Chương 61: Hoàn chính văn
Mấy năm trước đó, Ôn Noãn chưa từng tính toán đến chuyện kết hôn sinh con, cho nên cũng không nghĩ sâu xa, nhưng từ sau khi có ý định sinh con, cô bỗng nhiên liền bắt đầu nổi lên lo lắng.
Liệu cô có không thể sinh con hay không?
Lần đó, có phải sẽ ảnh hưởng đến khả năng sinh con của cô hay không? Dù sao thì các loại phương tiện truyền thông đều nói, phải đi bệnh viện chính quy.
Có đôi khi cô lại cảm thấy, chắc sẽ không xui xẻo như vậy đâu. Có người sảy thai rất nhiều lần, vẫn có thể sinh con.
Nhưng, ngộ nhỡ? Ngộ nhỡ cô lại là người bất hạnh xui xẻo đó thì sao?
Suy nghĩ này ngay từ khi bắt đầu nảy sinh, đã không thể đè xuống. Ôn Noãn sắp bị suy đoán của mình bức đến phát điên rồi.
Hướng Đồ Nam kéo cô ra khỏi lồng ngực mình một chút, biểu cảm đáng thương của Ôn Noãn khiến người ta đau lòng.
“Nghĩ cái gì đấy, làm sao mà không thể sinh con.” Anh hôn lên trán cô.
Bệnh viện tư nhân rất ít người, hành lang cực kỳ tĩnh mịch.
Ôn Noãn cắn môi không nói, trong mắt đã lấp lánh vô số ánh sao.
Tay anh lướt qua giữa mày của cô, vuốt ve dái tai đang đeo khuyên tai của cô: “Nếu thật sự không thể, chị dâu đã có em bé rồi, chúng ta sẽ không có áp lực gì cả. Hai chúng ta, còn càng ung dung tự tại hơn, hoặc là nhận nuôi một đứa là được rồi.”
Ôn Noãn lại càng buồn hơn.
Chỉ nghĩ đến việc Hướng Đông Dương cùng con cái đầu gối tay ấp, mà trên gối anh lại trống trơn, là cô lại đau lòng đến không thở nổi.
Cô thích anh, hận không thể đem mọi thứ tốt nhất chồng chất đến trước mặt anh, sao mà nhẫn tâm để anh có tiếc nuối lớn như vậy.
Hướng Đồ Nam đi giải thích tình hình với bác sĩ, rồi cho Ôn Noãn làm kiểm tra.
Khi có kết quả, vẻ mặt của vị kia bác sĩ rất nhẹ nhõm: “Tạm thời, cơ thể của Ôn tiểu thư rất khỏe mạnh, chắc sẽ không ảnh hưởng đến việc thụ thai. Nếu không làm bất cứ biện phạm phòng tránh nào mà nửa năm vẫn không thể mang thai, đến lúc đó có thể quay lại để tìm hiểu nguyên nhân. Dù sao thì hiện tại không có vấn đề gì, không cần quá lo lắng. Tinh thần lo lắng quá, cũng sẽ gây ảnh hưởng.”
Ôn Noãn như được đại xá, thật sự như sống sót sau tai nạn, sau khi lên xe trở về, khóe miệng vẫn nhếch lên mãi.
Hướng Đồ Nam thật ra cũng thở phào một hơi, nắm tay cô cười nói: “Yên tâm rồi chứ? Không biết tại sao em lại thích suy nghĩ miên man như vậy.”
Ôn Noãn mím miệng, cười lấy lòng với anh.
Anh khẽ nắm lấy khuôn mặt cô: “Sau khi trở về sẽ lên thẳng giường, trước tiên nhét em bé vào bụng em, miễn cho em nghĩ đông nghĩ tây.”
Ôn Noãn dựa vào lồng ngực anh, cúi đầu, dịu trán vào cổ anh, làm nũng nhỏ giọng lầm bầm: “Không phải do anh nói muốn em bé đến phát điên sao hả, em sợ anh buồn.”
Anh vỗ xuống sau đầu cô: “Thì sao? Nếu thật sự không thể sinh con, em còn định chia tay với anh hả?”
