Chương 69: Bức TranhSống?
Vưu Giai rất nhanh đi mang văn phòng tứ bảo đưa tới.
Bút là loại bút lông Hồ Châu nổi danh, bút lông sói, bút lông cừu, đủ loại bút lông, mực thuộc loại mực Huy Châu nổi danh, hương thơm của mực nhàn nhạt thấm đẫm vào tận ruột gan, giấy là giấy Tuyên Thành do huyện An Huy sản xuất, chất liệu của giấy nhẵn nhụi, thuộc hàng cao cấp, nghiên mực cũng là nghiên mực Đoan Khê nổi danh, tạo hình phòng cách cổ xưa trang nhã, có thể nói là hàng nghệ thuật cao cấp.
Vưu Giai tự mình giúp Trương Văn Trọng trải giấy Tuyên Thành lên mặt bàn, cùng sử dụng chặn giấy hình con thỏ ngọc trắng đè bằng giấy Tuyên Thành, sau đó còn đích thân mài mực giúp Trương Văn Trọng. Bởi vì Vưu lão gia tử không có việc gì khi rảnh cũng thích viết chữ vẽ tranh, cho nên Vưu Giai sớm đã nắm giữ phương pháp mài mực, lúc này nàng mài mực, tư thái ưu mỹ, lực đạo vừa phải.
Trong lúc Vưu Giai mài mực, Trương Văn Trọng đứng ngay cạnh bàn, nhắm hai mắt lại trong lòng bắt đầu suy tư.
Vưu Giai một bên mài mực, một bên thầm lén nhìn Trương Văn Trọng, trong lúc thầm mắng hắn là đầu gỗ, cũng nhịn không được hiếu kỳ suy đoán, đến tột cũng hắn muốn vẽ tranh gì.
Một người có bản lĩnh viết thư pháp siêu phàm thoát tục, đồng thời còn biết vẽ tranh, một người bị Chu Văn Bân gọi là "quỷ thần" "thiên tài", nếu như muốn kiếm tiền hoặc nổi danh, chỉ sợ thanh danh sớm đã lan xa đi rồi? Thế nào lại chịu ẩn tích trong một phòng y tế của trường đại học Ung Thành, cam tâm làm một giáo y không có chút tiếng tăm?
Vưu Giai một bên mài mực, một bên miên man suy nghĩ.
Ngay khi Vưu Giai mài mực xong, chuẩn bị nhắc nhở Trương Văn Trọng, Trương Văn Trọng cũng mở mạnh hai mắt, một đạo tinh mang nhiếp hồn hiện lên ngay trong ánh mắt của hắn.
Vưu Giai lại càng hoảng sợ, Chu Văn Bân và Vưu lão gia tử ở hai bên cũng nhướng mạnh lông mày.
Người Trung Quốc khi vẽ tranh, chú ý chính là ý tồn bút tiên, dùng khí khiển bút. Lúc này Trương Văn Trọng không thể nghi ngờ là đang phù hợp với loại tình huống này.
Chỉ thấy Trương Văn Trọng đưa tay cầm một cây bút lông, nhúng vào nghiên mực, bút đi như rồng bay lướt trên mặt giấy Tuyên Thành bắt đầu vẽ tranh.
Chính có câu hành gia vừa ra tay, liền biết có phải hay không. Ngay khi Trương Văn Trọng vừa đặt bút, Chu Văn Bân liền nhìn ra tài vẽ tranh bất phàm của hắn. Bởi vì khi Trương Văn Trọng vận khí khiển bút, bút tùy khí đi, bút bút sinh sôi, trong lúc bất tri giác hoàn toàn phô bày ra tài hoa xuất chúng.
Vưu Giai ở bên cạnh, nhìn gương mặt mang theo vẻ mỉm cười tự tin của Trương Văn Trọng, hết sức chăm chú múa bút vẽ tranh, không khỏi có chút ngây dại.
Không chỉ có Vưu Giai ngây dại, Chu Văn Bân và Vưu lão gia tử cũng ngây dại. Bất quá Vưu Giai chỉ ngây dại vì Trương Văn Trọng, Chu Văn Bân và Vưu lão gia tử si mê, chính là tài vẽ tranh của hắn.
Động tác múa bút vẽ tranh của Trương Văn Trọng, tự nhiên như nước chảy mây trôi, giở tay nhấc chân, không hề có thái độ làm ra vẻ. Mỗi một động tác của hắn, thậm chí mỗi một thần thái, đều mang theo một loại mỹ cảm. Chợt nhiên, trong mắt Chu Văn Bân và Vưu lão gia tử, Trương Văn Trọng căn bản không phải đang múa bút vẽ tranh, mà đang cầm kiếm khởi múa, xúc động hoan ca.
