Chương 29: Đi Xem Pháo Hoa
Suy nghĩ mông lung một lúc, Khương Tử Nguyên coi đồng hồ thì thấy đã hơn 7 giờ.
Mà hơn 7 giờ rồi thì đi ngắm bình minh kiểu gì nữa, nên hắn ngồi dậy đi vệ sinh cá nhân.
Tầm nửa tiếng sau Phương Nhã Vy bắt đầu cục cựa, ngồi dậy rồi ngẩn đầu nhìn xung quanh.
Sau đó cô nàng lững thững đi vào nhà vệ sinh đánh răng với rửa mặt, thế là lại tươi tỉnh tiếp.
Ăn sáng xong, Phương Nhã Vy rủ hắn qua Vinpearl chơi, mà hắn chưa đi nơi đó bao giờ nên gật đầu cái rụp.
Vinpearl nằm trên ngọn núi cách mặt nước biển chừng hai trăm mét, mà hai đứa lại lười nên quyết định đi cáp treo.
Ngồi cáp treo, Phương Nhã Vy cứ chỉ trỏ các thứ, nhìn cô nàng dễ thương như con nít vậy.
Lên Vinpearl, Khương Tử Nguyên thấy đu quay tử thần, thế là rủ Nhã Vy lên đó chơi.
Mua vé xong, hắn với Nhã Vy lên ghế ngồi và khóa đai an toàn vào, tiếp đó bắt đầu la thét.
Mà trò này đúng như cái tên của nó, vòng quay này tăng tốc tùy hứng, lúc nhanh lúc chậm làm cả đám giật mình liên tục.
Lúc đầu Phương Nhã Vy hí hửng lắm, nhưng lúc xuống thì nước mắt nước mũi tèm lem.
Khương Tử Nguyên nhìn xung quanh thì chẳng thấy ai bị gì, có mỗi Nhã Vy là nước mắt nước mũi bù lu bù loa, làm hắn phải lấy khăn giấy lau rồi dỗ.
Cả hai chơi thêm vài trò nhẹ nhàng nữa thì quyết định đi ăn uống chút đỉnh rồi vào thủy cung tham quan.
Lúc đi vào thủy cung, Phương Nhã Vy móc tay vào hắn với lý do "sợ đi lạc".
Có điều, khi nhắn nhìn ra xung quanh thì chẳng có mấy ai, vắng như thế này thì đi lạc kiểu gì?
Bất quá Khương Tử Nguyên không có lên tiếng phản bác, mất công lại có người trừng mắt nhìn mình.
Xem cá dưới thủy cung chán chê, Khương Tử Nguyên vào công viên nước chơi cầu trượt.
Đến chiều tối, Phương Nhã Vy rủ hắn đi xem ca nhạc tại công viên nước.
Vào đến nơi, hắn phát hiện nhạc trong đây chả có gì đặc sắc, nhưng xoay ngang thì thấy Phương Nhã Vy đã gục đầu vào vai mình ngủ lúc nào không hay.
Thấy vậy, Khương Tử Nguyên lấy điện thoại chụp lại cảnh này cho cô nàng xem.
Về đến nhà, Khương Tử Nguyên cõng Nhã Vy lên phòng rồi ném lên giường, tiếp đó lấy máy tính ra chơi game.
Vì mệt quá nên hai đứa không có chọc nhau như hôm qua, mà cả hai nằm ngủ thẳng cẳng.
Mấy ngày sau, Khương Tử Nguyên đột nhiên nổi hứng, thế là rủ Nhã Vy đi ăn buffe.
Một suất chỉ có hai trăm nên không tính là đắt, mà vào thì được ăn thoải mái.
Ăn xong hai đứa đạp xe ra biển chơi, tối về lại cùng bà ngoại trò chuyện trên trời dưới đất.
Đến sáng 28 tết, Khương Tử Nguyên với Phương Nhã Vy dậy sớm để ngắm bình minh.
Tới đây thì hắn phải công nhận một điều, đó là bình minh thật sự đẹp, đẹp hơn mấy bức ảnh trên mạng rất nhiều.
Đúng lúc này, Phương Nhã Vy kêu hắn đứng ra phía trước, còn cô nàng thì đứng phía sau chụp hình.
Ngắm bình minh chán chê, Phương Nhã Vy rủ hắn đi dọc theo bờ biển để tập thể dục.
Lúc trời sáng hẳn, cả hai đi ăn sáng rồi quay lại biển chơi, vì lúc trước từng muốn tắm biển mà.
Ra tới bãi biển, Phương Nhã Vy đột nhiên cỡi đồ làm hắn giật mình, sém chút bật ngửa.
Mà giật mình thì giật mình, nhưng nhìn vẫn nhìn, và Khương Tử Nguyên thấy Nhã Vy mặc bikini màu đỏ.
Cỡi đồ xong, Phương Nhã Vy ném đồ cho hắn, kêu để đó rồi chạy xuống biển.
Khương Tử Nguyên cười chào thua, sau đó cỡi trần, phóng xuống biển quẩy.
Trong sát na này, Khương Tử Nguyên đột nhiên cười cười, hí hửng nói: "Màu đỏ chứng tỏ yêu anh."
"Yêu cái đầu mày." Phương Nhã Vy biết hắn nói gì, có điều chỉ mỉm cười chứ không hỏi gì thêm.
