Chương 56

Cảnh Thời vừa thấy không ổn, nhanh chóng thả nhẹ thanh âm, nằm sấp trong lòng anh, nói khái quát chuyện của Thiệu Thanh.
Lộ Ý Trí sờ lưng cậu, chậm rãi nói: "Tội danh của anh cả anh đã định, còn nó, tạm thời còn đang điều tra, thật sự muốn làm gì, vậy thì tr.a nhanh một chút."


Cảnh Thời gật đầu, cậu chỉ muốn nói với Lộ Ý Trí một tiếng, nhắc nhở anh một chút là được.
Nhưng chỗ Đô Đô xác thực không yên tâm được.


Nhưng nếu không để Đô Đô ở phòng nhi đồng, vậy cậu không cách nào đi làm, để Đô Đô mỗi ngày theo Lộ Ý Trí đi làm hiển nhiên cũng không thực tế.
Lộ Ý Trí sờ sờ đầu cậu, an ủi nói: "Không có chuyện gì, có anh đây."


Anh biết Cảnh Thời không muốn mất đi công việc, cũng không muốn luôn xin phép gây thêm phiền phức cho đồng nghiệp, cho nên dù trong lòng lo lắng, nhưng anh sẽ không nói ra.
Anh biết bản thân Cảnh Thời đã rất xoắn xuýt.
"Anh tiếp tục làm việc, em đi ngủ."
Lộ Ý Trí bế cậu lên: "Cùng nhau ngủ."
"Anh không làm việc?"


"Ngày mai lại làm."
"...."
Đô Đô lật một lát bỗng nhiên phát hiện không thấy cha nữa, vội vàng vừa gọi cha, vừa muốn xuống giường tìm, nhưng dựa vào cái chân ngắn không đủ chạm sàn nhà của bé, chỉ có thể đáng thương nửa treo bên giường.
"Cha, cha."


Cảnh Thời cười vui vẻ, đợi Lộ Ý Trí thả cậu xuống thì đi bế Đô Đô, Đô Đô vừa vào lòng cha thì vui vẻ, nằm sấp trong lồng ngực Cảnh Thời cọ trái cọ phải.
Sến rện một hồi thì duỗi bàn tay nhỏ về phía Lộ Ý Trí, đổi vào lòng của một người ba khác cọ cọ.


available on google playdownload on app store


Cảnh Thời vỗ mông thịt của bé Đô Đô: "Đô Đô, con nên đi ngủ."
Đợi Lộ Ý Trí thả bé lên giường, bé trở mình nằm chính giữa, vểnh bụng tròn, duỗi tứ chi mũm mĩm ngắn ngủn về bốn phía.
Cảnh Thời ghét bỏ chọc bé: "Đô Đô, con có thể chú ý hình tượng một chút được không?"


Đô Đô lăn người, cười ha ha bổ nhào vào lòng cậu, không hề cảm thấy xấu hổ.
Lộ Ý Trí từ trên bàn tròn bên cạnh cầm lấy một cuốn sách kể chuyện, ôm Đô Đô qua.
"Ba kể chuyện cho con."
*


Sau khi tan làm, Thiệu Thanh lê thân thể mệt mỏi về nhà, trước đây tuy y không thuộc về khu vui chơi, nhưng dù sao người ta cũng nhớ y, chuyện từ chức này ít nhiều cũng có chút kiêng kị, cho nên tuy nhận, lại phân phối y đến đơn vị mệt nhất.


Điều khiến y bực bội nhất cũng không phải cái này, trong nhà mới khiến người ngột ngạt nhất.
Ông bà nội y nhẫn tâm, muốn kiện họ, quậy đến không thể ngừng được, bây giờ cả nhà chỉ có thể chuyển ra ngoài, tùy tiện thuê một căn phòng cũ rách nát sống qua ngày.


Thiệu Minh không muốn tìm việc, Tôn Dung vì chuyện này ngày ngày cãi nhau với ông ta, bây giờ ngay cả nói cũng không nói nữa.
Bằng không thì Thiệu Thanh biết rõ sẽ bị người chê cười, còn phải trở về khu vui chơi.
Nếu không đi, cả nhà sống không nổi nữa.


