Chương 47
Không phải là nụ hôn sâu như cô nghĩ, anh lướt qua liền ngừng lại, nhanh chóng rời khỏi môi cô, khe khẽ cười nói: “Đêm nay đến chỗ anh.”
Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường, mà anh nói lại mang chút cảm giác mờ ám.
Vừa nãy khi lên xe, cái anh nói không phải địa chỉ nhà cô, cô cũng không phải không nghe thấy.
“Em biết.”
Anh cười nhìn cô: “Trước đó anh nói chờ thêm mấy ngày.”
“Hả?” Ôn Noãn hơi ngẩn người, sao lại nói một câu khó hiểu như thế, “Có ý gì? Đợi mấy ngày làm gì?”
Anh bỗng duỗi tay, khẽ nhéo má cô một cái: “Sao, không muốn à?”
Đùng!
Cánh cửa ký ức bị mở ra, Ôn Noãn đã hiểu ý anh đang ám chỉ là gì.
Cô có thể cảm nhận được trái tim đang nhảy lên trong lồng ngực. Mặc dù biết chú Lợi sẽ không nghe thấy, cô vẫn hoảng hốt theo bản năng.
Sao lại cảm thấy mình như đang giao hàng tận nhà vậy nhỉ?
Xe vững vàng chạy về phía trước, Ôn Noãn tựa lên vai Hướng Đồ Nam, một tay anh ôm lấy cô, một tay nắm tay cô.
Lúc này anh lại rất thành thật, nhưng mấy chữ ngắn ngủi vừa rồi, tựa như hòn đá ném vào mặt nước, khiến vẻ bình tĩnh bề ngoài của Ôn Noãn nổi sóng to gió lớn.
Loại cảm giác biết trước chuyện sắp xảy ra này hơi gian nan, cũng không biết là bởi vì vừa uống rượu, hay là bởi vì chuyện sắp xảy ra, trong người Ôn Noãn có một loại cảm giác nóng ran, rất nóng.
Khi xe từ từ dừng lại, cô hơi kinh ngạc, thấy anh muốn xuống xe, vội kéo lấy tay anh.
“Anh mua…… Cái kia chưa?”
Anh cười, cảm xúc trong đôi mắt kia rất thẳng thắn: “Rồi.”
Tốt lắm, đây thật sự là đồ tể đã mài dao thật sắc, chỉ đợi con cừu nhỏ ngốc nghếch là cô tự mình chạy vào tròng.
Ôn Noãn theo anh lên nhà, mới vừa vào cửa đã bị anh dùng hai tay ôm mặt hôn.
Đây là muốn bắt đầu luôn rồi?
Tim Ôn Noãn đập nhanh không ngừng, như sắp nhảy ra ngoài, người mềm nhũn, bị anh ép chặt ở trên cửa, không đứng được, nhưng không đến mức trượt xuống được.
Một nụ hôn nồng nhiệt đến nghẹt thở, cô cố hết sức dùng mũi hô hấp, nhưng vẫn bị thiếu oxy, phổi cảm thấy khó chịu khiến cô bất giác nắm chặt lấy áo sơ mi của anh.
Ôn Noãn hốt hoảng, luôn cảm thấy cảnh này như đã từng xảy ra.
Giống…… Giống như lần bọn họ xa nhau trước kia.
Sau lần đầu tiên của bọn họ, anh về quê nửa tháng, vốn trong điện thoại nói với cô là sẽ trở lại Bắc Kinh vào hôm sau, kết quả tối hôm trước anh đã ngồi máy bay suốt đêm đến.
Chỉ tiếc giờ giấc muộn quá, Ôn Noãn không ra ngoài được, cho nên sáng sớm hôm sau, cô tìm ngay một lý do chạy ra ngoài.
Vừa mới bên nhau như vậy, liền xa nhau nửa tháng, hai người vừa gặp nhau, đã không kìm lòng được, khi anh còn đang nhập mật mã mở cửa, đã cúi đầu hôn cô.
Đến khi vào cửa, liền hôn lấy cô đến gần như nghẹt thở.
Môi như được nới lỏng, có không khí trong lành mạnh mẽ tràn vào. Bên tai Ôn Noãn là giọng nói trầm thấp của Hướng Đồ Nam: “Muốn anh bế em hay cõng em?”
Đôi mắt, chiếc mũi, yết hầu trong nháy mắt xông lên một luồng nhiệt nóng bỏng, trong nhất thời cô lại không thể phân biệt được quá khứ hay hiện tại.
Ôn Noãn ngơ ngác nhìn Hướng Đồ Nam, một lúc mới cần thận suy nghĩ, đây lào ở Thượng Hải, là hiện tại.
Trong đầu cô như có một hình ảnh.
Đó là vào hơn 5 năm trước, anh cũng hôn cô nồng nhiệt như vậy, cũng hỏi một câu như thế.
Sau đó Ôn Noãn 18 tuổi với mái tóc ngắn liền cười ha ha.
“Đương nhiên là muốn bế!” Cô rướn người lên, hai tay ôm lấy cổ anh, hai chân quấn nhẹ lấy eo anh.
