Chương 55

Người thừa kế Lộ thị lấp lánh ánh vàng trong mắt mọi người, giờ phút này đang vểnh mông xúc cát trong phòng nhi đồng.
Lúc Cảnh Thời đi lên, mắt xoay chuyển một vòng, ở trong góc tìm được bóng dáng mũm mĩm nhà mình.


Cậu đi qua nhìn, phát hiện áo thun màu lam nhạt sáng mặc cho bé đã dính một mảng vết bẩn màu đen, ngay cả trên mặt bé cũng dính màu đen.
Cảnh Thời từ bên cạnh rút giấy ra lau cho bé, Đô Đô vừa xoay đầu nhìn thấy cậu, vui vẻ ném xẻng: "Cha."


Cảnh Thời cầm hai tay của bé lau cho bé, vừa lau được một nửa thì thấy bé mập vẹo đầu nhìn về phía cửa.
"Ba."
"Con đừng động đây, không...."


Cảnh Thời dùng lực rất nhỏ, Đô Đô hơi vùng ra một tí thì đã vùng ra, bé mập vui vẻ giang cánh tay, bổ nhào về phía sau cậu, Cảnh Thời thiếu chút nữa bị bé làm lảo đảo.
Sau khi ổn định thân hình, Cảnh Thời cũng nhìn theo, phút chốc khóe môi không tự giác cong lên một độ cong.


Bé mập bám chặt vào lồng ngực Lộ Ý Trí, Đô Đô thiết tha há miệng hôn lên sườn mặt anh, Lộ Ý Trí hơi nghiêng đầu tùy ý bé hôn.
"Ba." Đô Đô hôn một cái gọi một tiếng ba, vô cùng sến súa.


Lộ Ý Trí cầm bàn tay thịt của bé, cười nói: "Đô Đô, cái tay này của con sao đen thui thế?"
Cảnh Thời đi qua nhìn, đồ âu trên người Lộ Ý Trí đã bị tay bé nắm ra mấy dấu tay.
Đô Đô cười ha ha, đầu lớn vùi trong lòng Lộ Ý Trí cọ qua cọ lại.


available on google playdownload on app store


Ánh mắt Lộ Ý Trí chuyển về phía Cảnh Thời trước mặt—
Gầy hơn rất nhiều.
Nhưng trong phòng nhi đồng còn có người khác, nên anh chỉ có thể kiềm chế sờ đầu Cảnh Thời, nhưng ánh mắt lại vô cùng sâu thẳm.
"Buổi chiều xin nghỉ được không?" Thanh âm cũng cực kì kiềm nén.


Cảnh Thời gật đầu, buổi chiều trong khu vui chơi cũng không bận, xin nghỉ chắc hẳn rất dễ.
Hai người một trước một sau xuống cầu thang, Lộ Ý Trí bế Đô Đô đi ở đằng trước, Cảnh Thời chậm hơn nửa bước đi theo phía sau họ, khoảng cách vừa vặn, lộ rõ thân thiết, ở bên ngoài sẽ không dán dính quá mức.


Nhưng Lộ Ý Trí hiển nhiên không quá hài lòng, không đi được mấy bước thì đưa tay qua kéo Cảnh Thời đi đến bên cạnh, nhếch môi nói: "Phải chăng mệt rồi?"
Tư thế kia, cảm giác chỉ cần hơi hơi gật đầu, anh có thể lập tức thả Đô Đô xuống, bế cậu lên.


Cảnh Thời nhanh chóng lắc đầu, thật sự để anh làm vậy, công việc này cậu cũng đừng làm nữa.
Đô Đô rất ít khi ban ngày cùng hai cha đi dạo khu vui chơi, lúc này không chịu yên ổn trong lòng Lộ Ý Trí, đung đưa bàn chân mũm mĩm muốn tự mình xuống đi.


Đợi sau khi xuống đất, bé giơ bàn tay mũm mĩm qua một bên kéo một người, lắc la lắc lư đi giữa hai cha.
Cảnh Thời nhìn bộ dáng đắc ý của bé, không khỏi lo lắng nói: "Đứa nhỏ sinh ra bé phải sao đây?"
Lúc ngủ phải nằm giữa ngủ, có em trai hoặc em gái, Đô Đô có thể thích ứng không?