Ôn Noãn không hé răng, vừa dụi anh, vừa duỗi tay ôm eo anh.
Sắc mặt của anh dần dần thay đổi.
Cô thật sự từng nghĩ như vậy.
Giọng anh lập tức trở nên lạnh lùng.
“Thế nên em thật sự từng tính đến chuyện rời bỏ anh? Là anh làm sai, em định tự mình gánh vác, lẻ loi một mình, anh lại quen người mới, vui vui vẻ vẻ kết hôn sinh con?” Nói xong lời cuối cùng, gần như là cắn răng, “Em biến anh thành loại người gì vậy?”
Ôn Noãn chậm rãi ngẩng đầu.
Anh mím chặt môi, sắc mặt u ám mà đáng sợ.
Sau khi hai người ở bên nhau một lần nữa, đây là lần đầu tiên anh nổi giận, thậm chí khi tức giận còn đáng sợ hơn so với trước kia.
Môi Ôn Noãn ngập ngừng vài cái, cuối cùng là chột dạ, lại mím chặt môi.
Nếu là anh không thể sinh con, cô chắc chắn vẫn muốn ở bên cạnh anh, hoàn toàn không để bụng có hay không có con.
Cho nên, suy nghĩ của cô, có lẽ là thật sự quá…… Tự cho là đúng.
Một tay cô vẫn đang ôm eo anh, một tay khác luồn vào trong theo cạp quần anh, chạm vào hình xăm kia.
“Sau này sẽ không nghĩ như vậy nữa. Trên người anh xăm tên của em, ai còn chịu muốn anh, em chắc chắn phải chịu trách nhiệm với anh.” Giọng cô rất nhỏ, rất dịu dàng, mang theo sự lấy lòng cùng xin tha thứ, “Nhưng mà là ai từng nói, sau này nếu có cãi nhau, cũng sẽ không hung dữ với em hả?”
Anh thở hổn hển mấy hơi, cuối cùng là áp xuống cơn tức này, giữ cằm cô, hung hăng hôn lên.
“Trở về rồi thu thập em.” Sau khi môi tách ra, anh thở gấp nói.
--
Lam Đồ thật sự không chịu nổi đôi “Cẩu nam nữ” kia nhà nó, cứ hễ về đến nhà, là phải ôm nhau gặm loạn, hoàn toàn coi nó như không có.
Mắt thấy hai người cởi áo khoác, ôm hôn vào phòng ngủ, nó vừa muốn đuổi theo, “Phanh” một tiếng, cánh cửa kia liền vô tình mà khép lại trước mặt nó.
Lam Đồ tức giận đến vừa cào vừa cắn, rồi nhào lên muốn kéo tay nắm cửa, lăn lộn nửa ngày, nó rốt cuộc chấp nhận sự thật bản thân lại một lần bị vứt bỏ một cách vô tình.
Nó hậm hực mà chạy đến cạnh cửa, nhìn hai chiếc áo khoác trên sàn nhà, cuối cùng cũng tìm được một chút niềm vui.
Vì thế trưa hôm đó, Hướng nhị công tử đã đăng một trạng thái lên vòng bạn bè.
Hướng Nhị: Con mèo đáng ch.ết!
Với hai hình ảnh.
Một hình là Lam Đồ đang trợn đôi mắt to vô tội rúc trong ổ nhỏ của mình, trên trán rõ ràng viết là: Nói ra thì ngươi chắc chắn không tin, nhưng thật sự là áo khoác ra tay trước.
Còn một hình chính là chiếc áo khoác “Ra tay trước lại bất hạnh bỏ mình”.
Rất nhanh, bài trạng thái đó đã trở thành niềm vui cho tất cả bạn bè trong vòng của Hướng Nhị.
Ngoại trừ một dãy ha ha ha, thì chính là một sông “Tuyệt đối là con đẻ không sai rồi”.
Chỉ có Hà Chấn Thần tương đối đặc biệt: Muốn mua quần áo mới thì xin em dâu, vu oan cho một con mèo thì gọi gì là anh hùng hảo hán?
Hướng Đồ Nam nắm chặt điện thoại, hung dữ mà từng chữ một lên màn hình.
