Chương 40
Anh ôm lấy eo cô: “Chưa từng đi?”
Ôn Noãn cười một cái: “Ừ.”
Trong hai năm bọn họ yêu nhau, về thành phố Thượng Hải này, cô từng nghe qua từ anh rất nhiều địa danh.
Cô không chỉ một lần khao khát trong lòng được đến những địa danh đó, chờ mong cùng anh nắm tay đi qua tất cả một lần.
Nhưng 5 năm trước, một mình cô, xách theo vali hành lý bước xuống từ trên xe lửa, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, bừng tỉnh phát hiện, hóa ra bầu trời nơi đây, cũng không hề xanh hơn Bắc Kinh.
Mà những địa điểm mà cô từng nghe qua nhiều lần, gì mà sông Hoàng Phố, bến Thượng Hải, Minh Châu Phương Đông, cùng lắm chỉ là những địa danh bình thường, thực ra cũng không có gì khác biệt lắm với rất nhiều danh lam thắng cảnh ở Bắc Kinh.
Có đôi khi, chúng ta khát khao một nơi nào đó, thật ra là bởi vì ở trong lòng chính mình, đã giao cho nó một ý nghĩa và hào quang trước rồi, một khi bóc từng lớp từng lớp vỏ ngoài của mấy thứ này, còn lại, chỉ còn diện mạo nguyên bản nhất của nó -- bình dị, bình thường.
Cô ở đây sinh sống 5 năm, thời gian đầu, ngoại trừ ngủ và không thể không lên lớp, phần lớn thời gian đều dùng để kiếm tiền.
Thỉnh thoảng có khi rảnh, cũng chỉ muốn giành giật từng giây thả lỏng bản thân, không hề có chút suy nghĩ đi khắp nơi.
Cảm giác mà tiền tài mang lại cho cô, hoàn toàn không phải là thứ mà những cái gọi là địa điểm trứ danh đó có thể cho cô.
Sau khi vào Tầm Nhìn Mới, cuộc sống của cô mới trở nên có quy luật một chút, cũng có nhiều thời gian rảnh hơn, nhưng cô vẫn cứ không thích đi ra ngoài chơi. Thậm chí ngay cả sau khi Chúc Yến Phi đến đây, ngay cả lời mời của cô ấy, cô cũng thường xuyên từ chối.
Đây là nguyên nhân mà những bạn học cũ nói cô ngày càng không hòa đồng.
Thật ra cầm điện thoại lên, mở bản đồ ra, là đủ để đi khắp các con đường ngõ hẻm nơi đây.
Chỉ là trong lòng cô đã không còn phương hướng.
Cô sợ lạc đường.
--
Quãng đường khoảng một tiếng, thêm tắc đường, ước chừng đi mất hơn một tiếng rưỡi.
Thật ra nếu nói muốn đến đó ngay từ đầu, đi từ Hồng Kiều sang thì nhanh hơn một chút, nhưng Hướng Đồ Nam không nói với Ôn Noãn điều này.
Là một người bản địa, bản thân Hướng Đồ Nam thực ra đối với con đường nghe nói là “lãng mạn nhất” Thượng Hải này thật sự không có tình cảm gì đặc biệt, anh thậm chí nhớ không rõ năm đó có từng nhắc tới nơi này với Ôn Noãn hay không.
Khả năng rất lớn là không, bởi vì hồi đó, trong lòng anh thật sự cũng không có quá nhiều phong hoa tuyết dạ (*).
(*) Phong hoa tuyết dạ (风花雪夜): đề cập đến tình yêu trai gái, hoặc cuộc sống xa hoa, sa đọa, hư vô
Tính cách ban đầu của hai người bọn họ cũng xác định rằng giữa bọn họ sẽ không dính dáng dây dưa như những cặp tình nhân trẻ bình thường.
Nhưng hiện tại, anh rất sẵn lòng thỏa mãn chút tâm tư cô gái nhỏ này của cô.
Buổi chiều hôm đó, anh nắm tay cô, cùng cô đi xem “Bức tường tình yêu”, đi đóng dấu bưu thiếp tình yêu, rồi cùng nhau trịnh trọng mà bỏ vào hòm thư tình yêu, rồi đưa cô đến quán cà phê Tình yêu ngọt ngào uống cà phê.
Một hành trình vô cùng phổ biến, là điều trước đây anh cực kỳ khinh thường, bây giờ khi làm nó với cô, vậy mà hoàn toàn không cảm thấy quái đản.
Sau đó, anh lại đưa cô đến tìm phố Thiên Ái.
Hơi ngạc nhiên là, là một người bản xứ, anh vậy mà lần đầu tiên phát hiện, những địa danh đó hóa ra lại ngọt ngào dễ nghe như vậy.
