Chương 3: Dời Ngày Kiểm Trắc
"Nguyên à, cháu đừng suy nghĩ lung tung nữa, riết rồi trở thành ông cụ non lúc nào không hay đấy, lúc đó đừng trách sao Nhã Vy không thích cháu, khi đó đừng tìm ông rồi khóc lóc đấy."
Ông nội thấy hắn trầm tư suy nghĩ thì cười lớn một tiếng, thuận miệng triêu chọc vài câu.
Khương Tử Nguyên nghe vậy thì cười gượng gạo, khuôn mặt có chút nhăn lại.
Việc khác không nói, nhưng hắn với Nhã Vy căn bản không thể, vì hắn có tôn chỉ là không thích bạn thân.
Mà nhắc tới Phương Nhã Vy, hắn không khỏi hồi tưởng, quả nhiên là gió tầng nào thì gặp mây tầng đó.
Phương Nhã Vy là bạn thân của hắn, so với Đỗ Tấn Hưng và Ngô Anh Kiệt còn thân hơn rất nhiều.
Cô bạn này lớn lên khá xinh đẹp, nếu theo thang điểm mười, cô nàng thừa sức chiếm điểm chín.
Bởi vậy xung quanh Phương Nhã Vy luôn có nhiều vệ tinh ve vãn, nhưng cho tới giờ vẫn chưa có mối tình vắt vai, đúng là khiến người ta cảm thấy khó hiểu?
Nghĩ lại hắn thấy kỷ niệm của bản thân thật buồn cười, cũng không biết tại sao hai người lại có thể thân nhau như vậy?
Nghĩ tới đây, Khương Tử Nguyên không khỏi mỉm cười, nhưng nhìn đồng hồ trên tay thì có chút tiếc nuối.
"Ông nội, cháu phải đến cửa hàng rồi! Nếu có chuyện cần giúp đỡ thì nhớ gọi điện cho cháu, đừng tự làm một mình nữa!"
Khương Tử Nguyên đứng dậy chào tạm biệt, sẵn tiện nhắc nhở một câu.
Dù sao để ông nội ở nhà một mình hắn không an tâm lắm, vì lớn tuổi rồi mà còn làm mấy việc nặng nhọc, thật sự không tốt cho sức khỏe.
"Được rồi, cháu tranh thủ đến cửa hàng đi, nói không chừng khách hàng đang đợi mình đấy."
Ông nội xua tay, tùy ý trả lời, thuận tiện nhấc tách trà lên thưởng thức.
Khương Tử Nguyên thấy vậy thì không làm phiền ông nội nữa, cúi người chào tạm biệt rồi dắt xe ra ngoài.
Ngồi lên con dream thần thánh, Khương Tử Nguyên cắm chìa khóa vào rồi đề máy thẳng tiến.
Khương Tử Nguyên cưỡi dream không nhanh lắm, chủ yếu vừa đi vừa ngắm gái là chính.
Ước chừng năm phút sau, với tốc độ rùa bò của mình, hắn rốt cuộc tới trước cửa hàng.
Đến nơi, Khương Tử Nguyên lấy chìa khóa mở cửa, đem đồ vật trưng bày đặt lên kệ, tiếp đó ngồi đợi vận may chiếu cố.
Vừa đọc sách vừa trầm tư suy nghĩ, điện thoại trên bàn bỗng nhiên vang lên âm thanh "ting ting", tiếp đó màn hình liền phát sáng.
Khương Tử Nguyên nhặt điện thoại lên kiểm tra, thấy dòng tin nhắn trên màn hình thì cười khổ.
Nguyên lai Phương Nhã Vy vừa làm bánh nên mời hắn qua ăn thử, sẵn tiện đánh giá giúp cô nàng một chút.
Bất quá sự tình này đã diễn ra quá nhiều nên hắn không còn xa lạ gì nữa, bởi vậy Khương Tử Nguyên liền gửi icon lắc đầu rồi tiếp tục đọc sách.
Tuy quyển sách này không có gì thần kỳ, nhưng ít ra nó cũng cung cấp rất nhiều kiến thức về siêu phàm giới.
Nằm đọc sách chán chê, Khương Tử Nguyên lôi điện thoại ra xem tin tức mới nhất của Việt Nam.
"Năm nay lại xuất hiện thiên tài mới, không ngờ thiếu niên Hoàng Minh Tuấn đã thức tỉnh dị năng cấp B, điều này khiến người ta phải thán phục không thôi. . ."
"Theo dự kiến, năm nay trường đại học sẽ lấy điểm cao hơn năm 2016 một chút, điểm sàng dự kiến rơi vào khoảng 18 đến 26 điểm. . ."
"Khu rừng phía đông vừa xuất hiện một đàn dị trùng vô cùng kỳ lạ, chúng tiếp cận và hút hết máu của con mồi chỉ trong nháy mắt, nếu đến đó nhất định phải cẩn thận, bằng không sẽ mất mạng như chơi. . ."
"Chính phủ vừa ban bố mệnh lệnh mới nhất về lịch trình kiểm tr.a tư cách trở thành giác tỉnh giả cho học sinh vừa tốt nghiệp cấp ba. Theo thông tư mới nhất, quân đội sẽ dời lịch tổ chức đến ngày 12/7/2017, mong mọi người chú ý. . ."
