Chương 41: Hành trình. Một
Trong đêm, ánh đèn như đậu.
Tử Thanh đã gom mớ áo bào vốn cũng không nhiều, ngay ngắn xếp xong, cho vào túi đồ. Dịch Diệp dựa bên cạnh xem cô thu dọn, mày chau chặt, mãi không nói gì.
“Ca…” Tử Thanh quay lại thấy dáng vẻ hắn, thăm dò gọi một tiếng.
“…Ờ…”Dịch Diệp thuận miệng đáp, mới tỉnh táo lại, nói, “Ta có đặt nước trên bếp để lát em tắm rửa. Đến Hổ Uy doanh, không mấy chỗ thích hợp nói gì là tắm… Em nói xem rốt cuộc Tướng quân muốn em sang đấy làm cái gì?”
“Em không nghĩ ra.” Theo Tử Thanh, đường luyện binh của Tướng quân quả là quái chiêu chồng chất khó nghĩ kịp, cho dù thế nào cô cũng chẳng đoán nổi suy nghĩ trong lòng hắn ta, “Cũng may chỉ nói là điều tạm, mấy tháng sẽ về lại.”
“Chỉ mấy tháng cũng đủ lâu, ta chỉ lo rằng em…”
Tử Thanh khẽ mỉm cười: “Em sẽ cẩn thận.”
Dịch Diệp thở dài, nhíu lông mày tiếp tục khổ sở suy tư.
Tử Thanh vốn kém cỏi chuyện an ủi, thấy thế hết cách, thấy đêm đã rất khuya hẳn sẽ chẳng còn ai đến, bèn ra bếp lò lấy nước đổ vào thùng tắm sau bức bình phong, chốt cửa, nhanh tay lẹ chân cởi đồ tắm.
“Anh, trước cuối tháng chắc em chưa về kịp, anh nhớ đưa mớ thuốc kia cho Lão Đại mang về cho chị dâu.” Tử Thanh nhớ tới, cách bức bình phong nói.
“… Ừm.” Dịch Diệp không khuyên cô tự uống nữa, “Cũng tốt, xem như buổi khảo hạch cuối tháng Lão Đại bắn không trúng thì cầm đống thuốc đi đổi thành tiền lưỡng cũng có chỗ dùng.”
“Vẫn là anh nghĩ chu đáo.” Tử Thanh ngâm trong nước ấm, mệt mỏi đánh tới từng cơn, “Sau buổi khảo hạch anh nhớ thu lại tên Điêu linh giúp, đợi chừng em về tới cầm đi trả Tướng quân.”
“Ừm.”
“Nếu Lão Đại còn thiếu tiền, thì lấy mớ áo mới cho anh ấy, ít nhiều cũng có thể đổi tiền lưỡng.”
“Được.” Dịch Diệp đáp, mói tiếp, “Phải trả lại mấy thứ này, em nghĩ coi, thiếu Lý Cảm bao nhiêu tiền lưỡng nhỉ?”
Tử Thanh nằm xuôi theo thùng gỗ, nhẩm tính đến cùng bao nhiêu tiền, thầm thở dài, ý thức được mình đúng là thiếu nợ quá lớn.
Tính sơ sơ xong, Dịch Diệp lắc đầu không ngừng, chỉ dựa vào lương tháng hai người, chả biết phải trả đến năm nào tháng nào.
Cốc cốc nhẹ hai tiếng, chợt có tiếng người gõ cửa ở gian ngoài!
Tử Thanh giật mình.
Dịch Diệp nhảy dựng, còn chưa hỏi ai đã nghe thấy tiếng Đế Tố. “Là ta! Mở cửa nhanh, mở cửa nhanh, tuần doanh sắp tới rồi!” Đế Tố cực rối rít.
Giờ này đã là lúc giới nghiêm, sĩ tốt không được tùy ý đi lại trong doanh, nếu không phải bị xử phạt, Dịch Diệp nghe Đế Tố giục gấp, không biết đã có chuyện quan trọng gì đành ra mở cửa.
Đế Tố nghiêng người cực nhanh lách vào.
