Chương 11: Con người sinh ra là để bù đắp khuyết điểm cho nhau
Hôm sau, khi ta tu luyện, ta cảm nhận huyền lực đã là cam cao nhất. Chậc chậc, cầm thanh kiếm tí xíu mà tăng lên được hai cấp, sau này siêng năng tìm vài thứ tương tự như thế mới được. Tiểu Băng khóc không ra nước mắt, chủ nhân ơi là chủ nhân, người ta mà biết ý tưởng của người chắc khóc không ra nước mắt. Vũ khí lam cấp là dễ tìm sao? Nhất là ở đại lục này hơn 1000 thanh mới có một thanh. Hầu hết đều là cấp bậc gia chủ hoặc trưởng lão mới có, còn lam cấp trung cấp như Nanh Quỷ thì người ta dùng làm bảo vật để cung phụng đó.
Khi ta đi ra ngoài vòng tay đã là buổi trưa, đang chuẩn bị nấu ăn thì bốn người ta gặp ở Thú Lâm bay đến. Trong đó có ba nam một nữ. Nữ nhân thì diện mạo thanh tú, dễ thương nhưng không thể bỏ qua ánh mắt đầy hào khí như những đấng nam nhi chân chính. Những người nam nhân không thể câu hồn người bằng Sesshomaru nhưng vẫn có thể coi là mỹ nam.
Tiểu Băng ở trong vòng tay bắt đầu co rút khóe miệng. Người có mắt thẩm mĩ không? Ở thế kỉ XXI các minh tinh còn không đẹp bằng ba người trước mắt. Vậy mà có thể coi là mỹ nam thôi.
Tiểu Băng hoàn toàn không biết, cho dù đứng trước mặt Rin bây giờ đẹp gấp trăm lần Sesshomaru đi nữa, cũng thấy không đẹp bằng Sesshomaru đâu.
Mà khoan, sao ta lại đi so sánh sắc đẹp kia chứ. Đó không phải trọng điểm. Ta hắng giọng, che giấu sự bối rối vì nghĩ đến Sesshomaru với nụ cười câu hồn người, không, lúc đó chỉ có mình ta nên chắc đã câu hồn ta đi mất rồi. Nghĩ, nghĩ bất giác mặt lại đỏ lên khi nhớ lại nụ cười của hắn.
Sesshomaru thấy Rin đỏ mặt thì cảm thấy rất dễ thương nên quyết định sau này phải càng chọc cho Rin đỏ mặt thêm nữa. Sesshomaru đại nhân của chúng ta từ nay về sau bước trên con đường của phúc hắc và gian manh.
Nếu ta biết rằng vì một lần nghĩ vẩn vơ để đỏ mặt, sau đó, ta lại phải đỏ mặt hơn trăm ngàn lần nữa thì ta chẳng làm… Nhưng rất tiếc, ta không biết được tương lai, để sau này khổ không thể tả.
– Chúng tôi đã làm xong vấn đề người giao rồi ạ.
– Rất tốt, ta có vài thứ đưa cho bọn ngươi. Nếu ngươi không ngại thì ta kêu bọn ngươi bằng tên mới được không? Ta không quen đọc tên của các người.
– Vâng – Bọn họ cảm thấy ấm áp khi một việc nhỏ như gọi tên vẫn trưng cầu ý kiến của bọn họ, ở đây một khi đã nhận thức chủ nhân thì phải chấp hành mệnh lệnh vô điều kiện, không được hỏi tại sao y như một con rối, nhưng người trước mắt luôn tôn trọng bọn họ cho bọn họ tự suy nghĩ, tự hành động. Bọn họ sẽ thề ch.ết thủ hộ người này.
– Theo thứ tự là Thanh Cầm, Thanh Kì, Thanh Thi, Thanh Họa đi nha được không? – Nữ tên Thanh Họa, còn ba tên kia chia đều cho các nam nhân.
– Tạ chủ tử ban tên.
– Một cái tên mới, một cuộc đời mới, thù sẽ từ từ báo, ta sẽ dẫn các ngươi đến một độ cao mà không ai có thể khi dễ các ngươi được nữa.
Khí phách chỉ có từ vương giả tỏa ra bốn phía. Sesshomaru nhìn vào thấy được viễn cảnh tương lai, nơi mà hắn và Rin sẽ đứng trên đỉnh của đại lục nhìn xuống. Mà khoan, sao lại hắn và Rin, không lẽ hắn thật sự thích con nít sao, lắc lắc đầu để bay cái ý tưởng quái dị đi.
