Chương 68: Công chúa nhỏ Quyển Quyển nhà họ Hướng (1)

Chị Mân hôm nay cũng ở đây, bởi vì hôm nay chắc sẽ là lần cuối cùng của cô, không, là lần cuối vào phòng thu âm trước khi sinh.


Hiện tại chỉ cách ngày dự sinh của Ôn Noãn nửa tháng, Hướng Đồ Nam cũng đã quyết định bắt đầu từ tuần sau, chuyển sang hình thức điều khiển từ xa, bản thân tạm thời sẽ không đến nhà máy bên Tiêu Sơn nữa.
“Sắp sinh rồi à?” Chị Mân cười tủm tỉm hỏi.
“Còn nửa tháng nữa.”


Chị Mân thở dài, nửa là trêu chọc, nửa cũng là chân thành: “Sau này em chắc sẽ không có bao nhiêu thời gian tiếp tục công việc nữa rồi. Chị tổn thất nặng nề quá.”
Ôn Noãn rất không để bụng: “Không sao, em ôm con vào phòng thu âm.”
Chị Mân bị chọc cười.


“Cậu Hướng có bằng lòng được không? Trách ch.ết chị ấy chứ.”
“Không sợ, anh ấy nghe lời em.”
Nghe lời này, tự tin biết bao.


Chị Mân cười một tiếng, thở dài nói: “Cho nên chị hay nói với chị Tam, em với Dương Lưu Thư tốt số, có thể gặp được hai anh em nhà họ Hướng, tốt đến không thể tốt hơn, thực sự là làm người ta hâm mộ ch.ết mất thôi.”


Một tay Ôn Noãn đặt lên chiếc bụng nhỏ đã nhô cao của mình, bĩu môi cười nói: “Bọn em cũng đâu tệ chứ. Đâu có thua kém gì hai người họ.” Dừng lại, rồi cười, “Nhưng hai người họ quả thật đều rất tốt.”
Đang cùng chị Mân nói chuyện, điện thoại của Ôn Noãn vang lên.


available on google playdownload on app store


Giọng nói mang theo ý cười của Hướng Đồ Nam từ bên trong truyền tới.
“Xong chưa?”
“Vừa mới xong. Đang cùng chị Mân nói chuyện, chút nữa sẽ về.”
“Vợ vất vả rồi.”


Cô cười khanh khách: “Chị Mân rất chiếu cố em, không đến mức vất vả. Hơn nữa nhân vật này rất thú vị nha, mỗi lần thu âm em đều bị chọc cười gần ch.ết.”
Chị Mân đứng một bên, nghe thấy Ôn Noãn nhắc tới mình, đầu tiên là vui vẻ, lại nghe thấy câu nói tiếp theo của cô, càng vui vẻ hơn.


Lần này lồng tiếng cho một bộ phim hoạt hình, nhân vật mà Ôn Noãn lồng tiếng kia là kiểu cực kỳ ngốc nghếch, rất khôi hài.
Hướng Đồ Nam: “Vậy anh phải cảm ơn chị Mân rồi.”
Đang nói, thì có cơm hộp được đưa lên.


Cậu trai đưa cơm hộp rất đẹp trai, dáng người còn khỏe khoắn, nhưng nhân phẩm không tốt, vừa lên tới nơi đã thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm Ôn Noãn.
Thế nhưng ông chú phía sau cậu ta trông lại thành thục ổn trọng, rất lịch sự mỉm cười với Ôn Noãn.


Ôn Noãn mang thai tuần thứ 38, cũng không hề ảnh hưởng đến cô phát huy, sải một bước, cô mang theo cái bụng to bay ngay về phía trước.
“Sao anh đã về rồi? Không phải ngày mai sao?”


Hai tay Hướng Đồ Nam đều cầm túi, không có cách nào ngăn cản cô làm loại động tác nguy hiểm cao này, không khỏi sợ hãi: “Cẩn thận! Em chậm một chút có được không? Em là con khỉ đấy hả?”
Ôn Noãn mặc kệ sự sợ hãi trong lòng anh, lúc này đã nhìn chằm chằm vào cái túi trong tay anh.


“Đồ nướng phải không? Sao thơm thế?”
Hướng Đồ Nam một bên chào hỏi cùng chị Mân, một bên không nể tình chút nào mà dập tắt hy vọng của cô: “Không có phần của em.” Nói rồi đem túi đưa cho chị Mân.


