẹ Cảnh Thời.
Lộ Lập Hiên tự nhiên tr.a không ra cái gì, nhưng Lộ Ý Trí đã không cách nào nhịn được cha con họ nữa.
Bây giờ chỉ xem ông cụ bên kia có thể tiếp nhận được hay không.
*
Sáng sớm hôm sau, Cảnh Thời vừa đến khu vui chơi, Tiết Tâm Viễn đã đến.
Ông thậm chí còn đến sớm hơn Cảnh Thời.
Cách một khoảng không xa không gần, ông ngây ngốc nhìn Cảnh Thời, hình như về lại ngày đầu tiên gặp được Tiểu Hàng.
Ông và Tiểu Hàng quen nhau ở đại học, ông là đàn anh của Tiểu Hàng, trên y một lớp.
Ngày đó Tiểu Hàng đến báo danh, ông được bạn học kéo đến giúp đỡ đón học sinh mới.
Lúc đó Tiểu Hàng đứng ở dưới gốc cây, tỉ mỉ nhìn rất nhiều bảng chiêu sinh, lá cây lộn xộn chậm rãi bay ở phía sau y, làm nổi bật sườn mặt y, cực kì đẹp.
Một màn này, Tiết Tâm Viễn cả đời đều sẽ không quên.
Cảnh Thời trước mặt, thật sự rất giống Tiểu Hàng năm đó.
Chỉ có điều thân thể Tiểu Hàng không tốt lắm, rất gầy yếu, Cảnh Thời thoạt nhìn cũng gầy, nhưng có tinh thần hơn.
Ông cực kì cố gắng nhịn xuống cảm xúc sắp bùng nổ, chậm rãi đi qua, khó khăn nặn ra nụ cười.
"Cảnh Thời."
Cảnh Thời sững sờ một lát, tại sao bộ dáng ngài Tiết thoạt nhìn dường như rất đau thương.
"Ngài Tiết."
"Ừ, thuận tiện nói mấy câu được không?"
Bây giờ cũng không bận, khu vui chơi còn chưa mở, Cảnh Thời gật đầu: "Có thể."
Họ tìm một cái ghế dài bên cạnh, cùng nhau ngồi xuống.
"Ngài Tiết, ngài tìm tôi muốn hỏi gì?"
"Cảnh Thời, có tiện hỏi một chút quê cậu ở đâu không?"
Cảnh Thời sững sờ, cậu còn cho rằng Tiết Tâm Viễn tìm cậu hoặc là có quan hệ với Thiệu Thanh, hoặc là có quan hệ với Lộ Ý Trí, kết quả vừa đến đã hỏi quê cậu ở đâu.
Rất kì lạ.
Nhưng cậu cũng không giấu giếm, rất thành thực nói.
Một giây sau, cậu cảm thấy, người đàn ông nhìn cao lớn đẹp trai trước mắt, trông không khớp với tuổi tác thực, dường như trong chớp mắt tiều tụy rất nhiều.
"Ngài Tiết, ngài còn ổn không?"
Tiết Tâm Viễn lắc đầu, khàn giọng nói: "Không sao."
Hai người lại ngồi một lát, Tiết Tâm Viễn không hỏi quá nhiều, trò chuyện mấy câu về cuộc sống thường ngày thì rời đi.
Không biết có phải ảo giác hay không, Cảnh Thời luôn cảm thấy Tiết Tâm Viễn vào khoảng khắc này, hình như sắp sụp đổ.
Giống như bỗng nhiên bị cái gì bắn trúng.
Lúc ăn cơm trưa, cậu gửi tin nhắn cho Lộ Ý Trí, nói chuyện này, Lộ Ý Trí biết nhiều hơn cậu, nghi ngờ trong lòng cũng lớn hơn.
Trước khi hợp tác, Lộ Ý Trí chỉ hiểu tình huống vận hành kinh doanh của Hồi Hàng, không có hứng thú quá nhiều với bản thân Tiết Tâm Viễn.
Chỉ mơ hồ hiểu, họ của Tiết Tâm Viễn là sau này đổi.
Này cũng không phải bí mật gì, thậm chí trong tư liệu trên mạng của Tiết Tâm Viễn cũng viết rõ ràng.
Lộ Ý Trí gọi Lâm Hướng Văn vào.
"Lộ Lập Hiên bên kia có tình huống gì?"
