Chương 28: Cùng Nhau Đi Chơi
Nghe mọi người hỏi như vậy, Khương Tử Nguyên chỉ có thể cười khổ rồi lắc đầu như cái trống, vì hai đứa chỉ là bạn mà thôi.
Ngồi nói chuyện một lúc, Khương Tử Nguyên mới để ý, hai bên tán dóc có tí mà gần cả tiếng.
Mà lúc này đã hơn 5 rưỡi chiều, thấy vậy Phương Nhã Vy rủ hắn ra biển chơi.
Khương Tử Nguyên tự nhiên đồng ý hai tay hai chân, lập tức lấy chiếc xe đạp của thằng nhóc chở Nhã Vy đi dọc theo đường lớn.
Phương Nhã Vy mặc váy nên ngồi sang một bên ôm eo, vừa đi vừa hát cho hắn nghe.
Người ngoài nhìn vào rất lãng mạn, nhưng chả hiểu sao hắn chẳng có chút cảm xúc nào.
Ngắm nhìn cảnh vật một lúc, Khương Tử Nguyên chợt lên tiếng: "Mày thường về quê khi nào?"
Phương Nhã Vy nghe hắn hỏi thì hơi trầm tư, hồi lâu mới trả lời: "Thường thì tết tao mới về á."
"Từ nhỏ tới giờ vẫn như vậy luôn hả?" Khương Tử Nguyên tò mò hỏi.
"Ừa, hồi tiểu học về thường xuyên hơn, tại hè nghỉ nhiều hơn nè." Phương Nhã Vy đưa ngón tay vẽ vời lên lưng hắn rồi trả lời.
Khương Tử Nguyên thấy nhỏ bạn vẽ lung tung lên lưng mình cũng chẳng để ý, mà tiếp tục hỏi: "Ờ, mà quê mày ngon đấy chứ?"
"Hờ hờ, tại có biển chớ gì!" Phương Nhã Vy cười cười.
Mà cũng đúng thôi, ở đây có biển, không khí lại trong sạch nên không thích mới là lạ.
Khương Tử Nguyên ngẩn đầu nhìn qua bãi biển bên tay phải, hồi lâu mới lên tiếng:
"Mày có thường tắm ở đây không? Tao thấy biển ở đây cũng đẹp, hơn nữa cũng không có rác như mấy bãi biển khác."
"Năm nào tao chả tắm, mày hỏi ngộ. Với lại, biển ở quê tao đẹp lắm, chả giống mấy chỗ kia đâu." Phương Nhã Vy trả lời.
"Ừa, mà tao thấy đám con gái tụi bây toàn sợ đen như quỷ ấy, làm gì dám tắm nhỉ?" Khương Tử Nguyên ra vẻ trầm tư.
"Sao mày khờ quá vậy? Đen thì thoa kem chống nắng, tao tắm biển suốt mà có đen đâu?!" Phương Nhã Vy gõ đầu hắn một cái.
"Ui da, đánh tao hoài mậy?!" Khương Tử Nguyên lấy tay xoa đầu, cười cười nói: "Ê, vậy mấy ngày này tao với mày đi tắm biển đi!"
"Ồ, giờ mới biết mày cũng thích tắm biển đấy." Phương Nhã Vy giả vờ hiểu ra chuyện gì đó.
"Chứ sao, đó giờ tao chưa đi biển lần nào, nên ra đây rồi thì phải chơi chứ, ngu gì không xuống." Khương Tử Nguyên nhe răng cười.
"Vậy sáng mai tao với mày ra biển." Phương Nhã Vy đưa tay chợp lấy chiếc lá đang rơi rồi trả lời.
"Mày tính ngắm bình minh hả?" Khương Tử Nguyên nghĩ đến chuyện gì đó, tò mò hỏi.
"Ừ, hì hì. . ." Phương Nhã Vy cọ mặt vào lưng hắn rồi im lặng, ánh mắt nhìn chăm chăm về phía hoàng hôn.
Đi được một lúc, Phương Nhã Vy đưa chân ra trước đạp rồi nghêu ngao hát cho hắn nghe.
Lâu lâu Phương Nhã Vy kêu hắn dừng xe, nhảy xuống làm dáng rồi bắt hắn chụp vài tấm cho bằng được.
Cả hai chạy lang thang đến 8 giờ tối mới chở nhau về nhà.
Vào nhà, Khương Tử Nguyên thấy thằng nhóc lớp sáu hồi chiều bước ra chào mình.
Có điều đợi khi Phương Nhã Vy đi khuất, thằng nhóc mới hỏi: "Anh là bạn trai của chị Vy hả?"
"Bạn thôi nhóc, chị mày khó tính lắm, anh đây làm gì có cửa." Khương Tử Nguyên xoa đầu đứa nhỏ rồi cười cười.
Nghe hắn nói như vậy, thằng nhóc cũng không có biểu hiện gì, cười híp mắt rồi chạy đâu mất tiêu.
Khương Tử Nguyên cũng lười để ý, hắn đi xung quanh phụ người lớn mấy việc lặt vặt, sau đó cùng cả nhà ăn cơm.
Trong lúc ăn cơm, không khí trong nhà trở nên náo nhiệt hơn hẳn, nhất là khi có thêm người mới như hắn.
Lần này hắn đã cảm nhận được cảm giác gia đình quay quần đã biến mất bấy lâu nay.
Khương Tử Nguyên vừa ăn vừa nhìn mọi người, lâu lâu có người hỏi thì mới trả lời.
Ăn xong Phương Nhã Vy xuống bếp rửa bát, nhưng ngặc cái cô nàng lại lôi đầu hắn theo.
