Chương 57
Sáng sớm hôm sau, Đô Đô thức dậy rất sớm, vì liên quan đến mang thai nên Cảnh Thời còn đang chìm vào trong giấc ngủ sâu, chẳng hề hay biết việc bé đã ngủ dậy, bé động đậy một cái, Lộ Ý Trí mở mắt ra, hiển nhiên đã dậy từ sớm.
Đô Đô vừa thấy ba dậy, vui vẻ bổ nhào qua, thân thể nhiều thịt của Đô Đô cố gắng chen vào lòng ba.
"Ba."
"Ừ."
Đô Đô ủn trong lòng Lộ Ý Trí một lát thì giơ tay hướng về phía Cảnh Thời, muốn sờ bụng cha.
"Em trai."
Lộ Ý Trí chọc đầu mũi bé, cười nói: "Cũng có thể là em gái."
"Em gái."
"Ừ."
Đô Đô phồng gương mặt mũm mĩm lên, nghiêm túc nhìn chằm chằm bụng cha, không hiểu lắm em trai em gái ở chỗ nào.
Lộ Ý Trí cầm tay bé, nhỏ giọng nói: "Ba mang con đi đánh răng rửa mặt, để cha con ngủ thêm lát nữa."
Thấy anh nhỏ giọng nói chuyện, Đô Đô cũng ý thức được không thể đánh thức cha, mở đôi mắt to tròn giọng điệu nghiêm túc nói: "A."
Lộ Ý Trí hôn bé, như đang khen ngợi.
Bé mập vui vẻ, Lộ Ý Trí thả bé lên sàn, bé đi hai bước, phát hiện có thanh âm, thì ngừng lại không dám động đậy.
Lộ Ý Trí cũng không nói chuyện, xem bé muốn làm gì.
Kết quả một giây sau bé nằm sấp xuống, muốn bò đi, Lộ Ý Trí cười đi qua, bế bé lên, hai ba con lặng lẽ đi phòng tắm.
Sau khi đánh răng rửa mặt, Lộ Ý Trí đặt bình sữa vào trong tay Đô Đô, để bé ngồi trên ghế nhỏ, bản thân đi phòng để quần áo thay đồ.
Bé mập nào chịu ngồi ngoan ngoãn, không bao lâu bé ôm bình sữa bắt đầu dạo bộ khắp nơi, một lát đi phòng để đồ nhìn Lộ Ý Trí, một lát đến phòng ngủ thò đầu vào, nhìn thử Cảnh Thời dậy chưa.
Làm như vậy mấy lần, Cảnh Thời cuối cùng dậy rồi, bé vui vẻ bịch bịch chạy vào, nằm sấp bên giường cố gắng nhét bình sữa của mình vào trong miệng Cảnh Thời.
Cảnh Thời giả bộ chạm một cái, rồi cười nói: "Thật ngon, cảm ơn Đô Đô."
Đô Đô vui vẻ há miệng cười ha ha.
Có lẽ do có Lộ Ý Trí bên cạnh, một đêm này Cảnh Thời ngủ rất ngon, thức dậy cả người thoải mái, ngay cả bất an trong lòng cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Bản thân cậu không nghĩ nhiều nữa, nhưng ban ngày lúc đi làm ở khu vui chơi, Tiết Tâm Viễn lại đi qua tìm cậu.
Hơn nữa vừa mở miệng đã đề nghị để cậu đến Hồi Hàng làm việc.
Tiết Tâm Viễn chỉ có một đứa con là cậu, đương nhiên muốn để cậu thừa kế công ty của mình, nhưng ông không tạo quá nhiều áp lực, chỉ nói bên Hồi Hàng càng an toàn hơn.
Tuy ông không nói, nhưng Cảnh Thời hiểu rõ, trong lòng cậu rất do dự và xoắn suýt.
Cậu tự cảm thấy chẳng có bao nhiêu thiên phú làm sếp, lỡ tương lai quản hư Hồi Hàng, há chẳng phải thành tội nhân.
Thế là, cậu quả quyết giơ lên bé mập ở bên cạnh đang ăn đến dơ hầy, nét mặt chân thành nhìn Tiết Tâm Viễn.
