Chương 57
Buổi tối, trong nhóm làm việc của công ty, Trần Chí Quân dùng chính số WeChat của anh ta, tung ra rất nhiều lịch sử trò chuyện ái muội lộ liễu khi anh ta và Lý Tĩnh yêu đương vụng trộm.
Đây không phải trí mạng à.
ch.ết người nhất là, những lịch sử trò chuyện đó, có nhắc tới chuyện anh ta biển thủ công quỹ.
Trần Chí Quân là làm như chiến tích của mình mà khoe khoang trước mặt cô gái nhỏ.
Cả nhóm lập tức trở nên rất yên lặng.
Không bao lâu, Ôn Noãn nhận được Wechat của Vương Úc Lôi.
Tiểu Lôi: Chị Noãn Noãn, chị thấy mấy thứ Trần Chí Quân gửi chưa?
Nhị nha đầu: Thấy rồi.
Tên Trần Chí Quân này ở bên ngoài cả ngày tán tỉnh phụ nữ ( ), nhưng là nghe nói ở nhà lại luôn giữ hình tượng một người chồng tốt, rất mực chiều chuộng vợ.
( ) Nguyên văn là Niêm hoa nhạ thảo (拈花惹草): ẩn dụ chỉ trêu chọc, tán tỉnh, dụ dỗ người khác giới khắp nơi
Khả năng tự chính anh ta tự uống nhiều quá làm loạn không lớn, khả năng rất lớn là chuyện đã bại lộ.
Tiểu Lôi: Cái tên này, sao lại xấu xa như vậy.
Nhị nha đầu: Không phải việc của chúng ta.
Ôn Noãn thật sự không quan tâm bất cứ chuyện gì về tên Trần Chí Quân này, cho dù chuyện anh ta đi hay ở thật sự có liên quan rất lớn đến cô.
--
Tối đó Trịnh tổng vẫn không xuất hiện trong nhóm, nhưng ngày hôm sau đi làm không bao lâu, Trần Chí Quân và Trần Kỳ liền cùng nhau vào văn phòng của Trịnh tổng.
Buổi sáng Ôn Noãn có hẹn cùng một khách hàng, đến công ty không bao lâu liền vội vàng ra ngoài.
Tới gần giữa trưa trở lại công ty, từ chỗ Vương Úc Lôi biết được rằng, Trần Chí Quân đã cùng với bảo vệ đi thu thập đồ đạc cá nhân chạy lấy người, còn cả Lý tĩnh cũng khóc lóc từ chức.
Theo lời người bên đội Trần Chí Quân, Lý Tĩnh thật sự là một cô gái ngốc nghếch, nắm được bím tóc của Trần Chí Quân như thế, mà lại không biết vì bản thân mà tranh thủ chút lợi ích, mấy hôm trước còn lén đi phá thai.
Ôn Noãn chỉ khi nghe được chuyện “Phá thai” này, mới thoáng lộ chút cảm xúc.
Còn những chuyện khác, cô hoàn toàn không để trong lòng.
Hai người trưởng thành, ai cũng không vô tội, chỉ tiếc cho sinh mạng bé nhỏ không đến được nhân thế kia.
Cô đoán rằng Trần Kỳ chắc sẽ tìm cô nói chuyện, nhưng buổi chiều khi cô đến báo cáo tình hình đi sang phía khách hàng lúc sáng, Trần Kỳ cũng không muốn nói chuyện Trần Chí Quân rời đi với cô.
Cô ấy không đề cập tới, Ôn Noãn rất tự nhiên mà giữ im lặng.
Một khi ngăn cách được sinh ra, thì rất khó để bù đắp lại, Ôn Noãn đối với Trần Kỳ, đã rất khó để có được sự thân thiết như trước kia.
Nhưng hiện tại dưới loại tình huống này, cô lại không đệ đơn xin từ chức ngay được.
Tới khi gần tan tầm, Ôn Noãn nhận được điện thoại mà Trần Kỳ đường dây nội bộ gọi tới.
“Buổi tối có rảnh không?”
Chị Mân giúp Ôn Noãn nhận một bộ phim mới, tuy nói là nữ thứ, nhưng nghe nói là có người đặc biệt được tán tụng trên màn ảnh, lời thoại còn rất nhiều.
Ôn Noãn nghĩ rằng ở Tầm Nhìn Mới cũng không lâu nữa, dù sao cô cũng thích công việc lồng tiếng này, hơn nữa giá trị con người lại tăng cao hơn, dứt khoát tiếp tục làm là được.
