Chương 68: Đến tột cùng là ai chiếm tiện nghi của ai?
"Người hữu duyên?" Vưu Giai hơi sửng sốt, trong miệng không tự chủ được nhẹ giọng nhắc tới ba chữ này. Nàng đột nhiên nhớ tới, Trương Văn Trọng cũng từng nói qua một câu với nàng giống như vậy.
"Hắn nói những lời này, rốt cục là có ý tứ gì? Thế nào đều là hữu duyên với mình và với ông nội mình? Lẽ nào nói..."
Nàng lén nhìn Trương Văn Trọng, trên mặt trong nháy mắt lại đỏ ửng. Hiển nhiên, nàng đang có ý nghĩ sâu xa hơn. Chỉ cảm thấy trên mặt mình nóng rực, nàng vội vã cúi thấp đầu xuống, rất sợ sẽ bị người khác nhìn ra vẻ không thích hợp của mình.
Vưu lão gia tử nhìn Trương Văn Trọng một thoáng, lại nhìn qua Vưu Giai, tựa hồ đã phát hiện được điều gì, như đã hiểu ra liền nở nụ cười.
Nghe tiếng cười của Vưu lão gia tử, gương mặt Vưu Giai không khỏi càng đỏ hơn, nhưng nàng tốt xấu cũng lịch lãm trên thương trường, rất nhanh liền ổn định tâm thần, lại nỗ lực điều chỉnh lại hô hấp để sắc mặt mình có thể khôi phục lại bình thường. Nhìn thấy Vưu lão gia tử còn đang cười mãi, nàng vội vã nói sang chuyện khác: "Ông nội, Trương tiên sinh đã tặng một phần vật báu vô giá cho ông, lẽ nào ông không muốn cảm ơn người ta sao?"
Vưu lão gia tử gật đầu nói: "Cháu nói không sai, ta đích thật nên cảm ơn tiểu Trương." Hắn mỉm cười nhìn về phía Trương Văn Trọng, nói: "Tiểu Trương, cậu đưa cho tôi bức Bách Thọ Đồ, có thể nói là vật báu vô giá, nếu như tôi cứ nhận như vậy, thật là không tốt lắm. Ân, như vậy đi, tôi đưa cậu một phần đáp lễ, để có thể nhượng tôi an tâm tiếp thu bức Bách Thọ Đồ."
Trương Văn Trọng đạm mạc cười, đang định mở miệng, Vưu Giai cũng đã khẩn cấp hỏi nhanh: "Ông nội, ông dự định đáp lễ gì cho Trương tiên sinh?"
"Ta cấp cho Trương tiên sinh một yêu cầu." Biểu tình Vưu lão gia tử trong nháy mắt biến thành nghiêm túc, trầm giọng nói: "Chỉ cần không trái pháp luật, vô luận Trương tiên sinh đưa ra yêu cầu thế nào, Vưu gia chúng ta đều sẽ kiệt lực thỏa mãn."
Câu nói của Vưu lão gia tử làm cho mọi người ngoại trừ Trương Văn Trọng đều thay đổi sắc mặt trong nháy mắt.
Bốn anh em Vưu gia nhìn nhau, trăm miệng một lời khuyên nhủ: "Lão gia tử, cha cần phải nghĩ kỹ..."
Vưu lão gia tử giơ lên tay phải, cắt đứt lời bọn họ nói, trầm giọng: "Mọi người không cần phải nói nữa, ý của ta đã quyết." Hắn nhìn thẳng Trương Văn Trọng, mỉm cười nói: "Trương tiên sinh, cậu nghĩ muốn thứ gì cứ nói, Vưu gia chúng ta chắc chắn toàn lực thỏa mãn cậu." Dứt lời, hắn dùng khóe mắt nhìn Vưu Giai đang đứng bên cạnh, trên nét mặt già nua nổi lên dáng tươi cười dị dạng.