Chập choạng tối, cả hai lên xe, lên đường về nhà.
Mới vừa lên xe, Ôn Noãn đã gấp gáp không chờ nổi hỏi anh: “Anh đã viết gì trên bưu thiếp thế?”
Anh nghiêng người, thay cô kéo dây an toàn màu đen, cạch một cái cài xong.
“Bí mật.”
“Hừ!” Cô bĩu môi.
Hướng Đồ Nam không khỏi bật cười.
Thật không biết người lúc ấy dùng tay che kín mít, lại còn đề phòng anh như đề phòng cướp kia là ai?
“Vậy em viết cái gì?”
Ôn Noãn nghiêng đầu về một bên, nặng nề hừ một tiếng: “Bí mật!”
Anh cười sờ tóc cô, suy nghĩ, rồi kéo cô qua, hôn lên môi cô.
“Về nhà.”
--
Hướng Đồ Nam thật sự coi nơi này của Ôn Noãn thành nhà của bọn họ rồi. Hôm nay trước khi đón Ôn Noãn, anh đi siêu thị mua đồ ăn, rồi dọn dẹp nhà sạch sẽ. Chờ đến sau khi hai người về đến nhà, anh một bên xắn tay áo vào phòng bếp, chuẩn bị rửa tay nấu canh, một bên thúc giục Ôn Noãn nhanh chóng đi tắm.
Đây là lần đầu tiên Ôn Noãn về ngôi nhà thuê mà không phải đối mặt với ngôi nhà lạnh như băng.
Thật mới mẻ lại ấm áp.
Cô ngâm nga hát vào phòng ngủ lấy quần áo đi tắm, mới vừa vào cửa, ngẩn ra một chút, tiếp theo phi ngay đến đầu giường, nhấc ngay đồ vật trên giường lên, lê dép chạy ngay đến phòng bếp. Chạy nhanh quá, một chiếc dép văng ra ngoài, cô cũng không rảnh lo, đi một chiếc dẹp chạy đến cửa phòng bếp.
“Anh mua à? Con gấu bông này này.”
Hướng Đồ Nam khẽ cười: “Thích không?”
Trong video hôm đó thấy cô ôm con gấu bông, rất đáng yêu, nhất thời ngứa ngáy trong lòng, chỉ dựa vào trí nhớ mà đi tìm một con tương tự.
Ôn Noãn trước kia rất giống con trai, anh từng tặng cô rất nhiều thứ, nhưng lại chưa từng tặng gấu bông.
Ôn Noãn gật đầu thật mạnh: “Thích. Con này giống hệt con kia của em.”
“Không giống lắm nhỉ. Anh nhớ con kia của em không có nơ bướm.”
Ôn Noãn ha ha cười: “Vốn cũng có, bị em lúc ngủ không cẩn thận túm rớt mất rồi.”
Hồi sinh nhật hai mươi tuổi, mẹ tặng cô và Ôn Uyển mỗi người một con gấu bông cùng một bộ đồ ngủ công chúa.
Khi ấy mẹ nói, mặc dù đã hai mươi tuổi, là người lớn rồi, nhưng chỉ cần ở bên mẹ, thì vẫn là công chúa nhỏ, còn có thể tận tình làm nũng. Bị ấm ức ở bên ngoài, đừng chỉ chịu một mình.
Ôn Noãn đã quen tự mình mang vác tâm sự, nhưng món quà này đối với cô mà nói, vẫn vô cùng có ý nghĩa.
Không ngờ anh chỉ mơ hồ nhìn thấy một lần, lại có thể tặng cho cô một con giống hệt.
Ôn Noãn tưởng tượng một chút, dáng vẻ của anh khi dựa vào trí nhớ mà đi tìm con gấu bông này…
Thấy hơi cảm động là sao nhỉ?
“Cảm ơn!” Ôn Noãn ôm gấu bông, nhảy lò cò đến bên cạnh anh, chụt một cái, hôn lên mặt anh, “Buổi tối em muốn ôm nó ngủ.”
Hướng Đồ Nam lập tức xanh mặt.
“Không được! Buổi tối ôm anh.”
Anh muốn tóm cô lại hôn, Ôn Noãn một chân nhưng động tác lại nhanh nhẹn lạ thường, lập tức nhảy ngay đến cạnh cửa phòng bếp, làm mặt quỷ với anh, “Là tự anh tặng cho em, em sẽ ôm nó. Hướng Đồ Nam, anh tự mình nhuộm xanh rồi.” Tiếng cười đột nhiên im bặt, “Này, sao lại nhiều món thế, chỉ có hai chúng ta, ăn không hết đâu.”