Ôn Noãn: “Không được! Em cũng muốn ăn. Chị Mân, chị đưa em xem, anh ấy đã mua cái gì?”
Chị Mân thấy Hướng Đồ Nam nháy mắt ra hiệu, rất phối hợp mà giấu hai tay ra sau lưng: “Không có phần của em. Đây là chồng em mua cho bọn chị.”
Ôn Noãn vẫn muốn giành cho mình, Hướng Đồ Nam đã kéo cô đi.


Ôn Noãn thề sống ch.ết không từ bỏ, một tay bị anh nắm, một tay vẫn duỗi về phía chị Mân, làm dáng vẻ sinh ly tử biệt.
“Cho em ăn một ít…… Em cũng muốn ăn một ít”
Tiếng nói càng ngày càng xa, càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến thành tiếng rống giận dữ: “Hướng Đồ Nam, anh chờ đấy!”


Chú Lợi cũng vừa mỉm cười vừa đưa túi trong tay mình cho chị Mân, nói xong lời từ biệt, vội vàng đuổi theo.
Lên đến xe, Ôn Noãn không được ăn đồ ăn khuya còn đang giận dỗi. Hướng Đồ Nam muốn nắm tay cô, bị cô hất ra, muốn ôm cô, cô bụng to như thế, thân thủ vẫn tránh thoát một cách nhanh nhẹn.


“Em muốn ăn à?” Cô phồng má lên, tức thành một con ếch xanh lớn, “Con gái anh muốn ăn đấy chứ? Đã biết là anh không thương nó……”
Đối với sự ngang ngược vô lý của thai phụ, đây luôn luôn là chiêu tốt nhất.


Anh buông môi cô ra, khẽ cười nói: “Về nhà anh nấu đồ ăn ngon cho em, được không?”
Ôn Noãn thờ phì phì, tâm bất cam tình bất nguyện gật đầu: “Được thôi. Thật sự không phải em muốn ăn.”
“Ừ, anh biết.”


Trong suốt thai kỳ, cô ngoại trừ bụng bầu phình to nhanh như thổi bóng bay, thì dù là khuôn mặt hay tay chân đều không thay đổi nhiều lắm so với trước khi mang thai.


Này thì tốt rồi, Ôn Noãn không chút khách khí mà tìm được cái cớ cho sự thèm ăn của mình, mỗi lần muốn ăn thứ không nên nào đó, là không đỏ mặt không thở dốc mà đem trách nhiệm đẩy đến trên người nhóc con trong bụng kia.


Nhóc con vô tội trong bụng còn không thể thanh minh cho chính mình, ngay cả bố bé cũng vô cùng bất lực.


Sau khi về đến nhà, thai phụ lại bắt đầu trái tính trái nết ( ), không cần ăn khuya, chỉ muốn được bế. Bây giờ cô như thế này, Hướng Đồ Nam thật sự không dám tùy tiện bế cô. Nhưng Ôn Noãn từ sau khi mang thai, thực sự là như bị lão Phật gia nhập, cực kỳ bảo thủ, không nghe bất cứ lời ngỗ nghịch nào.


Không bế không được.
Hướng Đồ Nam bất lực, chỉ có thể thấp tha thấp thỏm, bế cô từ đầu cầu thang đến cửa phòng ngủ.
Ôn Noãn lúc này mới vô cùng rộng lượng mà giơ cao đánh khẽ, thả cho anh một con ngựa.
“Tắm cùng nhau đi.”


Hướng Đồ Nam:…… Tốt lắm, làm quen trước với ngôn ngữ của em bé.
Hai người cùng nhau vào phòng tắm.
Thật ra không cần Ôn Noãn nhắc, chỉ cần anh ở nhà, anh đều sẽ không yên tâm để cô tắm một mình.
Nhưng từ sau khi mang thai, Ôn Noãn đã kiên quyết không chịu dùng bồn tắm nữa.


Anh cởi váy bầu ra cho cô, cái bụng bầu như quả bóng của cô xuất hiện trước mặt anh không chút che đậy.
“Xấu lắm có phải không?” Cô hỏi.


Một tay anh chạm lên trên bụng cô, trong lòng dâng lên một cỗ cảm xúc phức tạp, có cảm động, có vui sướng, thậm chí có cả một chút lo lắng. Sợ bản thân không phải là một người cha tốt, sợ không bảo vệ chu toàn cho con gái.
“Không xấu. Không xấu chút nào hết.”