Dáng tươi cười dị dạng làm trong lòng Vưu Giai loạn như ma, trái tim giống như nai con đang chạy loạn, bang bang nhảy liên tục. Nàng nhịn không được âm thầm đoán, vạn nhất yêu cầu Trương Văn Trọng đưa ra, có liên quan tới nàng, như vậy nàng nên làm sao ứng đối đây...?
"Không cần đâu." Từ trong miệng Trương Văn Trọng phun ra ba chữ, làm cho tất cả mọi người đang có mặt rất khiếp sợ. Với tài lực vật lực cùng quan hệ nhân mạch của Vưu gia, vô luận Trương Văn Trọng muốn thăng chức thật nhanh, hay muốn một đêm phất nhanh, đều không thành vấn đề. Nhưng đối mặt mê hoặc thật lớn như vậy, Trương Văn Trọng cũng không chút phản ứng, thậm chí còn lựa chọn cự tuyệt. Lựa chọn như vậy, đối với bất cứ kẻ nào ở đây, tự hỏi đều không thể làm được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
chấm cơm.
Không nhìn ánh mắt ngạc nhiên của mọi người xung quanh đang nhìn mình, Trương Văn Trọng đạm nhiên cười, nói: "Bức Bách Thọ Đồ, trước đó Vưu tiểu thư đã trả, cho nên Vưu gia gia cũng không cần thiết phải đáp lễ cho tôi."
"Tôi đã trả tiền cho anh hồi nào?" Vưu Giai ngây người ngẩn ngơ, kinh ngạc hỏi.
"Chính là viên ngọc hình trứng kia." Trương Văn Trọng giơ lên viên ngọc đang đeo trên cổ mình.
Nhìn thấy Trương Văn Trọng mang theo viên ngọc của mình tặng trên người, trong lòng Vưu Giai chợt nổi lên sự ngọt ngào nhè nhẹ, nàng thiên kiều bá mỵ cười cười, nói: "Viên ngọc đó giá trị bao tiền nha? Thế nào có thể so sánh với bức Bách Thọ Đồ chứ?"
Trương Văn Trọng cũng lắc đầu, vẻ mặt chăm chú nói: "Có thể trong mắt mọi người xem ra, bức Bách Thọ Đồ giá trị càng cao. Thế nhưng trong mắt tôi, giá trị của viên ngọc này cao hơn bức Bách Thọ Đồ rất nhiều." Hắn cũng không hề nói dối, viên ngọc trải qua sự luyện chế, đã trở thành bùa hộ mệnh phòng ngự. Trong mắt người biết hàng, giá trị của nó càng trân quý hơn bức Bách Thọ Đồ. Nhưng những người của Vưu gia, cũng không phải người tu chân, tự nhiên cũng không nhìn ra viên ngọc này cùng những loại ngọc bình thường có gì khác nhau.
Nhưng Trương Văn Trọng cũng không có chú ý chính là, ngay khi hắn nói ra những lời này, gương mặt Vưu Giai vốn đã khôi phục lại bình thường, không ngờ lần nữa nổi lên vẻ đỏ ửng, nàng e thẹn vô hạn, vội vã cúi đầu.
Hiển nhiên, nàng lại lần nữa hiểu lầm ý tứ trong câu nói của Trương Văn Trọng.
"Ở trong mắt của cậu, giá trị của viên ngọc so với bức Bách Thọ Đồ càng cao, thế nhưng ở trong mắt ta, lại hoàn toàn ngược lại." Vưu lão gia tử nói: "Cho nên ta nhất định phải thỏa mãn một yêu cầu của cậu. Bằng không ta tình nguyện không lấy bức Bách Thọ Đồ này."
Vưu Giai vội vã nói: "Trương tiên sinh, nếu như anh không đáp ứng, ông nội tôi nhất định sẽ không an tâm. Cho nên mời anh nhất định phải đáp ứng."
"Như vậy sao..." Trương Văn Trọng do dự một lát, đột nhiên nhớ tới gốc Phượng Cầu Hoàng bị mai một trong vườn quýt, trong lòng khẽ động, cuối cùng đáp ứng: "Vậy được rồi, tôi đành mặt dầy đưa ra một yêu cầu. Tôi muốn có một gốc quýt trong vườn, nếu như Vưu lão gia tử đáp ứng, sau đó tôi sẽ tự mình đi chọn."