Thiệu Minh vừa thấy y đã vội vàng xông qua, hỏi: "Tiểu Thanh, kiếm được tiền không?"
Thiệu Thanh lười nhìn ông ta, cúi đầu buồn bực nói: "Con đi chỗ nào kiếm tiền?"


Thiệu Minh giọng điệu hiển nhiên: "Lộ Lập Hiên, nhà họ Lộ có tiền, nó trước đây lại thích mày, mày đi mượn nó...một chút, cũng không có vấn đề gì nhỉ?"
Thiệu Thanh lặng lẽ trợn trắng mắt, cạn lời nói: "Cha anh ta sắp vào rồi, chỗ nào còn có tâm tư cho con mượn tiền?"


Chuyện của Lộ Hoằng Nghị cũng không phải bí mật gì, mấy ngày nay tin thời sự và ở trên mạng điều nói, Thiệu Minh đương nhiên cũng biết, đáng tiếc điểm quan tâm của ông ta và người khác không giống nhau.
"Bây giờ mượn, lỡ như nó và cha nó cùng nhau vào, vậy không thể mượn được nữa."


Hơn nữa nói không chừng còn không cần trả.
Thiệu Thanh không muốn để ý ông ta, vì không ăn cơm tối, không có sức lực nói chuyện, dứt khoát trở về phòng.
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||


Tắm rửa xong đi ra, ở trên giường ngây ngốc xem điện thoại, những lời kia của Thiệu Minh chẳng hiểu sao luôn quẩn quanh trong đầu y, rõ ràng xì mũi xem thường, nhưng không thể xoa tan đi được.
Có lẽ trong lòng y cũng ôm cách nghĩ giống vậy.
Do dự hồi lâu, Thiệu Thanh vẫn thăm dò gọi một cuộc điện thoại cho Lộ Lập Hiên.


Cho đến cuộc gọi thứ ba mới có người nhận.
"Ai?" Thanh âm thoạt nghe vô cùng kiềm chế chán nản, thậm chí nghe không ra âm sắc vốn có.
Thiệu Thanh nhìn màn hình điện thoại mới dám mở miệng: "Lộ Hiên?"
Bên kia có lẽ uống nhiều, hồi lâu mới nghe thấy một tiếng cười châm chọc.
"Thiệu Thanh?"


Âm cuối kéo dài thoạt nghe rất quái gở.
Thiệu Thanh sớm dự liệu được sẽ như thế, cũng không tức giận, thanh âm dịu dàng nói: "Tôi xem tin tức, gọi hỏi thăm anh như thế nào, anh nếu không hoan nghênh, tôi tắt máy."
"Cậu không phải đến châm chọc tôi?"
"Bản thân tôi cũng như vậy rồi, có tư cách gì châm chọc anh."


Lộ Lập Hiên im lặng hồi lâu, lại lần nữa mở miệng: "Nhiều ngày như vậy cậu là người đầu tiên gọi cho tôi."
Nói xong, dường như tự châm chọc cười mấy tiếng.
"Vậy anh có tính toán gì chưa, cha anh ông ấy..."


Lộ Lập Hiên lại cười một tiếng, lần này trong giọng điệu đầy tuyệt vọng và không cam: "Tôi có thể có tính toán gì, cha tôi đã bị gán tội, còn có chuyện gì của tôi nữa?"


"Lập Hiên, anh ít nhất còn có thân phận người của nhà họ Lộ, còn có tiền có thể chống đỡ nửa đời còn lại, có ông nội anh, Lộ Ý Trí sẽ không đuổi cùng giết tận anh."


Lộ Lập Hiên hừ một tiếng: "Ông nội tôi? Ông lão đó sớm đã mặc kệ tôi và cha tôi, trông chờ ông ta có tác dụng gì!"


