Chương 2: Người Thân Duy Nhất
Thật ra ban đầu mọi người không dám khẳng định, nhưng sau nhiều lần đối chiếu với sách sử, bọn họ không thể không thừa nhận.
Cho dù có tin hay không thì nó vẫn đang tồn tại trước mắt bọn họ, cho nên chẳng còn gì để nghi ngờ.
Nhưng thời điểm phát hiện sương vụ chính là linh khí trong truyền thuyết, cái khe nứt kia lại từ từ thu nhỏ, sau đó biến mất không chút dấu vết.
Chẳng ai biết khe nứt đó từ đâu mà đến, cũng chẳng biết khi nào xuất hiện, nhưng chí ít nó đã giúp sinh linh trên tinh cầu xoa diệu nỗi đau tinh thần.
Trong lúc mọi người đang buồn rầu vì khe nứt biến mất, ánh sáng trên bầu trời bỗng nhiên trở lại.
Mặt trời xuất hiện, mây đen tản đi, ánh sáng nhanh chóng chiếm lại uy quyền, để bóng tối bị xua tan sau tám trăm năm tăm tối.
Kể từ đó, toàn bộ tinh cầu đã có sự chuyển biến nghiên trời lệch đất, từ từ khai sinh ra một kỷ nguyên mới, kỷ nguyên đó được gọi là kỷ nguyên giác tỉnh.
Cho đến nay, kỷ nguyên giác tỉnh đã có hơn hai nghìn năm lịch sử, cho nên nhân loại cũng đã có những tiến bộ mới.
Mà toàn bộ thông tin vừa rồi chính là những gì Khương Tử Nguyên đọc được trong Thái Nguyên Sử Ký Toàn Thư.
Cho nên mới nói, cổ nhân không phải người phàm mắt thịt có thể so sánh.
Khương Tử Nguyên nhẹ thở ra một hơi, thuận tay đặt quyển sách xuống bàn, còn bản thân thì dựa lưng vào thành ghế, ngửa mặt nhìn lên bầu trời trong xanh.
Kỳ thật, nếu năm đó mọi người nghe theo lời của cổ nhân, có lẽ đã không rơi vào tình cảnh như thế.
Nhưng nếu không có sự kiện "diệt thế lập đời" kia, chắc giờ cũng không có nền văn minh giác tỉnh như hiện tại.
Huống hồ, sự tình "sinh rồi lại phá" chính là quy luật của vạn vật cùng sinh linh trên thế gian.
Căn bản không ai có thể ngăn cản, cũng không cách nào biết chính xác khi nào sẽ tới.
Chung quy dự ngôn chỉ là phỏng đoán, nhưng phỏng đoán kia lại là thiên cơ nên cổ nhân mới không nói rõ.
Dù sao thiên cơ là sự tình của trời đất, cho dù biết cũng không cách nào can thiệp.
Bằng không sẽ xảy ra chuyện gì, mọi người thật sự không dám nghĩ tới.
Cho nên mới nói cái đám giả thần giả quỷ, tối ngày đi trên đường bốc quẻ xem bói đúng là buồn cười.
Hơn nữa bọn họ còn khẳng định bản thân chính là sứ giả của thánh nhân, được thánh nhân chỉ điểm nên mới dám tiết lộ thiên cơ.
Nhưng hắn nhớ không lầm thì ông sáu nhà bên cạnh từng được một vị cao nhân bói cho một quẻ, nói rằng năm tám mươi tuổi sẽ vỡ nợ mà ch.ết.
Nếu muốn giải hạn thì phải cúng dường khoảng 10 triệu, có như vậy mới mong vượt qua kiếp nạn này.
Bất quá, thử nhìn lại mà xem?
Năm nay ông sáu đã hơn chín mươi tuổi, nhưng hắn vẫn chưa thấy cái gọi là "vỡ nợ mà ch.ết".
Đây rõ ràng là lừa bịp, căn bản không phải nhìn thấu thiên cơ gì cả, mười phần là đạo sĩ chuyên đi lừa tiền.
Bởi vậy người ta mới nói "đạo sĩ lỗ mũi trâu", chính là châm biếm mấy gã làm tiền đó.
Mà hắn cũng từng đem chuyện xem thiên cơ này để hỏi một vị cao tăng, nhưng người kia chỉ nhìn hắn rồi mỉm cười.
Trước khi rời đi, vị cao tăng kia còn nói với hắn một câu: "Thiên cơ bất khả lộ, nhưng đôi khi cũng có người hữu duyên với nó."
Câu nói này thoạt nhìn không có gì, nhưng chẳng biết tại sao lại có điều gì đó rất huyền bí.
Có lẽ bây giờ còn nhỏ nên không cách nào hiểu được câu nói kia, nhưng tương lai thì chưa chắc.
Ngồi đối diện với Khương Tử Nguyên, ông lão có mái tóc bạc trắng đặt chung trà xuống, nhìn hắn mỉm cười, hỏi:
"Nguyên à, cháu đang nghĩ đến chuyện gì vậy?"
