Chương 38

Ôn Noãn cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói với mẹ Ôn về Hướng Đồ Nam vào giờ ăn tối.


Nguyên nhân là do mẹ Ôn hỏi Ôn Uyển đã gặp được người thích hợp hay không. Cô con gái này ngoại hình, học thức, nhân phẩm mọi thứ đều tốt, hồi cấp ba không đề xướng yêu sớm, không nói đến chuyện bạn trai là chuyện tốt, nhưng suốt 4 năm đại học, lại vẫn là luôn độc thân, ngay cả bây giờ học nghiên cứu sinh, vẫn một mình.


Theo lý thuyết đáng lẽ phải có con trai theo đuổi mới đúng.
Ôn Uyển cúi đầu và cơm, ậm ờ không rõ mà nói: “Không có. Chưa gặp được người thích hợp. Con tạm thời cũng không định tìm.”


Mẹ Ôn thở dài trong lòng, cảm giác đứa con gái này của mình dường như có hơi chưa thông suốt lắm, ánh mắt chuyển sang Ôn Noãn, lại một tiếng than tiếc.
Đứa nhỏ này ấy, cũng luôn không định tìm nữa.
Hai đứa đều là như hoa như ngọc như vậy, sao tìm đối tượng lại khó như vậy.


Ôn Noãn cảm nhận được ánh mắt của mẹ Ôn, ngẩng đầu, đón ánh mắt mẹ Ôn, mỉm cười.
“Mẹ, nói với mẹ một chuyện, con yêu đương rồi.”
Mẹ Ôn hơi bất ngờ chút: “Hả. Nói một chút tình hình của cậu ta đi.”
Ôn Noãn hơi chột dạ: “Trước kia mẹ từng gặp rồi.”


Mẹ Ôn phản ứng rất nhanh: “Lúc họp phụ huynh, cậu trai đó?”
Ôn Noãn gật đầu.


available on google playdownload on app store


Hướng Đồ Nam với Ôn Noãn ở trường yêu đương rầm rộ, nhưng chủ yếu là trước mặt đám bạn học, trước mặt thầy cô và lãnh đạo trường, vẫn hơi thu liễm, huống hồ Hướng Đồ Nam thành tích tốt, sau khi ở bên Hướng Đồ Nam, thành tích của Ôn Noãn cũng luôn tăng dần đều, các thầy cô đối với hai đứa trẻ này phá lệ mắt nhắm mắt mở, không gọi phụ huynh đến chia rẽ bọn họ, hơn nữa cả Ôn Uyển cũng bao che giúp bọn họ, người trong nhà luôn chưa từng phát hiện.


Mãi đến sau đó có một lần họp phụ huynh, Hướng Đồ Nam thật sự kìm không được, giả làm bạn học cùng lớp của Ôn Noãn, xuất hiện trước mẹ Ôn lần đầu tiên.
Lúc ấy có không ít người cười trộm bên cạnh, khiến cho mẹ Ôn sinh nghi, sau đó về nhà đã từng hỏi qua Ôn Noãn.


Ôn Noãn không thừa nhận, Ôn Uyển cũng giúp làm chứng, mẹ Ôn khi đó đã biết chuyện bố Ôn ngoại tình, trong lòng hậm hực, hơn nữa Ôn Noãn từ nhỏ tính cách đã ngang tàng, bạn là con trai còn nhiều hơn con gái, thế nên sau đó chỉ tùy tiện hỏi hai câu, rồi bỏ qua như vậy.


Lúc này nhắc lại chuyện cũ, mẹ Ôn mẹ đầu tiên đã nghĩ đến chàng trai mắt một mí cao cao gầy gầy, luôn cười với bà, đối nhân xử thế rất lễ phép.
“Ngày xưa hai đứa từng hẹn hò rồi phải không?” Giọng mẹ Ôn rất bình tĩnh, không giống như tức giận, lại giống nghi hoặc bình thường hơn.