Nhưng bản thân đang ăn nhờ ở đậu nên hắn không dám từ chối, thế là lếch thân xuống ngồi rửa bát.
Ngồi rửa có mấy cái bát mà cũng không yên, Phương Nhã Vy cứ lấy xà phòng thổi bong bóng vào mặt hắn.
Thấy vậy, Khương Tử Nguyên liền trả đũa, chiến qua chiến lại một hồi thì cô Thanh bước xuống.
Thấy cảnh tượng chiến đấu của hai đứa nhỏ, cô Thanh không khỏi lắc đầu, tiếp đó không thèm quan tâm nữa.
Quậy phá tưng bừng một hồi, cả hai đi tắm, sau đó đi dạo phố một lúc rồi mới chuẩn bị ngủ.
Cũng may là nhà ngoại Nhã Vy có nhiều phòng trống, nên hắn thỏa sức lựa chọn.
Ban đêm không có gì làm, thế là Khương Tử Nguyên lôi máy tính ra chơi Liên Minh Huyền Thoại.
Mà trong lúc chơi game, hắn lại nghe tiếng mở cửa, nhìn qua thì thấy Nhã Vy đang bước vào.
Cô nàng nằm trên giường nhìn hắn chơi game một lúc thì đột nhiên lên tiếng: "Tao ngủ ở đây nha."
Nghe xong, Khương Tử Nguyên lập tức ngẩn người, bỏ luôn cả việc chơi game mà ngồi bật dậy.
Hắn đột nhiên nhớ đến cảnh tượng ở Huyền Thiên Sơn.
Có điều lúc ấy cả hai đã say nên không có gì để nói, nhưng hôm nay thì khác, hoàn toàn không có chút bia rượu nào.
"Mày điên hả?" Khương Tử Nguyên nhìn xung quanh một vòng rồi thấp giọng mắng.
"Có đâu, tao vẫn bình thường mà?!" Phương Nhã Vy trả lời một cách bình thản.
Khương Tử Nguyên nghe đến đây thì nhảy dựng lên, thấp giọng nói: "Mày ngủ ở đây, rồi nhà mày biết thì nghĩ sao về tao?"
Trái ngược với vẻ mặt kinh hãi của Khương Tử Nguyên, Phương Nhã Vy bình tĩnh đáp:
"Chả sao đâu, huống chi có ai biết đâu mà mày lo?!"
"Ờ, không lo! Nhà mày biết rồi tống tao vào nhà đá thì sao?" Khương Tử Nguyên cười khổ.
"Thì cho mày ch.ết chứ sao, hỏi ngộ." Phương Nhã Vy cười hì hì.
". . ." Khương Tử Nguyên có chút không biết nên trả lời thế nào.
Nhưng cãi qua cãi lại một hồi, Phương Nhã Vy vẫn quyết định ngủ lại phòng hắn.
Đến 9 giờ tối, Khương Tử Nguyên bắt đầu ngủ, nhưng hắn nằm cách Phương Nhã Vy một khúc.
Nhìn nhỏ bạn của mình mặc váy ngủ hai dây mà lòng hắn như lửa đốt, dù sao cũng là con trai mà.
Bất quá Khương Tử Nguyên không có làm loạn, bằng không sẽ đi bốc lịch ngay.
Mà đây là lần đầu hai đứa ngủ chung mà không có cồn trong người, thế nên nằm kiểu gì cũng không nhắm mắt được.
Nằm được một lúc cũng không khá hơn chút nào, nhưng lúc này Phương Nhã Vy lại lấy chân đạp hắn.
Thấy hắn không phản ứng, Phương Nhã Vy lại lấy chân khều khều làm Khương Tử Nguyên nhột.
Nhột quá chịu không được nên hắn ngồi bật dậy, nắm lấy chân Phương Nhã Vy thọt lét, làm cô nàng giãy giụa liên tục.
Được một lúc, Phương Nhã Vy chịu hết nỗi, lấy chân đạp hắn xuống đất rồi cười hì hì, nói: "Nhột muốn ch.ết."
"Thì đứa nào chọc tao trước?!" Khương Tử Nguyên vừa dứt câu thì thấy nguyên cái gối bay thẳng vào mặt mình.
Thấy nhỏ bạn muốn tuyên chiến nên Khương Tử Nguyên nhe răng cười, rồi lấy cái cây gãi lưng thọt lét Phương Nhã Vy.
Mà mới thọt được mấy cái, Phương Nhã Vy đã giựt được cây gãi lưng rồi quất hắn lên bờ xuống ruộng.
Đau quá nên Khương Tử Nguyên không ngừng la "Á đau, đau quá ây da, tha cho tao đi, ây da. . ." nhưng Phương Nhã Vy vẫn không tha.
Giỡn được một lúc Phương Nhã Vy cũng mệt, nên hai đứa quyết định đi ngủ.
Lúc đi ngủ, Khương Tử Nguyên nằm quay lưng lại, nhưng một lát sau thì thấy Phương Nhã Vy gác tay lên người mình.
Kêu mãi mà không thấy ai trả lời, Khương Tử Nguyên quyết định mặc kệ, để yên vậy rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau, Khương Tử Nguyên dậy trước, có điều vừa mở mắt đã thấy mình đang ôm Phương Nhã Vy.
Mà cúi xuống một chút thì thấy khe áo hở ra, và thế là hắn được mát xa mắt vào ngày đầu tiên.
Nằm nhìn Nhã Vy một lúc, Khương Tử Nguyên trở nên trầm tư.
Hắn không tin cô Thanh không biết Nhã Vy qua đây ngủ với mình, nhưng vì sao chẳng ai lên tiếng thì thật khó hiểu?