Anh phóng đại a lên một tiếng, vừa xốc cô lên một cái, vừa cười nói: “Em có thể báo trước một câu không? Eo sắp bị phế mất rồi.”
Cô quay đầu làm nũng: “Không đấy. Mau bế em đi lên đi.”
Anh khẽ mắng cô một câu: “Chiều em quá đây mà.”
Tuy nói như vậy, bắt đầu từ cửa, anh bế cô như bế một đứa trẻ băng qua phòng khách, lên cầu thang, đá văng cửa phòng ngủ ra, cho đến khi cùng nhau lăn lên trên giường.
Đáng tiếc ngày đó bọn họ không biết, rằng đã có một sinh mệnh nhỏ đang ở trong bụng của cô, nếu không chắc chắn không dám náo loạn như thế.
Ôn Noãn nhắm mắt, cười nói: “Em tự đi, cũng không phải không có chân.”
Tay anh đặt lên đùi cô: “Nhảy lên đi, nhanh lên.”
Ôn oãn thật ra là sợ cơ thể anh không khỏe, vặn vẹo trốn tránh: “Không cần, em bây giờ nặng lắm.”
Tóc cô phất loạn qua khuôn mặt anh, khuyên tai xanh biếc lắc lư trên vành tai hai bên khuôn mặt cô.
Hướng Đồ Nam thu lại tay từ trên đùi cô.
Thật không phải tên nhóc giả Ôn Noãn trước kia, mặc kiểu váy này, có lẽ thích hợp…… bế công chúa hơn.
Anh hơi cúi xuống một chút, một tay đưa đến sau lưng cô, một tay đặt xuống chỗ hai khuỷu chân cô, trực tiếp bế ngang cô lên.
Ôn Noãn thấy anh thu tay lại, tưởng rằng được buông tha rồi, ai biết cơ thể bỗng nhẹ bẫng, cả người đã nằm trong lồng ngực anh rồi.
Cô vừa muốn giãy giụa, đã bị anh khẽ uy hϊế͙p͙ một câu.
“Ngoan ngoãn chút đi, em cũng không muốn lại đụng đến miệng vết thương của anh nữa chứ hả.”
Một chiêu này rất có tác dụng với Ôn Noãn, cô lập tức ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực anh.
“Ôm cổ anh.” Anh nói.
Hai tay Ôn lập tức vòng lên.
Ngoan quá.
Căn hộ này là kiểu một sàn rộng lớn, Hướng Đồ Nam bế càng nhẹ nhàng hơn, rất nhanh đã đưa ôn Noãn ngồi xuống mép giường trong phòng ngủ.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, dịu giọng nói: “Anh tháo mấy thứ này xuống.”
Ý chỉ những thứ trang sức anh đã tự tay đeo lên cách đây không lâu.
Ôn Noãn: “Ừ.”
Anh khẽ mím môi, yên lặng, tháo khuyên tai giúp cô trước.
Ôn Noãn cũng mím khóe miệng, đồng thời vô thức nín thở.
Trong phòng rất yên tĩnh, quá yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nhàn nhạt của anh, và cả tiếng tim đập thình thịch của cô.
Đầu tiên là khuyên tai, sau đó là vòng cổ, vòng tay trên cổ tay, cuối cùng là nhẫn trên ngón tay.
Không phải loại thiết kế riêng, kích cỡ hơi lớn một chút, rất dễ tháo ra.
Nhưng mà vốn bộ trang sức này cũng không dùng đeo hằng ngày, tối hôm qua để bố mẹ anh nhìn một cái, biết anh ám chỉ không phải Ôn Noãn không cưới, nhiệm vụ của chúng cũng đã hoàn thành.
Nguyên cả bộ trang sức chồng chất nằm trên tủ đầu giường, dưới ánh đèn như bao trùm một màu xanh mờ ảo.
Tay anh lại vòng ra sau lưng cô lần nữa, nắm khóa kéo giấu sau váy kia, kéo xuống một chút.
Hô hấp của Ôn Noãn trở nên dồn dập, cơ thể như bay bổng giữa không trung, mềm nhũn, không định.
Trước kia xem phim truyền hình, thường xuyên gặp cảnh, đêm động phòng hoa chúc của tân lang cùng tân nương, giống như bọn bây giờ vậy.
Quá yên tĩnh, ngay cả âm thanh rất nhỏ khi kéo dây khóa xuống cũng giống như được khuếch đại vô hạn.
Các giác quan toàn thân Ôn Noãn đều tập trung vào nó, cho đến khi nó được kéo hết.
Cơ thể Ôn Noãn thoát khỏi chiếc váy.
Tay anh giữ lấy vai cô, cúi người xuống hôn môi cô.
Cơ thể Ôn Noãn mềm nhũn, không chống đỡ được, lúc nào cũng muốn ngã xuống giường, lại được anh dùng tay ở sau lưng đỡ láy, không ngã xuống được.
Hơi thở nóng hôi hổi của anh phả vào tai: “Đi tắm trước nhé?”
--
Hơi nóng trong phòng tắm từng đợt xông lên, trong người Ôn Noãn dâng lên từng luồng hơi ấm.