Ôn Noãn lại gật đầu.
Ôn mẹ trầm mặc một chút: “Mấy năm nay…” Bà muốn hỏi rằng, mấy năm nay cảm thấy hai đứa không ở bên nhau. Rốt cuộc sau khi vào đại học, yêu đương là được cho phép, nhưng Ôn Noãn cũng không dẫn cậu ta về nhà, thậm chí chưa từng nhắc đến.


Ôn Noãn càng thêm chột dạ: “Từng chia tay, mới vừa làm hòa.”
Mẹ Ôn cầm đũa, trầm mặc một lát, lại gắp một đũa đồ ăn, chậm rãi ăn, cuối cùng ngước mắt nhìn Ôn Noãn, hỏi: “Vậy con đã tìm được nguyên nhân trước kia chia tay chưa? Làm sao đảm bảo sau này sẽ không lại chia tay?”


Ôn Noãn cắn môi, không hề sợ hãi mà đối diện với mẹ Ôn mẹ, gật đầu: “Chắc con hiểu, hơn nữa còn tin tưởng hơn vào tương lai của bọn con.”
Mẹ Ôn nhìn chằm chằm cô một lúc, gật đầu: “Con biết tình hình nhà cậu ta không?”


Ôn Noãn vì vậy nói ra tên bố Hướng: “Anh ấy là thứ hai, trên còn có một người anh, mẹ có lẽ cũng từng nghe qua, Hướng Đông Dương.”


Mày mẹ Ôn rõ ràng nhăn lại: “Noãn Noãn, mẹ hơi lo, đây có lẽ không được môn đăng hộ đối. Từng gặp người nhà cậu ta chưa? Đối với con thế nào?” Bỗng nghĩ đến gì đó, bà nhíu mày chặt hơn, “Mẹ nghe tin bát quái, mẹ cậu ta hình như không phải rất dễ ở chung, hình như luôn không thích chị dâu Dương Lưu Thư của cậu ta, có phải thật không?”


Ôn Noãn không dám nói chuyện người nhà họ Hướng cũng không thích cô, đành phải giấu đầu giấu đuôi: “Vẫn chưa gặp qua. Anh ấy định giữa tháng này đưa con đi gặp.”
Chịu đưa Ôn Noãn đi gặp người lớn, ít nhất chàng trai kia cũng chân thành.


Mẹ Ôn gật đầu: “Vậy cũng được. Noãn Noãn, điều kiện nhà cậu ta với chúng ta mà nói, có hơi quá cao, nhưng con cũng không cần quá cố lòng bọn họ, để tránh bị bọn họ coi thường. Cuộc sông của chúng ta không được tốt lắm, nhưng cũng có thể qua, cũng không nhất định phải gả đến nhà cậu ta để dệt hoa trên gấm.” Có lẽ là nghĩ đến tính cách của Ôn Noãn, mẹ Ôn lại cười, “Tính tình của con, vốn dĩ không cần quá lo lắng. Mẹ chỉ lo con vì quá thích cậu ta, tình nguyện ép mình nhân nhượng.”


Câu cuối của Mẹ Ôn khiến ấm áp hơi chua xót, thật ra, cô thật sự có dự định này, muốn nhượng bộ thích hợp, làm vui lòng người lớn nhà họ Hướng, như vậy Hướng Đồ Nam sẽ có thể bớt khó xử một chút.
“Con biết rồi.”


“Chờ gặp người nhà cậu ta rồi, con hãy sắp xếp để mẹ gặp cậu ta.”
Ôn Noãn lại gật đầu.
Ôn mẹ không nói nhiều về chuyện này nữa, chỉ nhìn Ôn Uyển: “Em gái giành trước rồi, Uyển Uyển con cũng có thể để ý hơn một chút.”


Ôn Uyển dùng tay che mặt mình lại: “Sao lại Như thế nào lại lôi kên người con rồi.”
--
Sau khi giúp rửa bát, Ôn Noãn đã gấp gáp không chờ được nhắn Wechat cho Hướng Đồ Nam.
Nhị nha đầu: Tin tốt.
Nhị nha đầu: Hướng tiên sinh anh đã bước ra ánh sáng, không còn không hộ khẩu nữa.