Lộ Ý Trí cười nhìn cậu: "Vẫn quyết định sinh?"
Cảnh Thời không khách sáo trừng anh: "Vậy bằng không phải làm thế nào, anh nỡ?"
Lộ Ý Trí cười không nói chuyện, đương nhiên không nỡ, nhưng điều kiện đầu tiên là Cảnh Thời bằng lòng hơn nữa thân thể cho phép.


"Một lát nữa đi bệnh viện kiểm tr.a lần nữa."
"Không cần, mới mấy ngày, đợi tháng sau lại đi."
"Được."
Bé mập cười ha ha sải hai chân nhỏ ngắn, đi một lát sẽ ngước gương mặt mũm mĩm lên nhìn cha, một bên một lần, làm rất công bằng.


Tổ hợp hai người đàn ông dắt theo một cục cưng mũm mĩm rất dễ khiến người chú ý, lại công thêm tướng mạo Cảnh Thời và Lộ Ý Trí rất xuất chúng, Đô Đô lại rất đáng yêu, cho nên càng đi về đằng trước, tầm mắt ném về họ càng nhiều.


Lộ Ý Trí hoàn toàn không có cảm giác, đối với ánh mắt xung quanh quen quá hóa thường, Đô Đô là nhóc con thích náo nhiệt, người ta nhìn bé, nói không chừng bé còn xông về phía người ta cười hai cái.


Chỉ có Cảnh Thời, cả người giống như mọc lông không được tự nhiên, cậu kéo bàn tay mập của Đô Đô, dỗ dành nói: "Đô Đô, cha bế con được không?"
Đô Đô lắc lắc đầu, không!
Cảnh Thời ném cho Lộ Ý Trí một ánh mắt, anh đến.


Lộ Ý Trí bật cười, anh cảm thấy một nhà ba...bốn người cứ như vậy chậm rãi đi, cảm giác khá tốt, nhưng nếu Cảnh Thời không được tự nhiên...anh cúi đầu nhìn bé mập Đô Đô: "Đô Đô, ba mua quà to cho con, con không đi xem thử sao?"
Đô Đô lập tức ngừng bước chân: "A...."


Lộ Ý Trí bế bé lên, cười nói: "Ở trên xe, ba bế con nhanh chóng đi xem."
"Ba."
Đô Đô không hề do dự vòng qua cổ Lộ Ý Trí, không biết do phơi nắng hay do vui vẻ, gương mặt mũm mĩm ửng đỏ.
Cảnh Thời nhìn lắc đầu, sao ngốc như vậy, chiêu này dùng bao nhiêu lần, mỗi lần đều bị lừa.


Lần này đi rất nhanh, chưa đến mấy phút đã đến bãi đậu xe.
Bé mập vừa vào liền bò qua bò lại ở ghế sau, kết quả gì cũng không nhìn thấy, nét mặt mờ mịt nhìn Lộ Ý Trí.
"Ba."


Tài xế mở cốp sau, Cảnh Thời liếc nhìn, vốn cho rằng Lộ Ý Trí nói lớn là để dỗ dành Đô Đô, kết quả thật sự lớn như thế.
Bé mập run run chống người lên, nằm sấp trên ghế sau nhìn, vui vẻ vểnh mông nhảy thẳng lên, kết quả vui quá hóa bi thương, mông ngồi trở về.


Cảnh Thời lại liếc nhìn, phát hiện bên trong còn có một cái hộp giống thế, nhìn đóng gói chắc là cùng nhãn hiệu, nhưng nhỏ hơn chút.
Thuận miệng hỏi một câu: "Đó là cái gì?"
Lộ Ý Trí cúi đầu nhìn bụng nhỏ của cậu: "Cho bé."
"...."


Sau khi về đến nhà, bé mập khẩn cấp dùng tay mình đi xé giấy đóng gói trên hộp, Lộ Ý Trí xé cùng với bé, Cảnh Thời ngồi ở bên cạnh xem náo nhiệt.