Nhìn động tác múa bút vẽ tranh của Trương Văn Trọng, Chu Văn Bân không tự chủ được nhẹ giọng ngâm xướng lên khúc Kiếm Khí Hành của Đỗ Phủ: "Tích hữu giai nhân Công Tôn thị, nhất vũ kiếm khí động tứ phương. Quan giả như sơn sắc tự tang, thiên địa vi chi cửu đê ngang. Hoắc như Nghệ xạ cửu nhật lạc, kiểu như quần đế tham long tường. Lai như lôi đình thu chấn nộ, bãi như giang hải ngưng thanh quang..."
Dần dần, theo động tác vẽ tranh tới cuối cùng của Trương Văn Trọng, trong miệng Chu Văn Bân cũng chỉ còn một câu nói: "Sổ phong lưu nhân vật, hoàn khán kim triêu. Hoàn khán kim triêu a..."
Tuy rằng bức họa của Trương Văn Trọng, chưa triệt để hoàn thành, thế nhưng Chu Văn Bân không kiềm chế được sự hiếu kỳ trong lòng, cũng nhẹ chân nhẹ tay đi tới phía sau Trương Văn Trọng, thò cổ qua nhìn vào trang giấy Tuyên Thành. Ngay lúc này hắn cũng không dám thở mạnh, rất sợ sẽ ảnh hưởng đến động tác vẽ tranh của Trương Văn Trọng.
Bức tranh của Trương Văn Trọng vẽ một hình người.
Trong hình ảnh, là một vị lão nhân râu tóc hoa râm, vóc người to lớn, đang đứng trên một ngọn núi nguy nga cao vút, đang dõi mắt về xa xăm suy tư.
Lão nhân trong bức tranh, thần thái như sinh, thần tình trên gương mặt càng được vẽ thật cẩn thận. Chỉ là không biết vì sao, Trương Văn Trọng cũng không điểm mắt cho lão nhân trong bức tranh. Thế nhưng dù vậy, Chu Văn Bân vẫn như cũ chỉ liếc mắt liền nhìn ra, lão nhân đứng trên ngọn núi cao nhìn về phía xa trong bức tranh, chính là Vưu lão gia tử đang ngồi trên xe lăn bên cạnh.
Bức tranh của Trương Văn Trọng vẽ người, dùng một loại thủ pháp vẽ tranh hoàn toàn mới. Loại thủ pháp vẽ tranh này, là do Trương Văn Trọng trong những năm tháng dài đăng đẵng, dung hợp những tinh túy của nhân vật am hiểu hội họa đại biểu, cùng thiên địa khí mà sáng tạo đi ra. Nhân vật được vẽ bằng loại thủ pháp này, trông rất sống động, làm kẻ khác tán thán tự đáy lòng. Đồng thời bởi vì Trương Văn Trọng cảm ngộ về "Đạo", nên nhân vật trong bức tranh càng có thêm một cỗ tiên linh khí nhàn nhạt đặc biệt.
Thủ pháp vẽ tranh thần kỳ như vậy, bức tranh lại càng thần kỳ, quả nhiên trước giờ chưa từng có ai làm được!
Rất nhanh, Trương Văn Trọng đã hoàn thành bút cuối cùng, đồng thời ở chỗ trống của bức tranh, đề bút viết "Tuổi già chí chưa già, chí tại ngàn dặm" tám chữ lớn vô cùng mạnh mẽ.
Sau đó, Trương Văn Trọng đã đem bút lông trong tay bỏ lên trên giá bút.
Thế nhưng không biết vì sao, lúc bức tranh đã hoàn thành, hắn vẫn không điểm đôi mắt cho nhân vật trong tranh.
"Bức tranh xong rồi sao? Cậu còn chưa điểm mắt cho nhân vật trong tranh." Chu Văn Bân nhìn thấy Trương Văn Trọng đã có ý dừng tay, vội vã kéo hắn lại, chỉ vào lão nhân trong bức tranh vội vã nói. Hắn còn tưởng rằng, Trương Văn Trọng đã quên điểm mắt cho lão nhân trong tranh.
"Thực sự muốn tôi điểm đôi mắt sao?" Trương Văn Trọng cũng không vội vã làm theo, mà chỉ hỏi. Nhưng hắn hỏi cũng không phải Chu Văn Bân, mà là Vưu lão gia tử.
"Điểm lên!" Vưu lão gia tử và Chu Văn Bân đồng thanh nói. Nếu như không điểm mắt cho nhân vật trong tranh, như vậy dù bức họa có tốt thế nào, cũng không được hoàn chỉnh, điều này không thể nghi ngờ sẽ trở thành chuyện ăn năn. Mà sau khi kiến thức thần kỹ vẽ tranh của Trương Văn Trọng, Vưu lão gia tử và Chu Văn Bân cũng không muốn lưu lại sự tiếc nuối. Huống chi, lúc này bọn họ thật cấp tốc muốn biết, lão nhân trong tranh sau khi được điểm đôi mắt sẽ có biến hóa kinh người như thế nào.