Phản ứng của Hướng Đồ Nam có chút kỳ lạ.
Hướng nhị: Ừ. Ăn cơm tối chưa?
Nhị nha đầu: Anh không vui sao?
Hướng nhị: Vui.
Hướng nhị: Cho nên muốn mời em ăn tối.
Nhị nha đầu:
Chuông điện thoại vang lên, Ôn Noãn vội vàng bắt máy: “Anh có ý gì?”


Giọng Hướng Đồ Nam mang theo ý cười: “Ý chính là em bây giờ xuống, anh đưa em đi ăn ngon. Hoặc là, anh bây giờ sẽ đi lên?”
“Không không không, em xuống, em xuống ngay.”
Ôn Noãn a a kêu to lên, khiến mẹ Ôn đang xem TV và Ôn Uyển đan ôm máy tính của mình xem tài liệu đều kinh ngạc nhìn cô.


Ôn Noãn vội vàng vào phòng thay quần áo, chỉ trong chốc lát hấp tấp chạy ra: “Con đi ra ngoài một chút, anh ấy đến tìm con.”
Dù sao đã ra ánh sáng, cô cũng không đợi hai người kia phản ứng, đóng sầm cửa lại, người đã chạy đến cạnh cửa thang máy.


Mẹ Ôn và Ôn Uyển liếc nhau, rất bình tĩnh mà dặn dò cô: “Để ý giờ giấc, gần đến giờ, rồi gọi Noãn Noãn trở về.”
Ôn Noãn đi xuống, chạy như bay ra khỏi khu nhà, đối diện ven con đường cách đó không xa, một chiếc xe màu đen đang đỗ.


Trực giác của cô thấy đó chính là Hướng Đồ Nam.
Lúc cô chạy như bay đến bên kia, Hướng Đồ Nam đã hạ cửa sổ xe xuống, từ trong xe mỉm cười với cô.
Ôn Noãn chạy đến, từ đuôi xe vòng lên ghế phụ, kéo mạnh cửa xe ra, lên xe, rồi đóng sầm cửa xe lại.


Cửa sổ xe phía Hướng Đồ Nam cũng kéo lên.
Bên trong xe có một chốc im lặng.
Ôn Noãn cười ngây ngô, ngây ngô cười suốt, sau đó toàn thân cô sà về phía anh.


Hướng Đồ Nam vững vàng đón được cô, tiện hôn lên môi cô một cái, rồi đưa cô về lại ghế ngồi xuống, cúi người kéo dây an toàn qua thắt lại.
“Sao lại đến đây?” Cô há miệng thở hổn hển.
“Bây giờ không thể lên, đúng không?” Anh hỏi lại.


Ôn Noãn còn đang hưng phấn, gật đầu: “Mẹ em nói đợi sau khi em gặp người nhà anh xong, rồi sắp xếp cho bnj anh gặp nhau.”
Anh dường như rất vui vẻ: “Được. Em có phải đã ăn rồi không?”
Ôn Noãn sửng sốt: “Làm sao anh biết thế.”
Anh cười, chỉ vào môi mình.
Mặt Ôn Noãn nóng bừng lên.


Cũng may, cũng may, tối nay không ăn mấy đồ hành, hẹ linh tinh.
Cô ngượng ngùng, cong môi hỏi: “Anh vẫn chưa ăn phải không?”
Hướng Đồ Nam: “Nói chuyện tử tế.”


Ôn Noãn trừng anh một cái, há to miệng a một tiếng, mới bằng lòng nói chuyện bình thường: “Anh vừa đến đây phải không, chắc chắn còn chưa ăn cơm, đúng không?”
Anh gật đầu, đồng thời khởi động xe: “Cùng anh đi ăn chút gì đó nhé.”


Ôn Noãn cho rằng anh sẽ đến một nhà hàng gần đây, đang đi lại phát hiện gì đó không đúng.
“Chúng ta đi đâu?”
“Nhà anh.”
Ôn Noãn lập tức không lên tiếng.