Đợi xé ra Cảnh Thời liền vui rồi, phiên bản chibi Đô Đô, hơn nữa trong lòng còn ôm một con vịt, Cảnh Thời ở trên bụng hàng mô phỏng chọc chọc, làm rất đẹp.
Một cái khác là một con thỏ màu hồng, chiều cao xêm xêm với búp bê của Đô Đô, rất đẹp.
"Đây là bé gái?"
"Ừ."


"Sao anh biết," Cảnh Thời chỉ bụng nhỏ của mình: "Là bé gái?"
"Cảm giác thế."
Cảnh Thời bĩu môi, mới hơn một tháng, cậu còn chưa có cảm giác, người này thật sự là.
Nhưng nếu thật là bé gái thì tốt.


Đô Đô ôm mô hình sờ trái sờ phải, bộ dáng rất thích, Cảnh Thời nằm trên sofa nghỉ ngơi, Lộ Ý Trí đi gọi điện thoại cho ông cụ Lộ.
Cảm thấy giờ phút này tim mới chân chính bình tĩnh lại.


Cảnh Thời mấy ngày nay luôn dựa theo thực đơn của bác sĩ dinh dưỡng mà ăn cơm, cho nên trong nhà đã chuẩn bị rất nhiều thực phẩm cho cậu.


Lộ Ý Trí vẫn luôn làm việc ở phòng sách, cậu bưng một ly sữa bò nóng đi vào, Đô Đô như chim cánh cụt lắc lư đi theo sau cậu, cậu đi chỗ nào, bé chim cánh cụt lắc lư đi chỗ đó.


Lộ Ý Trí vừa nhìn thấy cậu, vốn nét mặt lạnh lùng nghiêm túc trở nên dịu dàng hơn, Cảnh Thời đưa sữa bò cho anh.
Lộ Ý Trí cười nhận lấy, ngửa mặt uống một hớp.
Đô Đô còn cho rằng sữa bò này cho bé, bây giờ thấy ba uống, mờ mịt ngước gương mặt mũm mĩm: "Ba ba."


Cảnh Thời buồn cười nói: "Con một tiếng trước đã uống rồi."
Đô Đô giơ tay vỗ bụng tròn của mình, rồi đường hoàng lắc lư đầu, nghĩa là trong bụng đã không còn nữa.
Tiếp đó chân ngắn của bé dùng sức bám lấy chân Lộ Ý Trí bò lên, muốn để anh đút cho bé uống một chút.
"Ba."


Lộ Ý Trí cười bế bé vào trong lòng, rồi ở dưới ánh mắt mong chờ của bé mập nhanh chóng uống xong phần lớn sữa bò còn dư lại.
Đô Đô: "...."
"Ba."
Bé mất đi sức lực giơ tay về phía cái ly trống, tủi thân mếu miệng.
Cảnh Thời học nét mặt xưa nay của Lộ Ý Trí, nhướng mày nhìn anh.


Lộ Ý Trí bật cười ra tiếng, anh bế Đô Đô đi về phía phòng bếp: "Sữa bò vừa rồi không thích hợp với Đô Đô, ba pha cái khác cho Đô Đô."
Không bao lâu Đô Đô được dỗ xong, tiếng cười lanh lảnh thỉnh thoảng bay vào phòng sách, Cảnh Thời hơi hơi nhếch môi.
*


Ngày hôm sau lúc Cảnh Thời đi làm bỗng nhìn thấy Thiệu Thanh.
Chẳng qua người Lộ thị đều về rồi, y hiển nhiên không phải nhân viên Lộ thị, mà là người của khu vui chơi.
Y và Cảnh Thời không ở chung một đơn vị, chỉ xa xa nhìn thấy một lần rồi biến mất.
Hiển nhiên đồng nghiệp khác cũng nhìn thấy y.


"Ày đó là Thiệu Thanh sao?"
"Cậu ta sao lại trở về rồi?"
"Còn có thể là tại sao, bác cả không cần cậu ta nữa, cậu không thấy cậu ta ngại qua đây sao?"
"Cũng phải, lúc đầu từ chức huênh hoang, bây giờ chán chường quay lại, đổi lại là tôi cũng xấu hổ."
....


