Chương 53
Cuối cùng Ôn Noãn vẫn là xua tan ý định từ chức.
Nếu là trước đây, lúc không có Hướng Đồ Nam, gặp chuyện, cô vẫn phải tự mình tìm cách gánh lấy, sao có thể tùy tiện liền muốn từ bỏ.
Cô bây giờ có người thương rồi nên mới trở nên yếu đuối.
Điều này không tốt.
Cô vựng dậy tinh thần, rời khỏi văn phòng, chuẩn bị đi thông báo cái tin tức không tốt kia.
Không ngoài dự liệu, phản ứng của mọi người rất lớn, nhất là Vương Úc Lôi, gần như tức phát khóc.
“Chị Noãn Noãn, em vừa mới thoát khỏi từ bên Trần Chí Quân, sao lại phải đến dưới tay anh ta để bị khinh bỉ nữa?”
Ôn Noãn cười an ủi cô nàng: “Không đâu, cô vẫn là người của tôi, nếu anh ta làm phiền cô, cô đẩy cho tôi là được.”
Vương Úc Lôi vẫn tức, hai mắt đỏ bừng.
Ôn Noãn im lặng một lúc, cười vỗ tay mấy cái: “Được rồi, tôi rất hiểu tâm trạng của mọi người, bởi vì tôi cũng như vậy. Nhưng mà hiện tại công ty lại coi trọng chất lượng dự án hơn, tất cả chúng ta hãy lên tinh thần, cố gắng làm từng Case một cách tốt nhất, tối đa sự hài lòng của khách hàng. Tôi suy nghĩ thêm về việc có phải sửa đổi kế hoạch tiền thưởng hay không, cố gắng giúp mọi người giành được nhiều lợi ích hơn, được không?”
Không ai tiếp lời.
Ôn Noãn đứng giữa mọi người, trong cái nhìn chăm chú của mọi người khẽ thở dài một tiếng: “Thật ra tôi luôn cảm thấy, nền tảng đương nhiên quan trọng, nhưng quan trọng nhất, là thứ bạn học được. Chỉ có cái đó mới thực sự thuộc về bạn, có thể tùy ý mang đi. Cá nhân tôi lại hy vọng mọi người đều có thể nhân cơ hội này, cố gắng học hỏi nhiều thứ hơn, sau này bất kể là tiếp tục ở lại, hay là đến công ty khác, đều có đủ tự tin để yêu cầu mức lương cao hơn.” Ánh mắt cô lướt qua khuôn mặt từng người, khẽ giọng nói, “Chúng ta cùng nhìn xa hơn một chút, được không?”
Vẫn không ai tiếp lời.
Ôn Noãn bởi vì suy đoán vừa rồi vốn đã rất mệt, kiểu sự phản kháng tiêu cực này của bọn họ, càng làm người ta cảm thấy mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác.
Một tay cô chống xuống cái bàn bên cạnh, đột nhiên không muốn nói thêm một chữ nào.
Vương Úc Lôi lúc này ho nhẹ một tiếng.
“Thật ra, việc này là quyết định của công ty, quản lý cũng không có cách nào, đúng không?” Cô nàng cẩn thận nhìn những người khác, khẽ giọng nói, “Nếu chúng ta kiên quyết phản đối, thật ra chỉ khiến quản lý khó xử hơn mà thôi.”
Cô ấy ở đó, với tư cách là người nhỏ nhất, lại dám đứng ra lúc này, khiến Ôn Noãn cảm thấy rất ấm lòng.
Cuối cùng cũng không giúp cô một cách vô ích.
Mọi người im lặng một hồi, mặc dù tâm bất cam tình bất nguyện, nhưng vẫn thỏa hiệp.
Ôn Noãn xoay người đến chỗ Trần Kỳ báo cáo lại.
Người trong văn phòng nỏ im lặng một hồi, có vài người lặng lẽ tụ lại với nhau.
“Các người nói xem, những tin đồn trên mạng đó có phải thật hay không?”
--
Trần Kỳ rất vui khi Ôn Noãn nhanh như vậy đã trấn an được cấp dưới, rồi lập tức dùng điện thoại nội bộ gọi Trần Chí Quân đến.
“Vậy như vậy đi, quản lý Ôn, cô xem xem giao hai dự án nào cho đội quản lý Trần, trao đổi với anh ta một chút. Còn nữa bức tường kính giữa hai tổ các cô cậu sau này sẽ gọi người dỡ đi, sau này hy vọng các hai tổ các cô cậu có thể tuy hai mà một, trao đổi nhiều hơn, giúp đỡ lẫn nhau, cố gắng vì công ty tạo ra những hiệu quả và lợi ích lớn hơn nữa.”
Trần Chí Quân mỉm cười vươn một tay về phía Ôn Noãn.