Người hỏi câu này không phải ai khác, chính là ông nội không cùng huyết thống với hắn.
Tuy không cùng huyết thống, nhưng trong thâm tâm, Khương Tử Nguyên vẫn mong ông nội là một vị tài phiệt.
Nhưng đời mà, làm gì có chuyện ngon cơm như thế, với lại ra đời bị xã hội vã mặt nhiều lần nên hắn thừa biết.
Nếu ông nội thật sự là tài phiệt, vậy cũng không đến lượt một đứa mồ côi như hắn có thể tiếp cận.
Suy nghĩ mông lung một lúc, Khương Tử Nguyên ngồi đó nhìn ông nội thật lâu.
Thấy mái tóc ông nội đã bạc hơn năm ngoái, trong lòng bỗng nổi lên một trận chua xót.
Nhớ lại lúc năm tuổi, khi ấy cha mẹ vì tai nạn máy bay mà qua đời, để lại một mình hắn trên thế gian này.
Khi đó hắn không có người thân nào bên cạnh, mà cha mẹ lại là trẻ mồ côi nên chẳng thể trông cậy vào ai.
Nhưng người tốt luôn có quý nhân phù hộ, khi cha hắn còn nhỏ từng được ông nội nhận nuôi tại trại mồ côi.
Nên lúc cha mẹ bị tai nạn, ông nội đã ở bên cạnh để chiếu cố hắn, giúp hắn mai táng cha mẹ, sau đó giúp hắn quản lý cửa hàng, tránh cho kẻ xấu có ý đồ bất chính.
Nhờ vậy hắn mới an ổn sống đến bây giờ, mới không bị người khác ức hϊế͙p͙ mà mất đi sản nghiệp của gia đình.
Vì vậy hắn đã xem đối phương như người thân của mình, hằng ngày có đồ gì ngon đều mang đến cho ông nội dùng trước.
Nhưng thời gian không chờ đợi bất kỳ người nào, nhìn ông nội mỗi lúc một già nua, hắn cảm thấy đắng chát trong lòng.
Có điều, may mắn là nhân loại thời đại này không cần gen siêu cấp vẫn có thể sống đến trăm tuổi mà không cần phục dụng bất kỳ dược phẩm nào.
Đây là điều thần kỳ kể từ lúc diệt thế xuất hiện, không chỉ nhân loại có được diễm phúc ấy, mà vạn vật cũng đều như vậy.
Vì lẽ đó, hắn mới thấy nhẹ nhõm đôi phần, ít ra ông nội vẫn sống đến trăm tuổi như bao người trường thọ khác.
Ông nội thấy hắn nhìn mình lâu như vậy thì thở ra một hơi thật dài, chậm rãi nói:
"Vạn vật trên thế gian đều như nhau cả, có sinh ắt có tử, đây là quy luật của trời đất, cháu cần gì phải buồn phiền?"
Thấy mình bị nhìn thấu tâm can như vậy, Khương Tử Nguyên chỉ có thể cười khổ.
Hắn chẳng biết tại sao ông nội lại đoán được tâm tư của mình, nhưng điều đó đã không còn quan trọng.
"Ông nghĩ cháu có thể trở thành giác tỉnh giả không?" Khương Tử Nguyên thu hồi ánh mắt, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên vẻ nghi hoặc.
"Cái này khó mà nói trước được." Ông nội nhẹ lắc đầu một cái, chậm rãi nói:
"Bất quá cháu cũng không cần lo lắng, trở thành giác tỉnh giả cũng tốt, mà không thành cũng chẳng sao."
"Cháu thử nhìn lại xung quanh mà xem? Trên thế gian này, người bình thường nhiều vô số kể, nhưng bọn họ vẫn sinh sống an ổn đấy thôi! Nên ông mong cháu được bình an, cả đời hạnh phúc, rồi cưới vợ sinh con như những người bình thường khác là ông vui lắm rồi!"
Nghe xong lời này, Khương Tử Nguyên im lặng không nói, hiển nhiên hắn thừa biết điểm ấy.
Chỉ là hắn muốn tìm một chút hi vọng, bám lấy cọng cỏ cứu mạng mà thôi.
Nhưng sự thật luôn phũ phàng, không phải lúc nào nghĩ đến hướng tốt cũng sẽ có kết quả tốt.
Đây căn bản là điều viển vông, so với trúng số độc đắc cũng không kém là bao.
Nhưng may mắn là hắn vừa mới tốt nghiệp cấp ba cách đây không lâu.
Nên sắp tới, hắn sẽ được tham gia quá trình kiểm tr.a tư cách trở thành giác tỉnh giả.
Thành hay bại cũng là thời điểm ấy, con đường tương lai ra sao thì phải xem vận mệnh an bài rồi.
Bất quá hắn cũng không dám khẳng định bản thân có tư cách trở thành giác tỉnh giả.
Vì cái thứ gọi là tư cách rất khó để đạt được, chỉ có người may mắn mới được trời cao chiếu cố.