Hướng Đồ Nam nói, là chỉ căn nhà mà họ triền miên lần cuối cùng kia. Ban đầu là nơi hai anh em họ ở cùng nhau, sau đó Hướng Đông Dương quen Dương Lưu Thư, tìm tổ ấm tình yêu khác, căn nhà kia đã để một mình Hướng Đồ Nam sử dụng.


Ôn Noãn đã hơn 5 năm rồi chưa đến đó, ký ức cuối cùng về nơi ấy vẫn là những trò nghịch ngợm không biết xấu hổ của hai người ngày đó.
Khuôn mặt cô lần thứ hai nóng bừng, đè xuống trái tim nhảy loạn bình bịch, hỏi: “Sao lại muốn đến đó? Có cái gì ăn à?”


“Anh nhờ người mua thức ăn.” Anh nhìn lướt qua cô một cái “Muốn ăn mì lần trước em chụp cho anh xem.”
Quả nhiên là mua thức ăn trước rồi, Ôn Noãn đang mặc áo sơ mi, xắn tay áo, lấy thức ăn từ tủ lạnh ra, chuẩn bị nấu.


Hướng Đồ Nam tựa như lần đầu tiên, một tay đút túi, dựa vào khung cửa, bất động nhìn cô chằm chằm.
Cô băm thịt thịch thịch, còn không quên trách móc anh: “Em còn tưởng anh tự làm, hóa ra là gọi em đến làm cu li.”
Khóe miệng anh cong cong: “sau này anh làm cả đời, lần này muốn ăn của em làm.”


Lúc đến đây lần đầu tiên, cô đã nấu mì cho anh.
Khi đó cô thật sự chưa từng xuống bếp, chắc chắn là khó ăn.
Hồi đó đứng ở đây, lúc nấu mì cho anh, hoàn toàn không nghĩ đến, sau đó hai người sẽ ở bên nhau.


Mà lần cuối cùng lúc rời khỏi nơi này, nếu có người nói cho cô rằng, ngày mai hai người sẽ chia tay, hơn nữa một lần đến 5 năm, cô chắc chắn sẽ ch.ết vì cười.
Ôn Noãn ngừng tay lại.
“Noãn Noãn?”
Tay cô lại cử động, tiếng thịch thịch thịch lại vang lên trong phòng bếp.


“Vừa rồi nghĩ gì thế?” Anh hỏi.
Ôn Noãn không nhìn anh, chỉ cười: “Nghĩ đến thế sự vô thường.”
Cô vừa rồi còn thề thốt son sắt với mẹ mình rằng rất có niềm tin vào tương lai của bọn họ, nhưng thật ra chuyện tương lai, ai cũng không thể đoán trước, càng không thể kiểm soát.


Ôn Noãn mười sáu tuổi đứng ở đây, đã từng xem không khí thành Hướng Đồ Nam, cầm đao lên chém.
Lúc 18 tuổi, cô được anh nắm tay từ nơi này rời đi, trong lòng mong chờ tương lai của bọn họ ở Thượng Hải.


Hiện tại, cô 23 tuổi, một mình sống ở Thượng Hải 5 năm, nhớ lại, là thế sự khó lường.
Sau này…
Anh bước đến, ôm lấy cô từ sau lưng.
Lưng Ôn Noãn dán vào ngực anh, cách hai lớp vải, trao đổi nhiệt độ cơ thể.


Cô thật ra thích mình của trước kia hơn, chỉ là cuộc đời một khi giai đoạn nào đó, sẽ không thể quay về quá khứ.
Tay anh theo theo cánh tay của cô đi xuống, nắm lấy tay cô.
“Để anh làm cho.”
“Không sao, em sẽ làm nhanh thôi.”


“Anh sợ em cầm dao chém anh.” Tiếng anh ở ngay bên tai cô, “Lần đầu tiên em ở chỗ này cầm dao chém lung tung, là muốn chém anh hả?”
Anh vậy mà còn nhớ.
Ôn Noãn cười nhạt: “Chưa từng thấy ai đáng ghét như anh.”