“Có rảnh.” Cô nói.
Cô rất rõ ràng lúc này Trần Kỳ tìm cô có nghĩa gì.
Kịch bản muộn một chút về nhà xem cũng không muộn.
“Buổi tối cùng nhau ăn cơm đi.” Trần Kỳ nói.
Ôn Noãn: “Được.”
Sau khi tan tầm đến nhà hàng, mới phát hiện Trịnh tổng cũng ở đó.
Sắc mặt của ông ta không tốt lắm, Trần Kỳ cũng thay đổi phong cách cởi mở trước kia. Trong hoàn cảnh này, Ôn Noãn tự nhiên càng cố ý giữ im lặng.
Cả bữa ăn vô cùng nhạt nhẽo.
Tới khi gần kết thúc, Trịnh tổng buông đũa trước.
“Ôn Noãn, chuyện Trần Chí Quân, cô cũng biết rồi chứ?”
Ôn Noãn ngừng đũa theo, gật đầu: “Vâng.”
“Cậu ta cũng đã làm ở công ty không ít năm, Trịnh tổng niệm tình cũ, để cậu ta đi mà không báo án.” Trần Kỳ nói.
Ôn Noãn nở một nụ cười: “Trịnh tổng tử tế bao dung, là anh ta không biết tốt xấu, phụ lòng tín nhiệm của Trịnh tổng.”
Trần Kỳ thở dài: “Noãn Noãn, Trịnh tổng vẫn luôn rất thưởng thức cô. Bây giờ là thời kỳ đặc biệt, cô làm tốt một chút, ngàn vạn lần đừng lại làm Trịnh tổng đau lòng.”
Trong lòng Ôn Noãn có chút hụt hẫng, rồi vẫn cứ nghiêm túc mà gật đầu một cái: “Tôi hiểu. Tôi nhất định như trước đây cố gắng hết sức.”
Trần Kỳ cười: “Sau này chuyện bên đội, cô cũng để ý nhiều hơn chút.”
“Được, tôi tạm thời sẽ lo liệu chút.”
Trần Kỳ nghiêm túc mà lắc đầu: “Không phải tạm thay, chuyện bên đội cậu ta sau này, cô cũng sẽ phụ trách.”
Trong lòng Ôn Noãn thầm than, quả nhiên giống như suy đoán của cô trước đó.
Nhưng không ngờ người ở lại lại là cô.
Ôn Noãn tự nhận trước kia tuy rằng nhiều nghề phụ, nhưng chuyện công ty, trước nay đều tận tâm tận lực, chưa từng không làm tròn trách nhiệm.
Về điểm này, cô không thẹn với lương tâm.
Trước sự nghi kỵ của Trịnh tổng và Trần Kỳ đối với cô, thực sự khiến cô bị tổn thương.
Cô vốn dĩ có thể nhân lúc rối loạn mà từ chức, trả thù một chút, nhưng nghĩ đến ân tình của Trần Kỳ cùng sự chiếu cố của Trịnh tổng trước kia, cuối cùng vẫn không đành lòng.
Tuy nhiên, qua cửa ải khó khăn này, Trịnh tổng, đặc biệt là Trần Kỳ, có lẽ vẫn là sẽ nghĩ cách khiến cô tự động từ chức nhỉ.
--
Ôn Noãn về đến nhà, phát hiện đèn trong nhà đã mở.
Hướng Đồ Nam ôm máy tính, ngồi ngay trong phòng khách.
Ánh mắt hai người đụng nhau, cô vừa mừng vừa sợ: “Sao đã về rồi?Hôm nay là…… Thứ ba, không sai nha?”
Anh bỏ máy tính ra, vẫy tay về phía cô.
Ôn Noãn tiến đến, anh duỗi tay túm cô một cái, ôm ngang cô ngồi trong lòng.
“Tăng ca à?”
“Không có, ăn cơm cùng chị Kỳ với cả Trịnh tổng.” Dừng một chút, lại nói thêm, “Trần Chí Quân bị cuốn gói rồi.”
“Ồ.” Anh nhàn nhạt mà cười, “Bà Trần ấy vậy mà là nhân vật rất tàn nhẫn.”
Ôn Noãn nghe ra từ lời của anh chút ý ở ngoài lời.