Thiệu Thanh lại an ủi gã mấy câu, thấy gã cảm xúc bình phục một tí, liền chán nản nói: "Nhà tôi gần đây cũng không tốt lắm, chuyển nhà rồi, cho nên tôi trở về khu vui chơi làm công, ồ đúng rồi, tôi hôm nay còn nhìn thấy Cảnh Thời, cậu ta thoạt nhìn sống khá tốt."


Phía sau lúc nói đến Cảnh Thời, thanh âm rõ ràng nhỏ xuống, có loại cảm giác giả vờ vui vẻ.
Không nhắc còn tốt, vừa nhắc đến Cảnh Thời Lộ Lập Hiên trực tiếp bùng nổ, mắng chửi giống như Cảnh Thời là kẻ thù giết cha gã.
Thiệu Thanh cau mày cầm điện thoại hướng ra ngoài.


"Được rồi, chúng ta nên nghĩ như thế nào trải qua cửa ải khó khăn, anh lẽ nào không muốn cứu cha anh ra sao?"
"Ông ấy vào rồi, cứu thế nào?"
"Ít nhất phải nghĩ cách giảm hình phạt, còn có bản thân anh, anh xác định chú nhỏ anh sẽ buông tha anh không, quan hệ của anh và Cảnh Thời kém như vậy?"


Lời này dường như chọc vào chỗ nào đó của Lộ Lập Hiên, gã không nói chuyện.
Lâu sau mới thở dài, nặng nề nói: "Tôi từng cầu xin ông nội tôi, nhưng không có tác dụng, bây giờ trong lòng ông cụ chỉ có chú nhỏ tôi, tôi như thế nào, còn không phải hoàn toàn xem tâm tình ổng."


"Anh từng cầu xin chú nhỏ anh chưa?"
"Cậu cho rằng tôi chưa từng sao, mềm cứng gì tôi đều thực hành còn có thể làm thế nào, tôi và cha tôi hợp lực cũng không phải đối thủ của ổng!"


Thiệu Thanh lặng lẽ trợn trắng mắt, còn không phải sao, một điểm này y sớm đã nhìn rõ, đáng tiếc Lộ Ý Trí quá cao ngạo, y bám không tới.
Chỉ có thể miễn cưỡng chắp vá với Lộ Lập Hiên.
Ghét bỏ thì ghét bỏ, Thiệu Thanh nói chuyện vẫn dịu dàng như cũ.


"Vậy anh thử nghĩ biện pháp khác, cầu xin Cảnh Thời? Chú nhỏ anh hôm nay đi đón cậu ta, thoạt nhìn thật sự ân ái, còn có đứa nhỏ kia..."
"Đợi chút."
"Cái gì?"


"Cậu nói đúng, còn có Cảnh Thời và đứa nhỏ kia, chú nhỏ tôi không phải rất để ý họ sao, ông cụ cũng rất thích, chắc chắn sẽ nể mặt họ nghe tôi nói mấy câu?"
Thanh âm của gã càng lúc càng thấp, đến cuối cùng là tự nói tự nghe.


"Lập Hiên, tôi cảm thấy anh nên cẩn trọng một chút, chú nhỏ của anh khó lắm mới có con, ảnh lại thích Cảnh Thời và đứa nhỏ tên Đô Đô kia, tương lai nói không chừng Lộ thị cũng phải giao lại cho nó, anh..."


Lộ thị là điểm đau lớn nhất của Lộ Lập Hiên, lời này vừa nói ra, Lộ Lập Hiên hận đến nghiến răng nghiến lợi, tư thế kia quả thực hận không thể một giây sau đi giết Cảnh Thời và Đô Đô.


Những lời phía sau gã nói Thiệu Thanh không nghe kĩ, dù sao cũng chỉ là một vài lời trút giận rác rưởi, y và Lộ Lập Hiên đã hẹn xong thời gian và địa chỉ gặp mặt.
Ở trong khu vui chơi.
*
Từ sau khi mang thai, thời gian Cảnh Thời đi ngủ trở nên ít hơn, thường xuyên nửa đêm tỉnh, ban ngày cũng giống vậy.