Hướng Nhị: Con đẻ tôi, phải xinh đẹp hơn con mèo ch.ết tiệt kia một trăm lần.
Ôn Noãn ôm gấu bông, ở một bên thầm thấy may mắn.
May mà tai họa không rơi phải áo khoác của cô.
Gấu bông vẫn cứ là ngoan hơn.
Cô sẽ không thừa nhận, con mèo mầm tai họa chỉ thích quấy rối kia, là cô dẫn về nhà.
--
Cuối năm, Ôn Noãn đến ngày từ chức. Trước khi từ chức, Trịnh tổng giúp cô làm một bữa tiệc chia tay rất long trọng.
Đến tận bây giờ, còn rất nhiều người cho rằng cô từ chức, là bởi vì có em bé. Ôn Noãn lười phải giải thích, chỉ là sắp phải chia tay, mặc dù vẫn ở cùng một thành phố, nhưng sau này có thể sẽ không có nhiều cơ hội gặp mặt lắm. Nghĩ như vậy, ít nhiều hơi buồn.
Cảm xúc này, kéo dài mãi đến khi Hướng Đồ Nam tới đón cô.
“Không nỡ?” Anh cười hỏi.
Xe vững vàng chạy về phía trước, ngoài cửa xe là một thế giới tạo thành bởi ánh đèn.
Ôn Noãn khẽ than thở: “Cũng không phải. Hơi buồn, nhưng mà, cũng cảm thấy nhẹ nhõm.”
Cảm giác cuộc đời giống như bước sang một chương mới.
Cô đã lên kế hoạch xong, chờ hết năm, ngoại trừ vào phòng thu âm, thời gian còn lại, cô muốn phu xướng phụ tùy, Hướng Đồ Nam đến nơi nào, cô sẽ đi nơi đó, hoàn toàn làm tùy tùng nhỏ của anh.
Nhưng mà……
Cô duỗi dài người: “Em mặc kệ, ngày mai em muốn ngủ tới khi tự tỉnh. Ai cũng đừng quấy rầy em!”
Ôn Noãn ngủ đến tự tỉnh cũng không thể kiên trì được mấy ngày, bởi vì Tết đang đến gần.
Hai người còn chưa kết hôn, Tết đến thì vẫn ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người nấy.
Đêm giao thừa, khi mẹ con ba người cùng nhau ăn cơm tất niên, mẹ Ôn nhìn hai cô con gái có diện mạo quá giống nhau, thật sự có chút khó hiểu.
Uyển Uyển cùng Noãn Noãn rõ ràng là xinh đẹp như nhau, bàn về học thức, tính cách cũng đều không hề kém hơn Noãn Noãn, sao lại đến bây giờ vẫn chưa có bạn trai chứ?
Mẹ Ôn gắp cho Ôn Uyển một đũa đồ ăn, nhẹ giọng nói: “Uyển Uyển, em gái con gần như đã ổn định rồi, nếu con gặp được người thích hợp, cũng có thể thử nói chuyện xem.”
Ôn Uyển nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nâng mắt lên, khẽ mỉm cười: “Vẫn chưa gặp được ai đặc biệt thích hợp.”
Mẹ Ôn thở dài trong lòng.
Tết nhất, bà cũng không muốn trở thành kiểu phụ huynh khiến người ta ghét này, tạo áp lực quá lớn cho Uyển Uyển, vì thế quay đầu nhìn Ôn Noãn: “Noãn Noãn, chị con cả ngày ở trong trường học, người quen hơi ít, nếu con gặp được ai điều kiện thích hợp, có thể giới thiệu cho chị con một chút. hoàn cảnh gia đình cũng không cần tốt lắm, không có trở ngại là được, quan trọng là nhân phẩm phải tốt.”
Ôn Noãn nhìn thoáng qua Ôn Uyển đang cúi đầu ăn cơm, trong lòng cảm thấy cô ấy có tâm sự, bề ngoài lại vội vàng gật đầu lia lịa.
“Được, để con.”
Sau bữa tối, ba người cùng nhau xem Xuân vãn một lát, mẹ Ôn cảm thấy nhàm chán, về phòng mình đi ngủ trước.
