Chương 30: Lập Phương Bị Trộm
Mà giờ hắn mới để ý, hôm nay Nhã Vy mặc cái đầm bông nhìn xinh xắn vô cùng, đúng ngay kiểu mà hắn thích nữa.
Thấy cô nàng xinh đẹp như vậy nên hắn ga lăng một chút, liền chạy đi mua bốn cái bánh ráng, hắn một cái còn Nhã Vy ba cái.
Mua đồ ăn xong, hắn với Nhã Vy đi lòng vòng xem này xem nọ, rồi tán dóc đủ thứ trên trời dưới đất.
Nhưng chẳng hiểu sao nói quá trời mà không hết chuyện để nói, không chuyện mình thì cũng là chuyện của thiên hạ.
Được một lúc, Khương Tử Nguyên dẫn Phương Nhã Vy ra bờ sông, hiện tại nơi đây đã đông nghẹt người từ sớm.
Thấy vậy hắn liền nắm tay Nhã Vy, có điều là nắm cổ tay thôi, nhưng chẳng hiểu sao lại tuột xuống bàn tay, cuối cùng hắn đành mặc kệ.
Ra đây Khương Tử Nguyên mới phát hiện có rất nhiều cặp đôi ngồi nói chuyện.
Nhìn bọn họ hạnh phúc bên nhau, Khương Tử Nguyên có chút mất mát trong lòng, bất quá đi với gái xinh nên hắn chả ngại.
Ăn bánh xong, Khương Tử Nguyên lại mua kẹo bông gòn, nước sâm, que cay, nói chung là đủ thứ hết.
Mà làm hắn buồn cười nhất là nơi đây đông như vậy, nhưng Nhã Vy vẫn ráng bon chen để chụp hình cho bằng được.
Khương Tử Nguyên không từ chối, nắm chặt tay Nhã Vy chen lên phía trước, chọn mấy chỗ có cảnh đẹp rồi làm mấy tấm.
Chen được một lúc, Phương Nhã Vy kéo hắn lại, rồi cho hắn đeo túi xách của mình.
Đối với chuyện này, Khương Tử Nguyên không có ý định từ chối, vì con gái dễ bị người khác giật đồ lắm.
Đi dạo chụp hình các kiểu thì cũng đến 12 giờ khuya, lúc này Nhã Vy tìm được chỗ gần bờ sông, nơi này có góc nhìn vô cùng thoáng.
Trong lúc chờ đợi, Khương Tử Nguyên đi mua chai nước đưa cho Nhã Vy, vì đi nãy giờ cô nàng chưa uống được giọt nào.
Nhận lấy chai nước từ tay hắn, Phương Nhã Vy uống một ngụm rồi ngẩn đầu nhìn lên trời, thì thào nói: "Ê, nè. . ."
"Gì vậy?" Khương Tử Nguyên xoay qua, nghi hoặc hỏi.
"Đó giờ mày có đi coi pháo hoa lần nào chưa?" Phương Nhã Vy thấp giọng hỏi.
Khương Tử Nguyên im lặng một lúc, hồi lâu mới lên tiếng nói: "Sao không mày?!"
"Đi với ông nội hả?" Phương Nhã Vy đưa mắt nhìn hắn, tò mò hỏi.
Khương Tử Nguyên nghe cô bạn hỏi như vậy thì lắc đầu, cười hề hề nói: "Không, tao đi với gái."
"Mày suốt ngày gái gú, không chán hả?" Phương Nhã Vy nhăn mặt, tựa như không được vui cho lắm.
"Chán gì? Vui mà?!" Khương Tử Nguyên nghi hoặc, khuôn mặt hiện lên vẻ khó hiểu.
Phương Nhã Vy liếc mắt nhìn hắn, nhăn mặt nói: "Mấy đứa đó ngu thấy bà, gặp tao là mày nằm dưới đáy sông rồi!"
"Hê hê, tất nhiên là không phải mày rồi!" Khương Tử Nguyên nhe răng cười, vì hắn có thích bạn thân đâu.
"Ờ, trong lớp có mấy đứa nhìn cũng được, sao mày không cua?" Phương Nhã Vy hỏi.
"Thôi, tao chỉ thích mấy đứa mà nhìn một cái là có hứng thú liền ấy, chứ lớp mình nhìn chai hết cả mặt, còn cảm xúc nữa đâu mà tán." Khương Tử Nguyên lắc đầu.
"Ờ, khó nhỉ. . . mà lâu rồi tao mới đi coi đó." Phương Nhã Vy nghe vậy thì im lặng, một lúc lâu mới chuyển sang chủ đề khác.
"Đó giờ toàn coi ở nhà không hả?" Khương Tử Nguyên cúi đầu nhìn cô nàng, tò mò hỏi.
"Ừa, từ lớp ba là má hết chở tao đi rồi." Phương Nhã Vy buồn bã đáp.
Mà lời của Phương Nhã Vy vừa dứt, trên bầu trời đột nhiên vang lên nhiều tiếng "bụp bụp".
Sau đó là những tiếng hò hét cùng vỗ tay, làm cả thành phố trở nên náo nhiệt.
Phương Nhã Vy nhìn không chớp mắt, miệng thì cười cười nhưng hắn chẳng biết cười vì cái gì.