Ôn Noãn cười khanh khách: “Thứ lỗi cho anh cũng không dám nói ra cái từ ‘ xấu ’, hừ!”
Hướng Đồ Nam:……
“Nhưng em thật sự cảm thấy…… rất kỳ lạ.” Cô cúi đầu, trên mặt có một tia mất mát không dễ phát hiện, “Như con quái vật.”


Thật ra có đôi khi người ta quá cường điệu sự vĩ đại của tình mẫu tử. Cho dù làm mẹ rồi, cũng vẫn cứ là một người phụ nữ, thích cái đẹp là thiên tính của con người.


Hơn nữa anh cũng biết, rằng thay vì cứ luôn cường điệu cô bây giờ không xấu, chi bằng làm cô tin tưởng nhiều hơn một chút vào tương lai.
Tay anh vòng ra sau lưng cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô.


“Đừng sợ, chờ thêm mấy ngày nữa sinh xong là ổn cả thôi. Em xem chị dâu không phải đã khôi phục rất tốt đó sao, nhà chúng ta về mặt này có bí quyết cả, bảo đảm vợ anh đến cuối đời, vẫn sẽ xinh đẹp như thuở ban đầu. Sao, muốn anh nói ngay bây giờ cho em biết nên làm thế nào không. Anh đã ghi nhớ tất cả rồi.”


Cô bĩu môi lắc đầu, trong mắt đã có ý cười: “Em chẳng muốn nhớ. Nhưng đến lúc đó, anh phải giám sát em.”
“Không thành vấn đề.”
Cô lúc này mới vui vẻ lên, ngoan ngoãn mà đứng đó, để anh tắm táp giúp.


Sau khi tắm xong nằm lên giường, Ôn Noãn lại hỏi anh: “Sao hôm nay đã về rồi? Không phải ngày mai sao?”
“Hôm nay không tệ. Hơn nữa em hiếu động như vậy, anh sợ em sinh sớm, tốt nhất là canh bên cạnh em thì yên tâm hơn.”
Ôn Noãn: “Ọe ~~”


Hai người tổ chức đám cưới vào ngày 25 tháng 9 năm ngoái, lúc ấy trong bụng Ôn Noãn đã có bé con này. Ba tháng đầu, Ôn Noãn đi theo bên cạnh Hướng Đồ Nam suốt, đến khi tình trạng của em bé ổn định, Ôn Noãn lại bắt đầu tiếp tục công việc lồng tiếng, có đôi khi phải ở Thượng Hải một mình.


Hướng Đồ Nam đã từng đề nghị mẹ Ôn đến ở cùng cô, mẹ Ôn cũng tỏ vẻ không thành vấn đề, nhưng như vậy, lại chỉ còn có mình Ôn Uyển ở quê nhà, Ôn Noãn không yên tâm lắm-- nghe nói bố Ôn đang cùng bà vợ sau của ông ta nháo ly hôn, cô sợ ông ta đi quấy rầy Ôn Uyển.


“Đợi chị em xong là ổn thôi. Đến lúc đó để mẹ em dọn đến bên này một thể, cả nhà đoàn tụ.” Ôn Noãn cảm thán.


Mặc dù quá trình hơi gian nan, mẹ Ôn đã từng kiên trì suốt nửa năm cũng không chịu buông xuôi, nhưng cuối cùng, Trình Vị Thức vẫn khiến bà động lòng, đầu năm nay, thuận lợi cưới được Ôn Uyển.
Mặc kệ nói như thế nào, hai chị em đều xem như bụi trần lắng đọng ( ).


Với tư cách là con rể, cả Hướng Đồ Nam và Trình Vị Thức đã tìm được nhà cho mẹ Ôn, đều cách rất gần nhà mỗi người bọn họ, chỉ cần xem mẹ Ôn thích ở đâu mà thôi.
Cho nên, sau này, ba mẹ con các cô, nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn.
--


Kể từ khi bước vào giai đoạn cuối thai kỳ, chất lượng giấc ngủ của Ôn Noãn đã bị suy giảm rất nhiều, tối hôm nay cũng vậy. Sau một hồi lăn qua lộn lại trên giường, Ôn Noãn lại bắt đầu trái tính trái nết, vần vò bố đứa bé dậy.