Ôn Noãn đang nói chuyện phiếm với Hướng Đồ Nam qua WeChat, mẹ Ôn vừa đi, cô liền đến bên cạnh Ôn Uyển.
“Chị, chị có tâm sự. Đừng tưởng em không nhìn ra được, hai ngày nay chị cứ thất thần suốt.”
Ôn Uyển mím môi, khẽ lắc đầu.
Ôn Noãn gửi tin nhắn thoại cho Hướng Đồ Nam: Nói chuyện với anh sau, em với chị em nói chuyện một lát. Nói xong cất điện thoại đi, tắt TV, kéo Ôn Uyển vào phòng ngủ của cô.
“Chị, chị nói em nghe đi, em thề, chỉ cần chị không cho, em tuyệt đối không nói với mẹ.”
Ôn Uyển ngây ngẩn mà nhìn cô, nhìn mãi, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng lắc đầu.
“Thật sự không có. Là việc học hành xảy ra một chút vấn đề, nhưng chị có thể giải quyết được.” Cô ấy khẽ đánh lên mũi Ôn Noãn, “Đi nói chuyện với Hướng Đồ Nam đi.”
Ôn Noãn nửa tin nửa ngờ, nhưng Ôn Uyển luôn nhát gan, trước kia trước mỗi kỳ thi đều sẽ căng thẳng.
Cô thở dài: “Vậy được rồi, chuyện này em thật sự không thể giúp được chị. Nhưng mà chị, xe đến trước núi ắt có đường, không có chuyện gì là không giải quyết được.”
Ôn Uyển cười, đẩy cô một cái: “Chị là chị em, còn phải để em dạy cho đạo lý làm người à?”
Ôn Noãn làm cái mặt quỷ, chạy ra ngoài nói chuyện với Hướng Đồ Nam.
Trong phòng yên tĩnh trở lại.
Ôn Uyển ngồi ở mép giường, túm lấy gối đầu ôm trong lòng, vùi mặt thật sâu xuống.
Hóa ra thất tình là thế này.
Thảo nào Noãn Noãn trước kia sẽ gầy thành như thế.
Cô luôn không có can đảm thẳng thắn với người trong nhà chuyện đã có bạn trai, mà người đàn ông kia, thật ra cũng luôn do dự.
Tuổi tác chênh lệch, cuộc hôn nhân ngắn ngủi, còn cả mối quan hệ thầy trò, đều khiến anh áy náy giắt đầy lưng trong quá trình quen Ôn Uyển.
Như lời anh đã nói trước khi chia tay vậy, chuyện mà những đôi tình nhân sẽ làm, anh đều đã cùng làm với người khác. Những thứ anh có thể cho cô, đều không phải là thứ hoàn mỹ nhất. Nhưng càng yêu một người, thì càng hy vọng đem những thứ tốt nhất cho cô ấy. Điều mà anh hối hận nhất, là đã từng nhất thời phóng túng chính mình, đáp lại lời tỏ tình của cô.
Có đôi khi, có những tình yêu, chỉ thích hợp len lén đặt ở đáy lòng.
Ngay trước Tết, nhà anh xảy ra chuyện rất lớn, trước khi từ chức, anh đưa ra đề nghị chia tay với Ôn Uyển.
Anh cảm thấy đây là đưa tất cả về đúng quỹ đạo.
Cho dù cô chưa từng có để ý đến những thứ không hoàn mỹ đó.
Thật ra nếu thực sự bàn đến, hai người cũng không hoàn toàn là hẹn hò đúng nghĩa.
Giữa hai người họ, tiếp xúc chân tay quá giới hạn nhất cùng lắm là dắt tay, với người ấy hôn lên trán cô một lần.
Cô biết anh tốt bao nhiêu.
Học thức uyên bác, khí chất nho nhã, phẩm hạnh đoan chính. Bỏ lỡ người này, sẽ đáng tiếc biết bao, nhưng tỏ tình khi ấy, gần như đã dùng hết dũng khí cả đời của cô.
Cô thật sự không thể nào da mặt dày tiếp tục làm anh ấy khó xử.
Lúc chia tay, anh khắc chế giữ kìm nén như thế, bình tĩnh gần như người hờ hững, dáng vẻ lén rơi lệ sau lưng cô, cô vẫn luôn khắc sâu trong lòng.