“Chuyện gì? Khi không nửa đêm lẻn qua vậy.” Thấy trên mặt Đế Tố còn treo nụ cười hưng phấn, Dịch Diệp bắt đầu hối hận, hắn biết chả có chuyện lớn gì.
“Không phải mấy người còn chưa ngủ sao.” Đế Tố cười hắc hắc, “Cũng không có gì, ta chỉ nghĩ đến mượn một bộ bao tay*, lần trước thấy có hai bộ bao tay mới, ha ha.”
(*) Sư tử chú thích: thủ y thời đó giống bao tay hiện giờ của chúng ta, chỉ chia một nửa, ngón cái riêng.
“Mắt tinh quá đấy.” Dịch Diệp buồn cười, “Có phải chuyện ghê gớm gì mà đáng hơn nửa đêm lẻn qua đâu.”
“Dù gì thì ta cũng không ngủ được, cứ nghĩ đến ngày mai phải đi Hổ Uy doanh…” cơn hưng phấn của Đế Tố từ đầu đến cuối không hề biến mất, “Anh nghĩ xem, đây là Tướng quân đặc biệt gọi tên muốn điều ta qua bên đó.”
Dịch Diệp ngạc nhiên nói: “Thì có liên quan gì đến bao tay chứ?”
Đế Tố đương nhiên nói: “Người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân mà, dưới trướng Tướng quân đương nhiên là ta phải đầy tinh thần rồi.”
“Cái thằng nhãi này… lỡ bị bắt thì làm sao? Sao Lão Đại không cản cậu.”
“Lão Đại ngủ sớm rồi, ban ngày luyện tên bắn muốn điên. Có bị bắt cũng không sợ, ta nghĩ kỹ rồi, sẽ nói tự dưng tức ngực, thở không được, mới tới tìm mấy người xem bệnh…Tử Thanh đâu?” Đế Tố nhìn quanh, mới phát hiện phòng đầy hơi ẩm, mới ngó phía sau bức bình phong tìm, “Tắm hả?”
Dịch Diệp vội chặn trước mặt cậu ta.
Sau bức bình phong, Tử Thanh ngâm trong nước, cứng đờ người, lên không được, không lên cũng không xong.
“Chỗ mấy người sướng ghê, còn được ngâm…” Đế Tố hâm mộ nói, ngừng đoạn, chợt vui vẻ nói, “Hay ta cũng tắm một phát, mai qua Hổ Uy doanh sạch sẽ tinh thần cũng nhẹ nhàng thoải mái.” Vừa nói vừa bước ra sau bức bình phong.
“Không được không được không được…” Dịch Diệp căng thẳng ngăn cậu ta lại, “Cậu không thể tắm ở đây.”
Tử Thanh thầm biết không thể ngâm tiếp trong nước không nhúc nhích, vội đứng dậy, không buồn lau qua mà đưa tay chụp quần áo treo trên bình phong định mặc.
“Ta cũng không dùng thêm nước, tắm chung với Tử Thanh là được mà.”
Đế Tố rất khó hiểu khi thấy Dịch Diệp căng thẳng, càng thêm tò mò, đưa tay thọc eo hắn. Dịch Diệp sợ nhất là ngứa, Đế Tố mà cứng rắn thì hắn còn kiên trì được, giờ bị thọc lét, không tự chủ rụt người né qua, Đế Tố thừa cơ vọt ra sau bức bình phong…
Tử Thanh còn chưa kịp mặc áo bào, đành dùng quần áo che trước ngực, đại khái che hết người, tóc đen ướt nhẹp rối tung xõa trên vai, càng nổi bật lên làn da trắng nõn.
Thấy thế, trong tích tắc Đế Tố ngây ra như phỗng, nhìn cô chằm chằm không thốt ra lời.
“Cậu, cậu, cậu,…”
Dịch Diệp phát bực, lôi Đế Tố ra ngoài, tức giận nói: “Cậu cái gì cậu, còn không ra! … Thanh nhi, em mặc đồ đi, ta trói thằng nhãi này lại rồi.”
Tử Thanh yên lặng quấn lụa trắng bó ngực kỹ càng, mặc từng món áo, rồi mới bước ra từ sau bức bình phong.