“Kể chuyện nghe đi.” Cô bật đèn bên phía đầu giường mình, cầm một quyển sách từ trên đầu giường nhét vào tay Hướng Đồ Nam, “Con gái anh muốn nghe.”
Hướng Đồ Nam: “Em xác định con gái anh thích nghe 《 Ma thổi đèn 》( )?”


Ôn Noãn rất chắc chắn mà xua tay: “Con bé chắc chắn sẽ theo em, không thích nghe truyện cổ tích. Xác định là cái này, đọc đi. Tiếp lần trước ấy.”
Hướng Đồ Nam:……


Đọc truyện trước khi ngủ là sở thích được Ôn Noãn bồi dưỡng cho mình dạo gần đây. Đương nhiên, lý do của cô là vì dưỡng thai.
Hướng Đồ Nam khó hiểu: Nhà ai lại dưỡng thai như thế này?


Nhưng thấy rằng vợ nhà mình càng ngày càng có phong thái bá đạo của địa chủ giàu có, anh vẫn buộc phải lật đến trang kẹp thẻ đánh dấu sách kia.
“Yến Tử là tên một cô gái,”
“Yến Tử, Chúc Yến Phi.”
“Đừng ngắt lời.”


Cô che miệng lại, chỉ lộ ra đôi mắt to đen láy đang quay tròn.
“Giờ mới ngoan.” Anh nói, “Yến Tử là tên một cô gái, bố cô là một thợ săn già nổi tiếng trong thôn ……”
Ôn Noãn nằm nghiêng, hai mắt mở to, nơi nào có chút buồn ngủ.
“Nhắm mắt lại nghe, như vậy dễ ngủ hơn.”


Nhưng nội dung truyện kích thích như vậy, anh vô cùng hoài nghi lời nói của chính mình.
Ôn Noãn lúc này thế nhưng rất ngoan ngoãn, lập tức khép hai mắt lại, lông mi thật dài như hai chiếc quạt nhỏ, thỉnh thoảng quạt một cái.
“Nhắm lại rồi, anh tiếp tục đi.”


Anh mỉm cười, tiếp tục đọc: “Cánh rừng này rất lớn, người trong thôn từng cảnh cáo chúng tôi không nên đi vào……”
“Vì sao?” Cô nhắm mắt lại hỏi.
Anh tỏ vẻ bất lực: “Chúng ta có thể yên lặng mà nghe chuyện và ngủ không?”


“Con gái anh muốn hỏi. Con bé là một đứa trẻ tò mò.” Cô đây là nhắm mắt nói dối, một chút gánh nặng tâm lý cũng không có.
Hướng Đồ Nam: “Nói đi. Bởi vì ở đó có gấu nâu lui tới.”


Khóe miệng cô cong lên, mở to mắt, liếc mắt đưa tình nhìn chăm chú vào anh: “Hướng Đồ Nam, giọng anh thật dễ nghe.”
Mặc dù cũng coi như là vợ chồng già rồi, nhưng được khen thẳng thừng như vậy, anh vẫn rất là vui sướng.


“Cảm ơn nhé.” Một tay anh vuốt tóc cô thật dịu dàng, rồi chui vào trong chăn, chạm lên chiếc bụng nhô cao của cô.
“Đừng sờ lung tung, con bé sắp ngủ rồi. Sờ tỉnh rồi anh phải chịu trách nhiệm.”


Anh lập tức thu tay lại, mặt mày hớn hở mà tiếp tục kể chuyện: “Chúng tôi đã gặp một người đàn ông chỉ có một nửa khuôn mặt trong thôn……”
Ôn Noãn nhắm mắt lại lần nữa, vẻ mặt thỏa mãn mà lắng nghe, chẳng mấy chốc, rồi lại cảm thán lần nữa.


“Hướng Đồ Nam, giọng anh dễ nghe thật đấy…… Em nghe cả đời cũng sẽ không chán……”
Trong lòng anh nóng lên, cực kỳ nhu tình, hận không thể lập tức làm chút gì đó, chỉ tiếc thời cơ không chuẩn, chỉ có thể nhẫn nhịn.


“Cho nên ấy…… Sau này việc kể chuyện trước khi đi ngủ cho con, sẽ do anh phụ trách.”
Hướng Đồ Nam:…… Đây là bị tính kế?
Quả nhiên không có việc gì lại tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm!


Thế nhưng người đã mơ màng đi vào giấc ngủ đang nằm nghiêng ở đó, vì mang thai, khuôn mặt trở nên hơi tròn trịa trông rất bình yên và xinh đẹp, sự nhu tình vô tận trong lòng anh lập tức thẩm thấu qua từng tế bào đến từng ngóc ngách trong toàn bộ cơ thể.