Ôn Uyển chôn chặt khuôn mặt vào gối đầu, đầu vai khẽ run.
Cô thật hâm mộ Noãn Noãn, luôn can đảm như vậy.
--
Sau khi vào xuân, ngoại trừ việc chị Mân bắt vào phòng thu âm, phần lớn thời gian Ôn Noãn đều chạy theo Hướng Đồ Nam.
Hôm đó, cô ngủ trưa dậy, lúc theo thói quen định cầm điện thoại lướt chút tin tức, bất ngờ nhìn thấy tin Lộ Chinh Trình bị nghi ngờ có liên quan đến xâm hại ȶìиɦ ɖu͙ƈ.
Ôn Noãn thật sự rất ghét người này, ước gì anh ta có thể ngồi tù.
Nhưng nếu tin tức này là thật, cũng có nghĩa là có một cô gái trở thành người bị hại.
Thật sự cũng không có gì đáng để vui mừng, ngược lại chỉ khiến người khác khó chịu.
Buổi tối khi Hướng Đồ Nam trở về, vào lúc ăn tối, cô nhắc tới chuyện này.
Biểu hiện của Hướng Đồ Nam lại cực kỳ bình tĩnh.
“Người như Lộ Chinh Trình, em thật sự cho rằng đây là lần đầu tiên?”
Ôn Noãn nghĩ đến những chuyện cũ kia, lòng vẫn còn sợ hãi.
Nếu lúc trước không phải Hướng Đồ Nam nhờ Hướng Đông Dương âm thầm chiếu cố cô, xác suất rất lớn cô sẽ bị người này hại.
“Chẳng qua trước kia anh ta có cách đè những chuyện đó xuống. Nhưng hiện tại, bố anh ta đang vướng vào một vụ án tham nhũng liên quan đến quan chức cấp cao, bản thân đã khó bảo toàn, đương nhiên càng không thể thay Lộ Chinh Trình giải quyết những chuyện lộn xộn đó.”
Ôn Noãn: “Hả?”
“Cho nên Lộ Trình Trình đi tìm anh.”
Ôn Noãn lập tức cắn phải đầu lưỡi, đau đến nước mắt tuôn cả ra.
Hướng Đồ Nam bất lực nựng mặt cô: “Em khẩn trương gì chứ. Cô ta hy vọng anh có thể giúp Lộ Chinh Trình, nhưng mà anh không đồng ý.”
Trên thực tế, chuyện của Lộ Chinh Trình không thể đè xuống được, cũng có công lao của anh.
Nói trả thù riêng cũng đúng, nhưng xét cho cùng là Lộ Chinh Trình bị trừng phạt đúng tội, anh sẽ không cảm thấy có lỗi chút nào.
Ôn Noãn cũng hoàn toàn không thông cảm cho tên Lộ Chinh Trình này, nhưng mà cô không ngờ rằng, hôm sau lại nhận được điện thoại của Lộ Trình Trình.
Đã từng là đại tiểu thư cao cao tại thượng như vậy, thế nhưng cũng có lúc khóc đến nói không nên lời.
Có thể đến cầu xin nơi tình địch cô đây, Ôn Noãn trong lúc nhất thời lại có chút đồng cảm với Lộ Trình Trình.
Ít nhất tình anh em giữa cô ta và Lộ Chinh Trình, vẫn rất khiến người khác thổn thức và cảm động.
Tuy nhiên, Lộ Trình Trình thông cảm cho anh trai mình, thì ai thương cho người bị hại kia.
Thậm chí nếu không phải Hướng Đồ Nam, từ mấy năm trước, cô đã thành một người bị hại khác.
Ai rồi cũng sẽ phải trả giá lớn cho việc mình đã làm.
Không bỏ đá xuống giếng, đã là nhân từ lớn nhất của cô.
--
Mùa hè này, Dương Lưu Thư sinh một bé trai.
Từ bệnh viện thăm trở về, Hướng Đồ Nam đặt Ôn Noãn ở sau cửa.
“Bà xã, đám cưới bên em muốn mời ai, em liệt danh sách khách mời đi.”