"Một cây quýt?"
Yêu cầu này của Trương Văn Trọng làm tất cả mọi người lần thứ hai cảm thấy kinh hãi. Bọn họ thế nào cũng không có nghĩ đến, còn có người có thể bỏ qua cơ hội thăng chức, buông tha cơ hội một đêm phất nhanh, tuyển chọn một cây quýt...
"Người này không phải là kẻ ngu ngốc đó chứ?" Hầu như trong lòng tất cả mọi người đều oán thầm.
Vưu Giai cũng kinh ngạc không ngớt, nàng nhìn Trương Văn Trọng, thế nào cũng đoán không ra ý nghĩ trong nội tâm của hắn, chỉ có thể âm thầm thở dài trong lòng: "Thực sự là một đầu gỗ." Kỳ thực, lúc này tâm tình của nàng cũng rất phức tạp. Thất lạc, may mắn, kinh ngạc...nhiều tình tự chứa đựng đang hỗn loạn ở trong lòng nàng.
Vưu lão gia tử cũng thất kinh, hắn khẽ cau mày dò hỏi: "Tiểu Trương, cậu không phải đang nói giỡn với ta đi? Cậu...thực sự chỉ cần một gốc quýt thôi sao?"
Trương Văn Trọng gật đầu nói: "Ân, tôi chỉ cần một gốc quýt, nhưng gốc quýt này, phải do tôi tự mình đi chọn."
"Câu..." Vưu lão gia tử thực sự rất muốn hỏi Trương Văn Trọng có phải xem lời hứa hẹn của mình trở thành trò đùa hay không, nhưng lòng dạ hắn thâm hậu, cuối cùng cũng không đem những lời này nói ra miệng. Sau khi hộc ra một hơi dài, hắn trầm giọng nói: "Cậu thực sự chỉ cần một gốc cây quýt sao?"
"Thực sự."
"Không hối hận?"
"Không hối hận!"
Chỉ cần các người đừng hối hận là được - Trong lòng Trương Văn Trọng thầm nghĩ.
Vưu lão gia tử cũng không biết trong lòng Trương Văn Trọng đang suy nghĩ điều gì, hắn gật đầu nói: "Tốt lắm, ta đáp ứng cậu, lát nữa cậu cứ đến vườn quýt chọn một cây đi. Đừng nói là một gốc cây, coi như toàn bộ dời đi cả vườn, cũng không thành vấn đề."
"Tôi chỉ cần một cây là được." Trương Văn Trọng đáp, những cây quýt khác đều chỉ thuộc loại quýt tầm thường, hắn lấy cũng vô dụng. Chỉ cần có gốc Phượng Cầu Hoàng, đối với việc tu luyện của hắn có bang trợ rất lớn.
Vưu lão gia tử đưa tay ngoắc Vưu Triêu Quý đến bên người, hướng hắn thấp giọng thì thầm vài câu, Vưu Triêu Quý gật đầu biểu thị hiểu rõ, xoay người rời đi, một lát sau quay trở lại bên người Vưu lão gia tử, đưa ra một chi phiếu.
"Tuy rằng tiểu Trương rất nhân nghĩa, thế nhưng ta cũng không khả năng bạc đãi cậu, bằng không việc này nếu truyền ra ngoài, chẳng phải là để cho mọi người cười chê người của Vưu gia ta chiếm tiện nghi của người khác?" Vưu lão gia tử ý bảo Vưu Giai đẩy xe lăn đưa mình tới trước mặt Trương Văn Trọng, không khỏi đưa tấm chi phiếu trong tay mạnh mẽ nhét vào tay Trương Văn Trọng: "Ta mong muốn cậu có thể nhận lấy tấm chi phiếu này, tuy rằng số tiền trong đây không xem là nhiều, nhưng rốt cục là một phen tâm ý của ta, miễn để cho người khác chê cười Vưu gia chúng ta."