Anh là ân nhân, nhưng cũng thật sự rất khó ưa, nói chuyện hà khắc, rồi như nắm được cái gì đó.
Hướng Đồ Nam xoay mặt cô lại, hôn cô.
Tay cầm dao của Ôn Noãn dần dần buông lỏng, bị hôn đến mê muội, còn không quên nhắc nhở anh: “Còn chưa… chưa nấu…”


“Tự anh làm.” Nắm lấy thứ mềm mại trong tay, anh áp vào tai cô cười khẽ, “Lớn thật.”
Trước kia Ôn Noãn để tóc ngắn, thích xắn tay áo, phanh áo khoác, đi đường mang theo gió, nhìn qua như cậu trai nhỏ.


Nhưng khuôn mặt rất xinh đẹp, hơn nữa dưới bộ quần áo rộng thùng thình, thật ra dáng người hoàn mỹ của cô có thể khiến bất cứ chàng trai nào huyết mạch sôi sục.
Anh rất tự hào, anh là người duy nhất từng hưởng thụ “vẻ đẹp bên trong” này.
--


Cuối cùng vẫn là Hướng Đồ Nam tự mình nấu cơm.
Động tác của anh vô cùng nhanh nhẹn, xem ra mấy năm nay ở nước ngoài, anh cũng không hề bị nuông chiều.
Còn chưa ăn xong một bát mì, điện thoại của Ôn Noãn đã vang lên.
Ôn Noãn giục cô về.
“Ý của mẹ.” Cô ấy nói.


Đương nhiên Ôn Noãn hiểu mẹ Ôn đang lo lắng điều gì, tuy rằng sự lo lắng này của mẹ Ôn, thật sự đã muộn mất mấy năm rồi.
Phía Hướng Đồ Nam cũng chưa ăn xong, nhất định muốn đưa cô về.


Xe đến dưới nhà, anh mới cười thầm rằng mình vừa thấy cô đã thần hồn điên đảo, thậm chí quên mất cả mục đích của chuyến đi này.
“Hôm nay đã có chuyện gì xảy ra với em thế?”
Ôn Noãn cởi dây an toàn, cười: “Thật ra cũng không có gì, đã nghĩ thông rồi.”


Anh chỉ nhìn cô, thở dài một tiếng: “Thật sự không muốn nói thì thôi vậy, anh chỉ là không yên tâm lắm.”
“Cho nên mới đột nhiên đến đây?” Ôn Noãn kinh ngạc.
Anh im lặng, tỏ vẻ ngầm thừa nhận.
Ôn Noãn cảm thấy tâm trạng hiện tại của mình, thật quá dễ dàng bị anh ảnh hưởng rồi.


Cô nói ngắn gọn một ít về chuyện đã xảy ra, lại lập tức nói: “Thật sự không sao, em đã nghĩ thông rồi. Chỉ là không muốn anh lo lắng, mới không nói với anh.” Kết quả ngược lại làm anh phải đặc biệt đi chuyến này.
Hướng Đồ Nam sau khi nghe xong thì im lặng, cuối cùng kéo tay cô qua nắm trong lòng bàn tay.


“Anh đồng ý với em hai việc. Một là, sau này sẽ không lại chia tay với em nữa. Anh tuyệt đối sẽ không chủ động đề nghị, ngay cả em đề nghị, cũng không đồng ý. Thiên tai nhân họa không ai có thể làm gì được, nhưng anh có thể tự bảo đảm.”


Ánh đèn đường không chiếu được vào trong xe, khuôn mặt anh chìm trong bóng đêm, không thấy rõ lắm. Giọng nói rất nhẹ, thấp mà trầm.
“Điều thứ hai, anh sau này, sẽ làm người bố tốt.”
--
Khi Ôn Noãn chạy lên nhà, chỉ có Ôn Uyển ở trong phòng khách chờ cô.