Ôn Noãn: “Gì?”
Anh cúi đầu, hôn nhẹ lên môi cô, khẽ cười nói: “Kết quả kiểm tr.a sức khoẻ lần này ra rồi, sức khỏe hai chúng ta đều đã rất thích hợp để sinh em bé.”
Ôn Noãn: “Hả?”
Anh thật sự không thể làm gì chú ngỗng ngốc nghếch này, cúi người, bế ngang cô lên, ném thẳng cô lên giường.
Ngày cưới cuối cùng được ấn định vào ngày 25 tháng 9, do Ôn Noãn trực tiếp độc đoán quyết định.
Bởi vì cô thích mùa thu, còn là vì ngày này đồng âm với “Chỉ yêu em/anh”.
Ôn Noãn yêu Hướng Đồ Nam; Hướng Đồ Nam yêu Ôn Noãn, ngoại trừ nhau, không có ai khác.
Nhưng hai người cũng không ngờ, cũng không biết là hạt giống quá tốt, hay là đất quá phì nhiêu, không đợi đến ngày tổ chức đám cưới, nhóc con đã gấp không chờ nổi mà chạy vào trong bụng mẹ.
Ôn Noãn nghĩ thoáng, thật ra vốn còn chưa có cảm giác, nhưng chỉ chậm có một ngày, Hướng Đồ Nam đã bắt đầu ngồi không yên.
“Có phải là có rồi không?” Anh hỏi. Là người đã tự học hết kiến thức về quá trình mang thai sinh nở, anh gấp không chờ được tỏ ý muốn ra hiệu thuốc mua que thử.
Ôn Noãn còn đang do dự: “Không thể đâu chứ? Anh có phải khẩn trương quá rồi hay không?” Cô một chút khác thường cũng không có, thật sự không giống người đã có thai, “Nếu không thì chờ thêm hai ngày xem?”
Người vội vã làm bố như anh không thể chờ được nữa rồi.
Nhân lúc Ôn Noãn ngủ trưa, anh lái xe đến hiệu thuốc, hào khí ngút trời một lần mang theo mười hộp trở về.
Ôn Noãn mắt ngái ngủ nhập nhèm nhìn mười cái hộp kia, nghe được âm thanh của biển khơi từ trong đầu Hướng Đồ Nam (*).
“Mua nhiều chút, sáng tối thử một lần, chỉ cần cái kia của em chưa tới, chúng ta sẽ thử đến hai vạch thì thôi.” Anh thật ôn hòa xoa xoa đầu người sắp bốc cháy, “Không đủ anh lại đi mua.”
Ôn Noãn tóc rối bù: “Biến!”
Tuy nói như thế, cô vẫn dưới cái nhìn chăm chú tha thiết của Hướng Đồ Nam, cầm một hộp vào nhà vệ sinh.
Vài phút sau, Ôn Noãn hai tay vòng sau lưng, ngượng ngùng xoắn xít đi ra.
“Thế nào?” Lòng anh nóng như lửa đốt.
Ôn Noãn lắc đầu.
Vẻ mặt anh rõ ràng là thất vọng, lại lập tức nở nụ cười, thật nhẹ nhàng ôm cô một cái: “Không sao, đợi hôn lễ xong rồi đến càng tốt.”
Ôn Noãn giơ tay ở sau lưng lên trước mặt anh, cắn chặt môi.
Anh lập tức ngẩn người ở đó.
Trên chiếc que thử thai kia, mặc dù có một vạch chỉ có màu hồng nhàn nhạt, nhưng đúng là hai vạch.
“Là có đúng không?” Ôn Noãn nhẹ giọng hỏi. Khóe miệng cô khẽ run, một tay bất giác che lên bụng dưới.
Thực sự có sao?
Là đứa bé kia chịu trở về tìm bọn họ sao?
Hướng Đồ Nam còn đang ngẩn ngơ mà nhìn hai vạch kia, qua hồi lâu, mới nghiêm túc gật gật đầu: “Có thể. Tốt nhất là đi bệnh viện xác nhận một chút, vẫn phải loại trừ mang thai ngoài tử cung.”