"Trong tư liệu đại học của ngài Cảnh có viết địa chỉ gia đình, cho nên cậu ta tìm được rất nhanh, chẳng qua miệng cha mẹ ngài Cảnh rất chặt, cái gì cũng không chịu nói."
"Ừ, còn có một chuyện, Tiết Tâm Viễn tại sao đổi họ?"
Lâm Hướng Văn sững sờ, không biết sếp tại sao bỗng nhiên quan tâm những drama này, nhưng vẫn thành thực nói ra.
"Nghe nói gặp được một biến cố gì đó, đổi họ ra nước ngoài, cái khác không rõ lắm."
Lộ Ý Trí nghĩ một lát, nói: "Lát nữa theo tôi đi một chuyến đến Hồi Hàng."
Lâm Hướng Văn: "...Được."
Nghe ngóng chuyện đương nhiên vẫn tự mình đi hỏi thì nhanh hơn.
Tuy hiểu rõ sếp nhà mình, nhưng Lâm Hướng Văn vẫn nghẹn họng, cũng quá trực tiếp rồi.
*
Lộ Ý Trí cũng không chào hỏi, trực tiếp đi Hồi Hàng, lễ tân vừa thấy anh thì bị dọa hết hồn, nhanh chóng chào hỏi.
"Chủ tịch Tiết có đây không?"
"Có có, nhưng chủ tịch Tiết dặn dò không cho người khác vào."
Lộ Ý Trí ừ một tiếng, rồi trực tiếp nhấc chân đi về phía phòng làm việc của Tiết Tâm Viễn, lễ tân cũng không dám cản, chỉ có thể mở trừng trừng mắt nhìn bóng lưng họ.
Lâm Hướng Văn gõ nhẹ ba cái.
Cách rất lâu, bên trong mới truyền ra thanh âm khàn khàn: "Có chuyện mai nói."
Vừa nghe thì biết người bên trong giờ phút này trạng thái có bao nhiêu kém.
Lâm Hướng Văn căng da đầu tiến lên trước, mỉm cười nói: "Chủ tịch Tiết, sếp chúng tôi tìm ngài có chuyện gấp."
Lại qua rất lâu: "Vào đi."
Có lẽ cố ý chỉnh trang lại, lần này thanh âm thoạt nghe bình thường hơn nhiều. Một phút sau, Lộ Ý Trí ngồi đối diện với Tiết Tâm Viễn, hai trợ lý tự mình đứng ở phía sau sếp, bầu không khí không hiểu sao có một loại ý nghĩa rất nghiêm túc.
"Chủ tịch Tiết hôm nay đi tìm Cảnh Thời, hỏi ra kết quả muốn biết chưa?"
Tiết Tâm Viễn ánh mắt chợt cứng lại, có lẽ biết Lộ Ý Trí hôm nay là mang theo lửa giận mà đến.
"Xin lỗi, tôi chỉ là muốn nhìn thử Cảnh Thời."
"Tại sao?"
"Bởi vì." Tiết Tâm Viễn kẹt một lát, rồi khó khăn nói: "Tướng mạo cậu ta giống một người bạn của tôi."
"Là người khiến ngài đổi họ?"
Tiết Tâm Viễn lập tức ngẩng đầu nhìn Lộ Ý Trí, trong mắt mang theo nghi ngờ và cảnh giác.
Lộ Ý Trí nét mặt vẫn dửng dưng như cũ.
"Chủ tịch Tiết, tôi là đến trao đổi tin tức với ngài, ngài không cần phòng bị tôi."
Tiết Tâm Viễn con ngươi co rút, hồi lâu, ông thở dài, chậm rãi nói chuyện quá khứ trước đây.
Nhưng rốt cuộc vẫn giữ lại, cũng không nói chuyện Tiểu Hàng sinh Cảnh Thời.
Nhưng Lộ Ý Trí đã rõ.
Dựa theo thể chất đặt thù của Cảnh Thời tính khả năng di truyền rất lớn, nhưng căn cứ vào hiểu biết của anh, người nhà họ Cảnh không có bất cứ chỗ khác thường nào.
Lúc đó anh chỉ suy đoán, cũng không để ý lắm, bây giờ xem ra, suy đoán đúng rồi.
Cha mẹ Cảnh Thời có lẽ là người khác.