“Nghĩ cái gì đấy?” Ngón tay anh xoa đôi má cô, cười trong lòng, “Đương nhiên là anh phụ trách. Em ở bên ngoài là chiếc giọng vàng nổi tiếng, cho nên về đến nhà, mới cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn nữa.”
--


Ngày hôm sau, hai vợ chồng như người giàu phất lên sau một đêm, đối với việc “Không cần làm việc, có thể vui chơi thỏa thích”, hơi không biết phải làm sao. Cho nên Hướng phu nhân lại bắt đầu làm yêu, dưới tình huống bất cứ lúc nào cũng có thể sinh, vậy mà lại muốn đi thăm người thân bạn bè.


“Chúng ta đi thăm chị em đi. Gọi cả anh rể em đi cùng, dù sao chắc chắn hôm nay anh ấy cũng muốn đi gặp vợ. Nhân tiện về nhà em thăm mẹ em.”
Hướng Đồ Nam sửng sốt, ngăn cản bằng mọi cách, tiếc rằng ý lão Phật gia đã quyết, điều anh có thể làm, chỉ là làm tốt công tác hỗ trợ hậu cần.


Trước việc cô em vợ đến gần ngày dự sinh mà còn muốn chạy lung tung, anh Trình cũng tỏ ra vô cùng lo lắng, đồng thời thầm bày tỏ sự đồng cảm vô vàn với em rể Hướng Đồ Nam.
Cô em vợ này thật sự không phải là một người dễ hầu hạ.


Anh thì khác. Vợ anh là một người dịu dàng dễ mến, trí thức rộng lượng, chưa bao giờ làm loạn tùy hứng như vậy. Trình Vị Thức càng nghĩ càng cảm thấy phu nhân nhà mình là báu vật, hận không thể một bước bay ngay đến bên cạnh cô ấy.
Ba người cùng nhau bay đến Bắc Kinh.


Trong khoảng thời gian này, Ôn Uyển đang bận rộn chuyện tốt nghiệp, cũng đang phát sầu vì chuyện có tiếp tục đào tạo chuyên sâu nữa hay không -- sau tiệc tân hôn, giờ đây đã thành đất khách, nếu lại đổi sang một đất nước xa lạ, thì càng khó gặp nhau hơn.


Mẹ Ôn lại vô cùng vui mừng, hai cô con gái mang theo con rể đến cửa, cảm giác như đang ăn Tết.
Điều duy nhất phải nói là không hài lòng, có lẽ chính là Noãn Noãn to gan quá, bụng đã to thế rồi còn không chịu ngồi yên; Uyển Uyển cũng không an phận như trước kia nữa, kết hôn rồi còn tính toán đi du học.


Chỉ khiến người khác lo lắng.
Lo lắng thì lo lắng, sau khi nhận được điện thoại của Ôn Noãn, mẹ Ôn liền vội vàng đi mua thức ăn, đến khi hai đôi vợ chồng trẻ kia về đến nhà, bà đã làm xong thức ăn và đang đợi bọn họ.


Mẹ Ôn đã quen sống trong căn nhà ban sơ, không chịu dọn đi, căn phòng nhỏ ấy bỗng nhiên nhiều thêm bốn người lớn, như lập tức đã bị lấp đầy.
Lòng mẹ Ôn cũng được lấp đầy theo.


Cho dù bà đã từng cực lực phản đối Trình Vị Thức, nhưng giờ mẹ Ôn lại cực kỳ thích. Không chỉ bởi bản thân hai người đã rất ưu tú, quan trọng nhất tất nhiên là bởi vì hai người họ đối xử tốt với con gái mình. Hơn nữa tâm lý của hai người họ đều rất tốt, sẽ không vì mặt mũi của mình, sợ người khác nói xấu, mà nhất định phải bắt bà dọn khỏi chỗ ở hiện tại.


Sự tôn trọng này, mới thật sự hiếm có.
Cả nhà vui vẻ hoà thuận mà ngồi vào bàn, còn chưa ăn được mấy miếng, thì điện thoại mẹ Ôn vang lên.
Sau khi bà cầm điện thoại lên, sắc mặt liền lạnh xuống.
Ôn Noãn phản ứng nhanh, lập tức cảnh giác mà dừng đũa lại: “Ai thế ạ?”