Ôn Noãn đầu tiên gật đầu, sau đó đột nhiên đẩy Hướng Đồ Nam một cái.
“Phản ứng này của anh là sao đấy? Sao em cảm thấy anh một chút vui mừng cũng không có thế? Anh……”
Cô bị anh ôm lên xoay mấy vòng mà thét chói tai, mãi đến khi choáng váng đầu.
“Được rồi, được rồi, em buồn nôn…… Em buồn nôn!”
Anh lập tức dừng lại, cẩn thận ôm cô đến mép giường ngồi xuống, rồi quỳ một gối ở trước mặt cô.
“Còn buồn nôn không?”
Ôn Noãn nhẹ nhàng lắc đầu: “Ổn rồi.”
Anh nhìn cô, muốn nói chút gì đó, nhưng lại như không có bất cứ ngôn ngữ nào có thể diễn đạt tâm trạng của anh giờ phút này.
Anh nhẹ nhàng đặt tay lên bụng dưới của cô.
Cô nhẹ nhàng đặt tay mình trùm lên tay anh.
Trong lòng bàn tay đều là nhiệt độ trên tay anh.
Nóng hổi.
Còn mang theo một chút run rẩy.
“Hướng Đồ Nam.” Cô khẽ gọi anh, “Em muốn sinh ba đứa.”
“Được.”
“Hai gái, một trai.”
“Được.”
“Em thích con gái, em muốn sinh hai đứa giống em, mắt to, mắt hai mí. Con gái mắt hai mí thì đẹp hơn.”
“Được.” Anh khàn giọng nói.
“Còn phải sinh một bé trai, một bé trai mắt một mí……. Giống đứa bé em từng mơ thấy trước đây.”
Theo thuyết di truyền, bọn họ có một nửa cơ hội sinh con mắt một mí, cũng có khả năng hoàn toàn không có cơ hội.
Nhưng cô vẫn luôn nhớ rõ đứa bé cô đã từng mơ thấy, vẫn luôn nhớ rõ cái cậu con trai mắt một mí kia giơ hai tay muốn cô ôm nó.
Nó đã từng cố gắng muốn sống như thế.
Cô muốn nó trở về, muốn cho nó một cái, không, cho nó rất nhiều rất nhiều cái ôm.
Anh cúi đầu, hôn lên mu bàn tay khác của cô.
“Được.”
Có thứ gì đó rớt lên mu bàn tay của cô.
Ẩm ướt, nóng hổi.
Anh sau này, phải nói với hai cô con gái, muốn chúng học được cách yêu quý cơ thể của mình.
Anh còn sẽ, nói cho cậu con trai kia, muốn nó học được cách bảo vệ nửa kia của mình.
--
Cuối tháng Tám, Hướng Đồ Nam đưa Ôn Noãn trở về trường cấp ba cũ.
Không biết anh nói thế nào để thuyết phục bảo vệ, dù sao bọn họ cũng đi vào rất thuận lợi.
Vào thời gian này, học sinh lớp 12 đang học bù, học sinh mới lớp 10 thì đang tập quân sự.
Hai người đứng cạnh sân thể dục, nhìn từng khuôn mặt bị phơi nắng đến ửng đỏ, lại rất trẻ trung sống động.
“Sao em lại cảm thấy bọn chúng không khác chúng ta ngày xưa lắm nhỉ?” Ôn Noãn cảm thán, “Ngay cả đồng phục cũng không thay đổi.”
Anh giúp cô lau mồ hôi trên trán, dắt tay cô, đi về phía dãy lớp học cũ trước đây.
“Mới sáu năm mà thôi, có thể thay đổi bao nhiêu. Huống hồ hai chúng ta trước kia đều thuộc kiểu dẫn đầu tất cả bạn cùng lớp, nhưng bây giờ, chỉ theo sau công chúng.”
Ôn Noãn: “Không biết xấu hổ!”
Vẫn dẫn đầu thôi, hứ!
Thật ra vẫn có thay đổi.
Cây cối hai bên con đường, dường như tươi tốt hơn rồi.
Cách dãy lớp học nơi họ học trước đây không xa, có một tòa nhà mới tráng lệ hơn, so sánh với cái này, tòa nhà mang tất cả những kỷ niệm của họ, trông khá tồi tàn.