“Cậu…” Đế Tố đánh giá cô từ trên xuống dưới, tự lẩm bẩm, “Sao có thể như vậy… cậu cũng giống con gái lắm! Nhưng sao cậu lại là con gái chứ? Sao có thể…”
Vừa nói, cậu ta vừa đi tới, mặt đầy mông lung định đưa tay sờ ngực Tử Thanh, bị Tử Thanh xấu hổ tránh ra.
Động tác tránh né đã rõ, Đế Tố đứng đó, không tin nổi nói: “Cậu… thật sự là một cô nương?”
Dịch Diệp kéo Tử Thanh ra phía sau, trầm giọng: “Nhóc thối, nghe cho kỹ, Tử Thanh là em gái ta, vì thay cha nên mới nhập quân. Nếu cậu để lộ ra, ta không tha cho cậu!”
“Cô ấy là muội muội của anh!” Đế Tố vẫn cảm thấy không tin nổi, nhìn Dịch Diệp, lại ngó Tử Thanh, mãi mới hạ giọng cuống quýt nói, “Mấy người có biết nếu việc này bị phát hiện, là tội ch.ết mất đầu không hả!”
“Đương nhiên biết.” Dịch Diệp lườm hắn, “Nên nhãi con, tuyệt đối đừng có nói.”
“Sao ta có thể nói ra chứ!” Đế Tố vội nói, “Nhưng các người, các người… quá mạo hiểm!”
“Cũng vì không còn cách nào khác, cha ta có bệnh trong người, sao chịu được thao luyện trong quân như này.” Dịch Diệp thở dài.
Nghĩ đến sự khắc nghiệt của thao luyện, Đế Tố cũng gật gù: “Thế cũng đúng.”
“Tóm lại, cậu giúp giữ bí mật này thì chính là đại ân nhân của ta với Thanh nhi! Ân nhân của nhà ta!”
Nghe Dịch Diệp nói thật trịnh trọng, Đế Tố cũng trịnh trọng lên, trên nét mặt nghiêm túc vẫn còn mang vẻ ngây thơ: “Dịch Đại ca, chúng ta là huynh đệ, không nói lời đầu môi. Ta đảm bảo với mấy người, ta tuyệt đối sẽ không nói ra chuyện này, giết ta cũng không nói.”
Thấy vẻ mặt cậu ta ương ngạnh đầy cương quyết, lòng Dịch Diệp mới thoáng thả lỏng, vỗ mạnh vai cậu, nói: “Đại ân không lời nào cảm tạ hết. Lần này cậu và Thanh nhi đi Hổ Uy doanh, vất vả cậu quan tâm giúp con bé…”
“Yên tâm đi! Cứ để đấy cho ta.”
Tâm thái bảo vệ đàn gái yếu đuối tự nhiên sinh ra, Đế Tố tự thấy trách nhiệm trọng đại trên vai.
Ở sau lưng Dịch Diệp, Tử Thanh đã lục bao tay trong túi đồ, không nói không rằng đưa tới.
“Thanh nhi, cậu yên tâm, có chuyện gì cậu cứ nói với ta, ta nhất định sẽ giúp.” Đế Tố nhận bao tay áo, chân thành nói.
Tử Thanh mỉm cười: “Tôi biết.”
Thấy Đế Tố muốn đi, Dịch Diệp không yên tâm dặn dò: “Nhớ, chuyện này đến cả Lão Đại với Thiết Tử cũng không được nói.”
“Lão Đại cũng không được nói?” Đế Tố sửng sốt.
“Không được, càng nhiều người biết thì càng bất lợi choThanh nhi.”
“Ừm, hiểu rồi.” Đế Tố gật đầu, lách mình ra ngoài.
Trong phòng, Dịch Diệp và Tử Thanh đối mặt hồi lâu, đều không biết nên nói gì. Dù gì Đế Tố cũng là một đứa bé, đến cùng cậu ta có thể giữ bí mật này được bao lâu, chẳng ai biết được, trước mắt đành qua ngày nào hay ngày đó.