Trên màn hình xuất hiện vô số tin tức nổi bật, nhưng điều khiến hắn chú ý nhất là lịch trình kiểm tr.a tư cách đã bị thay đổi.
Thời điểm hắn vừa đọc được tin tức này, nhà trường đã gửi tin nhắn đến toàn thể học sinh trong cả nước.
Khương Tử Nguyên xem xong cũng không nói gì, dời ngày thì dời, miễn sao vẫn kiểm tr.a tư cách là được.
Đây là mong muốn của hắn, cũng như những học sinh thân cô thế cô trên toàn thế giới.
Tính ra đây là cơ hội đổi đời của bọn hắn, nếu không biết nắm bắt, chỉ có thể trách bản thân quá ngu ngốc.
Người khác thì không biết thế nào, nhưng Khương Tử Nguyên không mơ tưởng xa vời, chỉ cầu bình an là đủ.
Có tư cách thì tốt, còn không có cũng chẳng sao, dù sao đây đâu phải chuyện muốn là được.
Làm người phải biết điểm dừng, tuyệt đối không được quá tham lam, bằng không sẽ chẳng đi tới đâu.
Có lẽ ông nội đã đúng, làm người biết đủ thì cuộc sống sẽ thoải mái, không bị ràng buộc quá nhiều.
Khương Tử Nguyên vừa suy ngẫm về cuộc đời, vừa ngẩn đầu nhìn lên đám mây đang trôi nhè nhẹ trên bầu trời.
Nó vậy mà có tự do của mình, không bị ràng buộc bởi thứ gì, thích đi đâu thì đi, cũng chẳng lo lắng cho tương lai, nào có như hắn?
"Tư cách trở thành giác tỉnh giả sao?"
Ngắm nhìn áng mây trôi một lúc, Khương Tử Nguyên đưa tay lên bầu trời rồi siết chặt, tựa như bản thân đã nắm chắt chuyện gì đó.
Hồi lâu, Khương Tử Nguyên mới thở ra một hơi, thì thào tự nói:
"Cho dù thế nào mình cũng phải cố gắng vượt qua, có như vậy mới sống được trong thế giới này."
Khương Tử Nguyên vốn là người có tính cách như vậy, trong thông minh có kiên cường.
Nếu không, khi cả nhà bị tai nạn năm đó, hắn đã chẳng thể trụ đến bây giờ.
Nằm dựa lưng vào thành ghế một lúc, như cảm nhận được sức nặng truyền tới, Khương Tử Nguyên đưa mắt nhìn xuống quyển sách đang nằm trên người mình.
Hắn đưa tay đặt quyển sách lên bàn, đứng dậy vươn vai vặn người rồi ngáp một cái thật dài.
"Buôn bán đôi lúc cũng nhàm chán thật." Khương Tử Nguyên khẽ lắc đầu, trong lòng có chút buồn bực.
Hắn nằm đợi từ sáng đến giờ mà chẳng có người nào đến mua, xem ra hôm nay lại là một ngày buôn bán ế ẩm.
Khương Tử Nguyên ra đường đi dạo một chút, hắn thấy những ông chủ ở chung quanh cũng không khác mình là mấy.
Người thì gác chân lên bàn xem phim, người thì nghe nhạc, người thì lôi điện thoại ra chơi game, nhìn chung rất tùy hứng.
Thật ra cảnh tượng đìu hiu này không phải xuất hiện gần đây, mà từ mấy tháng trước đã như vậy.
Từ khi Hiệp Hội Giác Tỉnh đặt chi nhánh tới những nơi hẻo lánh, việc làm ăn của bọn hắn đã tuộc dóc không phanh.
Nhưng muốn ngăn cũng không ngăn được, người ta có quyền có thế, lại bán đồ chất lượng, ngươi lấy gì để cạnh tranh?
Cũng may là ông trời thương cảm, không chặt đứt đường sống của bọn họ.
Bởi vì vật phẩm trong Hiệp Hội Giác Tỉnh thường đắt hơn rất nhiều, không phải giác tỉnh giả nào cũng có tiền để mua.
Cho nên bọn họ sẽ tìm những nơi có giá thành rẻ hơn để lựa chọn, tuy nhiên điều kiện tiên quyết là sản phẩm không được quá tệ.
Chính vì lẽ đó, mấy cửa hàng nhỏ mới tồn tại đến bây giờ, bằng không đã sớm tuyệt tích từ lâu rồi.
Đi long nhong một lúc, Khương Tử Nguyên đảo chân đến quán nước của bà tám gần đó.
"Bà tám, lấy cho cháu một cốc trà đá." Khương Tử Nguyên gọi với vào trong.
"Có liền!!!" Bà tám thấy hắn đến thì mỉm cười, nhanh tay cho nước trà với đá viên vào trong cốc rồi đưa cho hắn.
Khương Tử Nguyên trả tiền, thuận tay xách ghế, bước lại chỗ mấy ông lão đang đánh cờ.
"Tử Nguyên, cháu lại đến xem bọn ta đánh cờ đấy à?"
Phát hiện có người tiến đến, ông sáu không cần ngẩn đầu cũng biết người tới là ai.