Anh cười như không cười liếc cô một cái: “Em không phải rỗng sao?”
Ôn Noãn:… Anh sao còn nhớ rõ chuyện này?
Cô xoay nhanh người lại, tìm một chiếc dép lê còn lại, lạch cạch lạch cạch lần thứ hai chạy về phòng ngủ, đặt gấu bông vững vàng dựa vào đầu giường, lúc này mới vui vẻ mà đi mở tủ quần áo.
Lấy một bộ đồ ngủ, bộ trên cùng biến thành một bộ màu trắng mà cô chưa từng mua.
Tim cô nhảy bùm bụp, như thể cô đã hiểu ngay đây là cái gì.
Nhẹ nhàng mở ra, quả nhiên là một bộ áo ngủ -- váy ngủ công chúa giống với bộ mà mẹ cô mua kia.
Bộ trong nhà kia, bình thường cô không nỡ mặc, chỉ treo trong tủ quần áo, hôm đó lúc cùng anh gọi video, nhất thời ma xui quỷ khiến mà lại mặc.
Không ngờ anh vậy mà nhớ trong lòng.
Ôn Noãn tắm xong, từ phòng tắm đi ra, Hướng Đồ Nam cũng bưng một mâm đồ ăn ra.
Hai mắt cô nóng bỏng, bất ngờ nhào đến, ôm chặt lấy anh từ phía sau.
Anh cười: “Mau buông ra, người anh toàn khói dầu.”
“Em không.”
“Đĩa rơi mất.”
“Em sẽ không.”
Cô như con Koala, ôm chặt lấy anh, cả người bị anh kéo đến bàn ăn như em bé.
Anh đặt đĩa thức ăn xuống, trở tay xoa đầu cô: “Xinh quá. Nhưng mau sấy tóc đi. Anh còn một món nữa.”
Ôn Noãn hơi buông tay ra, xoay người ôm lấy anh từ đằng trước, ngẩng đầu, chu môi: “Hôn một cái. Hôn một cái em sẽ nghe lời.”
Anh khẽ cười, mổ một cái lên chiếc môi đang chu lên thành bông hoa loa kèn của cô.
Quần áo màu trắng, lại không quá dày, hơi chút xuyên thấu. Chất liệu lụa, tôn lên đường cong cơ thể của cô.
Anh thầm nuốt nước miếng một cái, nghĩ rằng có thể chờ tới khi lên giường rồi cởi, mới đè xuống ngọn lửa tà trong lòng kia.
--
Hai người nấu bốn món một canh, anh cũng không ngại phiền phức.
Cũng may lượng thức ăn không nhiều lắm, Ôn Noãn rất có lòng tin rằng có thể quét sạch chúng.
Nhưng lúc cô ăn cơm, anh cứ nhìn cô, có hơi dọa người.
Ôn Noãn thật sự không chịu nổi, tay cầm đũa gõ mặt bàn: “Nhìn đủ chưa thế?”
“Chưa.” Anh nói, “Em ăn của em, anh nhìn của anh, không liên quan đến nhau.”
“Nhìn em có thể no?”
“Có thể.”
Được thôi, không còn gì để nói.
Sau khi ăn xong Hướng Đồ Nam rửa bát, Ôn Noãn thật không làm cho người ta bớt lo, chẳng những không giúp, còn cứ ở bên cạnh quấy rối, cuối cùng bị anh uy hϊế͙p͙, nếu không ngoan ngoãn một chút, sẽ khiến cho cô rỗng hơn, Ôn Noãn mới vội vàng trốn về phòng ngủ, mang theo gấu con đi chiếm giường.
Cho nên khi Hướng Đồ Nam tắm rửa xong đi vào, thứ nhìn thấy là một cảnh như này: Người của anh, mặc áo ngủ anh mua, ôm gấu con anh tặng, chiếm lấy vị trí đáng lẽ thuộc về anh.
“Không có chỗ của anh, em muốn ôm gấu bông ngủ, anh ngủ dưới đất đi.” Cô còn rất vui vẻ, ôm gấu bông ở trên giường rải lăn lộn vui vẻ.
Giường 1m , bất cứ lúc nào cũng có thể lăn xuống đất, nhìn rất khiến người ta lo lắng.
Anh đi chân trần đứng trên tấm thảm bên cạnh giường, trầm mặc vài giây, hỏi: “Còn chăn không?”
“Còn, tầng trên cùng của tủ quần áo, chăn mùa đông.” Chưa được phơi lại, có thể có mùi mốc.
Anh lặng lẽ xoay người, chỉ hai bước là đứng trước tủ quần áo.
