Chương 40: Cậu. Hạ
Người bán son phấn kia dùng cánh tay trái còn lại mở hộp phấn, ân cần mời quý bà trước mặt đã là người đẹp hết thời nghe mùi thơm. Sau một loạt bắt bẻ, rồi cò kè mặc cả, bà kia mua một hộp phấn nước chậm rãi rời đi. Người bán hàng ném tiền đồng vào trong hộp tiền, dựa gốc cây ngồi xuống, theo tiếng ngẩng lên nhìn con ve sầu mùa thu đang kêu to trên cây.
“Lão Biền.”
Một bóng người cao to bao phủ phía trên người ông.
Biền Vũ Khiên nheo mắt, lát sau, đứng lên khỏi ghế nhếch miệng cười không ngừng, định quỳ xuống chào theo quân lễ được Vệ Thanh đỡ lấy.
“Tướng quân!”
“Còn bảo khi nào rỗi vào kinh thăm ta,” Dẫu đang cười song nước mắt ẩn hiện trong mắt Vệ Thanh, “Trung thu năm nào ta cũng chuẩn bị cua để chờ anh, chờ bao năm cũng không gặp.”
Bị ông nói thế, vành mắt Biền Vũ Khiên cũng đỏ lên, nghẹn ngào, ấp úng: “Ti chức, ti chức… Ti chức sợ Tướng quân bề bộn việc công vụ…”
“Nói gì vậy, ta trong mắt anh là loại người đó à.”
“Tướng quân thứ tội…” Biền Vũ Khiên nâng tay áo lung tung quệt nước mắt rỉ tới, chìa một nụ cười nói, “…Tướng quân thứ tội, là ti chức ngu dốt. Hôm nay Tướng quân tới đây, tôi làm chủ, xin mời Tướng quân, được không?” Vừa nói, ông vừa nhanh nhẹn bắt đầu thu dọn hàng gánh.
“Được.”
Vệ Thanh đáp cực sảng khoái, xoay qua Hoắc Khứ Bệnh, cười hỏi: “Khứ Bệnh, Lão Biền muốn làm chủ, con muốn ăn cái gì?”
Hoắc Khứ Bệnh đã đứng bên cạnh một hồi, nghe hai người họ một hỏi một đáp, lòng cực kỳ không dễ chịu, nghe cậu hỏi tới, gượng cười nói: “Cưỡi ngựa nửa ngày, họng khô khát cực kì, muốn ăn một chén đậu hũ.”
Vệ Thanh gật đầu cười nói: “Hay quá, suy nghĩ thật giống ta.”
Nghe Vệ Thanh gọi hai chữ “Khứ Bệnh”, Biền Vũ Khiên đánh giá Hoắc Khứ Bệnh, ngạc nhiên nói: “Hẳn vị này chính là Phiêu Kỵ Tướng quân Hoắc Khứ Bệnh, cháu của Tướng quân?”
“Nó đó.” Vệ Thanh cười nói.
“Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, trẻ tuổi vậy đã làm đến Phiêu Kỵ Tướng quân…” Biền Vũ Khiên như tán thưởng, lại tựa như có lời chưa hết, “Trước đây Tướng quân thường hay dẫn cậu ấy đến võ đài, tôi còn nhớ.”
Hoắc Khứ Bệnh cười nói: “Ta cũng nhớ năm ấy anh hai tay song sát, sức dũng mãnh đương vạn người.”
“Hảo hán không đề cập tới dũng mãnh năm xưa chứ!” Biền Vũ Khiên cười ha hả, một tay vững vàng gánh gánh hàng, tập tễnh đi tới, vừa nói, “đằng trước có một tiệm bán đậu hũ, tôi biết các người muốn tiết kiệm tiền giúp tôi, nhưng ngự thiện mà các người nếm qua chưa hẳn là hợp khẩu vị, đậu hũ thì đậu hũ, phải ăn tươi mới đã.”
Quả nhiên chỉ đi mấy bước đã nhìn thấy hàng đậu hũ, Râu rậm hoa râm đang chợp mắt, nghe Biền Vũ Khiên gõ thớt mấy lần mới ngẩng lên, thuận tay chùi nước bọt khóe môi, cười nói: “…Ra là Lão Biền à, chuyện mới nha, sao hôm nay chịu tới chiếu cố chuyện buôn bán của ta nhỉ, bình thường bé con nhà cậu thèm ăn cậu còn không nỡ mà.”