Hướng Đồ Nam nhẹ nhàng vỗ lên đầu cô: “Ngốc rồi à? Anh chỉ tặng chút đồ cho bà Trần, để chị ta thấy rõ chồng chị ta là dạng người gì, nhận tiện nói cho chị ta biết làm sao để bảo vệ lợi ích của mình thôi.”
Ôn Noãn từ từ hồi lại.
Hóa ra anh âm thầm tính kế Trần Chí Quân.
Chuyện này xảy ra, lại không thể so với chuyện ngoại tình chỉ là vấn đề đạo đức, tương lai Trần Chí Quân có lẽ cũng không thể lại có chỗ đứng trong ngành được nữa.
Nhưng chủ yếu vẫn là Trần Chí Quân tự mình làm chuyện xấu, nếu không thì không ai có thể túm được bím tóc của anh ta.
Nghĩ như thế, liền thoải mái trở lại.
Cô đánh anh một cái, làm nũng nói: “Báo thù giúp em đương nhiên là chuyện tốt, nhưng anh lại hại ch.ết em đấy có biết không? Sau này em chắc chắn sẽ bận đến ch.ết.”
“Em từ chức là không phải là được rồi à.” Tối nay anh về, chính là muốn đề nghị Ôn Noãn rời Tầm Nhìn Mới.
Đã khiến Ôn Noãn làm việc không vui vẻ, thật sự không cần thiết phải tiếp tục.
“Vậy quá không phúc hậu rồi nhỉ?” Ôn Noãn thở dài, đứng lên, “Em không nói chuyện với anh nữa, em đi tắm trước.”
Anh giữ chặt tay cô: “Cùng nhau.”
Cô dùng sức trên tay, kéo anh lên.
Anh ôm lấy vai cô, cùng nhau đi về phía phòng ngủ, cùng lúc đó vẫn thuyết phục cô: “Anh nói nghe, anh thật sự khuyên em nên từ chức, sau đó đi làm trợ lý cho anh. Em yên tâm, mặc kệ em làm chủ shop online, hay là diễn viên lồng tiếng, anh đều sẽ không có bất cứ ý kiến gì.”
Ôn Noãn nhẹ nhàng mà hừ anh một cái: “Em còn lâu mới làm công cho anh nhé.”
Anh bỗng khom lưng, một tay bế ngang cố lên.
Cô ôm cổ anh, đầu tiên là cười, dần dần mà duỗi khóe miệng.
“Hiện tại thật sự không được. Làm người không thể vong ân, bọn họ bây giờ muốn em thế nào là một chuyện, nhưng trước đây, thật sự đã từng giúp em.”
Anh im lặng.
Kỳ thật là anh nghĩ lầm rồi.
Ấn tượng của anh với Noãn Noãn, có đôi khi vẫn dừng lại ở cấp ba. Khi đó Noãn Noãn là một người yêu ghét rõ ràng, tính cách cá tính mạnh mẽ. Cô khi ấy, sẽ quăng ngã thứ gào với cô rằng “Không cho phép thì không được đi, hôm nay mày dám ra khỏi cánh cửa này thử xem”.
Nhưng Noãn Noãn của hiện tại, như viên đá cuội bị nước chảy bào mòn góc cạnh, ôn hòa, sẽ thông cảm cho người khác.
Tối hôm 11-11 đó, anh nhìn cô nói chuyện cùng người bên phía đối tác. Đối phương lại thật ra rất rộng lượng, tự nhận tốn ít công sức, chia đều lợi ích là bất công với Noãn Noãn, chủ động đề xuất 2- , hoặc là 1- cũng được. Nhưng Noãn Noãn lại tuân thủ hứa hẹn trước đó, nhất định chia đôi.
Một Noãn Noãn như thế, sao có thể vào lúc mấu chốt này mà từ chức?
--
Hướng Đồ Nam không khuyên Ôn Noãn từ chức nữa.
Sau đó Ôn Noãn vượt qua một đoạn thời gian vô cùng bận rộn. Trong lúc đó mẹ Ôn gọi điện cho Ôn Noãn, bảo cô đưa Hướng Đồ Nam về nhà, kết quả là vì Ôn Noãn luôn phải thu âm vào cuối tuần, hoãn mãi đến gần Nguyên Đán mới triển khai.
Hướng Đồ Nam đối với chuyện này đã từng thể hiện sự bất mãn rất nhiều lần, nhưng khi cùng Ôn Noãn bước vào cổng tiểu khu, anh đột nhiên lại sợ.