Lộ Ý Trí hỏi được kết quả, đứng lên chuẩn bị tạm biệt, nhưng Tiết Tâm Viễn bỗng nhiên đứng lên, thanh âm khàn khàn nói: "Đô Đô là Cảnh Thời...."
Lộ Ý Trí rất hào phóng: "Phải."
Đợi sau khi anh đi, Tiết Tâm Viễn sững sờ ngồi đó, trong lòng khó chịu lại vui vẻ, ngay tức thời vậy mà nói không ra lời.
Hà Trác cũng đang khó khăn tiêu hóa tin tức, ông ở bên cạnh Tiết Tâm Viễn hơn 20 năm, trình độ phức tạp trong lòng cũng không ít hơn so với bản thân Tiết Tâm Viễn.
"Sếp, cần nói một tiếng với hai cụ nhà họ Tiết không?"
Tiết Tâm Viễn như bừng tỉnh từ trong mộng, run rẩy cầm điện thoại trên bàn, trong quá trình thiếu chút nữa rớt xuống sàn, vẫn là Hà Trác cầm qua giúp ông gọi.
Hôm nay Lâm Hướng Văn lái xe, cho nên vừa lên xe hắn liền mở miệng.
"Sếp, rất kích thích!"
Lộ Ý Trí lạnh lùng liếc hắn, Lâm Hướng Văn lúc này mới ý thức được lời mình vừa nói hình như rất hai mặt.
"Ngài Cảnh là đứa nhỏ nhà họ Tiết, cha đẻ là chủ tịch Tiết của Hồi Hàng!"
Má ơi, thật sự rất kích thích.
"Bây giờ nhà họ Tiết nhất định cũng đang tìm ngài Cảnh."
Hơn hai mươi năm, bỗng nhiên phát hiện con trai đã mất nhiều năm của mình để lại một đứa cháu trai ở trên đời, đặt ai vào hoàn cảnh đó còn có thể bình tĩnh được?
Cũng khó trách ngài Tiết vừa nhận được tin tức liền vội vàng về nước.
Sợ rằng ngài Cảnh là tia hi vọng cuối cùng ở trên thế giới này của họ.
Nghĩ đến đây, Lâm Hướng Văn cười cười: "Nhà họ Tiết nhất định không ngờ rằng, ngài Cảnh đã sinh cho họ một đứa chắt."
Lộ Ý Trí nhìn hắn, không nói chuyện.
Lâm Hướng Văn bắt đầu thả bay tư duy, hơn nữa miệng còn nhanh hơn não.
"Sếp, ngài trong một ngày, nhiều thêm hai cha vợ, còn có ông bà nội, thật sự..."
Đối diện với ánh mắt của Lộ Ý Trí, Lâm Hướng Văn biết điều nuốt hai chữ "hạnh phúc" đằng sau về.
Ông bà nội còn không rõ lắm, nhưng người cha vợ Tiết Tâm Viễn này, sếp rõ ràng không phải rất vui.
Cũng phải, vốn hai bên hợp tác bình đẳng, không ngờ đến trong chốc lát, bỗng nhiên thấp hơn một bậc, xác thực vui không nổi.
"Cậu tốt nhất thu hồi tầm mắt của mình về."
Lâm Hướng Văn bị dọa nhanh chóng ngồi thẳng, chuyên chú đặt tầm mắt về phía trước, lại không dám nhìn sếp trong gương nữa.
*
Tối hôm nay Lộ Ý Trí phải tăng ca, Cảnh Thời từ chối anh phái xe đến, vốn tính toán mang Đô Đô đi ngồi tàu điện ngầm, nhưng vừa bế Đô Đô xuống tầng đã bị Tiết Tâm Viễn ngăn lại.
Trong vòng một ngày gặp hai lần, Cảnh Thời hoàn toàn sững sờ, nhưng bé mập phản ứng rất nhanh, Tiết Tâm Viễn còn chưa nói chuyện bé đã giang cánh tay bổ nhào qua.
Tiết Tâm Viễn cười đón lấy Đô Đô bế, thân thiết sờ gương mặt mũm mĩm của bé nói: "Đô Đô hôm nay mệt không?"
Bé mập nghĩ cũng không nghĩ gật đầu, chẳng hề cảm thấy xấu hổ.
"Bé cả ngày ăn ăn ngủ ngủ, chỗ nào mệt?"