Xem xong hai đứa dắt nhau về, tới đường Lý Thường Kiệt thì Phương Nhã Vy bắt hắn cõng.
Mà trên đường cũng có nhiều cặp như thế nên hắn chẳng thấy ngại gì cả, hơn nữa còn thấy thích thích là đằng khác.
Khương Tử Nguyên cõng Nhã Vy đến chỗ gửi xe thì thả xuống, sau đó chen chúc cùng làn người trở về nhà.
Đến nhà Phương Nhã Vy thì đã là một giờ sáng, đến cửa thì thấy cô Thanh đang ngồi trên xích đu.
Ban đầu Khương Tử Nguyên tính không vào, nhưng cô Thanh thấy hắn thì kêu vào ngồi chơi.
Mà thấy cô Thanh nhiệt tình quá nên hắn từ chối không được, thế là đành nghe theo.
Vào trong hắn ngồi xuống ghế salon để thư giản, còn Nhã Vy chạy thẳng lên lầu thay đồ.
Đợi một hồi thì Nhã Vy bước xuống với chiếc váy ngủ màu đen, làm hắn không khỏi liếc nhìn vài cái.
Phương Nhã Vy biết hắn đang nhìn mình nhưng không quan tâm, mà đem bánh ngọt ra cho hắn ăn.
Thấy cũng đói đói, nên Khương Tử Nguyên không từ chối, trực tiếp làm nửa mâm bánh ngọt.
Ăn uống xong, hắn chạy lên phòng Nhã Vy chơi thêm một tí rồi về nhà chúc tuổi ông nội.
Và hắn được ông nội lì xì cho một trăm nghìn, tuy không nhiều nhưng vui là được.
Nhận lì xì xong, Khương Tử Nguyên nằm lướt Facebook một lúc thì thấy Nhã Vy đăng hình với caption "lâu lắm mới đi coi pháo hoa", rồi tag hắn vào.
Khương Tử Nguyên thầm than, tag nhau như vậy, người khác hiểu nhầm thì làm sao tán gái được?
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy chứ hắn không dám ý kiến ý cò gì, mất công lại bị giận.
Bất quá ngồi được một lúc thì có tin nhắn tới, mở ra thì thấy Nhã Vy gửi cho hắn một cái clip.
Trong clip, Nhã Vy làm mấy cái động tác dễ thương, rồi ghép nhạc đưa cho hắn xem.
Có điều cô nàng không có đem cái clip này đăng lên mạng, mà chỉ gửi riêng cho hắn.
Nhìn động tác dễ thương của Nhã Vy trong điện thoại, Khương Tử Nguyên không khỏi cười khổ.
Bất quá chuyện khiến hắn đau đầu nhất không phải chuyện Nhã Vy tag mình vào Facebook, mà là cho tới giờ vẫn không tìm được chút thông tin về khối lập phương.
Cho dù cố gắng thế nào cũng không tìm được chút tin tức, tựa như thứ này không hề tồn tại trên thế gian này vậy.
Cầm khối lập phương nhìn tới nhìn lui một hồi, Khương Tử Nguyên đem nó cất vào chỗ bí mật.
Sau đó hắn lên giường xem phim rồi ngủ lúc nào không hay, một mực không có chú ý đến sự khác thường ở bên ngoài.
Trong đêm tối, cửa sổ phòng hắn bị mở ra một cách lặng lẽ, tốc độ mở cửa vô cùng chậm, không để lộ chút âm thanh nào.
Đợi khi cửa sổ đã mở ra hoàn toàn, bên ngoài có bốn cái bóng đen đột nhiên vọt vào.
Tốc độ của bốn cái bóng đen này vô cùng nhanh, hơn nữa cũng không có tạo ra chút tiếng động nào.
Cái bóng đen lặng lẽ bước tới gần chiếc giường, tiếp đó lấy trong người ra một cái lọ nhỏ.
Cũng không biết đây là gì, nhưng cái bóng đen đã mở nấp rồi đem cái lọ để gần mũi Khương Tử Nguyên.
Động tác người này vô cùng thuần thục, vô cùng nhanh chóng và gọn lẹ, tựa như đã làm rất nhiều lần.
Thời điểm Khương Tử Nguyên phát hiện có điều không đúng, hắn định mở mắt nhưng phát hiện hai mắt của mình đột nhiên nặng trĩu.
Khương Tử Nguyên biết có chuyện không ổn sắp xảy ra nhưng hắn không cách nào tỉnh táo, sau đó rơi vào hôn mê.
Thời gian ước chừng 15 giây sau, cái bóng đen mới đưa tay kiểm tr.a trạng thái của Khương Tử Nguyên.
Khi xác định hắn đã thật sự hôn mê, cái bóng đen lập tức ra hiệu cho những người còn lại lục lọi.
Không đến một giây sau, cái bóng đen đột nhiên nhìn tới khối lập phương nằm lăn lóc trên bàn.
Người đó cẩn thận nhặt khối lập phương lên kiểm tra, sau đó ra hiệu cho những người còn lại rồi phóng ra ngoài cửa sổ.
Mà đứng bên ngoài là một thiếu niên chừng mười chín hai mươi tuổi, hai tay đang bối sau lưng chờ đợi cái gì đó.