"Ngài cảm thấy bé thế nào, bằng không thì, bồi dưỡng một chút?"
Bé mập nét mặt mờ mịt nhìn ông nội, trên bàn tay mũm mĩm dính nước quả cherry, trên cổ còn quấn một cái yếm màu lam nhạt.
Tiết Tâm Viễn: "...."
Đô Đô hoàn toàn không biết cha muốn đưa một đứa bé chỉ mới một tuổi như bé đi huấn luyện ma quỷ, còn vui vẻ giang tay về phía Tiết Tâm Viễn.
"Ưng ội."
Tiết Tâm Viễn đón lấy bé, nhìn Cảnh Thời, nét mặt bất lực nói: "Chú cho dù muốn, nhưng sợ Lộ Ý Trí sẽ không buông tha chú."
"Không sao." Cảnh Thời rộng lượng vỗ bụng mình: "Chỗ này còn một đứa."
Tiết Tâm Viễn: "...."
Cảnh Thời cười nói: "Ngài năm nay chưa đến 50 tuổi, đoán chừng có thể làm được 20 năm nữa, bồi dưỡng bé, dư thời gian."
Tiết Tâm Viễn tức muốn đánh cậu, trong miệng không có một câu đứng đắn.
Nói cười thì nói cười, nhưng với đề nghị của Tiết Tâm Viễn, Cảnh Thời cũng đồng ý sẽ suy nghĩ lại.
Vốn dự tính suy nghĩ ba ngày, nhưng trong lúc đó bỗng nhiên xảy ra sự cố, buộc Cảnh Thời không thể không rút ngắn thời gian.
Lúc tan làm, Cảnh Thời đi đón Đô Đô, kết quả phát hiện buổi trưa bé mập còn đang vui vẻ ngờ nghệch, lúc này thoạt nhìn chẳng vui tẹo nào.
Cảnh Thời hỏi bé bé cũng không chịu nói, chỉ đành đi hỏi dì, nhưng dì tạm thời cũng nhớ không được.
"Đô Đô, con rốt cuộc sao vậy, nói với cha được không?"
Đô Đô cõng cặp nhỏ, vểnh bụng mập đứng đó, nét mặt có hơi tủi thân.
"Cha."
Cảnh Thời bế bé vào trong lòng, hôn gương mặt mũm mĩm của bé, dịu dàng nói: "Có người ăn hϊế͙p͙ bé mập nhà chúng ta?"
Đô Đô bị cậu chọc vui vẻ hơn, há miệng nhỏ cười haha, Cảnh Thời thở phào nhẹ nhõm.
Vì để an ủi bé mập hôm nay bị tủi thân, sau khi Cảnh Thời về nhà, cố ý mang bé đến phòng trò chơi gắp thú bông.
Lộ Ý Trí trước đây mua về một hàng máy, đã được cậu xếp đến đó, giảm bớt Đô Đô không có chuyện gì thì đi chơi một lát.
Mười cái máy ấn gắp một lần, Cảnh Thời mệt quá chừng, bé mập lại vui vẻ vừa nhún vừa nhảy.
Cảnh Thời thầm nghĩ lát nữa chắc sẽ đỡ hơn, nhưng đợi Lộ Ý Trí vừa về đến, Đô Đô bỗng nhiên nhớ đến bản thân còn đang tủi thân, miệng nhỏ lại bĩu xuống.
Cảnh Thời: "....?"
Cậu nhét bé mập vào trong lòng Lộ Ý Trí, anh đến đi, em mệt rồi.
Lộ Ý Trí không hiểu gì hết, nhéo gương mặt mũm mĩm của Đô Đô, cười nói: "Đô Đô sao thế, máy gắp thú bông không dễ chơi? Ngày mai ba lại mua cho con cái khác."
Cảnh Thời nhanh chóng ngăn lại, người này lại sắp đi làm chuyện tốn tiền.
"Chiều nay lúc em tan làm đi đón đã không vui rồi, hỏi bé cũng nói không ra kết quả, anh thử xem."