Tiết Tâm Viễn nhìn nhìn Cảnh Thời, vừa mở miệng đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều, Cảnh Thời tuy cảm thấy kì lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Chỉ coi như vì ngài Tiết và Lộ Ý Trí quan hệ khá tốt.
"Đô Đô còn là bé con, ngủ cũng sẽ mệt."
Cảnh Thời: "...."
Quá đáng rồi, ngài Tiết, sự yêu thích của ngài với Đô Đô đã không có giới hạn rồi.
Bé mập được dỗ dành đuôi cũng sắp vểnh lên trời, vui vẻ ở trên người Tiết Tâm Viễn bò qua bò lại, vô cùng nghịch ngợm.
Tiết Tâm Viễn không nói gì bé, nhìn còn vui vẻ vô cùng.
Sau khi ăn cơm xong, Tiết Tâm Viễn đưa Cảnh Thời và Đô Đô về nhà.
Đứng ở dưới lầu, ông ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt ghét bỏ: "Lộ Ý Trí để hai người sống chỗ này?"
"Lộ thị phải hay không sắp phá sản?"
Cảnh Thời: "....?"
Tiết Tâm Viễn thu hồi tầm mắt, lúc nhìn Cảnh Thời và Đô Đô lại tự nhiên chuyển trở về yêu thương: "Chú có nhà ở gần khu vui chơi, nếu không ngày khác dẫn con và Đô Đô đi xem thử?"
Cảnh Thời: "...."
Ngài nghiêm túc sao?
Đợi sau khi Tiết Tâm Viễn rời đi, Cảnh Thời vẫn cứ cảm thấy mơ hồ, đầu năm nay, người có tiền đều hào phóng như vậy sao, tóm người tặng phòng?
Cậu nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra nguyên nhân, chỉ đành đợi Lộ Ý Trí tối về thì hỏi.
Lộ Ý Trí cười ôm eo cậu: "Không cần để ý ông ta, chúng ta có nhà của mình."
Cảnh Thời vừa muốn nói chuyện đã bị Đô Đô cắt ngang.
Bé mập bây giờ đối với hai cha ôm nhau rất mẫn cảm, sợ hãi không có vị trí của mình, cho nên vừa nhìn thấy thì phải đuổi theo soát cảm giác tồn tại.
Bé ưỡn bụng mập đứng trên thảm gọi: "Cha, ba."
Cảnh Thời bế bé đặt lên giường, rồi nói với Lộ Ý Trí: "Em luôn cảm thấy ngài Tiết rất kì lạ."
Lộ Ý Trí ngập ngừng một lát, hiếm khi có chút xoắn xuýt, không biết nên hay không nói chân tướng cho Cảnh Thời.
Có lẽ bản thân Cảnh Thời cũng không biết mình được nhận nuôi.
Cảnh Thời xác thực không biết, cậu không có kí ức của nguyên chủ.
Lộ Ý Trí nghĩ một lát, vẫn là không mở miệng, có một vài chuyện, để cho cha mẹ Cảnh Thời nói cho cậu biết, tốt hơn so với mình nói.
"Không có chuyện gì, sau này nếu ông ấy mua cho Đô Đô cái gì, toàn bộ đều nhận là được."
Cảnh Thời còn cho rằng Lộ Ý Trí nói đùa, không ngờ ngày hôm sau nhận được quà của Tiết Tâm Viễn.
Hơn nữa còn có thể mua hơn cả Lộ Ý Trí, cả một xe lớn, cốp xe và ghế sau nhét đầy quà.
Đô Đô vô lo vô nghĩ, vui vẻ như bé ngốc, Lộ Ý Trí cũng rất thản nhiên, Cảnh Thời nhìn anh như vậy, còn cho rằng vì quan hệ hợp tác của hai công ty, cũng gật đầu nhận.
Chỉ có điều sau khi nhận nhiều quà như thế, chuyển nhà không thể không lại lần nữa đưa vào lịch trình.
Còn may chuyển nhà cũng không cần Cảnh Thời ra sức, cậu ban ngày bế Đô Đô đi làm, tan làm trực tiếp ngồi xe đến nhà mới.
Sau khi Đô Đô vào cửa, ngẩng đầu nhìn bốn phía đi dạo, nhìn cái gì cũng mới lạ, chỗ này sờ sờ chỗ kia vỗ vỗ, rất vui vẻ.
Cảnh Thời đi theo sau bé, tùy bé lăn lộn, chỉ cần bảo vệ bé không bị đụng là được.