"Vậy được rồi, tôi sẽ điểm mắt cho nhân vật trong tranh." Trương Văn Trọng gật đầu đáp, đưa tay nhấc bút lông trên giá bút, nhẹ nhàng điểm hai điểm lên trên mặt lão nhân trong tranh.
Một đôi mắt sáng sủa linh động, nhất thời xuất hiện trên gương mặt lão nhân trong tranh.
Mọi người đã vây quanh bốn phía mặt bàn, đột nhiên phát hiện, lão nhân trong tranh vừa được điểm mắt, không ngờ giống như vừa thu được sinh mạng.
"Đây...Lão nhân trong tranh này...không ngờ là sống?" Chu Văn Bân khiếp sợ mở to hai mắt, há hốc miệng, thật lâu nói không ra lời. Hai hộ sĩ bên cạnh rất sợ hắn bởi vì kinh ngạc quá độ mà ngất, vội vã muốn dìu hắn đi, cũng bị hắn xua tay cự tuyệt. Đồng thời trong miệng hắn còn liên tục thì thầm: "Yên tâm, ta sẽ không hôn mê, còn chưa xem bức tranh thật đã nghiện, ta tuyệt đối sẽ không hôn mê..."
Vưu Triêu Lâm cúi đầu nhìn nhân vật trong tranh, lại ngẩng đầu nhìn Vưu lão gia tử bên ngoài, nhịn không được kinh hô: "Trời ạ, trong tranh và ngoài tranh, không ngờ rõ ràng có hai lão gia tử..."
"Vẽ rồng điểm mắt...Đây là vẽ rồng điểm mắt của Trương Tăng Diêu trong truyền thuyết a...Nguyên lai trên thế giới này thật có thần kỹ thần kỳ như vậy! Nguyên lai một bức tranh, thật là có sinh mạng! Cổ nhân thật sự không nói sai! Thật sự không sai nha..." Vưu lão gia tử nhịn không được cảm thán lên. Hắn không tự chủ được vỗ mạnh lên đôi chân mình, đều hồn nhiên không phát giác ra, còn đang liên tục vỗ không ngừng.
"Bức họa này, đích thật là kiện hi thế trân phẩm. Thế nhưng lão gia tử trong tranh, thế nào lại hai chân khỏe mạnh..." Vưu Triêu Quý nói đến đây, chợt dừng phắt lại, lại lén liếc mắt nhìn Vưu lão gia tử, rất sợ câu nói vô tâm vừa rồi của mình, sẽ làm tổn thương tâm trạng của lão gia tử. Phải biết rằng, ở Vưu gia, chân của Vưu lão gia tử chính là cấm kỵ của bọn họ. Bởi vì chân của Vưu lão gia tử, trải qua nhiều chuyên gia trong và ngoài nước chẩn đoán, cuối cùng đều bó tay hết cách. Cho nên bọn họ rất ít ở trước mặt Vưu lão gia tử nhắc tới chuyện có liên quan tới đôi chân.
Thế nhưng hiện tại, trong bức họa của Trương Văn Trọng, hai chân của Vưu lão gia tử đều khỏe mạnh.
Những lời này của Vưu Triêu Quý, lập tức khiến cho mọi người có mặt chú ý.
Đúng a, Vưu lão gia tử trong bức tranh, vô luận là hình thể bên ngoài, cách ăn mặc, thậm chí là thần thái, đều không khác gì Vưu lão gia tử thật sự, có thể nói là giống như đúc. Nhưng Vưu lão gia tử trong tranh, hai chân không những không bị liệt, trái lại còn ngạo nghễ đứng thẳng trên vách núi.
Vùng lông mày của mọi người, không hẹn mà cùng nhíu chặt lại, mọi người đều trầm mặc không nói. Bầu không khí trong khoảnh khắc, cũng biến thành nặng nề dị dạng lên.
Ánh mắt mọi người đều trong chú ý và lơ đãng, đưa tới trên người Trương Văn Trọng. Bọn họ đều đang suy đoán, Trương Văn Trọng vẽ hai chân Vưu lão gia tử khỏe mạnh trong tranh, đến tột cùng là có ý tứ gì?
Đến tột cùng là hắn vô tâm sai lầm? Hay hắn cố ý làm vậy?
Mọi người đều đang chờ đợi Trương Văn Trọng vạch trần đáp án này.
Mà Trương Văn Trọng lại chậm rãi xoay người, nhìn Vưu lão gia tử mỉm cười, nói ra một câu làm mọi người nhảy dựng: "Tôi có thể giúp ông đứng lên một lần nữa!"