“Lấy đâu mà nói tào lao nhiều vậy, ba bát đậu hũ, nhiều mật ong.”
“Được! Đến ngay!”
Ba người Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh, Biền Vũ Khiên ngồi xuống một bên. Chỉ chốc lát, Râu rậm hoa râm đã bưng đậu hũ lên, Biền Vũ Khiên ăn một ngụm trước, sau đó bảo họ: “Dù là món vặt, nhưng lão già này làm món đậu hũ trên con đường này đã mấy chục năm, khá nổi tiếng đó, mấy người đừng ngại nếm thử.”
“Đúng là có tiếng tăm, cháu nhớ từng nghe người ta lải nhải qua.” Hoắc Khứ Bệnh húp một miếng lớn, vừa thơm vừa trơn mềm, ngọt lịm.
Vệ Thanh ăn mấy miếng, ngẩng lên nhìn Biền Vũ Khiên, ông đã hai ba miếng ăn xong, đang dùng tay áo chùi miệng.
“Lão Biền…nhà ta ở Trường An còn thiếu một quản sự, không tìm được ai thích hợp, anh…”
Lời còn chưa dứt, đã thấy ý cười trên khuôn mặt mệt mỏi của Biền Vũ Khiên, nụ cười quá mức quen thuộc, quen thuộc như chính mình trong gương, Vệ Thanh bỗng nhiên ngậm miệng.
“Tướng quân, ở đây rất tốt, với tôi ở cũng đã quen.” Biền Vũ Khiên hiểu ông muốn nói gì.
Hoắc Khứ Bệnh lắc đầu khó hiểu nói: “Vào thành Trường An ở trong phủ cữu phụ cháu, mọi thứ đều tốt hơn hiện giờ, tất nhiên cữu phụ sẽ không bạc đãi ông, còn tốt hơn ngày ngày phải xoay xở giữa đám son phấn bột nước kia.”
Biền Vũ Khiên vẫn cười nói: “Trường An tốt, nhưng ta vẫn thích ở đây.”
Vệ Thanh ảm đạm mà hâm mộ nhìn ông, biết khuyên nữa cũng vô dụng, năm ấy Biền Vũ Khiên đã thế, giờ đây Biền Vũ Khiên cũng vẫn như ngày xưa.
“Ở đây có gì mà tốt chứ?” Hoắc Khứ Bệnh ngạc nhiên nói, chàng nhớ tới vợ con trong nhà Biền Vũ Khiên.
Trời đang lặn về hướng Tây, ráng hồng phản chiếu giữa trời đất một mảng đỏ rực rỡ, Biền Vũ Khiên nhìn màu đỏ như máu kia, cười nhạt: “Huynh đệ của ta đều nằm giữa sa mạc, ở đây gần họ hơn một chút, ta thấy yên tâm hơn.”
Nghe vậy, vị ngọt giữa cổ Vệ Thanh chợt hóa thành đắng chát, quay đi quay về trong lồng ngực hàng trăm ngàn lần, sau đó dồn lên giữa hàng chân mày.
Hoắc Khứ Bệnh không lên tiếng.
Mùi lòng dê nồng đậm bồng bềnh giữa không trung.
Từ Đại Thiết trân quý từng miếng lòng dê trong chén đều cẩn thận lựa ra, được một nắm, thỏa mãn thở dài.
“Thiết Tử, cậu làm gì thế?”
Đế Tố nhìn nhúm thịt lòng dê kia đăm đăm, tưởng tượng nếu ăn xuống một miếng, tất nhiên đầy miệng thơm phải biết.
Từ Đại Thiết cười hắc hắc: “Em gái tới thích món này nhất, tớ dành phần cho em ấy.”
Nghe xong người xung quanh đều khẽ giật mình, lát sau, Dịch Diệp đi đầu mở miệng khuyên: “Mùng Một cậu mới được gặp em gái, chờ đến Mùng một thịt sẽ thiu mất, để không được.”