Không phải nhát gan, mà là áy náy, bởi vì đã từng phụ lòng con gái của bà, khiến cô phải trải qua những khổ sở ấy.
Trời lạnh, hôm trước có tuyến rơi, trong tiểu khu có chỗ vẫn sót lại mảng tuyết đọng lớn.
Hai người cùng nhau vào cửa nhà.
Mẹ Ôn đang nấu cơm trong phòng bếp, Ôn Uyển ra mở cửa cho bọn anh.
Trong phòng lại thật ấm áp, ba người đứng ở cạnh cửa, bỗng nhiên đều im lặng.
Cuối cùng vẫn là Hướng Đồ Nam lên tiếng trước: “Đã lâu không gặp, cô vẫn không khác trước kia lắm.”
Ôn Uyển cười, nụ cười rất nhạt, sau khi nhận lấy túi quà từ trong tay anh, liền không nhìn anh nữa.
“Vào đi. Mẹ đang nấu cơm. Noãn Noãn, em đã lâu không về nhà rồi.”
Hướng Đồ Nam có thể cảm nhận được sự lạnh nhạt của Ôn Uyển đối với anh.
Nhưng cũng có thể hiểu được.
Ôn Uyển hiểu chuyện trước kia của hai người họ nhất, trong lòng có lẽ vẫn ghi hận anh trước kia từng phụ lòng em gái mình.
Đi vào phòng khách được vài bước, mẹ Ôn từ trong phòng bếp đi ra.
Bà vẫn có chút ấn tượng đối với Hướng Đồ Nam.
Về ngoại hình, mẹ Ôn vẫn hài lòng với Hướng Đồ Nam, nhưng vừa lòng nhất vẫn là chuyện trước kia, sự bảo vệ của anh với Noãn Noãn.
Còn về gia cảnh, kỳ thật lại xem như điểm trừ.
Mẹ Ôn đến bây giờ trong lòng vẫn còn âm thầm lo lắng về điểm này.
Đây cũng là nguyên nhân bà bảo Ôn Noãn đưa Hướng Đồ Nam về, chủ yếu là muốn tận mắt gặp đứa trẻ này.
Mẹ Ôn dùng tạp dề lau tay, mỉm cười nói: “Tới thì tới, mua quà làm gì.” Lại chỉ huy Ôn Noãn, “Bên ngoài trời lạnh, con múc cho Tiểu Hướng chén canh trước đi, có thể ăn cơm ngay rồi.” Chỉ về phía sô pha, “Ngồi trước đi, Tiểu Hướng. Uyển Uyển, con đưa mấy thứ kia vào phòng con đi.”
Nói mấy câu, đã sắp xếp cho ba người xong.
Mẹ Ôn xoay người về phòng bếp tiếp tục nấu cơm.
Ôn Noãn nhếch môi cười trộm, nhận lấy áo khoác từ trong tay Hướng Đồ Nam, treo lên cùng với của cô xong, rồi vội vàng đi vào phòng bếp múc canh, Ôn Uyển ôm đồ trên sô pha vào phòng mình, trong phút chốc cả phòng khách vậy mà chỉ còn lại một mình Hướng Đồ Nam
Cũng may chỉ trong chốc lát, Ôn Noãn liền bưng chén canh nóng hổi ra.
Anh vội duỗi tay nhận lấy, đặt ở trên bàn trà.
“Bỏng ch.ết rồi, bỏng ch.ết rồi.” Ôn Noãn muốn nhéo vành tai cho khỏi nóng, liền nghĩ đến trước đó đã đeo khuyên tai, vì thế không chút do dự nhéo vành tai Hướng Đồ Nam.
“Mượn dùng một chút, bỏng ch.ết em rồi.”
Anh cười, thuận tay dùng hai tay phủ lên hai tay cô.
Hai người cách gần như vậy, nụ cười trên khuôn mặt cô liền ở trước mắt.
Trong lòng anh vừa rung động, muốn hôn cô một cái.
Nhưng vào lúc này, ngay tại nơi đây.
Cô còn đang cười, như đang quyến rũ anh.
Khuôn mặt hai người cách càng ngày càng gần, cuối cùng dán vào nhau.
Đúng lúc đó, Ôn Uyển để đồ xong, từ phòng mình đi ra.
Mẹ Ôn bưng một mâm đồ ăn, ra khỏi phòng bếp.