Lộ Ý Trí còn chưa mở miệng, Đô Đô liền bạch bạch chạy đến trong phòng để quần áo, nhón chân lấy xuống túi xách nhỏ của mình, ngay ngắn đeo lên, rồi ở trong ánh mắt tò mò của hai cha, lại lạch bạch chạy về trong phòng ngủ.
Lộ Ý Trí trước đứng lên đi qua, Cảnh Thời đi theo sau lưng anh, hai người đều không rõ bé mập rốt cuộc muốn làm gì.
Đô Đô chạy đến trong phòng đựng đồ chơi của bé, lựa một lát lựa xong một chiếc máy bay nhỏ bé gần đây thích nhất ôm lấy, rồi lại đi đến trong tủ kéo ra một hộp socola chưa xé giấy gói.
Hai thứ khác nhau đặt chung chỗ với bé mà nói có hơi lớn, bé tốn sức ôm vào trong lòng, rồi xoay đầu đi về phía cửa.
Hai cha lại cùng nhau đi theo bé đến chỗ lối vào.
Bé mập ngồi trên ghế nhỏ, mắt trợn tròn nhìn giày của mình, bé không biết mang, chỉ có thể ngước mặt nhìn Cảnh Thời.
"Cha."
Gọi xong lại giơ bàn chân mũm mĩm của mình.
Cảnh Thời dường như hiểu rồi: "Bé muốn ra khỏi nhà?"
Lộ Ý Trí lắc đầu: "Không chỉ vậy."
Cảnh Thời gật đầu, bé mập bình thường ra khỏi nhà sẽ không mang theo đồ chơi và socola, quá mức chỉnh tề như thế.
Hơn nữa cho dù muốn mang theo bé cũng sẽ không tự mình ôm, nhất định sẽ nghĩ cách để nhét vào trong lòng cha.
Như thế này xem ra, có hơi giống—
"Chắc bé muốn bỏ nhà ra đi."
Cảnh Thời nhìn Lộ Ý Trí, cảm thấy anh nói đúng.
"Tại sao?"
"Có lẽ ở trong phòng nhi đồng gặp được chuyện gì rồi."
Cảnh Thời một đầu sương mù đi qua, ngồi xổm xuống cùng với Đô Đô nhìn thẳng, dịu dàng nói: "Đô Đô, có phải hôm nay con cùng bạn nhỏ nào cãi nhau?"
Vấn đề này vừa hỏi ra, Cảnh Thời cũng cảm thấy có hơi ảo ma.
Có chút xíu như này, nào biết cái gì gọi là cãi nhau?
Kết quả bé mập lại nghiêm túc gật đầu.
"Em trai."
Ồ, cãi nhau với một bé trai.
"Vậy các con cãi cái gì?"
Bàn tay mũm mĩm của Đô Đô chỉ bụng Cảnh Thời, tủi thân nói: "Em trai."
Cảnh Thời nét mặt hoang mang nhìn Lộ Ý Trí, nghi ngờ nói: "Bé cảm thấy đứa nhỏ trong bụng tương lai sẽ cãi nhau với bé?"
Lộ Ý Trí cười cười, chậm rãi lắc đầu.
Vào lúc này, điện thoại Cảnh Thời vang lên, gọi đến là dì của phòng nhi đồng.
Dì giọng điệu căng thẳng kể lại chuyện vừa nhớ đến, Cảnh Thời an ủi bà mấy câu rồi tắt máy.
Thực ra chuyện rất đơn giản, buổi chiều Đô Đô và một bé trai cùng nhau xúc cát, Đô Đô cố tình xúc nhiều thêm một thùng cát, nói của em trai, ý là giữ lại cho em trai, kết quả bé trai kia nói với bé trong nhà đã có em trai, cha mẹ không thích bé nữa, thế là Đô Đô tức giận, cãi với người ta mấy câu.
Cảnh Thời: "...."
Cậu đi qua, nhìn nét mặt tủi thân của Đô Đô, cười nói: "Cha sao có thể không thích Đô Đô chứ, Đô Đô là bé cưng giỏi nhất của nhà chúng ta mà."
"Em trai."
"Em trai em gái cũng sẽ không thay thế được địa vị của Đô Đô."