“Ôn Noãn, hợp tác vui vẻ.”
Vẻ mặt Ôn Noãn lạnh nhạt, im lặng nhìn anh ta một cái, trực tiếp xoay người rời đi.
Lúc tan tầm, Ôn Noãn nhận được điện thoại của mẹ Ôn.
Trong tình huống bình thường, đều là Ôn Noãn gọi điện thoại về nhà, mẹ Ôn cũng không chủ động gọi điện cho Ôn Noãn, nhất là vào giờ làm việc.
Cô tắt máy tính, người vẫn ngồi trên ghế.
“Sao vậy ạ, mẹ? Có việc gì sao?”
Tiếng hít thở của mẹ Ôn bên kia có chút nặng nề, như đang không thoải mái, lại như đang đè nén gì đó.
“Noãn Noãn, con nói thật cho mẹ biết, phụ huynh nhà họ Hướng có phải không thích con hay không?”
Trong lòng Ôn Noãn đánh cái bộp, ngoài mặt lại cười cực kỳ phóng khoáng: “Không có đâu, tốt lắm ạ. Sao mẹ lại hỏi như thế?”
Mẹ Ôn im lặng.
Loại im lặng này rất khiến lòng người lo âu, Ôn Noãn chần chờ mà nhỏ giọng gọi một tiếng: “Mẹ?”
“Mẹ vừa đọc được một ít tin tức. Noãn Noãn, lúc con vào đại học, có phải …… Tiền đó của con, từ đâu mà có?” Trong giọng nói của bà đã mang theo nghẹn ngào, như tuyệt vọng, khe khẽ hỏi, “Có phải không chính đáng hay không hả?”
Trai tim Ôn Noãn đột nhiên trầm xuống, cả người như bỗng rơi xuống vực sâu lạnh lẽo.
Ẩn ý đằng sau lời này của mẹ thật sự là miêu tả sinh động.
Trước kia cô từng bị bạn học chỉ trích, bị Trần Chí Quân hất nước bẩn, cũng bị người khác ra giá muốn mua cô, nhưng những việc này, đều chỉ giới hạn ở nơi đây, người nhà cô ở Bắc Kinh xa xôi trước nay chưa từng bị ảnh hưởng.
Lúc này là ai bịa đặt tin đồn cho cô?
“Mẹ, không thể nào, mẹ đừng nghe người khác nói bậy.” Ôn Noãn còn không rõ rốt cuộc sao lại thế này, cũng không rõ mẹ Ôn rốt cuộc nghe được những chuyện gì, chỉ có thể đầu trước hết là nghĩ cách trấn an bà, “Từng đồng tiền của con đều rất sạch sẽ. Thật đấy, tuyệt đối không lừa mẹ.”
“Noãn Noãn……” mẹ Ôn mẹ lại khóc, “Chúng ta nghèo một chút cũng không sao, mẹ cũng không cần con phải gả cho người có tiền…… Mẹ muốn con và Uyển Uyển, thanh bạch, trong sạch làm người…… Con…… Con rốt cuộc đã làm gì…… Để cho người ta nói những lời đó?”
Ôn Noãn không biết phải trả lời như thế nào.
Nước mắt của mẹ Ôn khiến cô đau lòng. Cô tự trách trong lòng, đồng thời cũng cảm thấy uất ức.
Bà ấy cứ không tin tưởng cô như vậy sao?
“Thật sự không làm gì cả.” Cô nhẫn nại giải thích, “Mẹ, mặc kệ ai nói với mẹ điều gì, mẹ tin con, con thật sự không làm chuyện gì mất mặt cả, thật sự không có, mẹ tin con, mẹ tin con, được chứ?”
Cô nói liền lúc mấy câu “Mẹ tin con”, chỉ hy vọng mẹ Ôn có thể nhờ vậy mà tin tin tưởng cô trong sạch.
Cô đã quen tự mình gánh vác mọi chuyện, dù có phải chịu uất ức lớn như nào cũng sẽ tự mình im lặng tiêu hóa, nhưng sự nghi ngờ đến từ người thân thiết nhất, thật sự đã làm tổn thương cô.
Ôn Noãn gần như thề thốt, mẹ Ôn cũng chỉ là nửa tin nửa ngờ.
Đến khi kết thúc cuộc gọi này, Ôn Noãn đã sức cùng lực kiệt.
Ngồi yên vài phút, cô mới cầm lấy điện thoại, muốn xem một chút chuyện là như thế nào.
Lúc nghỉ trưa, Ôn Noãn thật ra có đọc được một ít tin tức.
Cô cũng không rõ những người trên mạng đó từ đâu có được mấy tin tức hỗn độn đó, rõ ràng là vô căn cứ, lại nói cứ như là thật vậy.