Mẹ Ôn vẻ mặt bình đạm: “Bố con.”
Ôn Noãn giận dữ: “Đừng để ý đến ông ta!”
Mẹ Ôn không bày tỏ ý kiến, chỉ yên lặng từ chối cuộc gọi, mỉm cười nói: “Không sao, ăn cơm đi.”
Bị quấy rầy như vậy, không khí náo nhiệt vừa rồi tức khắc lạnh đi ít nhiều.


Sau khi ăn xong Hướng Đồ Nam và Trình Vị Thức tranh giành rửa bát, mẹ Ôn vốn đang không chịu, thì bị hai cô con gái giữ chặt, chỉ đành từ bỏ.
Ôn Noãn lúc ăn cơm, đã nghẹn một bụng lời, sớm đã muốn hỏi mẹ Ôn và Ôn Uyển cho rõ ràng.


Chờ hai người kia vào phòng bếp, cô liền kéo mẹ và chị đến ban công.
“Cái tên khốn kia từng đến quấy rầy hai người phải không?”
Ôn Uyển ánh mắt né tránh, mẹ Ôn im lặng không nói.
Ôn Noãn biết tính mẹ Ôn, đành phải xuống tay với người chị yếu đuối nhất: “Chị, chị nói đi!”


Ôn Uyển nhìn mẹ Ôn, thấy bà cũng không có ý phản đối, vì thế gật đầu: “Ông ta đi tìm chị mấy lần…… Hình như là muốn quay lại với mẹ. Ông ta nói rằng ông ta sẽ ly hôn sớm thôi.”
Ôn Noãn thở phì phì, nhìn trái, nhìn phải, cố gắng dời lực chú ý, khiến bản thân bình tĩnh lại.


Nhưng lại không thể bình tĩnh được.
“Noãn Noãn, con đang mang thai, đừng tức giận. Mau mau bớt giận.” Mẹ Ôn sợ hãi trước dáng vẻ của cô.


“Bớt không được!” Thù mới hận cũ trào dâng trong lòng, tổn thương do người thân ruột thịt gây ra, thật ra càng làm tim đau đớn hơn. Cô cắn môi, cầm một chậu xương rồng lên, đập một phát xuống sàn nhà.
Ầm!
Chậu sứ nhỏ bị rơi vỡ chia năm xẻ bảy.
“Mẹ bảo ông ta cút đi!”


Hai người trong phòng bếp bị làm cho giật mình thon thót, cùng nhau chạy đến.
Trình Vị Thức ôm chặt Ôn Uyển đang run bần bật.
Hướng Đồ Nam cũng bị dáng vẻ của Ôn Noãn làm cho sợ hãi, vội ôm mặt cô, liên tiếp hỏi: “Sao vậy? Sao vậy? Noãn Noãn!”


Ôn Noãn tức giận đến đỏ bừng cả mặt, cơ thể không ngừng run rẩy, cứ trừng trừng nhìn mẹ Ôn, hai mắt đỏ ửng: “Con nói cho mẹ biết, nếu mẹ dám để ý đến ông ta, thì hãy coi như chưa từng sinh ra đứa con gái là con này!”
Mẹ Ôn còn chưa kịp phản ứng, Ôn Noãn bỗng nhiên ôm bụng, a một tiếng.


“Mẹ, bụng con đau quá!”
--
Ôn Noãn trong cơn nóng giận, bị động thai, bé cưng đã ra điểm danh trước thời hạn.
Bên Thượng Hải, nhà họ Hướng đã chuẩn bị rất chu đáo từ lâu, nhưng ai có thể ngờ tới, đứa nhỏ một hai phải chạy đến quê nhà của mẹ mà ra đời.


Cũng may có tiền là dễ làm việc, Ôn Noãn được đưa ngay đến bệnh viện, đồng thời bên Thượng Hải cũng gửi sổ khám thai của cô đến.


Khi làm kiểm tr.a trước sinh, Ôn Noãn nắm lấy tay Hướng Đồ Nam, giọng nói mềm mại hiếm có; “Do em không tốt, một hai cứ phải chạy đến đây, khiến anh lo lắng hãi hùng như vậy.”
Lần đầu làm bố, Hướng Đồ Nam còn căng thẳng hơn cả Ôn Noãn, sợ lây truyền cho cô, không thể không giả vờ thoải mái.