"Khà khà, hôm nay bạo dữ bây, bộ không sợ tao làm gì à?" Khương Tử Nguyên dùng khuôn mặt đê tiện nhìn sang đứa bạn của mình.
"Ai chứ mày còn non lắm!" Phương Nhã Vy che miệng cười như điên.
Nghe đến đây, Khương Tử Nguyên đột nhiên nhe răng cười, hắn bất chợt lao đến, ẵm Nhã Vy lên rồi quăng xuống nước.
Sau một lúc, Phương Nhã Vy chịu không nỗi nên xin thua, nhưng hắn đâu có buông tha.
Khương Tử Nguyên bắt Nhã Vy cõng mình, có điều đi trong nước nên rất nhẹ.
Phương Nhã Vy cõng hắn đi được hai mét thì té xuống nước, sau đó lấy chân đạp hắn rồi cười tít mắt.
Giỡn qua giỡn lại một lúc cũng mệt nên cả hai quyết định lên bờ, mặc quần áo vào rồi đi bộ về nhà.
Đến trưa, Khương Tử Nguyên ăn cơm cùng gia đình, sau đó lên xe trở về thành phố.
Trước khi về, bà ngoại còn bảo khi nào rảnh thì về đây chơi, làm hắn không biết nên trả lời thế nào mới phải.
Trên đường về, Phương Nhã Vy móc điện thoại đăng tấm hình chụp lúc bình minh lên Facebook.
Và tấm hình đó được một đống like với thả tim, còn tường Facebook nhà hắn thì vắng tanh như chùa bà đanh.
Mấy ngày sau thì tới giao thừa, có điều hắn rủ mấy đứa trong lớp cả tuần rồi, nhưng chả đứa nào rảnh.
Trong lúc buồn bực, điện thoại đột nhiên đổ chuông, cầm lên nhìn thì thấy Nhã Vy đang gọi.
"Đi xem pháo hoa hông mày?" Giọng nói êm tai của Phương Nhã Vy vang lên ở đầu bên kia.
Nghe tới đây, Khương Tử Nguyên không cần nghĩ ngợi, trực tiếp trả lời: "Ok người đẹp."
Cúp máy xong, Khương Tử Nguyên đi tắm rửa, thay đồ rồi phóng con dream thần thánh sang nhà Nhã Vy.
Tới khi chạy đến đầu hẻm, hắn đã thấy Phương Nhã Vy đang đứng khoanh tay nhìn đâu đó.
Thấy vậy, Khương Tử Nguyên chạy đến gần rồi thắng lại, nhe răng cười: "Nhìn đâu đấy hả người đẹp?!"
"Nhìn cái đầu mày, đợi mày lâu muốn ch.ết." Phương Nhã Vy thuận miệng mắng một câu, nhưng rồi vẫn mỉm cười vui vẻ.
"Cũng nhớ đến anh cơ đấy." Khương Tử Nguyên cười cười, tuyệt nhiên không có đá động gì tới chuyện đến trễ.
Mà nghe hắn nói như vậy, Phương Nhã Vy hơi nhăn mày, liếc mắt nói: "Làm như có mỗi mày."
"Đúng rồi, thiếu gì đứa mà mày gọi tao." Khương Tử Nguyên cười hề hề rồi trả lời.
"Vậy giờ tao đi với đứa khác ha?" Phương Nhã Vy trừng mắt nhìn hắn.
"Ờ, thoải mái, xuống xe ngay và luôn." Khương Tử Nguyên giả vờ thách thức.
Nhưng khiến hắn không ngờ là vừa mới dừng xe, Phương Nhã Vy đã bước xuống thiệt, làm hắn câm như hến.
"Ê, làm thiệt hả? Vy. . . Vy, tao giỡn chút mà." Khương Tử Nguyên đánh bài năn nỉ.
Phương Nhã Vy nghe xong vẫn không thèm trả lời, khuôn mặt cứ dửng dưng như người xa lạ.
"Thôi, mốt tao không giỡn như vậy nữa." Khương Tử Nguyên xuống nước làm hòa trước.
Nghe đến đây, Phương Nhã Vy mới lên xe, nhưng lại thò tay ngắt eo hắn một cái, làm hắn thốn đến tận rốn.
Khương Tử Nguyên nhăn mặt, cố nén cơn đau, mỉm cười nói: "Người gì đâu dễ giận ghê."
"Chứ sao, biết kiểu gì mày cũng ở nhà hay ra tiệm net nên tao mới gọi cho mày, mà mày lại nói như thế đó." Phương Nhã Vy đánh vào lưng hắn.
"Rồi rồi, xin lỗi được chưa, nóng quá hà." Khương Tử Nguyên đành cười khổ, cũng không có ý định nhây nữa, mất công lại bị giận.
Nghe hắn nói, Phương Nhã Vy liền mỉm cười hì hì, nói: "Lát nữa mua đồ ăn cho tao đi, tao bỏ qua cho."
"Cái định mệnh. . ." Khương Tử Nguyên sém chút té ngữa vì phát hiện mình đã bị gài.
"Tao xuống à!" Phương Nhã Vy lên tiếng đe dọa.
"Rồi rồi. . . chiều mày tất!" Khương Tử Nguyên cười khổ, hắn biết mình đã bị lừa nhưng không thể phản kháng.
Đến trung tâm thành phố Phúc Diễn, Khương Tử Nguyên chạy vòng vòng tìm chỗ gửi xe, sau đó xuống phố đi bộ.