Ôn Noãn ở phía sau kêu: “Ấy, anh thật sự lấy à? Chúng ta ngủ cùng nhau cũng được. Chật một chút thôi.”
Giường chỉ 1m , thường ngày lúc hai người bọn họ ngủ, gần như là phải ôm nhau mới ngủ được, lại còn phải chen một “kẻ thứ ba”?
Làm sao ngủ?
Khóe miệng Hướng Đồ Nam bỗng nhiên nhiều thêm một chút ý cười, có chút vô lại, có chút xấu xa, dù sao cũng không đứng đắn.
Anh xoay người, đi đến mép giường, nhìn xuống người trên giường.
Ôn Noãn cười ngờ nghệch, tóc tai lộn xộn, khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt còn long lanh nước.
Anh cười với cô, đột nhiên đưa tay ra, túm lấy gấu con trong ngực cô đi.
Ôn Noãn nhất thời bất cẩn, làm mất gấu con, muốn tóm nó lại, đã quá muộn.
Anh nhào lên giường, rất dễ dàng đè cô xuống giường.
Ôn Noãn ha ha cười, vặn vẹo cơ thể giãy giụa.
Hướng Đồ Nam thở dài một tiếng: “Miệng vết thương chưa lành hẳn đâu.”
Cô lập tức không dám cả khẽ nhúc nhích, trơ mắt nhìn khuôn mặt anh dán lại gần.
Khi môi sắp dán vào nhau, Ôn Noãn nhỏ giọng nhắc nhở anh: Gấu con đang nhìn đấy.
Anh mím môi, cố nín cười, kéo chiếc chăn mỏng lên, nâng lên, che hai người ở bên dưới.
Chú gấu con kia chỉ vừa mới được nhận sủng ái, đã bốn chân chổng lên trời mà ngã xuống chân tủ quần áo như thế, lập tức trở thành chú gấu bông đáng thương xui xẻo không ai đoái hoài không ai hỏi han.
Bên cạnh nó, trên chiếc giường nhỏ 1m kia, Ôn Noãn thò đầu từ trong chăn ra. Khuôn mặt cô nóng như sắp thiêu cháy, trán đầy mồ hôi, thở không ra hơi, hai mắt đến giờ còn chưa hoàn hồn.
Hướng Đồ Nam từ phía trên ôm lấy cô cùng với chăn, nhẹ giọng hỏi: “Được chứ?”
Ôn Noãn cắn môi, khuôn mặt nóng bừng lập tức nóng đến muốn nổ tung.
Cô cho rằng trước kia như vậy, đã rất điên cuồng rồi, không ngờ rằng, anh hóa ra còn có thể…… Như vậy.
Ánh mắt vừa mới lấy lại chút tập trung, vừa nhìn đến bờ môi của anh, trong đầu cô liền ong một cái nổ thành pháo hoa.
Cô đặt trán lên xương quai xanh của anh, nhẹ nhàng cọ, nhỏ giọng hừ hừ.
“Ừ.”
Anh mỉm cười, lật khỏi người cô, kéo chăn ra, ở bên trong ôm lấy cô.
Ôn Noãn ngoan ngoãn rúc vào trong ngực anh, khớp xương toàn thân đều nhức đến khó chịu, một ngón tay cũng không muốn động đậy nữa.
Thật là không công bằng, áo ngủ anh còn nguyên vẹn, nhưng cô lại…… trống trơn.
Ôm nhau lấy lại một chút hô hấp, Hướng Đồ Nam cầm điện thoại lại.
Ôn Noãn nằm trong ngực anh, cào loạn liên tục vào áo ngủ của anh.
Vừa rồi lúc mới tắm xong, anh đã nhận được cuộc gọi của Hướng Mộc Dương. Thằng nhóc lúc nào cũng kích động này đang vô cùng phấn khích.
“Anh hai, anh nhanh xem vòng bạn bè của chị dâu.”
Hướng Đồ Nam mở ra WeChat nhìn thoáng qua.
Nhị nha đầu chắc là lúc anh đang rửa bát, đã đăng một bài lên vòng bạn bè: Gấu con nhà mình.
Bức ảnh là chú gấu bông mà anh tặng kia.
Lúc anh nhìn thấy, đã có một đống like, cùng với một loạt bình luận kiểu copy paste: Đứa bé họ gì?
Nhị nha đầu ở dưới trả lời thống nhất: Gấu con(*) đương nhiên họ Hùng.
(*) Gấu con/gấu bông gọi là Hùng bảo bảo
Hướng Đồ Nam sờ đầu nhỏ của người trong ngực, một tay dùng điện thoại, khó khăn gõ xuống hai chữ đơn giản.
Hướng Nhị: Họ Hướng.