“Cậu đừng làm toi cục thịt này chứ.” Đế tố nhanh chân lẹ tay, vừa nói vừa gặp thịt của Từ Đại Thiết lại trong chén, thuận tay còn trộn lên.
“Ê ê ê..cậu…Hầy…”
Vất vả nãy giờ phí công, Từ Đại Thiết mặt đầy đau khổ, dùng thìa gỗ mò vớt từ trong canh.
Triệu Chung Vấn an ủi: “Thiết Tử, thịt này để không được, cậu đừng vội, đến Mùng Một chúng ta ra mua hai cân thịt dê mới trên đường xách đi, muốn nướng muốn nấu canh đều được, bồi bổ cho em gái cậu.”
“Thật ư?!” mắt Từ Đại Thiết tỏa sáng.
“Thật.” Triệu Chung Vấn cười gật gù.
Tử Thanh nhìn sắc mặt anh ta, nghĩ hẳn vô cùng có lòng tin với khảo hạch tài bắn tên vào cuối tháng, thấy thả lòng trong lòng, không nói gì, mỉm cười vùi đầu nhai bánh mì.
“Lão Đại, hôm nào dẫn bọn tôi đi gặp chị dâu đi?” Dịch Diệp cười ha hả đập vai Triệu Chung Vấn.
Triệu Chung Vấn cười hì hì rồi lại cười, trên khuôn mặt đen gầy có mấy phần ngượng ngùng hiếm có, bảo: “Kiểu gì cũng sẽ gặp, sau này… Không vội không vội…”
Đám người đang vui vẻ, chợt nhìn thấy Khúc trưởng sải bước tới bên này.
“Dịch Tử Thanh, Đế Tố.” Hai người nghe thấy vội đứng dậy. Khúc trưởng nhìn họ từ trên xuống dưới xem xét một đỗi, “Ừm… Hai cậu lát nữa về thu dọn chút, sáng sớm mai trước giờ ăn sáng đến Hổ Uy doanh đưa tin.”
Đế Tố Tâm mừng khấp khởi, còn Tử Thanh lại giật mình.
“… Cần ti chức đến Hổ Uy doanh làm gì?” Cô hỏi.
“Làm gì thì ta cũng không biết, Ưng Kích Tư Mã nói là điều động tạm thời, dùng mấy tháng sẽ trả lại.” Khúc trưởng đặc biệt nói riêng với Đế Tố, “sang bên ấy lanh lợi chút, đừng gây rắc rối, làm doanh chúng ta mất mặt.”
“Rõ.”
Đế Tố đã không kìm được niềm vui, nhịn mừng rỡ một bụng, chờ mãi đến khi Khúc trưởng đi xa mới toét miệng cười, nắm vai Triệu Chung Vấn lắc lắc: “Lão Đại, Lão Đại, có nghe thấy không, Tướng quân đặc biệt muốn điều động ta qua dùng tạm!”
“Nghe thấy nghe nghe… Cậu đừng có chọc ra họa nhé…”
Triệu Chung Vấn bị cậu ta lắc muốn rớt cả thìa gỗ, vội đánh rớt tay cậu ta.
“Chắc chắn là hôm đó bắn được con đại bàng, Tướng quân thấy tiễn pháp ta tốt, là nhân tài có thể tạo…” Đế Tố hưng phấn xoa tay, “Nói không chừng lần này là một nhiệm vụ quan trọng nên Tướng quân mới nghĩ đến ta… Thiết Tử, cậu nói có đúng không?”
Dù không hiểu rõ, nhưng thấy Đế Tố vui vẻ, Từ Đại Thiết cũng vui lây, gật đầu lia lịa.
Tử Thanh nhíu mày thật sâu, nghĩ tới nghĩ lui trong đầu cũng không nghĩ ra Hoắc Khứ Bệnh điều tạm mình và Đế Tố qua đến cùng là ý gì, phải chăng lại có liên quan đến Lý Cảm?
“Thanh nhi…” Dịch Diệp cũng có chút lo lắng.
Đối mặt với ánh mắt hắn, Tử Thanh miễn cưỡng cười an ủi: “Không có gì đâu, không phải bảo mấy tháng sẽ trả lại sao.”