Trước đó đã đồn đại anh em nhà họ Hướng bất hòa, Hướng Đông Dương vẫn luôn chèn ép Hướng Đồ Nam, mới khiến anh ở lại nước ngoài dựng nghiệp.
Bây giờ về “ân oán hào môn” nhà họ Hướng lại có mấy loại phiên bản khác nhau.
Có người nói Hướng Đồ Nam về nước lần này, là bởi vì ở nước ngoài dựng nghiệp thất bại, mới muốn trở về tranh tài sản với Hướng Đông Dương, kết quả là thua, bị Hướng Đông Dương đưa đến quản lý một nhà máy nát.
Có người phản pháo lại, nói anh về nước, là vì bạn gái hiện tại -- Ôn Noãn nghi ngờ người phản bác lại này là người quen.
Có người sau khi phân tích nhận định rằng, khả năng Hướng Đồ Nam về nước vì bạn gái lớn hơn, vì như vậy trên logic mới có lý.
Nếu thật sự là vì dựng nghiệp thất bại mới về nước, vậy để được hỗ trợ nhiều hỗ trợ hơn mà anh cũng không nên trở mặt với nhà ho Lộ. Cho nên khả năng lớn nhất có thể là Hướng Đồ Nam thật sự về nước vì bạn gái, hơn nữa vì người bạn gái này mà trở mặt với nhà họ Lộ, chọc tức sự ủng phụ huynh nhà họ Lộ và bố mẹ Hướng, hơn nữa bị Hướng Đông Dương chèn ép, mới chịu khổ mà “đi đày biên cương”.
Lúc Ôn Noãn nghỉ trưa chỉ đọc được mấy tin tức đó.
Không ngờ chỉ một buổi chiều ngắn ngủi, tình thế lại có diễn biến mới.
Tóm lại đơn giản chút, là cô đã từng làm người thứ ba, phá hoại tình cảm thanh mai trúc mã của Hướng Đồ Nam và Lộ Trình Trình, hồi đại học cuộc sống cá nhân vô cùng hỗn loạn, dùng cơ thể để đổi lấy tiền, thậm chí ám chỉ cô đã từng bị Lộ Chinh Trình ngủ qua, còn đào ra đoạn tình cảm ngắn ngủi kia của cô và Khúc Vĩnh Gia, nói rằng cô không chịu nổi tịch mịch, cũng không phải như đã nói trước đó, tình cảm sâu sắc đối với Hướng Đồ Nam.
Đến nỗi những bức ảnh đó, thật ra đều là ảnh lúc tham gia sự kiện, có điều vì phần lớn là váy ngắn ngực sâu, nhìn qua thật dễ khiến người khác hiểu lầm.
Bản thân Ôn Noãn có thể coi là người chuyên nghiệp, cô lập tức hiểu rằng, đây không phải cư dân mạng nhất thời hứng lên tìm ngọn nguồn, mà là võng hữu nhất thời hứng khởi truy nguyên, mà là cố ý hắt nước bẩn nhau.
Có người đang nghĩ cách bôi đen cô.
Trong đầu cô hiện lên một bóng người: Lộ Trình Trình.
--
Ôn Noãn thu dọn mặt bàn xong, rời khỏi văn phòng, xuống hầm gửi lấy xe.
Ngồi vào ghế lái, theo thói quen mà kéo qua đai an toàn thắt lại, tay đặt lên tay lái, rồi bỗng nhiên một chút sức lực cũng không có.
Những cái gọi là bôi nhọ đó, cô không biết Hướng Đồ Nam đã đọc được hay chưa.
Anh bận rộn như thế, đến giờ mà còn chưa có phản ứng, có lẽ là chưa đọc được.
Nhưng người nhà họ Hướng thì sao?
Bố mẹ Hướng vốn đã không thích cô, mấy thứ lộn xộn này, chắc chắn sẽ khiến bọn họ càng ghét cô hơn.
Trong đầu Ôn Noãn hỗn độn, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết mình nên làm gì, phải làm gì.
Cô không biết muốn chửi bới một người, đặc biệt là phụ nữ, vì cái gì mà nhất định phải đắp nặn cô thành “□□” ( ), nhưng tục có câu “Bịa đặt động động miệng, bác bỏ tin đồn chạy gãy chân” ( ), một lời đồn một khi được hình thành, muốn làm sáng tỏ hoàn toàn, là không có khả năng.
Cuối cùng Ôn Noãn lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Hướng Đồ Nam.
Nếu anh chưa đọc được, vậy cô sẽ không cần nói chuyện không tốt lành gì này cho anh. Chỉ là trong lòng cô khó chịu, muốn nghe thấy giọng nói của anh, nói chuyện với anh một hai câu.