Anh nắm tay cô, trong tiếng ve kêu trên cây ở xa xa, cẩn thận mà dắt cô lên bậc thang, đi đến bên ngoài phòng học nơi anh học khi vừa mới chuyển đến.
Ánh nắng buổi chiều chiếu vào hành lang, trong phòng học không có một bóng người, chỉ có từng hàng bàn ghế lặng lẽ đặt nơi đó.
Trong phút chốc, có tiếng lật sách vở, tiếng quạt trần chuyển động kẽo cà kẽo kẹt phía trên, còn có tiếng cười nói, tiếng đùa giỡn, giống như nháy mắt sống lại trước mặt họ.
“Lúc trước anh ngồi chỗ nào?” Cô hỏi.
Anh chỉ tay vào hàng cuối cùng: “Chỗ đó.” Anh nhớ rất rõ, lúc vừa đến ấy, anh yêu cầu ngồi ở hàng cuối cùng, ngồi cùng bàn với Chương Văn Đức.
Cô lại giống như thật sự không nhớ rõ: “Chỗ nào? Đi vào chỉ cho em xem.”
Anh buông tay cô ra, đẩy cửa sau phòng học ra, bước chân nhẹ nhàng, đi vào trong trong phòng học yên tĩnh, dựa vào ký ức, đứng cạnh chỗ mà anh đã từng ngồi kia.
Anh quay đầu lại, cách cửa kính cười với cô một cái.
Cô ra hiệu bằng tay và khẩu hình ý bảo anh ngồi xuống đi.
Anh cười, kéo ghế ra, ngồi vào sau bàn học.
Vóc dáng của người trưởng thành, luôn hơi chật chội khi ngồi vào.
Anh còn đang chỉnh lại ghế, đột nhiên nghe thấy có tiếng người gõ vào cửa kính.
“Họ Hướng, cậu ra đây!”
Như có gì đó bất chợt đánh sâu vào tim anh, khóe mắt đuôi mày anh dần dần nhiễm ý cười sâu hơn.
Anh cong khóe miệng, cười như không cười nhìn cô một cái, rồi mới chậm rì rì đứng lên, cà lơ phất phơ đi đến cạnh cửa.
“Tìm tôi?” Anh một tay đút túi quần, như bị rút xương mà dựa lên khung cửa, khắp người là chữ “Không chút để ý” viết hoa.
Cô hếch cằm lên, hôm nay mặc váy, không thể đút tay túi quần, đành khoanh tay trước ngực: “Cậu chính là Hướng Đồ Nam?”
Anh nhìn khuôn mặt cô, mỉm cười: “Ừ. Có gì chỉ giáo sao, người đẹp?”
Một tay cô che lên bụng dưới, cố nén khuôn mặt tươi cười, rồi vẫn không kìm được ý cười.
“Trong bụng tôi có con của cậu rồi, cậu phải chịu trách nhiệm với tôi. Nếu không, tôi đánh gãy chân cậu……”
Anh vươn tay, ôm lấy cô.
Ôm chặt lấy cô, dí mấy lời còn lại vào trong ngực anh.
Cuộc đời thực sự là con đường một chiều, luôn chỉ có thể đi mãi về phía trước, luôn đi về phía trước.
Nhưng sẽ luôn có một lúc nào đó, sẽ luôn có một khoảnh khắc như vậy, thời gian sẽ đưa chúng ta về giao điểm nào đó.
Cũng giống như hôm nay, khi chúng ta cùng đứng ở tòa nhà này, đứng ngoài căn phòng học này, em sẽ nghĩ đến năm đó, buổi chiều đầu hạ ấy, bên ngoài là ánh mặt trời chói chang, anh mặc áo đồng phục màu xanh trắng, băng qua làn gió nhẹ, xuất hiện trước mặt em.
Đó là thời thanh xuân niên thiếu chúng ta vĩnh viễn không thể quay trở lại.
Cũng sẽ vĩnh viễn lưu lại nơi sâu thẳm nhất trong ký ức, tuổi mười sáu ấy của chúng ta.
Hoàn chính văn