Hai chị em nhỏ giọng nói chuyện với nhau vài câu, mặt Ôn Uyển đột nhiên đỏ ửng.
Cô ấy chỉ chỉ cổ mình: “Chỗ này. Nhanh cài cúc áo vào đi.”
Ôn Noãn lè lưỡi, vội vàng cài cúc áo trên cùng vào, nhỏ giọng nói: “May mà mẹ không chờ em.”


Ôn Uyển cốc khẽ lên trán cô: “Là chị dỗ mẹ vào phòng, nếu không thì…”
Ôn Noãn bận rộn chắp tay cúi vái đầu với cô ấy: “Cảm ơn chị gái.”
Ôn Uyển: “Nhanh đi tắm rửa rồi đi ngủ.”


Ôn Noãn vội vàng chạy vào phòng mình lấy quần áo, Ôn Uyển nhìn bóng lưng của cô, đầu tiên là không nhịn được cười, mỉm cười, rồi khóe miệng lại hơi rũ xuống.


Thời thiếu nữ hoài xuân (*), đối mặt với một Hướng Đồ Nam khiến người ta lóa mắt, cô ấy thật ra cũng từng nghĩ rằng, vì sao cùng một bộ dạng, anh lại chỉ thấy Ôn Noãn.


Thiếu nữ hoài xuân (少女怀春): Hoài: nhớ, Xuân: mùa xuân. Thiếu nữ ao ước, lo nghĩ đến hôn nhân. Nhân ngày xuân gợi lòng tưởng nhớ đến ái ân.
Nhưng cũng chỉ là nghi vấn một chút.
Như thể cô ấy sẽ tự hỏi, tại sao câu hỏi này nhất định phải giải quyết như vậy, còn cách nào khác hay không.


So với Hướng Đồ Nam, cô ấy để ý đến Ôn Noãn hơn.
Đó là em gái của cô ấy, là người đã bảo vệ cô ở mọi nơi, cô ấy tuy rằng thỉnh thoảng cũng thắc mắc, nhưng cũng không thật sự muốn làm cái gì cả.


Ngược lại, cô ấy rất vui lòng giúp bọn họ bao che, tạo cho bọn họ có cơ hội ở cùng nhau, bởi vì như vậy sẽ làm Ôn Noãn vui vẻ.
Sau khi bọn họ chia tay, cô ấy cũng đau lòng khổ sở không kém gì Ôn Noãn.
Thương Ôn Noãn, hận anh.
Cũng ghét bản thân.


Cô ấy đã từng một lần cảm thấy mình là đồng lõa với Hướng Đồ Nam, bởi vì cô giúp một tay, mới làm Ôn Noãn tổn thương.
Cho nên toàn bộ thời gian học đại học, nhìn Ôn Noãn cô đơn, cô ấy cũng chưa từng có suy nghĩ sẽ yêu đương.


Cô ấy đang dùng cách của riêng mình để thể hiện tình yêu của một người chị với em gái.
Mãi sau này, cô ấy học lên cao học, gặp được một thầy hướng dẫn lớn hơn cô một giáp, người ưu tú như vậy, lại đem lòng yêu cô ấy.


Cô ấy đã từng nhắc đến em gái mình với người đó, cho anh ấy xem ảnh của Ôn Noãn, nói cô đáng yêu như thế nào, năng động như thế nào, tốt như thế nào, anh ấy cũng chỉ là nhàn nhạt cười, sau đó nói anh ấy thích nhất, vẫn cứ là kiểu con gái như cô ấy.


Ôn Uyển chợt hiểu ra, trước kia Hướng Đồ Nam đã chọn Ôn Noãn, là bởi vì mỗi người có duyên phận của mình.
Duyên phận của Ôn Uyển cô hóa ra đang ở đây chờ cô.
Có điều anh ấy đã từng có một cuộc hôn nhân ngắn ngủi, cô ấy rất lo lắng, mẹ sẽ không thể tiếp nhận.


Ôn Uyển thật sự hâm mộ Ôn Noãn, luôn luôn gan dạ như thế, can đảm như vậy.
Cô có thể một lần nữa có được hạnh phúc, là tất yếu.
Thật mừng cho Ôn Noãn.