Lúc phát hiện thang máy trong nhà, Đô Đô trợn to mắt nhìn, dường như không rõ thứ này sao chuyển vào trong nhà được.
Nhà mới quá to, Đô Đô kéo đôi chân ngắn đi được một nửa đã mệt, nửa còn lại do Cảnh Thời bế bé đi xem.
Tham quan hoàn tất, vừa khéo Lộ Ý Trí trở về.
"Xem xong rồi, thích không?"
Cảnh Thời một trận vô lực, căn nhà lớn như vậy, Lộ Ý Trí cứ thế hỏi như tặng một món quà nhỏ bé.
Thế là cậu cũng không khách sáo: "Còn được, bé mập khá thích."
Lộ Ý Trí cười nhéo một cái trên mặt bé mập, nhướng mày nói: "Bé con thích, bé lớn không thích?"
Cảnh Thời: "....!"
Cậu quả thực vô cùng đau đớn: "Lộ Ý Trí anh biến chất rồi."
"Anh là một chủ tịch bá đạo, sao có thể nói ra lời tâm tình buồn nôn như thế?"
Lộ Ý Trí nhếch môi, bỗng nhiên giơ tay ra vòng qua eo cậu, ôm người khóa chặt vào trong lòng.
"Nói lại lần nữa, hửm?"
Cảnh Thời kinh sợ, eo cậu rất mẫn cảm, nhưng thằng cha Lộ Ý Trí này thích nhất sờ eo cậu.
"Em sai rồi, ngài Lộ, ngài anh minh thần võ."
Đô Đô ở bên cạnh nhìn cha bé bị khống chế, vui vẻ tay mũm mĩm liên tiếp vỗ mấy cái.
Cảnh Thời tức đến mức muốn đánh bé, đứa con trai xấu xa, vừa thấy cha bé xì hơi thì vui vẻ.
Nhất định là di truyền từ Lộ Ý Trí, hư từ rễ.
*
Nhận được tin tức xác minh của Tiết Tâm Viễn, hai cụ nhà họ Tiết không quá khó khăn trong việc tìm nhà Cảnh Thời.
Vừa khéo Lộ Lập Hiên cũng có mặt.
Cha mẹ Cảnh Thời bị gã quấn lấy hết cách, muốn né cũng không được, lại không dám nói cho con trai biết, sợ ảnh hưởng công việc của cậu.
Bây giờ thấy người lại đến, xác thực phiền vô cùng, dứt khoát đẩy Lộ Lập Hiên ra ngoài.
"Xin cậu đừng đến nữa."
Lộ Lập Hiên nấn ná mấy ngày, sớm không có kiên nhẫn nữa, vì để lấy được tin tức gã đã rất hòa nhã với hai người trung niên này, tự cho rằng mình đã đủ hạ thấp bản thân, bây giờ bị đối đãi như vậy, lửa giận lập tức xông lên.
Gã đưa tay lên muốn đẩy cha Cảnh, kết quả bỗng bị một cánh tay lớn từ đằng sau nắm chặt, sao cũng vùng vẫy không ra.
Hai cụ nhà họ Tiết dù sao cũng đã hơn 70 tuổi, ra khỏi nhà ở bên ngoài, sao có thể không mang theo vệ sĩ, Lộ Lập Hiên bị vệ sĩ khống chế không thể cựa quậy, chỉ có thể há miệng mắng chửi.
Cha mẹ Cảnh Thời thấy hai người giúp đỡ mình, sắc mặt tốt hơn nhiều, khách sáo nói: "Hai cụ, xin hỏi có chuyện gì sao?"
Có Lộ Lập Hiên ở bên cạnh, Tiết Chính Thành tự nhiên sẽ không nói thực, chỉ nói: "Hai vợ chồng chúng tôi đi qua chỗ này, có hơi khát nước, gần đây cũng không có cửa hàng, cho nên muốn đến nhà ngài xin chén nước."
Hôm đó bị Thiệu Thanh kích thích, Lộ Lập Hiên bỗng não rút gân, nghi ngờ Cảnh Thời là người nhà họ Tiết muốn tìm, sau này nghĩ nghĩ, sao có thể chứ?
Cảnh Thời nghèo kiết hủ lậu, cũng chỉ xứng với cặp cha mẹ không có mắt nhìn này.