Hơi nước quá mạnh, cô cảm thấy từng hơi thở đều rất khó khăn, nhất là còn đang bị anh môi lưỡi ʍút̼ lấy như vậy.
Nước ấm không ngừng xối lên trên người họ, tay chân Ôn Noãn còn mềm nhũn hơn cả vừa rồi.
“Noãn Noãn.” Anh nói, “Nhìn anh.”
Ôn Noãn chậm rãi mở mắt ra, có chút thất thần, nhìn anh như cách một tầng sương trắng.
Quần áo trên người anh đã bị nước làm ướt nhẹp hết, áo sơ mi dán sát trên người, cơ hồ có thể nhìn được thân hình của người đàn ông trưởng thành.
Anh đã không còn là thiếu niên hơi gầy của 5 năm trước.
Trong đôi mắt của Hướng Đồ Nam chứa đựng nhu tình cùng dục vọng, không chút che giấu.
“Cởi quần áo giúp anh.”
Tay anh vẫn bóp eo cô, tay Ôn Noãn khẽ run, tìm đến chiếc cúc áo đầu tiên.
Áo ướt không dễ cởi, nước không ngừng xối lên người cô, bọt nước bắn ra liên tục làm mờ tầm nhìn của cô.
Ôn Noãn cắn môi, run ra tay, một lúc lâu cũng mới chỉ cởi được hai chiếc.
Khuôn mặt đầy bọt nước của anh lộ ra chút ý cười, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng cắn môi cô.
“Không làm khó em nữa, anh tự cởi.” Trên cánh môi cô nhẹ nhàng cắn một cái, anh khẽ cười nói, “Không thì không biết phải chờ tới khi nào.”
--
Đến nửa đêm, Ôn Noãn tỉnh giấc một lần.
Không tỉnh lắm, ý thức còn hơi mơ hồ, nhưng cô vừa động đậy, liền cảm thấy Hướng Đồ Nam ôm cô chặt hơn.
Xương khớp toàn thân Ôn Noãn đều nhức mỏi, một chút cũng không muốn động đậy, chỉ khép nửa con mắt, khe khẽ nói một câu: “Khát quá.”
Giọng nói khàn đặc, cổ họng cũng khô khốc, cô cảm thấy rằng mình ngày mai chắc chắn không thể nói chuyện tốt.
Trong lúc mơ hồ cảm thấy anh vỗ lưng mình mấy cái, buông cô ra, xuống giường, một lát sau, giường hơi hơi rung một chút, cô đã được anh ôm ngang lên đùi, dùng chăn bao lấy.
Ôn Noãn lập tức tỉnh táo hơn phân nửa, mở mắt ra cười nói: “Em cũng không phải trẻ con.”
Anh đưa cốc nước tới, đưa đến bên môi cô: “Ở trước mặt anh, vẫn luôn có thể làm trẻ con.”
Ôn Noãn liền uống ngụm nước từ chiếc cốc trên tay anh, thầm chửi thầm: Có ai đối xử với trẻ con như anh à?
Uống từng chút nước một, cô đã không còn buồn ngủ lắm, được anh ôm như vậy, lại rất thoải mái, cô nhàn rỗi không có việc gì, một tay vòng ra sau lưng sờ lên hình xăm trên eo anh.
Anh bỗng hơi hơi tránh đi.
Một phản ứng rất nhỏ, rất giống như khi ai đó sờ lên miệng vết thương của bạn vậy.
Ôn Noãn vội nhìn đến nơi vừa chạm vào, nơi đó xuất hiện hai vết cào rất dài.
Co thầm nhìn xuống tay mình, vô cùng hối hận để móng tay dài như thế. Nhưng nghĩ đến bộ dạng khi anh giày vò mình vừa nãy, lại âm thầm mắng câu đáng đời trong lòng.
Hướng Đồ Nam căn bản không biết bạn gái mình chỉ trong chốc lát như vậy mà tâm tình đã xoay đến mấy vòng. Cho cô uống nước xong, lại nằm lại xuống giường, ôm chặt người vào trong lồng ngực.
Ôn Noãn lúc này lại tỉnh táo, đôi mắt mở to.
“Không ngủ à?” Anh hỏi.
Ôn Noãn gật đầu, lại lắc đầu: “Không phải không ngủ, là tạm thời không buồn ngủ.”
Anh nghĩ ngợi một chút, ngày mai là thứ bảy, không phải đi làm, vì thế cười xoay người đè lên.
“Không ngủ thì kiếm việc để làm.”
Môi sắp dán vào cô, Ôn Noãn vẫn làm chút kháng cự cuối cùng: “Chờ một chút, có kiềm cắt móng tay không?”
Anh sững người một chút: “Cần cái đấy làm gì?”
Tay Ôn Noãn chạm vào eo anh, nhỏ giọng nói: “Em sợ lại cào xước anh.”
Trong mắt anh thoáng chút mềm mại, ngay sau đó là dục vọng ngày càng nồng đậm.
“Không sao.” Anh túm lấy chiếc gối của mình, đặt dưới eo cô, “Em cào thoải mái.”