Anh nắm chặt lấy tay cô: “Không đâu, anh cảm thấy khá tốt. Bố mẹ con bé đã quen nhau ở đây. Con gái anh thật thông minh.”
Sau những gì anh vừa nói, Ôn Noãn cũng cảm thấy rất có lý, lập tức chuyển từ buồn thành vui.
“Quả nhiên là giống em.” Cô vui rạo rực.
“Ừ, giống em.” Anh không chút do dự phụ họa.


Bác sĩ làm kiểm tr.a bên cạnh:……
Ôn Noãn vừa mới ăn cơm xong, thật sự không nên sinh mổ, cũng may tình trạng sức khỏe của cô rất phù hợp với sinh thường.


Ôn Noãn lại không sao cả, cô vốn đã không yêu cầu nhất định phải giữ bụng. Nhưng đây là lần mang thai đầu tiên, quá trình chuyển dạ kéo dài hơn, đến sẩm tối, khi mức độ đau đớn lúc chuyển dạ đã bắt đầu tăng lên, mới mở được bằng có hai ngón tay.


Mẹ Ôn và Ôn Uyển đều ở bên cạnh cô, Hướng Đồ Nam vừa vào bệnh viện không bao lâu, đã gọi điện thoại báo cho trong nhà, hai vị nhà họ Hướng lúc này cũng đã đến tới bệnh viện, đi theo còn có vài vị bác sĩ, là những người đã sắp xếp trước để đỡ đẻ cho Ôn Noãn ở bên Thượng Hải. Mấy người cùng nhau chạy đến, cực kỳ phô trương.


Vào trong phòng chờ sinh, hai trưởng bối cũng nhẹ nhàng an ủi Ôn Noãn, vô cùng ân cần.


Bởi vì được biết giới tính của em bé trước, Hướng Đông Dương lại sinh con trai, từ sau khi biết Ôn Noãn mang thai con gái, trong lòng mẹ Ôn liền không yên tâm lắm. Lúc này thấy tình cảnh như vậy, mẹ Ôn thầm nghĩ trong lòng, Ôn Noãn ở nhà họ Hướng vẫn có địa vị, không khỏi cảm thấy vui mừng.


Đến khi mở được bằng ba ngón tay, bác sĩ mới truyền giảm đau cho Ôn Noãn.
Mẹ Ôn vẫn hơi lo lắng, sợ ảnh hưởng đến đứa trẻ, vẫn là Hướng Đồ Nam dịu giọng an ủi bà, mới xua tan nỗi đắn đo của bà.
Có điều như vậy, quá trình chuyển dạ lại có khả năng bị kéo dài hơn.


Ôn Noãn vừa mới thoải mái hơn một chút, một đám người vây quanh cô, làm cô cảm thấy lo lắng hơn, nhưng đuổi thì chẳng ai chịu đi, ai cũng kiên định hơn cả chiến sĩ cách mạng.


Suốt một đêm, ai cũng không ngủ, ngược lại là Ôn Noãn, được Hướng Đồ Nam ôm nửa người, rồi còn mơ mơ màng màng mà ngủ được mấy giấc.
Khi trời sắp hửng sáng, Ôn Noãn được đẩy từ phòng chờ sinh sang phòng sinh, Hướng Đồ Nam đi theo.


Cô vốn không cho anh vào, sợ mất mặt, nhưng Hướng Đồ Nam kiên quyết không chịu, nhất định phải là người đầu tiên nhìn thấy con gái bảo bối của họ.
Sau hơn nửa tiếng, phòng sinh truyền đến tiếng khóc vang dội của trẻ con.
Những người đợi ở bên ngoài đều thở phào nhẹ nhõm.


Trong phòng sinh, sau khi hộ sinh trao em bé cho bố xong, lại ôm đến trước mặt người mẹ đã gần như kiệt sức.
Hướng Đồ Nam liền hơi nâng cô dậy, để cho cô nhìn rõ hơn một chút.
Ôn Noãn không rảnh lo mồ hôi trên trán, toét miệng nhìn một cái.


Đứa nhỏ nhắm mắt lại, toàn thân hồng hào, nhăn nhúm dúm dó, tóc lại rất dày, còn hơi xoăn xoăn.
Người vừa mới lên chức mẹ kinh hô một tiếng: “Hướng Đồ Nam, Tiểu Quyển Mao (tóc xoăn nhỏ) này sao lại xấu thế này?”
———-






Truyện liên quan