Ngày mai là thứ tư, có thể gặp nhau ngay rồi.
Điện thoại vang lên vài tiếng mới thông, giọng anh bên trong thật dịu dàng: “Noãn Noãn, em chờ một lát, anh có chút việc gấp, muộn chút sẽ gọi lại cho em.”
Cô nhẹ nhàng mà “Ừ” một tiếng, lập tức lại “Ồ” một cái.
“Vậy anh đi làm đi, em cũng không có chuyện gì.”
Hướng Đồ Nam vội vàng ngắt máy, Ôn Noãn nhìn màn hình điện thoại chuyển tối, như nháy mắt trở về kỳ nghỉ hè năm 18 tuổi, sau khi mới gọi điện thoại với Hướng Mộc Dương xong.
Cô bây giờ cũng không phải đang ngồi ở trong xe, mà là ở trong căn phòng ngủ nhỏ của mình.
Ôn Uyển gặp tai nạn xe, bố mẹ vừa mới ly hôn, cô không thể lấy chuyện của mình đi kích động mẹ nữa.
Cho nên chỉ có thể tự mình nghĩ cách giải quyết.
Nhưng cô chưa từng trải qua, hoàn toàn không biết nên làm như thế nào.
Cuối cùng chỉ có thể lén lên mạng tra.
Đọc những thông tin trên mạng đó khiến lòng cô run sợ, da đầu tê dại.
Từng có trong chốc lát, cô đã có ý định bất chấp tất cả, cùng lắm thì không đi học, sinh con ra trước đã.
Nhưng cuối cùng, ngẫm lại những lời anh nói trong điện thoại đó, cô dần dần bình tĩnh lại.
Anh cũng không hiếm lạ, hà tất phải giữ lại một nghiệt chủng huỷ hoại cả đời cô.
Cho tới bây giờ, Ôn Noãn vẫn cho rằng, từ bỏ đứa bé kia, là lựa chọn rất lý trí, có điều bản thân cô rất rõ ràng, mấy năm nay cô rất sợ người khác nhắc tới những chữ như “Không xử” ( ), “Nhà cũ của người đã ch.ết” ( ), “Không tự trọng”. Có đôi khi nhìn thấy tin tức thiếu nữ mang thai sinh non hay sinh con, cô liền cảm thấy rất khó chịu, những lời mấy anh hùng bàn phím mắng mỏ ở dưới, từng câu đều chọc vào tim cô.
Vậy có phải nên thấy may mắn là cô đã giữ bí mật rất tốt hay không, đến giờ vẫn không có ai biết cô vừa mới thành niên chưa được bao lâu thì đã phải phá thai.
Nếu không cô lại thêm một tội danh nữa rồi.
--
Sau khi Ôn Noãn về đến nhà, Lam Đồ vẫn ngồi xổm ở huyền quan chờ cô.
Cô tiến đến, cởi giày ra, cũng không thay dép lê, trực tiếp ngồi lên sàn nhà, ôm Lam Đồ ôm vào trong lòng.
Lam Đồ như cảm nhận được cô không vui, khe khẽ “Meo” một tiếng, rồi dùng cái đầu nhỏ cọ cằm cô.
Ôn Noãn sờ lên tấm lưng đầy lông của nó, khàn giọng khẽ hỏi: “Đói bụng không?”
Lam Đồ khe khẽ dụi dụi thân thể nhỏ bé ở trong lòng cô, như làm nũng kêu mấy tiếng “Meo”.
Cơ thể chú mèo con mềm mại như người em bé mới sinh, tiếng kêu của nó rất giống tiếng khóc nỉ non của trẻ con.
Ôn Noãn như bị cái gì đó đâm một nhát, mắt nóng lên, rơi nước mắt.
Cánh cửa đằng sau bị mở ra, Ôn Noãn không nghe thấy.
Có người đi đến phía sau cô, Ôn Noãn cũng không cảm nhận được.
Cô chôn mặt trong cơ thể nhỏ bé của Lam Đồ, cố đè nén, không cho mình khóc ra thành tiếng.
“Noãn Noãn.”
Cô không ngẩng đầu, vẫn cứ ngồi ở đó, chỉ ôm chặt mèo con trong lòng.
Có thể là ôm chặt quá, Lam Đồ kêu không ngừng, cố gắng muốn thoát khỏi cô.
“Noãn Noãn.”
Cô ngây ngốc một chút, tay buông lỏng, Lam Đồ xẹt một cái nhảy ra rất xa, đứng ở đằng xa, vẻ mặt cảnh giác mà nhìn cô.
Trong lồng ngực Ôn Noãn trống rỗng, ngây ngốc nhìn hai tay trống trơn của mình, chỉ cảm thấy sau lưng thắt chặt, đã bị người từ đằng ôm chặt lấy.