Cảnh Thời lắc đầu, cảm thấy khá thổn thức, vừa rồi tuy chỉ liếc nhìn, nhưng cũng nhìn rất rõ.
Thiệu Thanh thoạt nhìn khác biệt quá lớn so với trước đây, trong mắt không hề có phần kiêu ngạo trong quá khứ.


Cảnh Thời bỗng nhiên nhớ đến trước đây Tiết Tâm Viễn từng nhắc, bởi vì người nhà Thiệu Thanh tranh đoạt nhà quậy đến không yên ổn, cha con thành thù, một mảnh hỗn loạn.


Chẳng qua thổn thức thì thổn thức, vừa nghĩ đến chuyện của Đô Đô, cậu không có cách nào đồng tình với Thiệu Thanh, dứt khoát coi như không nhìn thấy.
Lúc ăn cơm, cậu đi lên lầu ăn cơm với Đô Đô, Đô Đô vừa thấy cậu thì vui vẻ dẫm chân nhỏ xông qua.
"Cha, cha."


Cảnh Thời cười hôn bé, ngẩng đầu vô thức nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, cảm thấy hình như nhìn thấy sườn mặt của Thiệu Thanh.
Nhưng vừa nghĩ lại, quần áo đơn vị y mặc giống nhau, có lẽ chỉ là ảo giác.


Chẳng qua vẫn không yên tâm lắm, trước khi đi bèn nói với hai dì, để các bà trông Đô Đô kĩ hơn.
Buổi tối sau khi về nhà, Cảnh Thời nhìn Đô Đô một mình nằm sấp trên giường lật sách tranh vẽ, lặng lẽ xuống giường đi phòng sách.


Cửa phòng sách không đóng, cậu tựa cửa, co lại ngón trỏ tùy ý gõ xuống hai cái trên cửa.
Lộ Ý Trí đầu cũng không ngẩng, giải quyết việc chung nói: "Vào đi."


Cảnh Thời chậm rãi đi đến bên cạnh anh, vừa muốn mở miệng thì bị Lộ Ý Trí bỗng nhiên đưa tay ra kéo qua, góc độ vừa chuyển, trực tiếp ngồi trên chân Lộ Ý Trí.
Cảnh Thời sững sờ, tiếp theo chỉ cảm thấy cạn lời, cậu còn cho rằng người này đang bận.


Cậu đặc biệt bóp cằm Lộ Ý Trí tỉ mỉ kiểm tr.a một lượt, xác định anh không có đeo tai nghe nói chuyện điện thoại mới buông tha anh.
Lộ Ý Trí lông mày cong cong tùy ý cậu giày vò, rất tốt tính.
Nể mặt anh phối hợp, Cảnh Thời cúi đầu hào phóng hôn một cái lên môi anh.


Lộ Ý Trí vẻ mặt không hài lòng: "Chỉ như vậy?"
"...."
Hai người cười quậy nói giỡn mấy câu, Cảnh Thời mới nói: "Luôn quên hỏi anh, Lộ Lập Hiên gần đây như thế nào?"


Chủ ý của cậu là Lộ Lập Hiên đang làm chuyện thiêu thân gì, có hay không khả năng thông đồng với Thiệu Thanh đánh chú ý lên Đô Đô nhà mình, nhưng cậu hiển nhiên đã quên, ở trên chuyện ghen tuông, Lộ Ý Trí không nói đạo lý.


"Em hỏi nó làm gì?" Lúc nói lời này mắt hơi híp lại, thật sự là tín hiệu nguy hiểm.
Tác giả có lời muốn nói:
Đô Đô: Cha, Đô Đô đã một tiếng không uống sữa.
Cảnh Thời:....


1 giờ sáng 1 mình ở ktx, thèm đồ ăn Việt Nam héo hon, 8 tháng rồi chưa được đụng vô phở, hủ tiếu, bánh canh, bún mắm, bánh xèo....đồ ăn nước khác dỡ như hạch, không bằng 1 góc nhỏ nước mình.






Truyện liên quan