Sau khi cậu tỉnh, dắt Đô Đô đi phòng vệ sinh một chuyến, sau khi về đặt bé mập mơ màng lên giường, vừa muốn nằm xuống thì bị Lộ Ý Trí kéo vào trong lòng.
Trong đêm tối, thanh âm của người đàn ông rất trầm thấp quyến rũ, Cảnh Thời theo bản năng co lại.
"Ngủ không được?"


"Không có, bỗng nhiên tỉnh."
Lộ Ý Trí đưa tay đặt lên bụng cậu, bàn tay lớn ấm áp xoa qua xoa lại hai cái: "Có cảm giác không?"
Anh hỏi là đứa nhỏ, nhưng Cảnh Thời trước đây bị anh trêu đùa quen rồi, theo bản năng vẹo đến trong con đường kia.
"Không có cảm giác."


Nghe ra tức giận trong giọng điệu của cậu, Lộ Ý Trí tạm ngừng một lát, rồi giống như hiểu ra gì đấy, cười khẽ một tiếng, Cảnh Thời lúc này ngay cả tai cũng đỏ.
"Bây giờ thì sao?" Lộ Ý Trí dứt khoát đã sai thì sai luôn, lại sờ mấy cái.


Cảnh Thời đập rớt tay anh, nhưng thân thể lại tựa gần hơn vào trong lòng anh.
Tư thế rất ỷ lại, đây là chuyện trước đây cậu rất ít khi làm.
Lộ Ý Trí thu lại ý cười, hỏi: "Sao vậy?"
Cảnh Thời nghĩ rồi nghĩ, vẫn quyết định nói thật: "Cảm thấy có hơi bất an."


Không biết có phải liên quan đến mang thai hay không, Cảnh Thời luôn cảm thấy bản thân dường như có hơi mẫn cảm. Rõ ràng phòng nhi đồng rất an toàn, trước đây Thiệu Thanh ở trong khu vui chơi nhiều ngày như thế cũng không thể đến gần phòng nhi đồng, bây giờ cậu đã nhắc với Lộ Ý Trí, về sau chỉ sẽ càng an toàn hơn, nhưng cậu không hiểu sao không thể an tâm được.


Dứt khoát bất chấp nói: "Bằng không, em từ chức, ở nhà chăm bé."
Lộ Ý Trí nhẹ nhàng sờ hai cái trên lưng cậu, dịu dàng nói: "Đừng lo lắng, để anh giải quyết."


Nuôi dưỡng Cảnh Thời và Đô Đô ở nơi an toàn tất nhiên tốt, nhưng cái này với Cảnh Thời lại không có bao nhiêu chỗ tốt, bé mập hiếu động có lẽ ở không nổi.
Nhưng chỗ an toàn hơn khu vui chơi nói chung vẫn sẽ có.


Dưới sự an ủi của anh, Cảnh Thời dần dần bình tĩnh lại, chậm rãi chìm vào giấc mộng.
Lộ Ý Trí đợi sau khi cậu ngủ, đau lòng hôn lên trán cậu, nhưng màu sắc con ngươi so mới sắc đêm càng tối hơn.


Nếu đặt ở trước đây, chuyện đến đây anh sẽ không quản nữa, không phải anh nhân từ, mà là Thiệu Thanh và Lộ Lập Hiên bây giờ, xác thực không cần anh làm gì nữa.
Nhưng bây giờ không giống, Cảnh Thời và Đô Đô đều là nhược điểm của anh, lại cộng thêm đứa nhỏ trong bụng.


Một điểm này, tất cả mọi người đều biết.
Cho nên, anh cần thiết phải tốn thêm chút thời gian, giải quyết sự việc càng thêm chu toàn hơn.
Tác giả có lời muốn nói:
Đô Đô: Lại tranh thủ con ngủ lặng lẽ thì thầm, con phải quậy!


Ai đó nói với tui tháng 3 sẽ ấm lên, bây giờ tháng 5 rồi thấp nhất 10 độ cao nhất 27 độ, thỉnh thoảng vẫn bị cái lạnh quật cho ngu người.






Truyện liên quan