Gã nhìn hai cụ nhà họ Tiết, châm chọc nói: "Các người tìm sai rồi, Cảnh Thời tôi quen, cậu ta không phải người các người muốn tìm, một đứa vô tích sự không có bản lĩnh gì, chỉ biết bò lên giường đàn ông."
Cha Cảnh Thời tức đến run rẩy, xoay người đi, thuận tay cầm lấy một cây gậy hung hăng đập Lộ Lập Hiên một cái.
Có lẽ bị tức đến thở hổn hển, lại có lẽ không thường đánh người, tay cha Cảnh run lẩy bẩy.
Mẹ Cảnh nhanh chóng đến kéo ông lại.
Nhìn bộ dáng Lộ Lập Hiên thì biết không phải xuất thân bình thường, họ chỉ là người dân bình thường, không dám cứng rắn với gã, đây cũng là nguyên nhân tại sao mấy ngày nay không trực tiếp đuổi người.
Bản thân họ không sao cả, nhưng rất sợ ảnh hưởng đến con trai.
Ném ánh mắt cho vệ sĩ, hai vệ sĩ trực tiếp kéo Lộ Lập Hiên đến một bên, bịt miệng, hung hăng đánh một trận.
Cha mẹ Cảnh sợ Lộ Lập Hiên, hai cụ nhà họ Tiết gia không sợ, cho dù ông cụ Lộ có mặt, họ cũng vẫn như cũ đánh không tha.
Cửa vừa đóng lại, Tiết Chính Thành tha thiết nắm tay cha Cảnh, nghẹn ngào nói: "Ngài Cảnh, chúng tôi là cha mẹ của Tiết Hàng."
Cha Cảnh mẹ Cảnh sững sờ, năm đó Tiết Hàng che giấu bụng lớn lưu lạc đến chỗ này, sống nhờ ở nhà họ, chỉ nói mình tên là Tiểu Hàng, không nói mình họ Tiết.
Cha mẹ nhà họ Tiết lấy ra sổ nhật kí của Tiết Hàng, cha Cảnh mẹ Cảnh vừa xem, cũng không có gì để giấu giếm, đơn giản nói ra thời gian sinh của Cảnh Thời, còn lấy ra một vài bằng chứng cũ năm đó.
Cha mẹ nhà họ Tiết nước mắt giàn giũa, cha Cảnh mẹ Cảnh biết được Tiểu Hàng sau khi trở về không lâu thì qua đời, cũng rất đau thương, cuối cùng bốn người ôm nhau khóc.
Rất lâu mới chậm rãi bình phục lại.
"Anh chị, Cảnh Thời bây giờ sống ở thành phố Khê Chương, hình như đang làm việc ở khu vui chơi, anh chị có thời gian đi qua nhìn thử."
Mẹ Tiết tên Từ Vân lau nước mắt: "Được, chúng tôi vốn nghĩ, đợi sau khi tìm được hai người sẽ đi tìm nó, chỉ có điều đã hơn 20 năm, cha nó cũng không còn nữa, cũng không biết nó có chịu nhận chúng tôi hay không."
Tiết Chính Thành thở dài, an ủi bà nói: "Không sao cả, chỉ cần nó sống tốt là được, cần gì cưỡng ép đứa nhỏ."
Trong hơn hai mươi năm này, Cảnh Thời chưa từng sống chung với họ ngày nào, họ cũng chưa làm gì cho Cảnh Thời, xấu hổ đưa ra yêu cầu cậu lập tức tiếp nhận họ.
Cha Cảnh mẹ Cảnh nhìn nhau, cũng rất bất lực, nhưng họ cũng không dám đảm bảo, chỉ có thể an ủi nói: "Không sau đâu anh chị, chúng tôi xem như nhiều thêm một nhà thân thích, bình thường có thể gọi điện thoại cho nhau."
"Phải phải."
Trò chuyện một lát, mẹ Cảnh bỗng vỗ chân một cái: "Ai da quên nói, Cảnh Thời cũng sinh một đứa nhỏ, vừa đầy một tuổi."
Cha Tiết mẹ Tiết: "....Cái gì?!"
Tác giả có lời muốn nói:
Đô Đô: (Tách bàn tay thịt): 123321, rốt cuộc có mấy ông nội?
Cảnh Thời: Bốn người, còn có hai người là ông cố bà cố.
Lộ Ý Trí: Rất nhiều cha vợ....