Đô Đô lại nhìn Lộ Ý Trí, mắt to ngập nước.
Lộ Ý Trí bế bé lên, hôn lên trán bé một cái, cười nói: "Cha nói rất đúng."
Đô Đô dễ dỗ, được hai cha bảo đảm thì sau cơm mưa trời lại sáng, tự mình đặt socola, đồ chơi còn có túi xách nhỏ trở về.
Không bao lâu đã há miệng bắt đầu cười ngốc vui vẻ, chẳng qua bé lại học được một từ, tự mình siết nắm tay khen mình: "Đô Đô, giỏi."
Cảnh Thời: "...."
Hôm nay lần đầu tiên một nhà ba người cùng nhau tắm rửa, Cảnh Thời chuẩn bị một chậu nhỏ, chứa hơn nửa bồn nước, rồi thả Đô Đô vào ngâm.
Bé mập chả hề để ý hình tượng, tùy tiện nằm bên trong, Cảnh Thời đỡ đầu bé, gội đầu tắm rửa cho bé.
Lộ Ý Trí xả đầy nước trong bồn tắm, rồi vén tay áo đi qua: "Để anh."
Bé mập vui vẻ lăn lộn trong nước, ỷ tính tình Cảnh Thời hôm nay rất tốt, coi trời bằng vung.
Mặc kệ thế nào, bé cũng là cục cưng giỏi nhất trong nhà.
Cảnh Thời bất lực nhìn về phía Lộ Ý Trí, Lộ Ý Trí có hơi mắc cười, dứt khoát đuổi cậu vào bồn tắm ngâm, tự mình ra tay tắm rửa cho bé mập.
Vào trong tay anh, bé mập tém lại không ít, không chỉ ngoan ngoãn phối hợp, bảo làm gì thì làm cái đấy, còn há miệng cười ha ha gọi ba.
Cảnh Thời hứng nước tạt bé, bé mập rất biết nịnh nọt đúng chỗ.
Nhưng hết cách, cái thứ như đồ tây rất có khí thế thật sự rất huyền huyễn.
Chẳng qua cậu cũng mặc kệ, một mình ngâm trong bồn tắm to như vậy quả thực quá ngon.
Có tiếng cười của Đô Đô phụ họa, cậu bắt đầu suy xét lời đề nghị của Tiết Tâm Viễn.
Sau này nếu lại để Đô Đô ở phòng nhi đồng, khó tránh khỏi mỗi ngày sẽ nhớ đến chuyện này, chung quy không tốt với đứa nhỏ, nếu không thì đi Hồi Hàng cho rồi, với cậu mà nói, đi chỗ nào làm việc cũng là làm việc.
Vấn đề duy nhất chính là hợp đồng cậu kí với khu vui chơi, nhưng chuyện này cũng dễ giải quyết.
"Ngài Lộ, có chuyện phải phiền anh."
"Hửm?"
"Em chuẩn bị từ chức, anh giúp em can thiệp một chút."
Dù sao hợp đồng cũng là người ta nể mặt Lộ Ý Trí mới kí với cậu, tục ngữ nói muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông.
Lộ Ý Trí nhướng mày: "Anh là trợ lý của em?"
Cầu xin người, tư thế phải thấp một tí, Cảnh Thời hiểu, cậu lười biếng nhìn Lộ Ý Trí, bị hơi nóng hun đỏ hai gò má, giống như đang xấu hổ.
"Anh là chồng em mà."
Lộ Ý Trí: "...."
Tác giả có lời muốn nói:
Đô Đô: Con là cục cưng giỏi nhất, vậy em trai em gái là cục cưng giỏi thứ hai.
Cảnh Thời: Ngốc rồi chứ gì, còn có nửa câu sau chưa nói, em cũng là chồng anh ha ha ha.
Lộ Ý Trí: Hướng Văn, thay tôi đi đàm phán với công ty bao cao su, giá cả hợp lý thì mua, ngoài ra, bảo họ chất lượng làm tốt tí.
(Ha ha, Cảnh Thời, sinh xong đứa nhỏ xem cậu còn có thể phách lối nữa không!)