Trương Văn Trọng vô ý thức muốn cự tuyệt, thế nhưng Vưu lão gia tử lại nắm chặc tay hắn, nói: "Tiểu Trương, ta biết cậu rất nhân nghĩa hàm hậu, rất có khí khái cổ nhân, thế nhưng số tiền này cậu phải nhận lấy, xem như Vưu gia gia cầu cậu, được rồi chứ?"
Trương Văn Trọng thực sự có loại cảm giác dở khóc dở cười.
Không nói đến viên ngọc trụy đã được hắn luyện chế trở thành bùa hộ mệnh phòng ngự, chỉ nói tới gốc Phượng Cầu Hoàng, chính là tài liệu linh dược địa phẩm cấp hai hiếm có. Nhất là ở thời đại linh khí cực kỳ loãng bạc lại ô nhiễm vô cùng nghiêm trọng như hiện nay, một gốc Phượng Cầu Hoàng đủ làm cho rất nhiều môn phái tu chân giành cướp đến phá đầu. Mà Trương Văn Trọng chỉ dựa vào một bức Bách Thọ Đồ do chính tay hắn viết, lại dễ dàng đổi được gốc Phượng Cầu Hoàng, đã là chiếm hết tiện nghi. Thế nhưng Vưu gia bị hắn chiếm tiện nghi lại còn nghĩ mình thẹn với Trương Văn Trọng, còn liên tiếp muốn đi bồi thường thêm cho hắn...
Trương Văn Trọng thực sự rất muốn nói cho Vưu lão gia tử: Người chiếm đại tiện nghi chính là ta mà không phải ngài. Bất quá hắn cuối cùng cũng nhịn xuống không nói, chỉ đành bất đắc dĩ nhận tấm chi phiếu.
Bất quá Trương Văn Trọng cứ nghĩ mình đã chiếm hết tiện nghi của Vưu gia, trong lòng có chút hoảng loạn. Tiện nghi như vậy chiếm được tuy rằng rất sảng rất hài lòng, thế nhưng lại không biết có làm tổn hại đến giá trị công đức mà mình đang khổ công chắt chiu hay không. Trương Văn Trọng một lòng muốn tu luyện thành tiên, đối với giá trị công đức thật sự rất xem trọng. Suy nghĩ một chút, hắn quyết định tặng cho Vưu lão gia tử thêm một phần lễ vật, rốt cục xem như vật trao đổi với tấm chi phiếu. Nói vậy giá trị công đức cũng sẽ không gặp phải bất kỳ tổn thất gì.
"Được rồi, tôi đành lấy tấm chi phiếu này vậy. Ân...Ngày hôm nay bởi vì đi tới vội vội vàng vàng, không kịp chuẩn bị lễ thọ cho Vưu gia gia. Như vậy đi, tôi ở đây múa bút vẽ một bức tranh tặng cho Vưu gia gia." Trương Văn Trọng cũng không quản Vưu lão gia tử có đồng ý hay không, lại nhìn Vưu Giai hỏi: "Vưu tiểu thư, ở chỗ các vị có giấy mực để vẽ không?"
"Cái này..." Vưu Giai cũng không vội vã trả lời, mà nhìn về phía Vưu lão gia tử, chờ hắn lên tiếng.
Không đợi Vưu lão gia tử mở miệng lên tiếng, một thanh âm suy yếu thở hổn hển ngay trong phòng khách vang lên: "Cho hắn! Dù nơi này không có cũng phải tìm được cho hắn!"
Mọi người quay đầu nhìn lại, cũng chính là Chu Văn Bân sau khi nghe thấy Trương Văn Trọng muốn múa bút vẽ, liều lĩnh từ trên giường trong phòng khách bò lên, dưới sự nâng đỡ của hai hộ sĩ, đi vào bên trong đại sảnh.
"Giai nhi, đi mang giấy bút tới." Vưu lão gia tử lên tiếng, hắn cũng muốn nhìn thử xem, Trương Văn Trọng ngoại trừ tài viết thư pháp kinh quỷ thần ra, kỹ thuật vẽ tranh có phải cũng vô cùng xuất sắc hay không!