– Đây là bản thiết kế của thanh lâu, sòng bài, tiệm ăn, tạp hóa, luyện ngục, giao bán tin tức… Mấy cái kia chắc mọi người biết rồi chứ gì, còn luyện ngục là nơi đào tạo ra các sát thủ, cứ theo như trong này mà làm, luyện ngục có 6 tầng, người nào lên được tầng thứ tư thì ta sẽ đích thân chỉ điểm. Tất cả đều làm trở thành sản nghiệp bí mật của Bỉ Ngạn cung. Các ngươi khi xây xong cũng nên thử vào luyện ngục đi, ta tin ba mươi hai người bọn ngươi sẽ không làm ta thất vọng. Nơi nào chọn để xây cái gì tự các ngươi quyết định. Tiền bạc thì ta để hết chỗ này, nếu thiếu thì cứ đến mà lấy. Còn tìm thêm người nào thì các ngươi tự tiện nhưng ta hi vọng sẽ không có bất kì sự phản bội nào xảy ra, nếu không thì ta sẽ làm cho người đó hối hận về việc mình đã sinh ra trên thế giới này. Ta tin các ngươi không làm cho ta thất vọng.
Lúc còn ở thế kỉ XXI, khi ta nhận được một nhiệm vụ ám sát tổng giám đốc công ty xây dựng X, ta phải giả thành thân tín của hắn mà thân tín của hắn rất am hiểu về xây dựng, nên ta phải học tất cả về xây dựng trong vòng nửa năm. May mắn ta học đâu nhớ đó nên chỉ cần nửa năm là ta nắm chắc tất cả rồi. Ta giết hắn đúng lúc trên bàn có tập tài liệu về các công trình xây dựng nhà ở, quán ăn, khách sạn… đều có hết mà tất cả đó đều là những bản thiết kế tốt nhất, ta thấy thú vị nên cầm rồi ném vào vòng tay để về đưa cho sư phụ ch.ết bầm vì hắn rất thích sưu tầm mấy cái đồ linh tinh lắm. Cuối cùng lại quên mất nên còn ở đây.
Mấy ngày qua, ta bảo Tiểu Băng giúp ta thiết kế lại cho phù hợp một chút với cổ đại (ngày thường ta học cái gì đều cùng Tiểu Băng học, để cho có người cùng chung hoạn nạn).
Tiểu Băng nhớ lại lúc đó thì khóc không ra nước mắt, chỉ là một khí linh mà phải học tất cả mọi thứ chỉ để chủ nhân cảm thấy có người chịu khổ chung, nếu không thì không học, không học thì không hoàn thành nhiệm vụ, mà không hoàn thành nhiệm vụ thì sư phụ chủ nhân hành hạ một cách đáng sợ: Nào là nung nóng, nào là đông lạnh, nào là lấy búa đập… Tất cả đều không thể gây thương tích gì cho vòng tay nhưng cũng rất khổ sở khi chịu đựng nên phải chọn học chung.
Còn luyện ngục thì ta tự thiết kế với các cơ quan, trận pháp, những khảo nghiệm… Ta kết hợp giữa nơi đào tạo đặc công và đào tạo người tài của Băng Hoa cung. Độ khó tăng lên gấp nhiều lần. Lúc trước ta đã viết ra và định đem xây dựng cho Băng Hoa cung để đào tạo thêm người tài nữa. Tuy nhiên chưa kịp làm thì đã bị người thân tín nhất phản bội rồi tự bạo mà ch.ết, bản vẽ cũng mất theo. Thật nực cười làm sao…
Khi ta còn điều hành Băng Hoa cung, ta lấy ý tưởng trả lương của thời hiện đại nên tiền ta cũng không nhiều lắm chỉ đủ để xây 50% công trình mà ta đã đặt ra nhưng vì ở đây là đại lục thấp nên tiền của đại lục cao có giá hơn xây được 90% công trình. Kiếp thứ hai ta không dùng tới vì nghĩ không làm xáo trộn cổ đại nhưng giờ nếu ta không làm vậy thì không thể bằng cách nhanh nhất lấy lại Băng Hoa cung.
– Vâng, chúng tôi đi làm ngay – Khi nhìn thấy bản vẽ thì mọi người cảm thấy kinh diễm vì quá hoàn hảo, tin chắc một khi tung ra sẽ làm oanh động cả đại lục, nắm trong tay huyết mạch của hai quốc gia, ngày trả thù của bọn họ cũng không xa xôi nữa.
Khi bọn họ đi rồi, Sesshomaru mới hỏi:
– Tại sao ngươi không tự tay làm, lúc trước ta thấy ngươi không có ý định thu nhận đám người này, ta nghĩ ngươi định tự mình làm hết, giờ lại giao cho bọn họ.
– Ta không nghĩ mình sẽ tự làm hết, ai cũng có thứ mình giỏi, thứ mình không giỏi, mọi người sinh ra là để bù đắp khuyết điểm cho nhau, cho dù không tìm được đám người bọn họ ta cũng sẽ có cách tìm người để làm cho ta.
– Bù đắp khuyết điểm cho nhau ư? – Một thân ảnh màu đỏ xẹt qua trong đầu Sesshomaru.
Còn 10% tiền nữa, nên ta quyết định đi làm cướp…