Cô ấy cũng muốn nói thẳng với mẹ: Con có người mình yêu rồi. Anh ấy rất ưu tú, mặc dù từng kết hôn, nhưng con không để ý, con vẫn rất yêu anh ấy.
Nhưng cô ấy không dám.
Cô ấy nhát gan như vậy, chẳng trách luôn khó có được hạnh phúc.
--


Cùng người nhà họ lộ đón Tết Trung Thu, nhìn dáng vẻ bố mẹ hai bên thật sự rất sốt ruột, cho nên muốn tranh thủ trước buổi tiệc rượu, thay anh ghán lại với Lộ Trình Trình trước.
Đương nhiên, người lớn sẽ viện đủ các lý do chính đáng để che đậy ham muốn cá nhân của mình.


Trong bữa tiệc Lộ Trình Trình luôn bắt chuyện với anh, Hướng Đồ Nam thái độ lạnh nhạt, cô ta nói mười câu, anh chỉ thỉnh thoảng đáp lại một hai câu.
Sắc mặt của bố mẹ nhà họ Lộ dần dần trở nên không tốt lắm.
Mẹ Hướng tìm lý do, gọi Hướng Đồ Nam sang một bên.


“Nhiệt tình với Trình Trình một chút.”
Mẹ Hướng tuổi gần 60 tuổi, giữ gìn rất tốt, thoạt nhìn vẫn cứ vô cùng trẻ trung, khí chất cao nhã, nhưng hơi có chút lạnh lùng cao ngạo, có vẻ không dễ thân.
Ở điểm này, Hướng Đông Dương giống bà hơn.


Mẹ Hướng khi còn trẻ là ca sĩ opera nổi tiếng trong nước, đã từng biểu diễn ở Vienna, sau đó theo bố Hướng kinh doanh, lại rất nhanh chóng bộc lộ tài năng trên thương trường. Lộ Trình Trình bất kể gia thế, hay là học thức, đều rất được lòng mẹ Hướng, hơn nữa cô ta còn cố ý lấy lòng mẹ Hướng, bởi vậy mấy năm nay, Lộ Trình Trình đã là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí con dâu thứ hai trong mắt mẹ Hướng.


Hướng Đồ Nam cười thờ ơ: “Mẹ lại không phải không biết con có có bạn gái rồi. Con chưa từng xúi giục bố nhiệt tình hơn với người phụ nữ khác.”
Lời này, thật sự là đại nghịch bất đạo.
Mẹ Hướng mắt lạnh nhìn anh, rất không giận tự uy.


Nhưng cậu con trai nhỏ này với cậu con trai lớn lạnh nhạt kia hoàn toàn không giống nhau, anh không đáp lại tất cả những cảm xúc của mẹ Hướng bằng sự thờ ơ giống Hướng Đông Dương.


Hướng Đồ Nam thậm chí còn cười: “Mẹ, con khuyên mẹ đừng cất công làm vậy. Thật sự, lời phản đối của mẹ nếu hữu dụng, anh con hôm nay cũng sẽ không ở nhà chị dâu. Đến cả con, nếu con thật sự có hứng thú với Lộ Trình Trình, từ hồi cấp hai đã có thể đưa cô ta lên giường rồi, còn phải đợi mẹ ba thúc bốn giục như thế sao. Sao nào, nếu không mẹ hạ cho con ít thuốc, mẹ xem thử xem con có thể chạm vào cô ta hay không?”


Càng nói càng kỳ cục.
Mẹ Hướng tức giận đến mức môi mím chặt, lạnh lùng nhìn chằm chằm anh vài giây, xoay người trở về trước.
Lúc ăn cơm, Hướng Đồ Nam cũng hoàn toàn không để ý tới Lộ Trình Trình.
Bữa tiệc sắp kết thúc, Hướng Đồ Nam cầm điếu thuốc, rời phòng ra sân thượng nhỏ.


Chẳng bao lâu, Lộ Trình Trình đã ra theo.






Truyện liên quan